7 năm trước (p1)
Ting... tong... ting... tong...
Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ đến số chín, phát ra chín tiếng chuông báo giờ, phảng phất như thông báo, thời gian yêu đương đã hết, cần trở về với thế giớ thực tại.
Quang Anh đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang năm sát vào một người đang khỏa thân, thân thể này thật ấm áp, thật mềm mại, anh rất muốn lại ôm ấp một chút, nhưng mà nên tỉnh lại thôi, thời gian dạy học đã hết, anh không muốn cho những người giúp việc nhàn rỗi có chuyện để buôn.
Đẩy người con trai bên người ra, anh ngồi dậy, nhăn trán nhíu mày, nhớ ra anh còn có việc phải xử lý. Trước đây anh luôn chuẩn bị trước, nhưng hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, vẫn xử lý được, nếu không thể sẽ để lại hậu quả khó lường.
"Quang.... Anh..... "
Đức Duy lúc tỉnh lại, phát ra tiếng nói mơ màng nũng nịu, cậu vừa mới nếm thử mây mưa, cảm thấy thân thể đau đau, lại thấy vui mừng cho quan hệ mới của hai người, bọn họ đã đi đến bước này rồi, đây quả là món quà sinh nhật đẹp đẽ.
"Mặc quần áo vào đi!" Quang Anh đặt tay lên trán, lộ ra một vẻ mặt không kiên nhẫn."Còn nữa, gọi tôi là thầy".
Anh mặc dù lưu luyến sự mềm mại tuyệt vời của cậu, nhưng không nghĩ đeo gông vào cổ. Nếu lỡ cha mẹ hai bên biết được, khảng định là sẽ xúc tiến hai người qua lại, mau chóng kết hôn. Anh không muốn phải làm theo sự sắp đặt. Hồng nhan tri kỷ của anh còn nhiều lắm, không đến lượt cậu nhóc này đâu.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên của cậu, anh đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, tuyệt đối không chạm vào 'xử nam'. Thật không hiểu mình sao lại làm thế, cho dù cậu có ngọt ngào, thì anh cũng không thể làm việc nhất thời xúc động như thế chứ. Bây giờ phải nhanh giải quyết mọi chuyện.
Đột nhiên, Đức Duy cảm thấy lạnh, mặc dù vẫn đắp chăn nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh, giống như nghe thấy tiếng băng vỡ. Giấc mộng vừa rồi đã kết thúc, chỉ cách có mấy giây mà thế giới đã thay đổi rồi.
"Anh... định đi đâu?"âm thanh nho nhỏ phát ra, cậu vẫn dũng cảm mở miệng.
Anh không trả lời, mặc xong quần áo, cũng không liếc đến cậu một cái, lập tức mở cửa ra khỏi phòng, cậu chỉ nhìn thấy một cái cánh tay, một cái lạnh lùng. Không đủ sức xuống giường, không đủ sức mặc quần áo, hơi lạnh cứ thế xâm nhập vào cơ thể cậu, vào lòng cậu.
Đây là kết cục thế nào? Cậu không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, sau khi có được cậu anh lại lạnh lùng bỏ đi như thế, trong đôi mắt không có một tia ấm áp, cứ giống như chuyện vừa xảy ra không là gì cả, thậm chí là một trò chơi hay một giấc mơ?
Không, cậu không muốn chấp nhận sự thật này. Cậu bắt đầu tìm lý do cho anh, có thể anh có việc gì đó cần làm gấp, có thể anh sợ bị bố mẹ cậu trách tội, có lẽ nói năng của anh không tốt, không thể hiện ra được nên mới chọ cách rời đi.
Bao nhiêu tình cảm thầm mến ôm ấp trong hai năm, làm cho cậu nhất định tin tưởng, sự trả giá của cậu sẽ được quý trọng, dù sao khi yêu con người ta đều thay đổi, vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn trong lòng tràn đầy hy vọng, mặc kệ sự thật tàn nhẫn có buông xuống.
Cạch!
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng lại mở, cậu vui sướng ngẩng đầy lên. Không nghĩ là anh sẽ quay lại, có thể anh nhớ đến lời mà anh muốn nói? Có lẽ anh muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, muốn tặng cậu một bông hoa hay một chiếc nhẫn.Quang Anh trong túi lấy ra một cái hộp giấy, đặt lên bàn :
"Đây là thuốc tránh thai, mau uống nó đi".
Anh tự hỏi rồi tự hỏi, Đức Duy chắc chắn là không có thói quen dùng thuốc tránh thai, thế nên chỉ có uống sau. Tất cả đều là do anh nhất thời hỏng não, dù thế nào cũng nên lao đi mua đồ bảo hộ chứ, bây giờ thì mất bò mới lo làm chuồng.
Cho dù thế nào, anh cũng không muốn mình có cái đúa con ở tuổi này, anh mới hai mươi ba tuổi, nếu có thì cũng phải bảy năm nữa đi.
Nếu bây giờ anh ba mươi tuổi, có lẽ anh sẽ cho rằng Đức Duy rất thích hợp để lấy làm vợ, hiền lành biết nghe lời, nhưng đấy là chuyện của sau này, trước mắt anh chỉ cảm thấy ảo não, chỉ nghĩ mau chóng xong việc.
Đức Duy nhìn gói thuốc anh đặt trên bàn, không nói được nửa lời, giấc mơ lại tan biến, lòng lại một lần nữa đau thương, thì ra giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, giống như một nắm bột phấn, thổi nhẹ cái là bay hết.
"Chuyện này không được kể cho ai biết, nghe rõ chưa? Nếu không đừng trách anh".
Anh tin tưởng cái cậu bé nhu nhược này sẽ không dám làm trái ý anh, huống chi việc này nói dối cậu cũng có lợi, hắn thấy đối với sự gia giáo của gia đình Hoàng Gia, liệu có thể tha thứ cho cái hành động hoang đường này sao.
Cậu gật đầu, trong cổ như muốn phát ra tiếng gì, như mở miệng lại không ra âm. Là ai đã bóp chặt cổ cậu, là ai không cho cậu hô hấp?
"Tốt lắm" anh xoay người rời đi, lại là rời đi. Lần này là rời đi thật sự, anh quyết định dừng việc làm gia sư, việc này một lần là đủ rồi, nếu cậu còn muốn thực sự với anh, thật sự là đâm đầu vào tường đá rồi.
Anh luôn chỉ dạo chơi mà thôi, người phụ nữ nào cũng vậy, trả lại bông hoa về với tự nhiên, không để lại dấu vết.
Có điều anh không hề nghĩ đến, cậu bé trước mặt anh đã nói cả đời này chỉ yêu mình anh, cho dù trời có sập xuống thì cũng chỉ vẫn chỉ yêu một mình anh.
Cánh cửa bị đóng lại, Đức Duy một mình ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích. Người như bị hóa đá, đến tận mười hai giờ đêm. Ngày sinh nhật của cậu đã trôi qua, đã chia tay với cậu bé ngây ngô, chờ đón một cuộc sống chân thật mà cũng rất tàn nhẫn...
////——-//////———-//////———://///——
"Con có thai phải không"?
Vào một buổi sáng sớm của ba tháng sau, Liên Phượng hỏi con trai, sau nhiều ngày thấy những dấu hiệu bất thường ở con trai, bà không khỏi nghi ngờ.
Đây là đứa con trai, đi đâu cũng có xe đưa đón, theo lý thuyết mà nói thì không thể xảy ra vấn đề, nhưng mỗi buổi sáng đều thấy nó nôn mửa, có thể không thấy có vẻ gầy yếu nữa mà ngược lại còn trở nên đầy đặn, thực sự là không thích hợp.
Trong phòng tắm, Đức Duy lấy khăn mặt lau qua khoé miệng nói:
"Con....con cũng không biết nữa...".
"Con không biêt? Sao con lại không biết?, rốt cuộc thì con đã gây ra chuyện gì rồi, nghe cách nói của con là mẹ thấy có vấn đề, bình thường mẹ đã dạy dỗ con như thế nào?".
Liên Phượng nóng nảy ép hỏi, quên mất hình tượng hình tượng của một vị phu nhân hàng ngày, giờ phút này bà đang là một người mẹ thực sự tức giận.
Đức Duy cúi đầu, đây là gia đình của cậu, nơi cậu luôn sắm vai một đứa con ngoan ngoãn, tốt nhất là không tiếng nói, chỉ nên im lặng mà tồn tại.
Thế nhưng từ ba thắng trước, sau khi vĩnh biệt cuộc đời xử nam, cậu bắt đầu có ý chí của mình, ngày hôm đó cậu trái lo phải nghĩ, không có cách nào uống được viện thuốc kia, có lẽ đây là cơ hội để cậu mang đứa con của anh, nếu cậu uống thuốc không phải là sẽ mất đi cơ hội đó sao?
Đứa con của anh sẽ rất giống anh, thông minh, tự tin, kiêu ngạo. Chỉ cần có thể có đứa con này, chẳng khác nào có được anh, không phải sao?
"Hôm nay không cần đi học, chiều nay ta đưa con đi bệnh viện khám, phải tìm lấy một bác sĩ có thể tin tưởng, biết giữ bí mật, nếu không nhà ta sẽ mất hết mặt mũi vì con"
Liên Phượng nhanh chóng đưa ra quyết định, trong đầu lúc này một mặt nghĩ chọn người, mặt khác quay ra đau lòng mắng con trai.
Tiếng tức giận huyên náo trong phòng ngủ, mơ hồ rơi vào đôi tai một người khác đang ngồi ở đầu bàn ăn. Nhưng người đàn chủ nhân của nó vẫn thản nhiên dùng bữa sáng, không chút để ý trong lòng.
Trong nhà này phải nói là không có nam chủ nhân, mà chỉ có nữ chủ nhân, tuy ở bên ngoài ông là một người chỉ lãnh đạo, nhưng lúc về đến nhà ông chỉ ngồi kiêu ngạo hút thuốc, để cho vợ có thể chỉ đạo việc trong nhà.
Liên Phượng đi ra từ phòng con trai, vào phòng ăn, chỉ thấy ông chồng vẫn đang nhấm nháp cà phê, một cái nhíu mày cũng không có, chỉ thản nhiên nói:
"Trà của em lạnh cả rồi, tốt hơn nên đổi lại".
Người giúp việc nghe thấy, liền chạy đến mang trà đi đổi lại "xin bà chờ một chút". Liên Phượng Tường gật nhẹ đầu, chờ người giúp việc đi rồi mới mở miệng nói với chồng:
"Cái đứa con trai giống như con thỏ nhỏ nhà ta, tự nhiên lại làm cho em gặp phiền toái lớn".
Đức Bình buông tách cà phê, cười thích thú
"Em luôn có biện pháp giải quyết mà, em chính là thiên thần hộ mệnh của gia đình này".
"Lấy được em là anh có phúc", Liên Phượng hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa cho chồng biết sự thật.
Bà đã sớm có chủ trương, nếu con trai thực sự mang thai, thì cái việc phá thai này nhất định không để cho ai biết, tốt nhất là cho đi du học lấy cái bằng câp danh giá, sau này về nước lại là một thiếu gia danh giá.
Đức Bình cười, sau hai mươi năm kết hôn, ông thường cảm thấy nếu để vợ ra ngoài, nói không chừng thành tựu so với ông cũng chả kém.
Đương nhiên buổi chiều, Liên Phượng cùng con trai bước vào phòng khám sản khoa. Hai mẹ con đều đội mũ đeo kính, sợ bị người ta phát hiện, lại có vẻ như dấu đầu hở đuôi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định là Đức Duy mang thai ba tháng. Liên Phượng tự trấn an chính mình, xin bác sĩ giữ bí mật, đến khi có được lời cam đoan của bác sĩ mới cùng con trai rời đi.
Một lát sau về đến nhà, Liên Phượng lôi con trai vào phòng, vừa bỏ mũ và kính ra lập tức tát cậu một cái :
"Cái thằng ranh này, tận ba tháng rồi mà không hé răng, nếu mẹ không phát hiện mày chờ bụng phỡn ra sao? Tốt nhất bây giờ còn kịp, nhất định phải bỏ nó. Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, không thể để phát sinh cái loại này cho người ta gièm pha".
Liên Phượng cho dù đối với con trai chưa bao giờ cưng chiều nhưng cũng chưa bao giờ thô bạo, đây là lần đầu tiên bà đánh con, nếu không phải nghĩ đến Đức Duy đang mang thai, không chừng bà muốn chân đá tay đấm.
Bị một cái tát, mặt Đức Duy đỏ lên, nhưng cậu cũng không ôm lấy mặt, ngược lại hai tay cậu ôm lấy bụng bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ:
"Không, con tuyệt đối không bỏ đứa bé này, nó là con của con cùngQuang Anh ...".
Không biết cậu đã từng nghe ai nói qua, nếu một người người muốn sinh con với một người đàn ông, thì chính là vì yêu anh ta.
Mà tâm tình của cậu lúc này đúng là như vậy, nếu không giữ được Quang Anh , cậu cũng muốn giữ lại kết tinh của hai người, cho dù có ngốc nghếch nhưng cậu không có biện pháp nào thông minh được, đây chính là yêu đi? Bảo vệ đứa bé này, cậu cảm thấy có sức lực, để mà tiếp tục yêu anh.
"Quang Anh....người con nói là Nguyễn Quang Anh..."
Liên Phượng lập tức bị thu hút, cảm thấy nghi ngờ, dù sao Quang Anh ưu tú như thế, nghe nói bạn trai cũng không thiếu, con trai bà làm sao mà trói được hắn?
Mẹ có thể nghi ngờ lời nói của cậu sao? Đôi mi cậu nhíu lại, đây là chuyện có thể đùa được sao? Sống đến mười tám tuổi, cậu chỉ yêu có một người, thì chỉ có Quang Anh , cậu không thể tưởng tượng được mình có thể thân mật được với người khác.
Lúc này cậu nghiêm mặt nói:
"Con xác định, trăm phần trăm xác định, cho dù xét nghiệp DNA cũng có thể".
"Ngoái nó ra, con cũng không có cơ hội để cùng ai làm bậy, đúng rồi chính là nó!"
Liên Phượng càng nghĩ càng thấy hợp lý, ba tháng trước Quang Anh đột nhiên từ biệt không làm gia sư nữa chắc là bởi vì "gặp chuyện không may" nên mới nghĩ chạy, giờ làm sao đây? Đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm làm cha rồi.
End chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip