Chương 40: Một người cũng trốn không thoát
Từ ngày ấy qua đi, Điền Nguyên Vũ trong học viện có thể xem là hoàn toàn bị cô lập bài xích, không đơn giản là ban nhất, mà là cả trường. Nếu người ta đã nói không cần bằng hữu, cũng không có bằng hữu, mình cần chi mặt dày sáp tới? Người ta không cảm kích không nói, không chừng ngày nào đó còn ù ù cạc cạc bị đâm cho một một dao.
Xong chương trình học, an bài nhiệm vụ, Kim An Kỳ thản nhiên liếc mắt nhìn Điền Nguyên Vũ một cái rời xoay người rời khỏi lớp. Điền Nguyên Vũ chống cằm, lãnh tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu trống rỗng, không biết linh hồn đã chu du tới tận đâu.
"Khô Mộc." Phu Thắng Khoan sợ hãi sáp tới, bàn tay mũm mĩm siết chặt: "Tan học rồi, muốn cùng ăn cơm không?"
Điền Nguyên Vũ thu hồi ánh mắt, dời về phía Phu Thắng Khoan, trầm mặc không nói. Phu Thắng Khoan vốn cố dồn dũng khí sáp tới, bị Điền Nguyên Vũ nhìn như vậy thì nhất thời khẩn trương, gương mặt nhỏ nhắn cứng đơ, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào.
"Thắng Khoan! Cậu thiếu đánh à!" Khuynh Y tiến tới ôm lấy cổ Phu Thắng Khoan, sắc mặt không tốt trừng Điền Nguyên Vũ: "Người ta không hiếm lạ gì cậu, cậu sáp tới làm gì? Đừng để ngày nào đó bị làm thịt còn cười ngây ngô."
"Sẽ không, mình tin tưởng Khô Mộc không phải người như vậy." Phu Thắng Khoan giãy dụa muốn trốn khỏi kiềm chế của Khuynh Y.
"Cậu làm thế nào biết? Cậu quen cậu ta bao lâu chứ hả? Tri nhân tri diện bất tri tâm, hiểu không?"
"Khuynh Y..."
'Thực ồn, thực muốn chém bọn họ.' Mặt không chút biến sắc nhìn hai người đang dây dưa, Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn không trung, sau đó đứng dậy, lưu loát rời đi.
"Khô Mộc!" Thấy Điền Nguyên Vũ đi rồi, Phu Thắng Khoan nóng nảy, vừa định đuổi theo thì lại bị Khuynh Y tóm chặt.
"Đi thì đi đi, quản cậu ta làm gì?"
"Khuynh Y, buông ra nào, mình có việc muốn nói với Khô Mộc."
"Không cho đi!" Khuynh Y xụ mặt, rất có phong thái ngự tỷ ấn đầu Mễ Tiểu Béo: "Cậu có ngốc không hả? Người ta căn bản không thích cậu! Cậu không sợ cậu ta đem cậu đi bán à?"
"Khuynh Y! Sẽ không, Khô Mộc không phải người như vậy."
"Cậu ta là dạng người gì cậu có thể nói rõ à?"
"Mình..."
-------------------------------------------
Mặt không biến sắc nhàn nhã đi trong học viện, Điền Nguyên Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm bước chân, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình, ngẩn người.
"Học đệ." Một bóng người chặn đường, Điền Nguyên Vũ ngây ngô ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Thấy rõ dung mạo Điền Nguyên Vũ, con ngươi Quý Sĩ Lâm sít chặt, cảm giác bất an khó hiểu cùng cảm giác quen thuộc càng nặng nề hơn.
'Người này có chút quen mắt.' Điền Nguyên Vũ cúi đầu, suy tư.
Nhưng trong mắt Quý Sĩ Lâm lại là không thèm nhìn tới, đè nén cảm giác khác thường cùng phẫn nộ trong lòng, Quý Sĩ Lâm mỉm cười ôn hòa: "Xin chào học đệ, tôi là học trưởng lớn hơn cậu hai khóa, tôi gọi là Quý Sĩ Lâm."
Quả nhiên là 'người quen', ánh mắt Điền Nguyên Vũ chợt lóe, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn người trước mặt. Chính là người kia đi? 'Điền Nguyên Vũ' chính vì tên cặn bã này mà chết. Rốt cuộc nên làm thế nào giết anh ta? Trực tiếp chém? Hay phân thây? Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu, mặt không biến sắc, trong lòng thầm cân nhắc.
"Học đệ? Học đệ!" Lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng vẫn bị Điền Nguyên Vũ bỏ lơ, sắc mặt Quý Sĩ Lâm cũng không còn dễ nhìn, bất quá vẫn cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa, tăng lớn âm thanh.
Điền Nguyên Vũ hồi phục tinh thần, lãnh tĩnh nhìn Quý Sĩ Lâm, nhàn nhạt nói: "Có việc?"
"Vừa nãy thấy tinh thần học đệ có vẻ không tốt lắm, có chút lo lắng nên tới xem thử. Có phải thân thể không khỏe không?"
"Không có việc gì." Thờ ơ mở miệng. Trong học viện không thể chém người, Điền Chí Huân đã dặn rồi, phải đợi lúc không có ai mới được ra tay.
Không biết vì cái gì, Quý Sĩ Lâm cảm thấy bị Điền Nguyên Vũ nhìn tới rợn gai ốc.
"Học đệ chuẩn bị đi ăn cơm sao? Vừa vặn tôi cũng định đi, cùng đi đi."
"Không đói." Không thể chém người, trong lòng khó chịu. Mặt không biến sắc bỏ lại một câu, Điền Nguyên Vũ vòng qua người Quý Sĩ Lâm tiếp tục đi tới trước.
Nụ cười trên mặt Quý Sĩ Lâm cứng đờ, đáy mắt xẹt qua một tia âm u cùng ngoan lệ.
"Học đệ?"
Thấy Điền Nguyên Vũ muốn đi, Quý Sĩ Lâm không có được đáp án mình muốn sao có thể buông tha? Một lần nữa đeo lên nụ cười ôn hòa, xoay người muốn tóm lấy cánh tay Điền Nguyên Vũ.
Nhưng thời điểm sắp chạm tới thì một đạo hàn quang hiện lên, Quý Sĩ Lâm trong lòng cả kinh, nhanh chóng lắc mình, phóng ra khiêng nước chắn trước mặt.
Một thanh đao đen tuyền khảm hoa vững vàng chỉa về phía cổ họng Quý Sĩ Lâm. Biến cố này không chỉ kinh sợ Quý Sĩ Lâm mà cả đám người đang xem kịch vui xung quanh.
"Học đệ, tôi chỉ tốt bụng muốn hỏi cậu có cần giúp đỡ hay không mà thôi, không ngờ làm học đệ tức giận đến vậy?" Đè nén khiếp sợ cùng phẫn nộ trong lòng, gương mặt ôn hòa của anh tăng thêm chút khổ sở.
Quả nhiên Quý Sĩ Lâm vừa nói ra lời này, xung quanh nhất thời vang lên tiếng xì xầm bàn tán, tất cả đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn Điền Nguyên Vũ.
"Đã quên nói." Điền Nguyên Vũ lạnh lùng nhìn Quý Sĩ Lâm diễn trò, thản nhiên mở miệng: "Tôi còn một cái tên khác, gọi là Điền Nguyên Vũ."
'Điền Nguyên Vũ? Cái tên thực quen tai. Không đúng! Điền Nguyên Vũ! ! !' Quý Sĩ Lâm trợn to mắt, tràn đầy không thể tin.
"Điền Nguyên Vũ? Cái tên quen thế."
"Đúng á, hình như đã nghe qua ở đâu rồi."
"A! Tôi nhớ rồi, hệ cứu viện không phải có một kẻ vô dụng song phế dị năng thể năng đột nhiên mất tích gọi là Điền Nguyên Vũ sao? Hình như người này cũng là hệ cứu viện đi?"
"Chẳng lẽ là cậu ta?"
Một câu nói chấn động tầng tầng lớp lớp, nhất thời xung quanh tràn đầy tiếng nghị luận.
"Cậu, cậu không phải đã..." Quý Sĩ Lâm không tin, anh nhớ rõ Điền Nguyên Vũ rõ ràng đã...
"Đã chết sao?" U ám trong mắt Điền Nguyên Vũ chợt lóe, trường đao trong tay xoay tròn, theo Thiên Minh một lần nữa bị Điền Nguyên Vũ thu vào không gian, khiêng nước trước mặt Quý Sĩ Lâm cũng vỡ nát.
Lãnh tĩnh nhìn ánh mắt không thể che dấu kinh hoàng trong mắt đối phương, Điền Nguyên Vũ bình tĩnh xoay người rời đi.
Kỳ thật Điền Nguyên Vũ cũng thực nghi hoặc, Quý Sĩ Lâm vì cái gì muốn giết 'Điền Nguyên Vũ', nếu nói bởi vì trước kia 'Điền Nguyên Vũ' thích anh ta, làm anh ta cảm thấy phiền chán thì căn bản không đủ, hẳn còn ẩn tình khác. Bất quá đối với Điền Nguyên Vũ hiện giờ mà nói, nó không còn quan trọng, mặc kệ có dục vọng hay không, trong mắt cậu, Quý Sĩ Lâm chính là một kẻ đã chết. Không riêng gì Quý Sĩ Lâm, còn cả những người khác, một người cũng trốn không thoát.
Nhìn theo bóng dáng Điền Nguyên Vũ, hai nắm tay Quý Sĩ Lâm chậm rãi siết chặt, con ngươi ôn hòa giờ phút này đã bị phẫn nộ cùng âm ngoan thay thế.
'Điền Nguyên Vũ! Điền Nguyên Vũ...'
----------------------------------------
(Phòng ngủ)
Điền Nguyên Vũ ngây ngô nhìn gương mặt giận dữ của Điền Chí Huân trên màn hình quang não, đầu óc đã sớm không biết chạy đi đâu, đối với những lời Điền Chí Huân nói đều là tai này lọt qua tai kia, cái gì cũng không nghe thấy.
"Điền Nguyên Vũ!" Tiếng gầm lớn kéo thần trí Điền Nguyên Vũ quay lại, thu hồi tâm tư, nhàn nhã nhìn Điền Chí Huân: "Có việc?"
"Vì cái gì lại vào hệ cứu viện?" Điền Chí Huân nén giận nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ, anh vốn nghĩ cho dù Điền Nguyên Vũ không chọn hệ chỉ huy thì cũng qua hệ tác chiến, không ngớ thế nhưng lại quay về hệ cứu viện, nghe thấy tin này, anh tức tới mức suýt chút nữa hủy banh công ty.
"Thích."
"Chuyện này một tiếng thích có thể giải quyết sao?" Điền Chí Huân tức giận, không ngừng uống nước hạ hỏa: "Cho dù không thích chỉ huy thì vào tác chiến cũng được đi. Em chạy về hệ cứu viện làm gì?"
"Hệ đó không tốt sao?" Nhàn nhã ngồi xuống ghế dựa trong phòng, hai chân gác lên bàn, bình tĩnh nhìn Điền Chí Huân phát hỏa.
"Em tới hệ cứu viện, sau khi tốt nghiệp có tương lai gì hả? Đứng ở hậu phương phất cờ cổ vũ à! ! ? ?"
"Đi Bất Lạc tinh làm quân y." Ngây ngô nhìn máy tính trí năng trên bàn, Điền Nguyên Vũ lại bắt đầu có chút thất thần.
Bất Lạc tinh? Điền Chí Huân sửng sốt, gương mặt vốn phẫn nộ bừng bừng cũng chậm rãi bình ổn lại.
"Này là, Kim thiếu thướng nói với em?"
"Ân." Nhìn chằm chằm máy tính, không yên lòng lên tiếng. Thực muốn chơi trò chơi.
"Đây là suy nghĩ của em hay mệnh lệnh của thiếu tướng?" Điền Chí Huân trầm mặc.
"Tôi muốn học hệ này." Bằng không ngay cả cổng trường cũng không thèm bước vào, trực tiếp đi làm lính đánh thuê hoặc thợ săn tiền thưởng, vừa có tiền, mà dị năng lại cập tốc thăng cấp.
Nhìn gương mặt lãnh tĩnh của Điền Nguyên Vũ, Điền Chí Huân chìm vào trầm tư. Làm anh cả, anh không muốn để Điền Nguyên Vũ lâm vào nguy hiểm, hi vọng em mình có thể bình an vượt qua cả đời. Nhưng làm con trưởng Điền gia, anh cũng hi vọng Điền Nguyên Vũ có đường ra, dùng năng lực của mình tiến vào khu một, trở thành kiêu ngạo của ba. Nhưng...
Suy nghĩ thật lâu, Điền Chí Huân khẽ thở dài, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì, với tính tình hiện giờ của Điền Nguyên Vũ, nếu nó đã làm ra quyết định thì làm sao chịu nghe lời mình?
Buồn phiền nhu nhu mi, Điền Chí Huân ngẩng đầu, vừa định nói gì đó thì đã thấy màn hình giả lập đen thui, Điền Nguyên Vũ đã tắt quang não.
"..." Điền Chí Huân.
"Điền Nguyên Vũ! ! ! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip