Chap 4 : Cưỡng đoạt
Xe dừng tại ngôi biệt thự trắng lớn của Trương Chân Nguyên , hắn bế cậu xuống xe...vật nhỏ trong lòng dường như sắp tỉnh.
"Không được lệnh của tôi không được ai lên trên phòng"
Kỷ Lý gật đầu
"Vâng thưa anh hai"
Hắn bế cậu lên lầu chậm rãi mở cửa từ từ đặt cậu xuống giường hắn tháo cà vạt của mình ra vứt sang một bên hắn đè lên cậu kẹp chặt cậu lại dưới thân, Á Hiên mắt vẫn nhắm nghiền cảm nhận được người mình như có tảng đá đè lên vậy cậu chậm rãi mở mắt thì thấy gương mặt của Trương Chân Nguyên phóng đại trước mắt mình.
"Chú...chú làm gì?" Cậu vùng vẫy.
Trương Chân Nguyên như mất khống chế đem hai tay cậu đưa lên cao, hơi thở của dục vọng hắn phả vào gương mặt non xanh của cậu.
"Ai cho em cái quyền chạy khỏi tôi? Em ghét tôi đến độ phải trèo từ đây xuống đó" Trương Chân Nguyên đưa tay chỉ về hướng lan can ngoài cửa.
Cậu khóc lúc nảy doạ cậu sợ nhưng bây giờ cậu lại sợ thêm gấp mấy lần vì nhìn thái độ cùng sự gấp gáp của hắn khiến cậu có dự cảm không lành.
"Em có biết em nhảy xuống đó sẽ rất nguy hiểm hay không? Lỡ em bị thương thì sẽ thế nào?" Trương Chân Nguyên tức giận hét vào mặt cậu.
"Tôi sai rồi! Chú đứng dậy đi...hic...tôi không làm thế nữa"
Trương Chân Nguyên lắc đầu
"Có phải mọi thứ tôi tạo ra đều không chắc chắn, xém một chút nữa đám người kia sẽ cưỡng bức em ngày hôm nay tôi phải khiến em là của tôi vĩnh viễn"
Cậu mở to mắt cái gì mà của hắn vĩnh viễn? Không lẽ....cậu nhìn hắn.
"Không...xin chú...con xin chú đừng đi quá xa nữa"
Cậu nảy cả người lên cố gắng thoát ra
"Thân thể của em là của tôi con người em của em cũng là của tôi .Tiểu Tống"
"Đừng...ưm" Hắn từ từ cúi xuống cậu lắc đầu liên tục nhưng cuối cùng lại bị hắn chiếm trọn đôi môi anh đào kia cậu hoảng loạn đập tay vào lưng hắn.
"Bỏ...bỏ tôi ra"
Hắn như bị chìm vào dục vọng điên cuồng đưa đẩy đầu lưỡi liếm láp tất cả vòm miệng xinh xẻo kia tiếng mút chát vang lên khắp phòng, tiếng nước nơi khoé môi vội vang lên,hắn đặt tay sau gáy cậu làm nụ hôn thêm sâu, thêm mạnh như thể muốn nuốt cậu vào bụng. Cậu không thể chịu nổi cắn mạnh môi hắn làm hắn bật máu.
"A...em..."
Cậu thành công ngồi vật dậy và chạy đi, Trương Chân Nguyên nhếch môi lên cao? Lại chạy? Em có chạy đằng trời.
Cậu chạy xuống bật thang trong nhà không ai cả, cửa đã bị đóng...cậu chạy xuống đập cửa liên hồi.
"Thả tôi ra...ai cứu tôi với...hic...ai cứu tôi"
Trương Chân Nguyên chầm chậm bước xuống lầu như một tên sắc lang thèm khát, cậu lùi lại cánh cửa.
"Đừng qua đây...chú đừng qua đây"
"Em định chạy nữa, ai sẽ cứu được em!"
Trương Chân Nguyên lao đến nắm cánh tay cậu vòng qua vai mình bế lên.
"Không,tôi không muốn chú làm như vậy cậu ấy sẽ hận chú, tôi cũng sẽ hận chú. Xin đừng huỷ hoại tôi...aaa bỏ tôi xuống"
Hắn không muốn nghe gì cả, hắn nhanh chân bế cậu trở lại vào phòng quăng cậu mạnh xuống giường, chân đá cánh cửa phòng khép lại hắn đè lên cậu, chiếc áo đã rách nay bị hắn tàn bạo xé nát ra.
"A..."
"Em chạy nữa đi, chạy cho tôi xem nữa đi" Hắn quát.
Cậu như một chú thỏ con nhỏ nằm trên thớt và chuẩn bị người ta làm thịt nhưng cậu không mong mọi chuyện đến như thế, lần đầu tiên của cậu phải cùng người cậu yêu, phải cùng nhau tình nguyện...chứ không phải cưỡng bức như hắn.
"Hic..đừng mà...xin chú tha cho tôi đi"
Hắn cuối xuống hõm cổ cậu mút mạnh.
"Ưn...buông..." cậu đẩy ra nhưng bây giờ tay cậu bị chính cà vạt hắn trói lại.
"Aaa....chú làm gì??"
"Em mà chạy nữa tôi sẽ phá huỷ đôi chân của em"
Hắn mạnh bạo chiếm lấy môi cậu mút lấy đầu lưỡi kia.
"Ưm"
Sự ngọt ngào trong em khiến tôi say mê hắn đưa tay kéo áo cậu xuống lộ ra vai trần nõn nà cậu hít thở, nước mắt rơi lã chã,đẩy hắn rất nhiều như hoài công, tay thì đã bị trói mang lên đỉnh đầu cậu còn gì chống cự chứ. Đêm nay khó qua khỏi người đang nằm trên cậu hiện tại chẳng khác gì kẻ điên bị dục vọng lấp đầy.
Có lỗi? Lỗi lầm gì khi cậu không giữ chân Hà Thiên Khanh lại để giờ đây cậu chính là bữa ăn của người chú thân cận bên cạnh y.
--------------------------
"Buông tôi ra..."
"Không đuợc,không được bắn....aaaaa"
"Em đã thuộc về tôi nên đừng chạy nữa"
---------------------------------
•Hiện tại....
"Chú...chú đã cưỡng bức tôi"
Thoát khỏi dòng ký ức. Tống Á Hiên ôm chăn cúi mặt khóc thảm.
Xin lỗi...xin lỗi Thiên Khanh, tôi có lỗi với cậu,tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip