Chap 5

Cơn sốt phát tình này, cậu bị làm đến không xuống được giường.

Tên Trần Bỉnh Lâm này không hổ là cái máy phát hormone di dộng, còn mang loại hàng ngựa đực size to nữa chứ.

Nói chung thì cậu cũng rất sướng, có điều sướng xong chân không khép lại được. Lạc Vinh nằm trên giường bình thản hút thuốc. Bỉnh Lâm đang ngủ bên cạnh, cơ thể trần truồng săn chắc chìm trong lớp chăn đệm mềm mại, thoạt nhìn thật động lòng người.

Lạc Vinh vì nguyên nhân thân thể, chưa từng có kinh nghiệm. Tối qua trong phòng tắm, phòng khách, ban công lăn lộn mấy bận như vậy khiến cậu được mở rộng tầm mắt. Tư thế đã từng hay chưa từng nghe nói đều chơi một lượt.

Sau đó Bỉnh Lâm có cho cậu uống vài viên thuốc ức chế, cơn sốt phát tình này mới dần dừng lại. Chỉ có điều lúc ấy hậu huyệt của cậu đã bị làm đến không khép được vào, tinh dịch chảy xuống cả chân, tên đó mới mớm thuốc cho cậu. Thế mới thấy hắn ác cỡ nào.

Nhưng cần gì phải để ý, đàn ông mà, sướng là được. Tiết tháo là cái gì, có ăn được không?

Chỉ là eo đau quá, hôm qua tên Trần Bỉnh Lâm vô liêm sỉ kia chơi sướng rồi, bắn kết vài lần, mẹ nó khiến cậu thành cái thúng! Hắn nhất định không chịu bắn bên ngoài.

Nghĩ đến thảm trạng tối qua, cậu nhất thời thấy sợ. Run rẩy sờ thử hậu huyệt, vốn nghĩ nó sẽ mềm nhũn, không ngờ chỉ ngủ một giấc đã chặt lại không ít.

Lạc Vinh kinh ngạc, thân thể mình ngon ghê à nha, đã khép lại như cũ rồi. Cậu tự luyến mà nghĩ: He he, còn phải nói à, tui cũng muốn chơi tui á.

Bỉnh Lâm sắp tỉnh dậy, thân thể nóng bừng cương lên, còn mặt dày ôm lấy eo cậu dụi dụi.

Lạc Vinh sướng xong trở mặt không nhận người, chẳng chút khách khí quăng hắn sang một bên, xuống giường mặc quần, tay trái run rẩy đỡ hông, tay phải kẹp điếu thuốc chỉ ra cửa, “Thiếu gia, phiền cậu rời giường biến đi.”

Hoàn toàn không còn dáng dấp khát tình tối qua. Bỉnh Lâm uể oải chống đầu, dựa trên giường nhìn cậu, “Sáng ngày ra, không làm một phát?”

“Biến.”

Bỉnh Lâm nhún nhún vai, ngồi dậy.

Thứ đồ chơi to bự kia lắc lư giữa háng hắn, khiến Lạc Vinh đau cả mắt. Không hiểu tối qua cậu làm sao nuốt nổi cái thứ đó vào người, ban ngày ban mặt nhìn nó thật đủ kinh hãi.

Bỉnh Lâm để ý tới tầm mắt của cậu, thong thả cầm quần lót lên, từng chút từng chút kéo quần, thế mà còn lẳng lơ hơn cả lúc cởi quần.

Miệng lưỡi Lạc Vinh không khỏi khô khốc, cậu quay người đi chậm rì rì đi lấy nước uống. Còn ngây ra đấy thì thật sẽ làm một phát đấy, cậu không muốn biến lại thành cái thúng ngay đâu.

Trần Bỉnh Lâm quả là động lòng người, bảo sao suốt ngày trêu hoa ghẹo cỏ. Mà cũng không biết vì sao hắn phải dính lấy mình như thế, từ bé tới lớn cậu đã nhìn không thấu hắn rồi.

Lạc Vinh ừng ực tu hết một chai nước lớn, nhìn về phía Bỉnh Lâm đang đi xuống từ cầu thang xoắn. “Mau mặc quần áo vào rồi đi đi, bố già bảo hôm nay sẽ tới.”

Bỉnh Lâm bước về phía trước, vuốt một cái lên dấu hôn rất sâu trên xương quai xanh của cậu, “Vậy mấy vết tích này cậu tính làm sao, giải thích thế nào với chú?”

Lạc Vinh gạt tay hắn ra, “Trước tự lo cho chính cậu đi, cậu làm bộ làm tịch trước mặt ổng mãi, nếu để ổng thấy bộ dạng vừa xong việc này thì xem, nói coi ổng có đánh gãy chân cậu không.”

Bỉnh Lâm cười cười hôn lên vành tai cậu, “Vinh Vinh chịu giúp tôi không?”

Lạc Vinh nham hiểm nhe răng ra, “Tôi sẽ đứng bên cạnh đưa gậy cho ổng.”

Vừa dứt lời, tiếng ô tô từ ngoài sân vang lên. Cả hai lập tức biến sắc. Bỉnh Lâm vẫn ở trần, không cần Lạc Vinh giục đã tự giác nhảy ra ngoài từ cửa sổ sau nhà. Lạc Vinh tay chân luống cuống, làm phòng ốc càng thêm bừa bãi, mục đích là che đi dấu vết tình dục. Ít nhất cũng khiến bố già nhìn đã thấy phiền, không muốn vào. Mấy vết tinh dịch loang lổ này mà đập vào mắt ổng, người bị đánh gãy chân, sẽ chính là cậu!

Tưởng tưởng rất hoàn mỹ, nhưng hiện tại thì thật tàn khốc. Cha Hoàng gần như vừa đặt chân vào nhà, lập tức đã cảm nhận được khí tức alpha chưa tản đi và tin tức tố omega phát tình còn dư lại. Sắc mặt ông nhất thời tái nhợt, lùi lại một bước để vợ đưa đứa con nhỏ quay về xe.

Lạc Vinh tay cầm một miếng bánh mì luống cuống đứng giữa phòng khách. Cậu nhìn thấy bố già lùi một bước lớn, căng thẳng nuốt nước miếng.

Rồi sau đó, một cái bạt tai choáng váng ập vào mặt cậu. Tai ong lên. Lạc Vinh không biểu cảm, xoa xoa má, cúi đầu.

Cha Hoàng gầm lên: “Ai?! Là đứa nào?! Mày có biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ không?!”

Lạc Vinh nhàn nhạt ngẩng đầu đáp: “Đến chuyện mình là omega con còn không biết, sao biết được lễ nghĩa liêm sỉ.”

Cha Hoàng nghẹn họng. Quả thật, mấy năm nay ông không hề để tâm đến giờ Lạc Vinh, về phương diện phát triển tâm lý hầu như mặc kệ. Nhưng Lạc Vinh cần cái gì thì vẫn có cái đó, một hoàn cảnh tốt, không thiếu thốn nhu cầu vật chất. Ông bất lực trước tâm lý, bất lực có hảo cảm với Lạc Vinh, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không quan tâm tới đứa con này.

Hôm nay mới biết nó là omega, lại còn là lúc nó vừa phát sinh quan hệ với một alpha. Điều này, bất cứ gia trưởng nào đều không thể chấp nhận ngay được. Nhưng bị Lạc Vinh nhìn như vậy, ông cũng không thốt nổi nên lời.

Rất nhanh, cơn giận vừa đi lại quay lại, “Chuyện nào ra chuyện nấy! Đứa kia là ai?!”

Lạc Vinh không yên lòng, nhét bánh mì vào miệng, hàm hồ đáp: “Ba sợ cái gì, tên kia cũng chưa đánh dấu con, không gây trở ngại chuyện sau này con tìm bạn gái.”

Cuộc thảo luận khiến cha Hoàng nghẹn thở. Ông xanh mặt, “Ở đâu quen biết nó?! Mày đừng đến trường nữa, ba đưa mày vào học viện Tây Sơn.”

Lạc Vinh trợn mắt, “Đó là học viện của omega! Tất cả mẹ nó đều là omega! Ba định để tất cả biết con là một omega?!”

“Mày vốn là một omega, vào đấy mà học cách làm một omega đi. Ngày trước mặc mày tự tiện, giờ làm loạn thế này đây! Không thể thả rông mày được nữa!”

“Con không đồng ý!”

“Không do mày quyết!”

“Dựa vào cái gì?!”

“Dựa vào mày ăn của tao ở của tao dùng của tao!”

Lạc Vinh há miệng nhìn cha Hoàng một hồi mới chợt cười, “Là lỗi của tôi, không nên kỳ vọng cái gì ở ông.”

Lạc Vinh xoay người bước lên lầu. Cha Hoàng bình ổn lại tâm tình, mở điều hòa lên, xua đi mùi tin tức tố trong nhà.

Không bao lâu sau, Lạc Vinh rầm rầm rầm chạy xuống. Cha Hoàng trợn mắt nhìn cậu. Vai mang ba lô, Lạc Vinh bước thẳng ra khỏi cửa.

“Mày đi đâu?!”

Lạc Vinh phất tay, “Đi tự ăn tự ở tự dùng. Tạm biệt, ba.”

“Hoàng Lạc Vinh!”

Tiếng bố già gào lên sau cánh cửa đóng lại, bước chân Lạc Vinh nhẹ nhàng ra khỏi cổng.

Đứa em trai yếu ớt núp sau lưng mẹ nó nhìn cậu chằm chằm, Lạc Vinh liếc mắt về phía nó, thở dài. Cậu tiến lên vài bước, đứa trẻ lại vội vàng trốn.

Lạc Vinh trực tiếp nhét chìa khóa vào tay nó, “Sau này muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, núp núp cái gì, chẳng giống đàn ông con trai!”

Nói xong đứng dậy rời đi.

Thứ trong tay đứa em, là chìa khóa căn nhà của Lạc Vinh.

________________________

Nửa là kích động, nửa là muốn rời Hoàng gia thật. Mặc dù trong lòng cố nén, nhưng sống trong một môi trường ai cũng coi thường mình thực khiến người ta hít thở không thông.

Tại nơi đó, cả người cậu không hề tự tại.

Kỳ thật cậu không để tâm chuyện giàu nghèo, dù không có tiền, chỉ cần người nhà đối xử tốt, cậu đã cảm thấy vui vẻ. Đó không phải là nói mồm, mà thật là thiếu thốn tình cảm.

Cái tình cảm ấy, cậu đeo đuổi mười tám năm mà vẫn không có được, tâm tàn ý lạnh. Còn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp, gọi điện cho Thạch Anh thì thằng nhãi này lại đang ở nước ngoài.

Không kiên nhẫn dập máy, cậu lại tìm trong danh bạ, định gọi cho vài huynh đệ thích hợp.

Đột nhiên có người từ sau áp sát, ánh mắt Lạc Vinh nhanh chóng đanh lại, định xuất thủ thì giọng nói cười cợt vang lên bên tai: “Vinh Vinh, sao lại đáng thương một mình trên đường thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip