Chap 3

“Nè, cậu là biến thái hả?” Lạc Vinh giật lấy cái áo, phiền não nhét nó vào tủ, “Tôi làm tình với omega thì sao? Liên quan gì đến cậu?”

Trần Bỉnh Lâm ngồi trên giường, vẫn cười như không cười. Hai tay hắn chống ra phía sau, trong đôi mắt hẹp dài mang theo sự mỉa mai, “Vinh Vinh, cậu ấy, thỏa mãn nổi omega?”

Lửa trong lòng Lạc Vinh bùng một cái bốc lên, không có thằng đàn ông nào nhịn được khi bị hoài nghi năng lực. Mặc dù biết bản thân là omega, nhưng cậu từ trước tới nay đều đường đường là nam tử hán, trong mắt cậu, cơn sốt phát tình chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý khiến người ta thấy phiền, uống thuốc vào là ép được nó xuống, cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu.

Trán nổi gân xanh, Lạc Vinh tới gần trước mặt Bỉnh Lâm, túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt hung ác, “Cậu lặp lại xem?”

“Vinh Vinh, lúc omega phát tình không đơn giản như cậu nghĩ đâu, trước đừng nói đến chuyện cậu không hổ báo bằng alpha, cho dù cậu và omega kia yêu nhau, cậu cũng đâu đánh dấu được người ta…”

Hắn vừa dứt lời, Lạc Vinh liền giễu cợt thả cổ áo Bỉnh Lâm ra, “Cậu đúng là một tên nhu nhược.”

“Cái gì?”

“Tất cả chỉ là lời mượn cớ cho sự bất an và kiêu ngạo mà thôi. Omega vì sao nhất định phải dựa vào sự bảo vệ của cậu? Họ không thể tự bảo vệ tình yêu của mình? Còn nói omega yếu ớt, mẹ kiếp, đều nghĩ họ thật sự là đồ vứt đi hết?”

“…”

“Nếu cậu chỉ có thể dựa vào chuyện đánh dấu để có được một người, chỉ có thể dựa vào việc đánh dấu để ràng buộc người ấy, vậy cậu dứt khoát kiếm lấy con búp bê tình dục mà phát tiết đám tinh trùng lên não đi. Cậu căn bản không hiểu tình yêu là gì.”

Lạc Vinh từ cao nhìn xuống, không ngừng trào phúng khinh bỉ Bỉnh Lâm. Thần thái phấn chấn, giọng điệu hứng khởi, bộ dạng này kích động Bỉnh Lâm hơn bao giờ hết.

Lạc Vinh chế nhạo xong lại thấy Bỉnh Lâm cứ nhìn mình chằm chằm, vô ý thức lùi lại, từ nhỏ bị tẩn đến lớn, khiến cậu sớm đã có ý thức phải phục tùng hắn. Trong thế giới của cậu, kẻ thắng làm vua. Bỉnh Lâm mạnh hơn cậu, có thế ép cậu làm rất nhiều chuyện cậu không cam tâm. Mặc dù cậu hễ không vui là động thủ, nhưng trước mặt Trần Bỉnh Lâm, thân thể luôn vô thức sinh ra đau đớn run rẩy.

Cậu đề phòng nhìn Bỉnh Lâm, nhưng chỉ đợi được hắn phá lên cười. Trần Bỉnh Lâm vừa ôm bụng cười vừa ngã lên giường.

Lạc Vinh giật giật khóe miệng “Quan điểm của tôi buồn cười thế ư?”

“Không… Ha ha… Không phải, Vinh Vinh, quả nhiên tôi thích cậu rồi.”

Trần Bỉnh Lâm nhanh chóng ngừng cười, cũng gạt nước mắt vì cười mà đứng lên. Lạc Vinh xoắn xuýt nhìn hắn, lại cảm nhận được tin tức tố từ cơ thể người này đột nhiên mãnh liệt hơn.

Cậu không dám tin càng mở to mắt, không kiềm được mà lùi bước, không đỡ được tập kích từ tin tức tố mạnh mẽ của alpha. Huyết dịch trong người sôi trào, nước hoa beta nồng nặc cũng không giấu nổi tin tức tố omega đang xao động.

Lạc Vinh bị Bỉnh Lâm áp sát vào góc phòng, eo bị trói chặt lại. Gương mặt Lạc Vinh xuất hiện sắc hồng mất tự nhiên, cố gắng mở mắt, xua đi choáng váng, hụt hơi nói: “Cút… cút ra.”

Bỉnh Lâm như vẫn chưa phát hiện điều gì, hắn nhìn chằm chằm Lạc Vinh, “Nghiêm túc hơn thì, tôi nói thẳng nhé, Vinh Vinh, cặp với tôi đi.”

“…”

Trần Bỉnh Lâm điên rồi hay cậu điên rồi?

Hắn có cái ý này với cậu? Câu nói mắc cười nhất, một người có ý với cậu sẽ không chút lưu tình nhìn cậu bị vây đánh đến gãy xương?

Cho nên mới nói, Trần Bỉnh Lâm là tên thần kinh điên rồ! Đầu óc Lạc Vinh hỗn loạn vô cùng, không chống đỡ nổi thân thể đang dần dần bắt đầu đáp lại sự dụ dỗ của tin tức tố.

Đại sự không ổn rồi.

Tiếng nói như bị ép bật ra: “Cút…”

Mặt Lạc Vinh đỏ lên thiếu tự nhiên, cậu giơ chân đạp, Bỉnh Lâm linh hoạt né thoát. Đột nhiên, hắn tựa như cảm nhận được gì đó, có chút không thể tin nổi mà mở to hai mắt, nhìn Lạc Vinh, “Cậu…”

Không đợi Bỉnh Lâm nói hết, Lạc Vinh đã dồn hết nóng nảy đè nén trong cơ thể nhằm hết vào hắn. Động tác kịch liệt càng khiến khí tức ngọt ngào không thể che đậy được nữa.

Bỉnh Lâm cảm nhận được mùi vị này, nhất thời hoảng loạn, bị Lạc Vinh hung hăng đánh trúng mấy quyền.

Một chiêu nhắm vào chân giữa Bỉnh Lâm của Lạc Vinh suýt nữa khiến hắn gục, Bỉnh Lâm biến sắc, nháy mắt lạnh xuống, mạnh bạo hơn. Hắn ra tay thì Lạc Vinh sao có thể đọ nổi, nhanh chóng bị đè đầu xuống đất.

Năm ngón tay của Bỉnh Lâm túm tóc Lạc Vinh, hung ác kéo đầu cậu lên. Hắn ngửi ngửi cần cổ thon dài của Lạc Vinh, ánh mắt biến đổi, nhuốm cả dục vọng và nguy hiểm. Cười khẽ lên, hắn liếm lên hình xăm trên gáy cậu.

“Vinh Vinh, bí mật này cậu giấu kỹ quá.”

Cảm giác bất an vô cùng khiến Lạc Vinh khẽ run lên, phần gáy yếu ớt nhất của cậu lõa lồ ngay trước mặt một alpha. Tình huống này cậu đã từng dự liệu tới, nhưng đó vẫn chưa phải là tình huống bết bát nhất. Điều kinh khủng nhất ở đây, alpha lại là Trần Bỉnh Lâm, hắn tuyệt đối áp chế được cậu, đây mới là điều khiến cậu tuyệt vọng.

Khí tức ngọt ngào của omega vì khí tức của alpha mà nồng nàn hơn. Dần dần, mùi nước hoa beta cũng không thể che khuất thứ mùi ngọt ngào ấy, nó lan tỏa khắp căn phòng, có xu hướng bay ra cả phòng khách.

Bỉnh Lâm mất kiên nhẫn “hừ” một tiếng, túm lấy tóc Lạc Vinh, mạnh bạo ấn môi lên môi cậu.

Lạc Vinh thoáng giãy giụa, nhưng thân thể lại như nhũn ra, không chống đỡ được. Khi nước bọt dây dưa, thân thể Lạc Vinh càng lúc càng nóng. Hạ thể của cậu cương lên.

Bỉnh Lâm lần xuống sờ một cái, cậu bất giác khép chân.

Thấy Lạc Vinh không phản kháng nữa, Bỉnh Lâm liền lật cậu lại, lại kéo hai chân cậu ra.

Lạc Vinh bị hôn sưng cả môi, sâu nơi đáy mắt lóe lửa giận khó lòng kiềm chế.

Bỉnh Lâm cười mờ ám, “Yên tâm, Vinh Vinh, tôi sẽ không đánh dấu cậu. Có điều, tình hình hiện tại của cậu không quá tốt, tôi cho cậu tí ‘thuốc cấp cứu’ đơn giản.”

Mẹ, ông đây muốn thuốc ức chế! Ai cần nước bọt của cậu! Cậu tưởng tôi không biết đây là cách đánh dấu tạm thời hả?!

Cậu hổn hả hổn hển thở, liền thấy Bỉnh Lâm cởi áo ra, cúi đầu xuống, sờ mó cơ bụng nhỏ của cậu. Cậu thấy đầu lưỡi đỏ chót của Trần Bỉnh Lâm lướt qua những khe rãnh của cơ bụng, vừa liếm vừa phóng đãng nhìn cậu, kết hợp với đôi mắt hẹp dài, gương mặt lẳng lơ kia…

Chớp mắt thế mà khiến Lạc Vinh cương hoàn toàn, hạ bộ căng cứng. Cậu câm nín nhìn Bỉnh Lâm tỏa ra hormone toàn thân nhằm vào mình, có chút vô lực.

Rốt cuộc ai mới là omega? Rõ ràng tên alpha kia càng lẳng lơ, bộ dạng thiếu hơi giai hơn kia mà! Ông trời bất công! Bất công!

Chợt bụng dưới đau nhói, là Bỉnh Lâm cắn mạnh một cái, nhìn thấy khóe miệng hắn còn dính tí máu, cậu tức tới choáng váng.

Hắn liếm liếm vị mặn bên môi, như áy náy mà cười, “Xin lỗi, tôi phải dời ham muốn cắn cổ cậu đi.”

Nói rồi còn muốn leo lên ngực cậu mút mát, phương hướng nhắm đến là đầu ngực Lạc Vinh. Chớp mắt, cậu bị dọa đến căng cứng cả người, hai tay ngăn cản Bỉnh Lâm, “Cậu muốn làm gì?! Nói tôi nghe! Không cho cắn… A!!!”

Hai tay nhanh chóng bị Bỉnh Lâm ép sát lên đầu, núm vú nhếch cao run rẩy cũng bị ăn vào miệng không khách khí chút nào, bị cái lưỡi hữu lực dồn sức kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip