Cuộc sống mới (p2)
Toàn thân cậu bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cậu yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.
Anh ta luôn luôn mong cậu chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt cậu không còn một tia hy vọng, cậu có nên rời đi lúc này hay không, cậu chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cậu...
"Duy , đây không phải Đức Duy sao?" một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.
"Cậu là..." Đức Duy xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.
Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cậu gặp Đặng Thành An ngoài đường, có thể cả đời cậu ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.
"Tớ là Thành An , trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây".
Đức Duy mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương:
"Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được"Trước mắt là người xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cậu bạn Thành An sao?
"Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào"
Thành An cố ý trừng mắt liếc cậu một cái, cậu bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như thế.
Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng Đức Duy cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.
Thành An sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cậu cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.
Đối với Đức Duy mà nói, đó là điều mà cậu không dám tưởng tượng, nam nam khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cậu thử lớn tiếng với Quang Anh , sợ rằng anh sợ cậu thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cậu đi bệnh viện cũng nên?
Lại nghe được thành công của Thành An trong công việc, cậu tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cậu đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Quang Anh cậu đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch liêu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.
"Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi..." Thành An kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cậu rất thích nghe các loại chuyện cũ.
"Tớ, tớ hiện tại..." Đức Duy cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cậu chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cậu chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cậu.
Mà Thành An nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái bình luận: "Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa sao?"
Ly hôn đi, ly hôn đi! những lời này trong đầu Đức Duy , như tiêng chuông vang vẳng, làm cậu rung động á khẩu không trả lời được.
"Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con..." cậu đưa ra cái lý do tương đối đương nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cậu nhưng cảm giác lại rất xa cách, cho dù sống chung dưới một mái nhà.
"Cậu có chồng, có con, thậm chí có lái xe, có quản gia nhưng không có chính bản thân mình, sớm muộn gì cũng hỏng mất thôi".
Thành An tiếp xúc xã hội nhiều, đã thấy nhiều lắm những ví dụ tan tan hợp hợp, hạnh phúc miễn cưỡng chung quy cũng không thể kéo dài.
Đức Duy không nói gì, cậu tìm không thấy lý do khác, kỳ thật rất sâu trong lòng cậu đã sớm hiểu được, cuộc sống như vậy không phải không sống được mà sẽ làm cậu từ từ héo úa đi. Bao lâu nay cậu đã không muốn đối diện với sự thật, mà nay nghe những lời này chỉ sợ là u buồn mà kết thúc.
"Sau khi ly hôn muốn tìm nhà ở, công việc cũng không phải thực sự khó khăn, khó là ở chỗ tìm lại chính mình".
Lời nói của bạn tốt như mầm cây lớn dần lên trong lòng, ngày qua ngày trong tiếng thở dài cùng với nước mắt, tận đến khi cậu đưa ra đề nghị ly hôn, Quang Anh một lời lập tức đồng ý, cả hai người đã đợi ngày này từ rất lâu.
Đây là giải thoát không chỉ đối với anh, mà với cậu cũng là giải phóng, một hành trình mới được mở ra, con đường này chỉ có mình cậu.
——-//////———-////————/////————
Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt ra.
Lúc thức dậy, Đức Duy nói với chính mình, đây là một ngày mới, mặc kệ thế nào đi nữa cậu sẽ làm dùng chút sức lực làm bản thân mình thay đổi.
Công ty thiết kế Sơn Hải.
Chín giờ sáng, quản lý Trường Sinh giới thiệu nhân viên mới với nhân viên công ty, không cần dùng microphone, âm thanh vang vọng...
"Buổi sáng tốt lành, tôi muốn giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới, chính là cậu Đức Duy đây, cậu ấy vừa mới ly hôn muốn tìm một cuộc sống mới, đúng rồi con cậu ấy năm nay đã được bảy tuổi".
Trường Sinh cá tính thẳng thắn, có gì nói nấy, anh trước đây là học trưởng của Thành An , đã đáp ứng sự nhờ vả của học đệ cũng nên làm đến nơi đến chốn.
Ý tưởng của anh rất thực tế, công ty có ba mươi nhân viên, đại bộ phận đều là nam, phái nữ ở công ty hiếm, mà mỹ nữ lại càng hiếm, ngay từ đầu nên nói rõ ràng, tránh về sau lại có tò mò hỗn loạn.
Đức Duy cũng không nghĩ là muốn giấu diếm, nhưng mà nói ra tất cả ngay lần đầu tiên thế này vẫn làm cậu có phần cảm thấy xấu hổ, bình thường một cậu hai nhăm tuổi hẳn là có ít người như cậu đi.
Mọi người trong công ty nghe xong, mặc kệ ý định ban đầu hiện lên là gì lập tức mất hết, hóa ra cậu bé có vẻ bề ngoài xinh đẹp này đã từng kết hôn, lại còn có con nhỏ, xem ra chỉ có thể đơn giản mà ngắm nhìn thôi.
"Từ hôm nay trở đi, cậu Duy sẽ bắt đầu làm trợ lý tại công ty chúng ta, mong mọi người giúp đỡ để công việc của cậu ấy đi vào quỹ đạo."
"Nhất trí".
"Còn nữa, hôm nay vì có nhân viên mới nên buổi tối sáu giờ rưỡi, mọi người gặp nhau ở chỗ cũ nhé, tổ chức tiệc mừng người mới, mọi người nghe rõ chứ?".
"Nghe rõ".
Sau khi kết thúc màn giới thiệu, mọi người quay trở lại công việc, Đức Duy cũng không có thời gian nhiều để mà suy nghĩ, Trường Sinh đã phân công cho cậu công việc đầu tiên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng lắm nhìn cậu, cùng với giọng nói có vẻ nghi ngờ.
"Tôi đoán cậu trước đây cũng chưa từng làm gì, trước hết sắp xếp lại chỗ tư liệu này, trong ngày phân loại theo nội dung, không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề"
Đức Duy tiếp nhận rất nhiều tài liệu, cậu đã tìm được mục tiêu đầu tiên, cậu nhất định phải làm cho quản lý với mình có cái nhìn khác xưa, đừng nói cái gì là không thể.
Suốt cả một ngày, chỉ ngồi sắp xếp tài liệu cũng làm cho cậu kiệt sức, tài liệu khách hàng của công ty cùng với dự án công trình của công ty rất là nhiều, cậu chỉ sợ là mất ba ngày cũng không sửa sang xong mất.Không biết bao lâu sau. Trường Sinh đi đến trước mặt cậu gõ nhẹ lên mặt bàn nói :
"6 giờ rồi, tan tầm thôi".
6giờ? Thời gian trôi nhanh vậy sao? Cậu thấy chuyện này thật kỳ diệu, ở Nguyễn gia một ngày cậu sống dài như cả năm, hóa ra khi con người có việc để làm sẽ cảm thấy thời gian thật ra không nhiều lắm.
"Việc của tôi còn chưa có làm xong ..." giọng của cậu có vẻ hơi chần chờ, nhìn một mặt bàn đầy văn kiện, đến một nửa cũng chưa xử lý xong?
"Có ai nói cậu phải làm hết trong một ngày sao, nói nhiều quá", ngay từ đầu đã bốc đồng như thế sợ sau này cậu sẽ kiệt sức mất.
"Chờ lát nữa đi liên hoan mừng nhân viên mới, đừng đến muộn, mà cậu đã biết chỗ chưa?"
Anh đưa danh thiếp của nhà hàng ăn uống cho cậu, nhưng mà cái địa điểm này đối với cậu không xác định được, trước đây mỗi lần ra cửa đều là xe đưa đón, cảm giác phương hướng của cậu hình như chưa được dùng qua.
"uhm... hình như tôi không biết chỗ này, không sao tôi sẽ gọi taxi".
"Đi taxi làm gì? Lãng phí tiền! Trong ba tháng này cậu chỉ có nửa tháng tiền lương thôi, chú ý tiết kiệm một chút chứ ?".Trường Sinh hơi nhếch mi.
Sự thẳng thắn làm cho cậu hoảng sợ, nhưng cũng có phần cảnh giác, nghĩ ra chính mình thật sự không biết đến những khó khăn của cuộc sống, kiếm được ít sao có thể tiêu hoang, còn có để lo cho chính mình cuộc sống?
"Là ... tôi sẽ đi xe buýt đến đấy", cậu chạy nhanh lên mạng tìm, lại không biết là tìm từ đâu, có trời mới biết trạm gần đây là trạm nào, cậu căn bản là chưa từng đi xe buýt.
Nhìn vẻ mặt mê võng của cậu, Trường Sinh chỉ cảm thấy buồn cười, một người chưa bao giờ ra xã hội làm việc, chính là ngu đần như vậy sao? Chờ cậu tìm được đúng tuyến xe để đi, chỉ sợ là đến đêm mất!:
"Không cần phải tìm, tôi lái xe đưa cậu đi!"
"Sao?.....Cái này thật ngại quá!". cậu ngẩng đầu, không nghĩ đến quản lý lại săn sóc như vậy
"Không phải ngại, là tôi đến kiểm tra xem cậu có làm đúng hay không, nếu có sai sót sẽ rất không tốt!"
.
"Như thế có được không, quản lý?" cậu ở bên cạnh lo lắng hỏi, e sợ chính mình làm sai việc đầu tiên được giao.
"Được rồi, tiếp tục cố gắng", trên mặt anh cho cậu một cái mỉm cười yên tâm.
Bảy giờ tối, Trường Sinh và Đức Duy cùng nhau đi vào quán ăn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới ghế lô đặt trước, đã thấy bên trong rỗng tuếch, chẳng lẽ là mọi người đến muộn? Nhưng mà đợi một lúc, hai mươi phút rồi ba mươi phút, vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Sự thật rõ ràng, không có ai muốn đến chung vui cả, Đức Duy cùng lắm chỉ là một chân trợ lý, mọi người tất nhiên không cần lấy lòng cậu, tuy rằng cậu là người có dáng vẻ thanh tú, nhưng là người đã ly hôn và có con nhỏ, cũng không làm dậy nổi hứng thú .
Trường Sinh nhìn đồng hồ, lại nhìn trên bàn đầy món ngon, nâng chén cười nói:
"Xem ra, tối nay tôi là người duy nhất trong tiệc mừng người mới".
"Thật xin lỗi ..." Đức Duy cúi đầu giải thích, thật sự muốn có cái lỗ để chui xuống, cái gọi là lòng người nóng lạnh là thế này đi, cậu cũng được lĩnh giáo rồi.
"Cậu xin lỗi cái gì, không có người theo chúng ta giành đồ ăn, tôi có thể ăn tùy hứng rồi, nào nâng ly".
Trường Sinh nghĩ thấy thật khổ, đây không phải là giờ làm việc anh không thể ép buộc nhân viên tham dự được, một khi đã như vậy, thôi tốt nhất là cứ hưởng thụ đi.
"Cảm ơn quản lý!" cậu cầm lên ly nước trái cây, lộ ra nụ cười khổ, nhắc nhở chính mình phương hướng, cậu sau khi ly hôn có bạn tốt giúp đỡ, trong công việc lại gặp được quí nhân, cậu vẫn là một người may mắn.
Cả hai người cũng không nghĩ đến, một bữa ăn này lại có thể kéo dài ba tiếng đồng hồ, hiểu biết của Trường Sinh và Đức Duy cũng sâu sắc hơn nhiều. Anh ta hồi nhỏ gia cảnh không được tốt lắm, khi học đến trung học thì vừa học vừa làm, đại học ngành kiến trúc, vừa học nặng nề vừa nuôi sống bản thân, thậm chí phụ giúp gánh nặng kinh tế gia đình, bởi vậy tính cách chịu đựng khắc khổ sớm đã được hình thành, từ một nhân viên cậung sở bình thường đến địa vị ngày hôm nay.
"Quản lý, anh thật là lợi hại" Đức Duy không khỏi mở to con mắt, sung bái nhìn anh.
Hơi men trong người làm cho hứng chí của Trường Sinh tăng cao, bất tri bất giác nói xong hết cả truyện đời của mình.
"Haha, tôi chính là không có cái ưu điểm gì, chỉ là vùi đầu vào cái khổ mà làm thôi, không có gì".
"Giống như tôi lại chả có gì tốt đẹp cả, sau khi tốt nghiệp trung học thì kết hôn sinh con, không có sở trường cũng chả có bằng cấp, làm cái gì cũng không xong...".Khen ngợi người khác nhiều, cậu cũng thầm cảm.
"Tỉnh lại đi, muốn có sở trường thì học ngay tại công ty, muốn có bằng cấp thì lại tiếp tục đi học, đừng có viện cớ, từ giờ hãy bắt đầu cố gắng."Anh không quen nhìn cái dáng vẻ tự ti hối tiếc của cậu
"Tôi... còn có thể tiếp tục học tập sao?" Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai mươi lăm tuổi đi học cảm thấy có gì đó thật khó.
"Bản thân đừng có e sợ, sẽ không có người khinh thường cậu" Anh vươn tay vỗ vào bả vai cậu, lực quả thật là mạnh:
"Công ty có năm, sáu người bây giờ vẫn đi học tiếp, tôi sẽ tuyệt đối ủng hộ các người".
"Vâng. Tôi sẽ cố gắng xem sao ..." Tuy rằng bả vai hơi đau, nhưng tâm trạng của cậu thì quả thật là vui sướng
"Không sai, đúng là thế, tiếp tục uống!" thấy chén rượu của anh trống rỗng, cậu lại rót cho anh.Nhìn động tác của đôi tay cậu, anh có một cái nghi vấn:
"Đúng rồi, hỏi vấn đề này có một chút không hay, nhưng trước đây cậu hẳn là một... thiếu gia đi?"
"Vì sao lại hỏi vậy, có phải vì biểu hiện của tôi vô dụng quá phải không?" Chén rượu bị cậu rót tràn, nhanh chóng lấy giấy lau đi.
"Không phải vì cậu rót tràn, mà là cảm giác khí chất của cậu"
"Thật ra... ba mẹ tôi cũng không còn trên đời, lúc kết hôn cho dù có là thiên kim tiểu thư thì cũng sẽ không có người nào đau xót tôi" hơn nữa từ khi ly hôn cậu lại hoàn toàn cô đơn.
Dáng vẻ nhu nhược của cậu làm cho anh hoàn toàn choáng váng, vội vàng cảnh cáo chính mình đừng có suy nghĩ, đối phương là cấp dưới của mình, là nhân viên mới được học đệ gửi gắm nhờ chiếu cố, anh chưa bao giờ nghĩ phát triển tình yêu công sở, cái này thật sự phiền toái.
"Dựa vào bất luận kẻ nào cũng không bằng dựa vào chính mình, cố lên, tôi sẽ tận lực giúp đỡ".
"Cảm ơn quản lý!" cậu lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
Giây phút này, cậu rất tin tưởng và hy vọng vào tương lai của mình, cuộc sống đã có mục tiêu, vì ngày đầu tiên đi làm của chính mình hoan hô một cái đi!
End chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip