Chương 3: Tôi tưởng địch tập kích
"Tới rồi, xuống xe đi." Xe chạy tới trước một tòa nhà hai lầu liền ngừng lại, Điền Chí Huân mở cửa xe nói với Điền Nguyên Vũ.
"Anh!" Theo tiếng reo, một bóng dáng hồng nhạt từ trong sân nhào ra, ôm chầm lấy Điền Chí Huân.
"Sao lại ra ngoài này? Mau trở vào!" Điền Chí Huân khẽ nhíu mi nhìn bé gái trong lòng, giọng nói có chút tức giận.
Điền Nguyên Vũ xuống xe, ánh mắt tập trung vào nhóc con mặc váy hồng nhạt trong lòng Điền Chí Huân. Trong lòng thầm cân nhắc, này hẳn là cô em gái Điền Tiêu Thù đi. Theo ghi chép trong quang não, thân thể nhóc con này không tốt, hình như trái tim có vấn đề. Giống như nhận ra Điền Nguyên Vũ đang đánh giá mình, Điền Tiêu Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn Điền Nguyên Vũ, nhịn không được co rúm người, kinh hoảng trốn ra sau lưng Điền Chí Huân, hệt như chuột thấy mèo.
Khóe miệng Điền Nguyên Vũ giật giật, mặt lãnh tĩnh đưa tay đút vào túi quần, bình tĩnh đi vào trong sân.
Nhìn theo bóng dáng Điền Nguyên Vũ, Điền Chí Huân nhịn không được nhíu mày.
"Anh cả, em không đi đón anh hai, có phải ảnh giận em không?" Điền Tiêu Thù thật cẩn thận kéo kéo góc áo Điền Chí Huân, sợ sệt mở miệng.
"Không có." Điền Chí Huân xoa mái tóc mềm mại của em gái, đáy mắt xẹt qua một tia nhu hòa: "Anh hai em... nó bị thương, đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia, em phải giúp đỡ..."
'Ầm! !' Một tiếng động lớn đánh gảy lời Điền Chí Huân. Mi gian Điền Chí Huân nhíu lại, nhanh chóng theo âm thanh đi qua, chỉ thấy Điền Nguyên Vũ đang đứng thẳng trước cửa lớn, hai tay bình tĩnh đút trong túi, một chân giẫm trên cánh cửa đóng kín, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối không có chút biến đổi.
"Em lại làm gì đó hả!" Nhìn một đám hàng xóm xung quanh đều mở cửa sổ ló đầu nhìn qua, sắc mặt Điền Chí Huân trầm xuống.
"Cửa này đạp không được." Túy ý để Điền Chí Huân kéo mình, Điền Nguyên Vũ ngơ ngác nhìn cánh cửa bị mình đạp một cú vẫn sừng sững không chút tổn hao, thậm chí là in lại dâu chân trước mặt, trong mắt xẹt qua một mạt suy nghĩ sâu xa.
Trước kia vì thường xuyên quên mang chìa khóa nên từ sớm đã tập thành thói quen dùng chân đá tung cửa, cũng bởi vì thế cứ một tuần phải đổi hai lần, lúc ban đầu mọi người ở cách vách cứ tưởng địch tập kích, ngay cả quần còn chưa kịp mặc đã xông ra ngoài. Bởi vì cứ ba ngày đã hết hai lần bị người ta cáo trạng vụ đạp cửa, tiểu thái tử luôn lấy việc này khiển trách cậu, đến cuối cùng, tiểu thái tử cũng lười phản ứng, trực tiếp sắp xếp cho cậu một người thợ chuyên sửa cửa. Nhưng hôm nay tới nơi này, cửa so với trước kia cứng hơn không ít, xem ra phải tìm phương pháp mới để mở.
"Em..." Gương mặt lạnh nhạt của Điền Chí Huân chậm rãi nổi lên vết nứt, cố nén xúc động muốn đá đứa em trai trước mặt, Điền Chí Huân tiến tới đặt tay phải lên một thiết bị bên cạnh cửa.
Theo hai tiếng 'tích! tích!' vang lên, một lằn sáng đỏ quét qua thân thể Điền Chí Huân, tiếp đó 'cùm cụp' một tiếng, cánh cửa đóng kín mở ra.
"Đi vào! !" Thấy Điền Nguyên Vũ còn đang nghiên cứu cánh cửa, Điền Chí Huân trầm giọng gầm một tiếng.
"Nga!" Mặt không chút biến sắc lên tiếng, không chút áp lực bước vào trong.
"Hoan nghênh cậu chủ trở về!" Điền Nguyên Vũ chân trước vừa vào cửa, một nam nhân mặc trang phục đen đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, ánh mắt Điền Nguyên Vũ giật giật, không chút nghĩ ngợi, nhấc chân đá.
"Đóng..." Đóng cửa lại, Điền Chí Huân còn chưa hoàn toàn xoay người lại đã thấy một màn giật gân này, hai mắt trợn to, còn chưa đợi anh nói hết câu, Điền Nguyên Vũ đã tung một cước thật mạnh vào mặt người đối diện. Một bóng đen bay vút lên không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, nam nhân đồ đen kia bị một cước của Điền Nguyên Vũ đá bay ra xa mấy mét, nặng nề rớt xuống đất.
'Xẹt! Xẹt!' vài tiếng, người nọ giật giật vài cái, xì ra một luồng khói trắng liền nằm im không nhúc nhích. Điền Tiêu Thù trừng to mắt nhìn nam nhân kia ngã xuống, miệng há to thành hình chữ O.
"Điền Nguyên Vũ! ! !" Điền Chí Huân rốt cuộc nhịn không được, tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng.
"Tôi tưởng địch tập kích." Đối mặt với cơn giận của Điền Chí Huân, Điền Nguyên Vũ thản nhiên, bình tĩnh phủi phủi vạt áo.
"Em, em..." Điền Chí Huân đỡ cái trán co rút đau đớn, vẻ mặt ẩn nhẫn: "Ngồi im ở đó cho anh, không được nhúc nhích! !"
"Ồ." Ngây ngô gật đầu, Điền Nguyên Vũ ngoan ngoãn đi tới vị trí Điền Chí Huân chỉ định, ngồi xuống.
"Tiêu Tiêu, em trông chừng nó."
"Dạ." Điền Tiêu Thù ngoan ngoãn gật gật đầu, chầm chậm chạy tới ngồi ở chiếc sô pha đối diện Điền Nguyên Vũ, đôi mắt to tròn đen tuyền, thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương. Xác định Điền Nguyên Vũ không làm ra chuyện kì quái nữa, Điền Chí Huân kiềm chế tức giận đi thu dọn.
Điền Nguyên Vũ gác chân lên bàn, nhàn nhã đánh giá bố trí trong nhà, giống như không nhìn thấy trước mắt mình có một người.
Không biết qua bao lâu, Điền Tiêu Thù vẻ mặt hoang mang nhìn Điền Nguyên Vũ, sợ sệt đưa qua một chén nước: "Anh... anh hai, anh, anh uống nước đi."
Liếc mắt nhìn ly nước trên bàn, Điền Nguyên Vũ lạnh nhạt đảo tầm mắt lên người Điền Tiêu Thù, quả nhiên nhìn thấy cô bé co rúm người.
"Em, sợ tôi." Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.
"A?" Điền Tiêu Thù kinh hoàng, tựa hồ ngay cả tay cũng không biết đặt chỗ nào.
Khóe miệng Điền Nguyên Vũ khẽ giật giật, lười để ý, đưa tay bưng ly nước chậm rì rì thưởng thức.
Nhìn Điền Nguyên Vũ thờ ơ, còn có tư thế nhàn nhã kia, nếu đổi là người khác thì trông hệt như một kẻ lưu manh, chính là đặt trên người Điền Nguyên Vũ thì lại tỏa ra hương vị hồn nhiên. Lén đánh giá Điền Nguyên Vũ, Điền Tiêu Thù cảm giác vị anh trai này hình như đã thay đổi, về phần thay đổi cái gì thì cô bé không thể nói rõ.
Điền Chí Huân âm u từ trên lầu đi xuống, lúc nhìn thấy Điền Nguyên Vũ nhàn nhã gác chân lên bàn, sắc mặt vốn có chút đen lại càng đen hơn: "Bỏ chân xuống!"
Đối mặt với cơn giận của Điền Chí Huân, Điền Nguyên Vũ giống như không nhìn thấy, chậm rì rì thu chân lại nhưng bộ dáng vẫn nhàn nhã như cũ.
"Anh cả, em đói bụng." Điền Tiêu Thù đi tới bên người Điền Chí Huân, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Điền Chí Huân nhíu nhíu mày, nhìn gương mặt tái nhợt của em gái, cơn giận trong đáy mắt tan đi một chút, âm thanh cũng mềm nhẹ hẳn: "Người máy hư rồi, ngày mai anh mang đi sửa, hôm nay chỉ có thể uống thuốc dinh dưỡng."
"Không sao ạ, anh cả." Giống như không nhìn ra bất mãn của Điền Chí Huân, Điền Tiêu Thù nở một nụ cười thật tươi.
Thuốc dinh dưỡng? Nghe thấy ba chữ này, gương mặt thờ ơ của Điền Nguyên Vũ rốt cuộc có chút biến hóa. Nằm ở bệnh viện lâu như vậy, đối với hương vị vừa chua lại vừa chát kia, cậu thật sự rất chán ghét. Lúc chấp hành nhiệm vụ thanh trừ thành trấn, cậu có thể liên tục ăn bánh quy dinh dưỡng cùng nước uống có vị tanh hôi suốt hai tháng cũng không chán ghét đến vậy.
"Tôi không đói, hai người ăn đi." Lạnh nhạt bỏ lại những lời này, Điền Nguyên Vũ đứng dậy đi tới căn phòng cách đó không xa.
"Đứng lại!" Điền Chí Huân lạnh giọng quát.
"Tôi mệt." Điền Nguyên Vũ quay người lại, nhìn thẳng Điền Chí Huân, nghiêm túc nói.
Nhìn ánh mắt vô tội của Điền Nguyên Vũ, Điền Chí Huân mím môi không hé răng.
Điền Tiêu Thù nhìn Điền Chí Huân, lại ngẩng đầu nhìn Điền Nguyên Vũ, có chút nghi hoặc nghiêng đầu: "Anh hai, anh đi tới phòng em làm gì vậy?"
Điền Nguyên Vũ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip