Chương 22 : Yêu Đến Vạn Năm
-----------------------------
Sau khi ở Túy Hương Lâu trở về quán trọ cũng là trời sắp sáng, nhẹ nhàng mở cánh cửa tránh Nhã Nghiên đang say sưa chìm trong giấc, cố gắng bước thật nhẹ, thật nhẹ tiến về phía giường. Hai tay chống cằm, ngồi chồm hổm dưới đất, nghiên đầu - ngắm nhìn nàng ta ngủ cứ như là một thiên thần, thật đẹp. Đưa cánh tay vén vài sợi tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, vuốt nhẹ xuống má, rồi bất chợt dừng lại ở đôi môi ửng hồng kia. Nghiêng người xuống đặt nhẹ lên môi màn một nụ hôn.
Ta ước rằng thời gian lúc này dừng lại, để ta có thể ngắm nhìn nàng mãi thế này, bên nàng lâu hơn.
Trèo lên giường thật nhẹ, ôm nàng vào lòng, không biết khoảnh khắc yên bình này tồn tại được bao lâu, ta như có cảm giác sẽ rời xa nàng rồi. Nghĩ đến đó Tử Du siết chặt cái ôm hơn, sợ là sẽ không thấy nàng nữa, không thấy được nụ cười của nàng khi nàng nhìn ta.
Thế rồi màn đêm cũng qua nhanh, ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp mọi nghốc nghách khu phố, Tử Du mệt mỏi thức dậy vì cả đêm qua suy nghĩ thật lâu rồi mới cố gắng chìm vào giấc ngủ được. Nhìn sang kế bên không thấy Nhã Nghiên đâu cả, nhanh chóng lấy khoát ngoại bào bước ra tìm tìm nàng.
Đưa tay mở cánh cửa ra liền thấy nàng đứng ở phía sau vẫn đang chuẩn bị mở cửa, trên tay thì cằm dĩa điểm tâm. Thấy Tử Du, Nhã Nghiên mở to mắt vì ngạc nhiên. Còn Tử Du thì thở phào nhẹ nhõm.
- Chàng thức rồi sao, thiếp có làm vài món điểm tâm cho chàng thử này - Nhã Nghiên mỉm cười ngồi xuống bàn.
- Những chuyện như vậy nàng để cho Tiểu Đào làm, nếu lỡ nàng bị thương thì sao.
- Thiếp chỉ muốn làm gì đó cho chàng thôi, chàng thử xem có ngon không ?
- Nếu là nàng làm thì cám heo ta củng thấy ngon - Tử Du nhe răng cười.
- Ý gì hả..- Nhã Nghiên nhéo vào eo làm Tử Du đau điếng khắp người.
- Đau...đau quá, ta đùa thôi nàng tha cho ta đi - Tử Du nhăn nhó khó khăn nói.
- Tha cho chàng, nhìn xem chúng có dễ thương không - Đưa điểm tâm đưa cho Tử Du xem.
- Con mèo hả - Tử Du nheo mắt nhìn trái liếc phải, nói thật điểm tâm Nhã Nghiên làm móp méo tùm lum.
- Là con thỏ - Nghiên Nghiên chu mỏ nói.
- À ta biết con này, là con sâu - Tử Du cằm miếng điểm tâm nhìn giống con sâu vì nó mập ú và ngắn ngủn.
- Là con rắn - Nhã Nghiên bực mình hét lớn.
Lúc này Nhã Nghiên chịu hết nỗi khi Tử Du cứ nói sai các con vật và nhìn thôi chứ không ăn, nóng máu Nhã Nghiên đập mạnh tay xuống bàn nói :
- Là con gì cũng mặt kệ, thử rồi biết !
Nhìn gương mặt muốn xịt khói của Nhã Nghiên làm Du Ca đây đổ mồ hôi lạnh, rụt cổ xuống. Cầm đũa gắp một miếng từ từ đưa vào miệng mà trong lòng không ngừng cầu nguyện ăn xong không cần phải mời đại phu.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng, điểm tâm Nhã Nghiên làm thật sự là... tệ và dở hơn trong cái suy nghĩ của mình. Nhưng nhìn gương mặt chờ đợi hồi hộp cùng với ánh mắt mở to chờ đợi một lời nhận xét kia thì làm cho Tử Du khó lòng nói thật, không muốn nàng buồn nên Tử Du cố gắng nuốt, mà nuốt xuống cũng không xong, cứ mắc nghẹn trong cuống họng.
- Sao..sao rồi, thiếp làm ngon không - Nhã Nghiên hớn hở hỏi.
- Ngon.. đây là món điểm tâm ngon nhất từ trước đến giờ ta từng ăn, huhu - Tử Du khổ sở nói trong nước mắt, tay thì ôm bụng vì đau.
- Thật sao. Nhưng sao chàng lại khóc thế kia - lấy khăn tay trong ống tay áo ra lau mồi hôi và nước mắt cho Tử Du.
- Không... ta thấy cảm động thôi. - Tử Du vừa nói vừa gắp điểm tâm trong dĩa ăn lia lịa vì sợ rằng Nhã Nghiên sẽ buồn.
Hai tay chóng xuống bàn, mắt nhìn Tử Du cứ ăn ăn rồi ăn mà trong lòng thấy hạnh phúc và mỉm cười.
- Sau này thiếp sẽ làm nhiều món cho chàng ăn .
Nghe như xét đánh ngang tai, rớt luôn đôi đũa, miệng há hốc, mặt thì xanh xao nhìn Nhã Nghiên. Miệng thì cố gắng cười trong lòng thì đang khóc..
- Cực cho nàng quá, không cần đâu.
- Thiếp không cảm thấy cực, thiếp thấy rất hạnh phúc.
Nghe hai chữ " Hạnh Phúc " làm Tử Du cứ áy náy khi nói dối với nàng.
- Nhã nhi à, thật ra...- chưa được nói hết câu thì Nhã Nghiên nói
- Chàng ăn hết rồi sao, để thiếp mang xuống - miệng cười tươi mang ra ngoài. Còn Tử Du cứ ngơ ngác nhìn về phía cửa mà khóc trong lòng : " cứu tôi với ".
-----------------------------
Sau buổi sáng khủng khiếp trôi qua đối với Tử Du, bây giờ cả hai đang dạo phố hết đường lớn ngõ hẻm, cả hai lựa hết từ quầy trang sức lựa hết món này đến món khác, rồi đến quán ăn nổi tiếng ở Sơn Tây cười nói vui vẻ bên nhau, tay nắm tay dạo bước làm những đôi tình nhân nhìn họ với cặp mắt ghen tỵ.
Họ đi du ngoạn khắp nơi mà không để ý đến thời gian mặt trời đã xế chiều, rồi họ cũng dừng chân nghĩ ngơi tại một thân cây lớn, trên ngọn hoặc những cành cây có thắt nhiều dây nơ đỏ cùng theo một tấm giấy đỏ có khắc chữ gì đó.
Tử Du nhìn những cặp tình nhân đang nhắm mắt cầu nguyện, tay thì nắm lấy cuộn giấy đỏ kia. Một lát họ ném thật mạnh lên trên thân cây.
Tử Du liếc nhìn tấm gỗ có khắc chữ ở kế bên thân cây : " Cây Nhân Duyên ".
Hèn gì ở xung quanh đây có thật nhiều cặp nhân tình đến đây cầu nguyện. Tử Du bất giác mỉm cười rồi nắm tay Nhã Nghiên đến gian hàng cách đó không xa mua nơ đỏ cùng mảnh giấy đỏ.
- Vị công tử đây, ngài mua đồng tâm kết đi. Ngài một cái vị cô nương kia một cái, hợp lại là một cặp, tượng trưng mãi mãi không xa nhau. - Người bán hàng nói.
Thấy miệng lưỡi của người bán hàng đó thật là lanh lợi, nhìn sang Nhã Nghiên cũng có ý muốn mua, thế rồi Tử Du đã mua một cặp đồng tâm kết.
- Sau này nếu chúng ta xa nhau, ta tin rằng cặp đồng tâm kết này sẽ mang nàng về với ta. - Tử Du nhìn Nhã Nghiên mỉm cười.
- Nếu có kiếp sau, thiếp vẫn muốn chúng ta sẽ tiếp tục cuộc tình duyên này. - Nhã Nghiên tựa vào lòng ngực Tử Du nói.
Cả hai cùng viết tên vào tấm giấy đỏ với lời cầu nguyện mãi không xa nhau, đếm một hai ba cả hai cùng ném thật mạnh, dây nơ đỏ của hai người đã yên vị trên cành cây và không rơi xuống đất, dường như nguyệt lão đã chứng nhận cho cuộc tình của hai người.
Họ vẫn đứng đó, tay vẫn nắm chặt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, mỉm cười hạnh phúc hiện trên gương mặt cả hai.
- Nhã nhi, ta muốn đời này và cả kiếp này kiếp sau ta vẫn muốn bên nàng, cùng sinh cùng tử, nàng có nguyện cùng ta không. ?.- Tử Du nhìn Nhã Nghiên với cặp mắt chứa chan.
Nhã Nghiên không nói gì lại tựa vào lòng Tử Du, vòng cánh tay sau lưng ôm chặt, đôi mắt nhắm lại, miệng thì mỉm cười. Tử Du vòng tay xuống eo nàng, hôn lên trán Nhã Nghiên, mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác yên bình này.
- Thiếp nguyện ý - Một hồi sau Nhã Nghiên mới trả lời.
- Sau này ta không ở cạnh nàng, nàng nhớ phải tự chăm sóc bản thân, nàng biết không.- Tử Du thở dài
- Chàng rời xa thiếp sao - Nhã Nghiên sợ hãi ôm chặt Tử Du hơn.
- Ta phải đi xa có việc cần giải quyết, nàng về Hoàng cung đợi tin tức của ta, ngày mà ta trở về là ngày chúng ta bên nhau- Sợ Nhã Nghiên lo lắng nên Tử Du cố tình giấu chuyện vận chuyển á phiện.
- Thiếp sợ lắm, sợ chàng không về với ta, hứa với thiếp được không, chàng phải bình an quay về - Nhã Nghiên ngước nhìn Tử Du, mắt ứ lệ.
Vội lau nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, ôm nàng vào lòng.
- Ta hứa, ta sẽ quay về. Và... chúng ta cùng " Yêu Đến Vạn Năm " được không?.
Nhã Nghiên không còn khóc nữa nhưng lại phì cười vì câu nói ngốc nghếch của Tử Du. Làm sao có thể Yêu Đến Vạn Năm...
------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip