Con bị ốm rồi (tiếp theo)
Qua mười giờ tối, Đức Duy rốt cuộc làm cho con ngủ, nhìn khuôn mặt con còn vương nước mắt, lòng cậu đau như cắt, trăm ngàn lần không tưởng tượng nổi con dám phản kháng lại cha của nó , nguyên nhân lại là để giữ cậu lại.
Nếu có khả năng, cậu muốn cho con một tuổi thơ vui vẻ, gia đình hạnh phúc, nhưng hiện tại kết cục là đã ly hôn, cậu không có khả năng làm được, chỉ có thể thăm con nhiều một chút, quan tâm nhiều một chút.
Xác định Đức Ánh ngủ say, cậu vừa đi khỏi phòng được vài bước chân, liền thấy Quang Anh đứng ở ngay hành lang, cậu sợ tới mức lùi lại hai bước, thiếu chút nữa đâm vào tường. Anh nắm bả vai cậu, làm cho gáy của cậu không đập vào tường.
"Vội vàng cái gì..?Tôi đưa cậu về"
"Không....không cần .Em tự về được .!"
Hơi ấm truyền theo ngón tay anh , làm cậu khẩn trương gấp trăm lần, hôm qua cũng chính là cậu tự về, vì sao hôm nay anh ta lại muốn đưa cậu đây.
"Tôi đi lấy xe"
Anh căn bản không cần hỏi ý kiến cậu, mà đối với cậu đó là ý chỉ.Không đánh lại được tác phong áp chế của anh, cậu chỉ là ngoan ngoãn ngồi lên xe của anh, xem ra thời gian ba tháng mọi thứ không thay đổi được nhiều cho lắm, vẫn là anh bá đạo còn cậu thì vẫn là yếu đuối.
Giống như đêm nay, nhìn anh trách cứ con, cậu lại bất lực, tình huống này chỉ sợ là một năm trôi qua thì vẫn cứ giống y như thế đi.Ngồi trên xe, cậu bỗng nhiên phát hiện ra một điều mới mẻ, trước khi ly hôn bọn họ dù có đi ra ngoài đều có lái xe riêng, đây hình như là lần đầu tiên anh ta lái xe đưa cậu. Bên trong xe cũng chỉ có hai người, cảm giác phá lệ thân mật cũng có chút gì đó không đúng.
Cậu trộm nhìn anh vài lần, giống như trước kia khi anh là gia sư của cậu, cậu vẫn thường lén nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, cho dù không nói một điều gì, cũng như lúc trước làm cho cậu lặng lẽ động tâm.
"Cậu ở chỗ nào?"
Anh hỏi giống như một người xa lạ bình thường.Cậu nói cho anh địa chỉ, anh lại hỏi:
"Là nhà cha mẹ cậu để lại".
"Không, là phòng một người bạn tôi thuê cho"
Cậu không nghĩ đến sẽ dùng tới di sản của cha mẹ, những thứ đó vốn không phải của cậu kiếm được, sau này cậu sẽ đem một nửa đưa cho con, một nửa giao cho các tổ chức từ thiện.
"Cậu cũng có bạn sao?"
Quang Anh nhướn mi hỏi, còn chưa tốt nghiệp phổ thông cậu đã cùng anh đính hôn, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp kết hôn, mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà, anh chưa bao giờ thấy qua cậu có bạn.Anh có thể khinh thường cậu như vậy? Áp chế bất mãn trong lòng, cậu cố gắng bình tĩnh mà chống đỡ.
"Em có người bạn học hồi học phổ thông , mấy năm rồi mới gặp lại".
"Nam hay nữ?"
"Nam"
Kỳ quái, anh ta tự dưng lại hỏi đến cái vấn đề này?
"Oh "anh chỉ nghĩ người bạn học kia của cậu có ý đồ gì?
"Cậu ấy rất tốt với em, còn giới thiệu em đi làm".
"Đi làm, cậu thiếu tiền dùng à?"
Hai con ngươi đen sẫm của anh mở to một chút, khó có thể tưởng tượng được loại thiếu gia như cậu sẽ đi làm, mấy năm trôi qua ngay cả xuống bếp cậu cũng chưa từng, có điều tối hôm qua thật đặc biệt, chè bánh trôi đậu đỏ của cậu nấu rất ngon.
"Không phải vì tiền, là em muốn làm chút việc thôi, không nghĩ sống những ngày nhàm chán".
Sự kinh ngạc đối với anh chỉ có tăng chứ không giảm, như thế nào cậu lại không chỉ là cái bình hoa, cư nhiên có thể có cảm giác, anh tự hỏi. Anh vốn là đang tự hỏi vấn đề "thân thể" chính mình, bây giờ thật ra đối với anh lại thấy có vẻ hứng thú với "tâm linh" của cậu.
Người giỏi mưu kế này sẽ đổi tính thật sao? Không chỉ đi thuê phòng để ở, lại còn đi làm, sống một mình, cứ như thế mà buông tha cho thân phận Nguyễn phu nhân, lúc trước không phải cậu hao hết tâm lực mới đạt được sao? Im lặng một hồi, anh mói lại mở miệng
"Làm ở công ty nào?".
"Công ty đó rất nhỏ, chắc anh chưa nghe qua".
"Nói tôi nghe" anh thật sự rất kiên trì, anh cũng không muốn cho cậu đi vào cái công ty quái quỉ gì, nếu xảy ra chuyện gì, mặt mũi Nguyễn gia không biết dấu vào đâu.
"Công ty thiết kế Sơn Hải".
Anh âm thầm ghi nhớ cái tên này, ngày mai sai trợ lý lập tức đi điều tra, xác định là công ty chính phái mới có thể để cậu tiếp tục đi làm. Anh cũng không biết đây có phải là ý nghĩ bảo hộ gia đình hay không, tóm lại anh không muốn cậu xảy ra vấn đề gì.
"Đúng rồi, em còn đăng ký học đại học tại chức, em nghĩ tiếp tục học lên"
Không biết sao lại làm vậy, cậu chính là muốn nói cho anh nghe chuyện này, có thể chứng minh một chút ý tứ hàm xúc của cậu, cho anh biết cậu không phải là cậu của ngày xưa.Quả nhiên, anh càng lấy ánh mắt không thể tin được nhìn về phía cậu, yên lặng một chút lâu rồi mới mở miệng:
"Em đã thay đổi không ít".
"Mỗi người đều đã thay đổi".
Không khí bên trong xe rất quái lạ, cậu nhìn trộm anh vài lần, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì, rõ rang đã ly hôn rồi, cậu lại còn có ý nghĩ về anh, chẳng phải đi một vòng lại về chỗ cũ sao? Không có nửa điểm tiến bộ.
Quang Anh mắt nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn như là đang chú tâm điều khiển xe, chỉ có anh mới biết, nỗi lòng của anh đang rối lên, không ngừng nghĩ về sự thay đổi của cậu, cậu thực sự đã thay đổi sao? Cho nên đối với anh không có ý nghĩ lại muốn làm Nguyễn phu nhân, đối với anh không cần cầu gì, cũng không hề có cảm giác.Các loại tâm tư trong xe cứ thể diễn ra, xe đã chạy đến trước của tòa nhà, cậu vội nói :
"Dừng ở đây là được rồi, cảm ơn anh đã đưa em về, quay về nhớ lái xe cẩn thận"
Cậu nói mấy câu khách sáo, tự mình mở của xe bước xuống, nghĩ rằng buổi tối nay đến đây là kết thúc.Quang Anh cũng bước xuống xe,nhìn quanh bốn phía kiểm tra, may mắn đây là tòa nhà an ninh đảm bảo, ở đây sống một mình có thể coi như an toàn.
"Chờ một chút!" anh giữ chặt tay cậu, thật ra cũng không biết là muốn nói gì.
"Có chuyện gì sao?" cậu quay đầu lại hỏi, trong lòng hổi hộp, có lẽ cậu vẫn là chờ mong điều gì?
"Cảm ơn cậu đã chiếu cố Đức Ánh " anh rút cuộc nghĩ ra một đề tài, một vấn đề an toàn để nói, cũng là đề tài của bọn họ trước đó.
"Em là ba thằng bé, đây là điều đương nhiên thôi"
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào mũi giầy, bỗng nhiên ngẩng đầu, lấy hết can đảm cố gắng nói:
"Mong anh, đối với con thả lỏng một chút, là cho con có một tuổi thơ vui vẻ, được không?"
Đôi mắt của cậu... nguyên bản là trong suốt vậy sao? Đèn đường thật ra cũng không phải thật sáng lắm, nhưng ánh mắt của cậu linh động là cho người ta mê mẩn, Quang Anh trong lòng ngẩn ra, rốt cục trả lời một câu :
"Tôi...sẽ để ý".
Nói ra cũng kỳ quái, thời điểm bọn họ còn làm vợ chồng, số lần nói chuyện cộng lại của một tháng cũng không nhiều bằng buổi tối hôm nay. Bây giờ hai người không có quan hệ gì, ngược lại có thể cùng nhau nói chuyện bình thường, chuyện này thật đáng châm chọc làm sao?
Có lẽ sau khi ly hôn còn có thể làm bạn bè sao? Trước khi kết hôn cậu đã dùng hết thủ đoạn để trở thành vợ của Quang Anh,nhưng sau 7 năm trôi qua cậu đã chịu sự lạnh nhạt của anh đủ rồi, có lẽ anh nên đổi góc độ suy nghĩ lại, cậu cũng không phải người có tâm địa rắn rết độc ác, anh cần gì phải ép người quá đáng.
"Cảm ơn anh"
"Tôi là cha thằng bé, điều này là đương nhiên"
Anh dùng lời nói vừa rồi của cậu để trả lời, đồng thời nhớ đến cái bắt tay đầu tiên của họ nhiều năm trước về trước. Ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, nguyện vọng của cậu cũng chỉ là muốn bắt tay anh một cái, mà bây giờ cậu còn có nguyện vọng ấy không?
"Như vậy... cũng khuya rồi, anh lái xe cẩn thận một chút. Ngủ ngon ..!"
"Ngủ ngon"
Anh nhìn theo đến lúc khuất sau cửa, anh cũng phải đi thôi, nhưng có một sức mạnh kỳ diệu nào đó, làm cho anh thật lâu không muốn rời đi.
Khi anh ngồi vào trong xe, cũng là lúc đưa ra quyết định, thời điểm nên hành động, anh sẽ không để chính mình phải bó tay sầu não, đấy không phải là tác phong của anh.
End chap 9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip