Chương 59: Vợ à, chúng ta có đứa nhỏ đi
Ngay lúc bầu không khí giữa hai người hết sức căng thẳng, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Ách..." Gương mặt nhỏ nhắn của Phu Thắng Khoan nhất thời cứng lại, cả người chết sững ngoài cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang giằng co bên trong: "Đây là, làm sao vậy?"
"Tôi cảm thấy chúng ta về không đúng lúc thì phải." Phong Thanh Dương thả lỏng cánh tay sau đầu, nhìn thế cục trong phòng thì chép chép miệng: "Nhìn phòng ốc vẫn may mắn không hư hao gì, hẳn hai cậu vẫn chưa đánh đi?"
"Phong Thanh Dương!" Phu Thắng Khoan trừng mắt, nhanh chóng chạy tới, chắn giữa hai người: "Làm sao vậy? Có chuyện gì hảo hảo nói, đều là bạn cùng phòng, đừng động thủ."
"Một núi không thể có hai vương." Phong Thanh Dương đưa tay đóng cửa lại, bước vào trong ngồi xuống sô pha, khoa trương cảm thán.
"Phong Thanh Dương, cậu..."
Điền Nguyên Vũ thu hồi Thiên Minh, không chút biến sắc xoay người đi vào phòng mình.
"Ngày xuất phát, tôi chờ cậu." Doãn Chính Hàn lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó cũng nhanh chóng vào phòng.
"Bọn họ, có ý gì?" Đối với lời Doãn Chính Hàn vừa nói, Phu Thắng Khoan có chút không hiểu, nghi ngờ nhìn qua Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương nhún vai, chép miệng biểu thị mình cũng không hiểu.
Trong phòng, Điền Nguyên Vũ đưa tay gối đầu nằm trên giường, lãnh tĩnh nhìn trần nhà, lục lọi trong não những kí ức về dị năng dao động trên người Doãn Chính Hàn.
Rất quen thuộc, nhưng cũng thực xa lạ, hoàn toàn không nghĩ ra. Rõ ràng chưa từng gặp qua nhưng cứ cảm thấy dường như trước kia đã thấy qua ở đâu đó.
'Tít! Tít!' Quang não truyền tới tin tức, Điền Nguyên Vũ nâng tay, nhàn nhạt nhìn một cái rồi tùy tay nhấn tiếp nhận.
"Vợ." Kim Mẫn Khuê xuất hiện trên màn hình giả lập.
"Anh bị thương?" Nhạy bén nhận ra sắc mặt Kim Mẫn Khuê có chút khác thường, Điền Nguyên Vũ ngồi dậy, mặt than hỏi.
"Không có." Nhìn thấy Điền Nguyên Vũ không có việc gì, Kim Mẫn Khuê kéo mở áo, thả lỏng thân mình dựa vào trên ghế: "Dọn dẹp chút rác rưởi, không có gì uy hiếp, chỉ là số lượng không ít nên lãng phí chút thời gian."
"Vợ, sắc mặt em hình như không tốt lắm?" Nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, chân mày Kim Mẫn Khuê nhíu lại thật chặt.
"Tu Luyện." Điền Nguyên Vũ tựa vào đầu giường, ngốc ngốc mở miệng.
"Chỉ tu luyện?" Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chằm con ngươi Điền Nguyên Vũ, âm thanh trầm thấp.
"... nằm mơ." Trầm mặc một lát, Điền Nguyên Vũ nhàn nhạt cụp mi mắt: "Nhớ tới một số chuyện không muốn nhớ."
Điền Nguyên Vũ không muốn nói cho Kim Mẫn Khuê biết chuyện mình bị thương.
"Vợ, phải hảo hảo chăm sóc chính mình." Nhìn gương mặt bị bóng tối bao phủ của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê cũng không hỏi thêm.
"Tôi tự biết chiếu cố mình." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê: "Dị năng của tôi nâng cao, rất nhiều người đều đánh không lại. Ngày nào đó, tôi sẽ lợi hại giống anh vậy."
"A." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Kim Mẫn Khuê có chút buồn cười, ý cười dần dần tản ra trong mắt: "Vợ anh thực hung hãn!"
"Đúng rồi vợ." Giống như nhớ ra gì đó, Kim Mẫn Khuê đưa tay điểm màn hình vài cái: "Chuyện em bảo anh tra đã có rồi, hiện giờ gửi qua cho em."
"Vợ." Gửi tập tin qua cho Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu lên, gương mặt có chút nghiêm túc: "Thiếu niên Doãn Chính Hàn này có chút không đơn giản, em phải cẩn thận một chút."
"Tôi biết." Ngây ngô gật gật đầu, cậu tự nhiên biết người này không đơn giàn, nếu không cũng không nói Kim Mẫn Khuê điều tra.
"Tôi còn muốn tư liệu một người nữa." Điền Nguyên Vũ ngây ngô nhìn Kim Mẫn Khuê, ngốc ngốc mở miệng.
"Ai?"
"Quý Sĩ Lâm."
"..." Kim Mẫn Khuê đen mặt.
"Mẫn Khuê, giúp tôi." Tựa hồ nhận ra tâm tình người nào đó không tốt, Điền Nguyên Vũ nghĩ nghĩ, nhếch môi nở một nụ cười cứng ngắc, ngây nô ngốc nghếch như trước.
"Vợ à, em muốn tư liệu người nọ làm gì?" Giọng điệu Kim Mẫn Khuê không tốt cho lắm.
"Học viện sắp tổ chức huấn luyện, tổ đội tự do, mười người một tổ, địa điểm là khu rừng tiếp giáp khu bốn cùng khu năm."
"Thì?" Trong lòng đã có đáp án, mặt Kim Mẫn Khuê càng ngày càng đen.
"Anh ta muốn tổ đội với tôi, còn nói muốn tôi cho một cơ hội, anh ta muốn ở bên cạnh chiếu cố tôi, bảo hộ tôi, nhìn tôi." Mặt không biến sắc lặp lại những điều Quý Sĩ Lâm nói.
"Vợ." Kim Mẫn Khuê đen mặt nghiêm nghị nhìn Điền Nguyên Vũ, trong mắt ẩn ẩn huyết sắc, lúc này người nào đã đã giận lan tới bên cạnh.
"Nhìn!" Nhìn dáng vẻ hung ác của người nào đó, Điền Nguyên Vũ đột nhiên vươn tay, lộ ra quang não.
"..."
"Đây là anh." Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh chỉ chỉ bốn chữ 'người yêu của tôi' vô cùng chói lọi nằm ở vị trí đầu tiên trong danh sách liên hệ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình nhưng lại có chút ngây ngô của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đặt tay lên trán.
"Vợ, chúng ta làm thủ tục đi."
"Thủ tục gì?" Ngây ngô.
"Hai ta kết hôn đi, để đám rùa con kia chết tâm." Câu sau, Kim Mẫn Khuê nói mà nghiến răng nghiến lợi.
"Tốt." Nhìn gương mặt lãnh ngạnh của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ ngây ngô gật gật đầu.
"Vợ..." Kim Mẫn Khuê có chút giật mình.
"Chờ ngày nào đó anh về đây, chúng ta liền kết hôn."
Kim Mẫn Khuê, một nam nhân rất mạnh. Cậu chưa từng trải qua tình cảm, cũng không biết tình yêu mà mình từng xem trên TV là cảm giác gì. Cậu chỉ biết, mình không chán ghét người nam nhân trước mắt, cũng không chán ghét đối phương đụng chạm hay nói những lời thân thiết.
Người này bất đồng với tiểu thái tử, sự tồn tại của tiểu thái tử hệt như một cái gông xiềng không thể thoát, trói cậu lại thật chặt, hạn chế tự do của cậu, đường đi của cậu. Tiểu thái tử đặt lên người cậu vô số trách nhiệm vốn không phải của cậu. Mà người này làm cậu thực thoải mái, cũng thực an tâm. Loại thoải mái này không hề phòng bị, cũng không trói buộc hay giam cầm. Loại an tâm này, là chỗ dựa mà cậu chưa từng nghĩ tới.
Không oanh oanh liệt liệt như trong phim, cũng không thề non hẹn biển như tiểu thuyết. Đối với Điền Nguyên Vũ mà nói, Kim Mẫn Khuê cho cậu một cảm giác, không có ngọn nguồn, không có lý do, cứ như không hiểu sao lại xuất hiện, muốn nói rõ cũng không được, cho tới giờ cũng không cảm giác được.
"Vợ..." Ánh mắt sâu thẳm u ám của Kim Mẫn Khuê nhìn Điền Nguyên Vũ, âm thanh trầm thấp khàn khàn.
"Tôi muốn đi cùng anh." Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê.
Tựa như khi trước đi theo tiểu thái tử, nhưng, lại không đồng dạng như vậy. Trước kia, đối với tiểu thái tử, cậu phải đi theo. Nhưng đối với Kim Mẫn Khuê, cậu chính là đơn thuần muốn đi cùng anh.
"..." Kim Mẫn Khuê.
"Vợ à, chúng ta có đứa nhỏ đi." Trầm mặc hồi lâu, Kim Mẫn Khuê thấp giọng nói.
...
Đêm đã khuya, sau khi cùng Kim Mẫn Khuê nói ngủ ngon, Điền Nguyên Vũ nằm xuống giường, ngây ngô nhìn quang não đã tắt, cảm thấy không buồn ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Điền Nguyên Vũ ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, từ trong không gian rút ra một quyển sách vô tình nhặt được trong lúc thanh trừ thành trấn, mở ra chỗ đọc lần trước, mặt than lật xem.
Tên quyển sách nọ là 'Một Trăm Linh Bảy Chiêu Thu Phục Vợ'.
Giá bán lẻ toàn quốc 'Mười Bảy Đồng Một Cuốn'.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip