Cuộc trò chuyện sáng sớm
Sáng sớm, khi cậu vẫn còn mơ màng, ánh mặt trời màu vàng của cửa sổ thu hút tầm nhìn của cậu, ngoài ra còn có một bóng hình đập vào mắt cậu, đó không phải là ai khác, chính là Quang Anh .
Mới bắt đầu cậu cho rằng mình đang mơ, nhưng chớp chớp mắt, bóng người đó càng ngày càng rõ nét, người ngồi ở cửa sổ đích thực là anh.
"Anh vào đây làm gì?" Vô sợ thót cả tim, hai tay kéo vội chăn.
"Muốn nhìn ngắm em mà thôi."
Quang Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng từ sau lưng đổ xuống, anh như thể đến từ nắng sớm, đường nét của khuôn mặt cũng biến thành dịu dàng, càng có thể thấy rõ sự ấm áp trong mắt.
"Không có gì đẹp cả!" Cậu không quá vui mừng phản bác lại. Không hiểu bộ dạng của mình bây giờ như nào, sợ tóc rối bù xù, không chừng còn có quầng thâm ở mắt nữa!
"Ai bảo thế? Anh thấy đẹp là đẹp."
Môi anh nở nụ cười rạng rỡ, cậu bĩu môi, cái vẻ mặt bướng bỉnh đó chỉ làm cho anh muốn hôn cậu mãnh liệt. So với bình thường đêm qua anh bị mất ngủ nghiêm trọng, muốn đến căn phòng của cậu phía đối diện như thể quay lại trước đây, cậu nằm lặng lẽ trên giường, khi chân anh bước đến gần, bờ vai cậu cứng nhắc, có lẽ là cố ý quay lưng về phía anh, sau đó anh từ từ xoay người...
Đủ rồi đủ rồi, lại tưởng tượng anh sợ phá vỡ sự bảo đảm của mình, quấy rối cậu một cách bất chấp mọi thứ, dốc hết tình cảm, điên cuồng...Quả nhiên, cậu hỏi anh.
"Không phải anh nói không làm phiền em sao?"
"Anh chỉ đứng lặng lẽ ở đây thôi, nên không tính là làm phiền em chứ?"
Thật sự nếu muốn làm phiền cậu, anh sẽ không lãng phí thời gian nói, cũng không cho cậu thời gian để nói, ngoài những âm thanh rên rỉ thở dốc không chuẩn bị mà phát ra.
Cậu không muốn tranh luận, đó là tự tìm tội để nhận. "Anh vào bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, mới nửa tiếng." Đáng tiếc cậu dậy quá sớm, quấy rầy anh thưởng thức người đẹp ngủ.
Đức Duy nghĩ mãi không thông, anh đứng đây nửa tiếng rồi, chỉ là muốn ngắm nhìn cậu mà thôi? Đây là việc lãng phí sinh mạng, không có ý nghĩa, không giống tác phong của anh chút nào cả!
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh nói rồi, chỉ là muốn nhìn ngắm em mà thôi."
Anh tiến đến mép giường ngồi xuống, tay gạt tóc của cậu. "Còn muốn nói chuyện cùng em, chào buổi sáng."
"Anh nhìn cũng nhìn rồi, nói cũng nói rồi, có thể đi được chưa?" Cậu lui ra phía sau một chút, đáp lại một cách không có thiện ý.
Anh không dễ dàng gửi như vậy, chủ ý đã định phải thật tâm nói chuyện với cậu một lần, quen biết mười năm qua, lần đầu tiên anh cảm thấy có lời không nói rõ được, cho dù không hôn cũng không sao, anh thực sự muốn biết cậu nghĩ những gì.
"Hôm nay là thứ bảy, việc của anh đều làm hết rồi, chúng ta nói chuyện thế nào?"
"Em không cho rằng có gì để nói cả."
Cậu quay đầu, trợn mắt nhìn đèn bàn cạnh giường, đột nhiên má nóng bừng, cậu nhớ rõ ràng, mỗi đêm anh đến phòng cậu, chỉ để cái đèn này, trong một màn mờ ảo có cậu.
Anh không thấy tâm tư hỗn loạn của cậu, nói một việc khác, cũng là việc về ban đêm.
"Nhớ đêm hôm sinh nhật em 18 tuổi không?"
Sao có thể không nhớ chứ? Cậu nhắm mắt, rơi vào quá khứ, hồi ức không mời mà đến, từng chút từng chút của đêm hôm đó, là điểm chuyển ngoặt lớn nhất của đời cậu, việc đến như hôm nay, cậu đều không biết là đúng hay sai? Nhưng nếu quay lại một lần, chỉ sợ cậu vẫn yêu anh vô vọng...
Dường như anh thấy rất thú vị, tiếng nói cũng trở nên từ tính rất nhiều. "Lúc đó em nói em có một nguyện vọng là nắm tay anh."
Làm ơn, anh là kiểu người làm những việc ngu ngốc không nên làm sao? Cậu không muốn thừa nhận cảm xúc lúc đó, vội lấy cớ:
"Em đã từng coi anh là thần tượng, muốn cầm tay thần tượng là lẽ đương nhiên."
"Nhưng em cũng không cự tuyệt hành động tiếp theo của anh."
Trừng mắt nhìn chiếc đèn bàn bên kia giường, cậu cảm thấy cả tai và cổ mình đều nóng. "Sự việc đã qua rồi, xin anh đừng nhắc lại."
"Anh muốn biết, cảm xúc em đối với anh khi đó là như nào?"
Từ xấu hổ chuyển sang phẫn nộ, một ngọn lửa cháy rực lên, cậu nắm chặt hai tay, cơ hồ bấm chặt vào lòng bàn tay.
"Quang Anh , anh nhất định phải nói ra sao? Không sai, em yêu anh, từ khi lần đầu tiên em gặp anh, em giống như một kẻ ngốc yêu thầm anh, như vậy anh vui chứ?"
"Thì ra là vậy, anh thực sự rất vui." Miệng anh dường như không giấu nụ cười, trong long lâng lâng, giống như quả khí cầu được bơm đầy hơi, tất cả đều là vui sướng.
Trời ạ ~Đức Duy than vãn trong lòng, vì sao cậu phải thừa nhận tâm tư với người đàn ông này chứ? Ông trời đùa giỡn với cậu bao năm quá chưa đủ vui sao? Nhìn anh giống như một con mèo nuốt chú chim hoàng yến vậy, nhất định là đang rất vui vẻ lại thầm chế nhạo cậu chứ gì? Bởi vì cậu là một kẻ đại ngốc, mới mãi ngu ngốc yêu anh...
Im lặng một lúc, anh lại đặt câu hỏi: "Tại sao sau đó em không uống thuốc tránh thai?"
"Bởi vì..bởi vì em không muốn kết thúc như vậy, em muốn lưu lại chút gì đó." Cậu có chút tự khinh bỉ mình, chẳng phải vừa mới khai hết rồi, còn gì để giấu giếm chứ?
"Nghĩa là sao?"
"Nếu em có thể giữ đứa con của anh, ít nhất cũng chứng minh chúng ta đã cùng... với nhau, em có thể thấy con, cũng như là nhìn anh, em có thể dùng cả đời để bảo vệ kết tinh của chúng ta, thứ cảm xúc đó anh không hiểu được đâu"
Dây diều đứt rồi, sẽ bay đến một nơi thật xa không thể biết được trên những tầng không, bàn tay nhỏ bé của cậu không thể giữ được, vẫn dốc hết sức cứu vãn.
"Cho nên sau này ba mẹ muốn chúng ta kết hôn, em cũng không phản đối?"
Kỳ thực anh đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn cậu nói ra, nó mang lại cho anh một thứ cảm xúc thỏa mãn đến kỳ diệu, thì ra cậu đã quan tâm đến anh như vậy, đến cả dùng khổ nhục kế cũng trở nên đáng yêu.
"Em cho rằng đó là một cơ hội, em nghĩ là sau khi kết hôn anh sẽ phát hiện ra điểm tốt ở em, em quá kỳ vọng vào hạnh phúc rồi, thế cho nên cái gì cũng không thể nhìn rõ."
Cậu dứt khoát chịu đựng tất cả, vô vọng mỉm cười: "Anh muốn cười em cứ cười đi, dù sao em ngốc đến cực điểm, tất cả đều là em tự tìm lấy..."
Sự thừa nhận của cậu làm anh rất kinh ngạc, anh làm sao ngu xuẩn làm vậy với cậu? Kỳ thực cậu rất mạnh mẽ, sẵn sàng dùng sinh mạng của mình để cá cược, chính là muốn cược tình yêu của anh, trái tim của anh, mà sự thực chứng minh, cậu thắng rồi.
"Em thành công rồi, em làm anh kết hôn với em rồi." Càng lợi hại hơn là, cậu còn đánh cắp trái tim của anh.
"Nhưng em sai rồi, em ảo tưởng anh sẽ dành một chút tình cảm, một chút ấm áp cho em, xét cho cùng em quá ngây thơ."
Mới nghĩ đến đây, hai mắt cậu cô độc, bởi vì bị cuốn hút mà cái giá phải trả, quá xa so với sự tưởng tượng của cậu lúc ban đầu.
"Ngây thơ có gì là không tốt?" Anh cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên, ngay lập tức làm cậu run rẩy.
Quá không công bằng, ngay cả khi đến ngày hôm nay, với cậu anh vẫn có sức ảnh hưởng lớn, rõ ràng biết anh không yêu cậu, lại còn mơ tưởng, sau khi ly hôn cũng không suy giảm, sự ngây thơ của cậu chính là đáng buồn như vậy.
"Buông em ra,"
Cậu muốn rút tay lại, nhưng anh vẫn khăng khăng không bỏ, còn muốn lợi dụng tình thế kéo cậu vào lòng.
"Anh nhìn đủ chưa?"
Cậu không vui bĩu môi không thể chống lại sức mạnh của anh, lại không kiềm chế được mặt hồng lên của bản thân, thật là quá đủ rồi.
"Gả cho anh, anh muốn em gả cho anh trong thời gian nhanh nhất."
Tại thời khắc này, anh chỉ nghĩ được những từ này, trong đầu lặp lại liên tiếp.Cậu đóng băng vài giây, mới định thần lại:
"Không cần!"
Đây mà gọi là cầu hôn sao? So với trong mộng của cậu cách xa 1000km, xin anh cố gắng chút đi, thậm chí qua loa một chút, vẫn còn ngu ngốc hôm hoài bão, không thể được!
"Gả cho anh, mau nói em đồng ý."
"Em mới không... không đồng ý..."
"Anh muốn hôn em, nhắm mắt lại."
"Em bảo không!"
Mắt nhìn mặt anh càng ngày càng lại gần, càng gần càng to, thứ âm thanh ma lực như thể thôi miên, nhưng cậu không thể yếu đuối như vậy, liều mình mở to mắt.
Trên đời có việc gì dễ dàng hơn? Sau khi cậu thừa nhận tình cảm của mình, anh cái gì cũng không tiết lộ, chỉ ra mệnh lênh cậu cưới anh, còn muốn hôn cậu, đừng có mơ!
Tim đập rộn ràng, quên cả thở, ngộ nhỡ anh hôn thật, cậu biết không thể cưỡng lại được, nhưng nhất định cũng không cam chịu, trận chiến này phải kết thúc như nào mới hay đây?
Emd chap 20
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip