Chương 25: Một mình tôi đấu với cả trường cậu
(phòng sách)
"Chuyển trường?" Điền Chí Huân có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Kim Trọng.
"Đúng vậy." Kim Trọng gật gật đầu.
"Hiện giờ Nguyên Vũ là cháu dâu tương lai của Kim gia, cứ ở khu ba thì không an toàn, ông cũng không yên tâm. Con với em gái, còn có Nguyên Vũ chuyển tới khu một đi, để Nguyên Vũ chuyển vào Điền Vũ đi, Tiểu Thiên cũng học ở đó, có thể chiếu cố lẫn nhau."
Kim Hách Thiên? Bảo nó chiếu cố? Khóe miệng Điền Chí Huân nhếch lên, sâu trong đáy mắt xẹt qua một mạt trào phúng. Kim Trọng tự nhiên cũng thấy, trong lòng cũng hiểu rõ tính tình cháu mình, ho nhẹ một tiếng, không nói thêm gì.
"Tôi đồng ý để Nguyên Vũ tới khu một." Điền Chí Huân gật gật đầu, học viện quân đội Điền Vũ, học viện quân sự bậc nhất, có thể vào đó, đều là người xuất sắc. Trăm ngàn năm qua, không biết đã bồi dưỡng ra biết bao nhiêu vị tướng. Kim Trọng, còn có Kim Mẫn Khuê, trước đó đều tốt nghiệp từ học viện này, Điền Nguyên Vũ có thể vào đó, con đường tương lai là một mảnh sáng ngời.
Kim Trọng gật gật đầu, ánh mắt cũng lộ ra hài lòng: "Kia..."
"Nhưng tôi sẽ không tới." Điền Chí Huân đánh gãy lời Kim Trọng, bàn tay ông nhất thời cương cứng giữa không trung.
"Hậu bối thực cảm tạ nguyên soái nâng đỡ, nhưng tôi sinh ra ở khu ba, nơi đó có của mình, tôi muốn ở lại đó." Người khu một rất khinh thường bình dân, anh không thể liên lụy Điền Nguyên Vũ. Hơn nữa, anh có tay có chân, sao có thể cam tâm làm ký sinh trùng.
Nhìn kiên định trong mắt Điền Chí Huân, Kim Trọng trầm mặc hồi lâu khẽ lắc đầu: "Tính tình ương ngạnh này đúng là giống hệt ba con."
"Ba từng nói, thân là đàn ông thì đầu đội trời chân đạp đất, phải đường đường chính chính là sống."
"Ông có nghe nói." Ngón tay Kim Trọng gõ nhẹ tay ghế: "Con từng là học viên đứng đầu năm trong học viện quân sự theo học, dị năng bậc nhân cấp năm, là học viên được giáo viên xem trọng nhất."
"Kia, chỉ là chuyện trước kia." Điền Chí Huân cụp mi mắt, nhàn nhạt nói.
"Lúc trước nếu không phải nhà gặp biến cố, tương lai của con đã thực sáng lạn." Kim Trọng ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn Điền Chí Huân: "Nếu con muốn, ông có thể giúp con một lần nữa nhập học vào học viện quân sự."
'Một lần nữa nhập học.' Hai nắm tay Điền Chí Huân siết chặt, đôi mắt cụp xuống ẩn ẩn dao động. Một lần nữa nhập học học viện quân sự sao? Đây là chuyện mà anh nằm mơ cũng không dám kỳ vọng, chính là hiện giờ...
"Không cần." Thật lâu sau, Điền Chí Huân nặng nề lắc đầu.
"Thế nào? Không muốn nhận phân hảo ý này của ông?" Kim Trọng xụ mặt.
"Không! Nguyên soái hiểu lầm." Khóe miệng Điền Chí Huân cong lên một độ cung chua xót, gian nan lắc đầu: "Tôi thực cảm tạ nguyên soái nguyện ý cho tôi cơ hội này, nó là điều mà tôi không dám hi vọng xa vời. Trong vô số lần ảo tưởng được quay lại, vô số lần thống khổ, mà tôi thì chỉ có thể trốn trong một góc âm u khát vọng nhìn huy hiệu kia."
"Vậy vì cái gì?" Kim Trọng nghi hoặc.
"Nhiều năm như vậy, nơi này, đã không còn ngọn lửa trước kia." Tay Điền Chí Huân đặt nhẹ lên chỗ trái tim, bởi vì hiện giờ, tôi không còn cam tâm tình nguyện vì tinh cầu này mà dâng ra sinh mệnh."
"..." Kim Trọng.
"Điền Chí Huân bây giờ, chỉ là một người thương nhân chỉ biết tính toán lợi nhuận." Điền Chí Huân nhìn chằm chằm Kim Trọng, hơi cúi người: "Thật xin lỗi, đã cự tuyệt ý tốt của ngài."
Nhìn thanh niêu gầy yếu lạnh nhạt trước mắt, ánh mắt Kim Trọng thực phức tạp: "Con là một binh sĩ tốt, đáng tiếc..."
"Về sau tôi sẽ trở thành một thương nhân tốt." Điền Chí Huân mỉm cười.
---------------------------------
"Không cần." Điền Nguyên Vũ ngây ngô cắn bánh ngọt, không hề ngẩng đầu lên cự tuyệt.
"Nguyên Vũ, đừng nháo." Nhìn người xung quanh, Điền Chí Huân khẽ nhíu mày: "Ở lại đây tốt cho em."
"Không cần." Vẫn kiên quyết.
"Em bỏ tiết nhiều như vậy, cho dù về lại trường cũng phải lưu ban, ở lại đây, với dị năng của em..." Nói tới dị năng, Điền Chí Huân rõ ràng khựng một chút, trên mặt xẹt qua một tia phức tạp: "Nếu nhập học học viện bậc nhất Điền Vũ, về sau em..."
"Tôi không cần." Cắn miếng bánh cuối cùng, Điền Nguyên Vũ đứng dậy lên lầu.
"Ngyên Vũ! Đừng cáu kỉnh." Điền Chí Huân tăng lớn âm thanh, kéo Điền Nguyên Vũ lại, ấn cậu một lần nữa ngồi xuống sô pha.
"Nguyên Vũ, sao con không chịu tới trường quân đội Điền Vũ?" Kim Trọng vẫn trầm mặc mở miệng.
Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngô nhìn Kim Trọng, nghiêm túc mở miệng: "Không cần."
"Nguyên Vũ." Kim Tuyệt cũng lên tiếng: "Điền Vũ là học viện quân sự tốt nhất Lam tinh, những gì học ở đó sẽ giúp ích cho con cả đời này."
"Tôi không cần." Vẫn kiên định lắc đầu.
"Này! Quỷ con! Ít ra cũng phải có lý do đi." Kim Minh Hạo mất kiên nhẫn, gãi gãi tóc, cáu kỉnh mở miệng.
Lý do? Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu, nghiêm túc suy tư.
"Trả thù." Điền Nguyên Vũ chết đi mà vẫn chưa tìm ra hung thủ, cậu chiếm dụng thân thể này thì sẽ giúp nguyên chủ báo thù.
"Trả thù?" Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
"Hơn nữa..." Điền Nguyên Vũ đưa tay, chỉ về phía Kim Hách Thiên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với mình: "Cậu ta ở đó."
"Này! Có ý tứ gì hả! ?" Kim Hách Thiên khó chịu: "Tôi ở Điền Vũ nên cậu không chịu học, thế hiện giờ tôi ở đây, sao cậu không đi đi! ?"
'Bộp!' một tiếng, một nắm tay nặng nề chụp lên đầu Kim Hách Thiên.
"A a a! ! ! Đau! Ai a! !" Kim Hách Thiên hùng hổ quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt băng giá của Kim Mẫn Khuê, lập tức tắt tiếng, ủy khuất ôm đầu không dám hé răng nữa.
Kim Mẫn Khuê thu lại nắm tay, bước tới ngồi cạnh Điền Nguyên Vũ.
"Về sau, tôi một mình đấu cả trường, cho cả đám các cậu diệt đoàn." Vẻ mặt lãnh tĩnh tuyên chiến, hoặc càng giống như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.
"Ách! Nhóc con này cũng quá kiêu ngạo đi!" Thấy Điền Nguyên Vũ dõng dạc như vậy, Kim Hách Thiên cũng bất chấp sợ hãi lại bị anh trai đánh, từ sô pha bật dậy, trừng mắt với Điền Nguyên Vũ: "Đừng tưởng có tam hệ dị năng liền kiêu ngạo, tuy nói người có tam hệ cực hiếm, cả Lam tinh cũng không quá hai bàn tay, nhưng cũng không phải không có! ! Cậu có tam hệ, nhưng trừ bỏ hệ mộc, cậu có hệ nào vượt qua bậc nhân* không? Thực nghĩ mình là thiên tài à? Anh trai tôi cũng tam hệ dị năng, hơn nữa tất cả đều vượt bậc không*! Đó mới là thiên tài, hiểu chưa hả?"
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá
Không phải thiên tài? Không phải thiên tài? Mình không phải thiên tài?...
Điền Nguyên Vũ bị chọt trúng ngay vảy ngược, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Kim Hách Thiên, đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà.
"Câm miệng!" Kim Mẫn Khuê lạnh giọng quát, một tay ôm lấy Điền Nguyên Vũ, phóng băng đao về phía Kim Hách Thiên không muốn sống kia.
"Tôi là thiên tài." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn Kim Hách Thiên, con ngươi vốn bình thản lúc này thoạt nhìn thực hung ác.
"Hừ!" Kim Hách Thiên hừ một tiếng, kiêu ngạo quay mặt không thèm nhìn Điền Nguyên Vũ.
"Tôi thật là thiên tài." Điền Nguyên Vũ nghiêm túc lặp lại.
"Cậu mới không phải."
"Tôi chính là thiên tài." Trịnh trọng gật đầu: "Cậu chờ, ngày nào đó tôi sẽ để nguyên soái cắt bánh ngọt cho tôi ăn."
"Phụt! !" Kim Trọng đang chậm rì rì uống trà nhìn hai đứa nhỏ tranh cãi phun ra một ngụm.
Lau miệng, vẻ mặt hắc tuyến nhìn bạn Nguyên nào đó đang trần thuật 'sự thật', cứng ngắc giật giật khóe miệng, ông có thể xem những lời vừa nãy là nhóc con này nhớ thương vị trí của mình không?
Thật đúng là...
Chí hướng rộng lớn......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip