Ghen

Phía bên kia tiệc tối đã chính thức mở màn. Khách quý đều đã đến tham dự, thân là người phụ trách tối cao của khách sạn nên Quang Anh cũng đã xuất hiện.

Sau khi được MC giới thiệu, anh lên đài nói nói mấy câu rồi chuẩn bị bước xuống. Cái loại xã giao này không hấp dẫn anh cho lắm, anh đi tham gia một mình thì càng lại không thấy ý nghĩa gì, giá mà lúc này Đức Duy ở cạnh anh thì thấy tốt hơn nhiều.

Quét mắt nhìn quanh, thiếu chút nữa anh đã ghì chặt cái Microphone, thậm chí hoài nghi thị lực của mình đã xảy ra chuyện. Người đang đứng bên ban công kia có phải là Đức Duy không? Anh nhớ rõ rằng cậu nói là có hẹn bạn trước rồi nên đêm nay không đi chung với anh được, không lẽ chỗ hẹn bạn của cậu lại là chỗ này sao?

Vậy bạn của cậu là ai? Đó không phải là thằng quản lý của cậu sao? Lần trước khi anh đến thì thấy họ cười nói vui vẻ, giờ lại cùng nhau tham dự buổi tiệc tối nay là sao?

- Hoan nghênh các vị đã đến tham gia, tất cả chúng ta có mặt ở đây đều vì mục đích từ thiện, xin cảm ơn – Quang Anh còn lòng dạ nào mà nói thêm nữa nên nhanh chóng bước xuống đài.

Mội bước anh đi tựa như có thêm một can dầu tưới lên ngọn lửa. Bởi vì anh đã nhìn rõ ràng tay người kia đang nắm lấy tay Đức Duy , đang thâm tình tâm sự cái quái gì đó, mà cái biểu tình hiện ra như hận không được một ngụm nuốt trọn cậu ta!

Trường Sinh bất ngờ cảm giác có người vỗ vào lưng mình, khi anh xoay người liền thấy ngay một khuôn mặt giận dữ.

- Anh có biết mình đang nắm tay của ai không? Cậu ấy là người của tôi, anh cút ra xa một chút cho tôi! – Quang Anh không chút khách khí mở miệng quát, thô lỗ hất văng tay Trường Sinh ra.

Đức Duy nhìn chồng trước đang lên cơn giận, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ. Cậu hiện tại không phải là vợ của anh, vậy thì cậu nắm tay ai thì cũng đâu quan hệ đến anh mới đúng?

Trường Sinh rất rõ ràng nhiệm vụ của mình hôm nay. Thậm chí càng lúc càng ghiền cái vai diễn này. Vì vậy anh nắm lấy bả vai của Đức Duy rồi quay qua khiêu chiến vớiQuang Anh :

- Theo như tôi biết thì Đức Duy đã ly hôn. Hiện tại cậu ấy có quyền tự do kết giao với bất cứ ai.

Đầu Quang Anh tựa như bốc khói, thằng khốn này vừa rồi nắm tay Đức Duy , hiện tại nắm lấy vai của cậu , xem ra nó chán sống rồi!

Đức Duy cũng không nghĩ rằng Trường Sinh sẽ có hành động như vậy, sau một hồi sửng sốt cậu mới mở miệng:

- Ừm, kỳ thật.... anh .... Cả hai người đều rất tốt, quen biết hai người làm tôi rất vui.

Lời này của cậu vốn là không thiên vị về phía nào, nhưng Quang Anh nghe xong lại càng bốc lửa:

- Có anh thì không có hắn, hiện giờ anh muốn hắn biến mất!

Quang Anh mạnh mẽ chụp lấy tay Trường Sinh , ai ngờ người kia cũng không thuộc dạng dễ bị bắt nạt nên chỉ lắc mạnh một cái đã vùng ra được, còn cười lạnh đáp:

- Có bản lĩnh thì quyết đấu như một người đàn ông đi.

Quang Anh cũng không có trả lời, lý trí coi như bốc hơi sạch rồi. Miệng chưa trả lời, nắm tay của anh đã đấm thẳng tới.

Đức Duy hai tay che miệng, cậu khó có thể tin được cái cảnh đang diễn ra trước mắt mình, sao hai người đàn ông quần áo chỉnh tề kia lại biến thành bộ dạng này chứ? Mà sao Trường Sinh lại nói ra những lời như vậy, sao Quang Anh lại dễ dàng xúc động như vậy?

Có người đánh nhau thì đương nhiên có người xem náo nhiệt, nhóm khách quý giờ xôn xao một mảng, mặc kệ trên đài đấu giá từ thiện kia bán cái gì cũng không hấp dẫn họ bằng một màn trước mắt này.

- Camera đâu! Mau lại đây, nhắm thẳng vào bọn họ. – Thành An  lập tức ra một chỉ thị, trong ánh mắt cậu lấp lóe một sự thích thú.

- Đức Duy là vợ của tôi, là ba nhỏ của con tôi, ngươi nghĩ sao mà lại nhảy vào ?

- Nếu anh thật sự đối xử tốt với cậu ấy thì làm sao cậu ấy lại rời xa anh? – Trường Sinh đấm ra một đấm thật mạnh, đây coi như là đánh vì Đức Duy đi. Trong tưởng tượng của anh thì cậu chắc chắn đã chịu nhiều đau khổ.

Quang Anh cũng không phủ nhận việc này thật, nhưng cũng hiên ngang đáp:

- Hiện tại tôi muốn đem cậu ấy trở về, ngươi nhảy vào ngáng chân ngáng tay hết!

- Anh cho là mọi chuyện đều đơn giản vậy sao? Hiện tại cậu ấy là một người độc thân, cậu ấy có quyền chọn lựa riêng mình.

- Chọn kiểu gì thì cũng là chọn tôi, chỉ có tôi mới thật tình yêu của Đức Duy ! Đời này kiếp này tôi sẽ không bao giờ để cậu ấy rời đi nữa .

Thời điểm Quang Anh nói ra những lời này hoàn toàn quên là mình đang ở trước mặt công chúng. Khán giả đang xem cũng cảm thấy cảm động, nhất là Đức Duy đương sự chính của chúng ta đây. Suýt tí nữa thì cậu kìm lòng không được mà bước ra rồi.

- Thật trùng hợp, tôi cũng yêu cậu ấy, anh có ý kiến sao? – Khóe miệng Trường Sinh khẽ nhếch lên, cười càng lúc càng thê lương.

Anh sớm nhận ra người đàn ông kia thật lòng với Đức Duy , mà Đức Duy cũng có tình với anh ta. Nói cách khác, chỉ có mình là người thứ 3 mà thôi.

- Phi thường có ý kiến! Nói cho ngươi biết, trên đời này không ai có thể yêu Đức Duy bằng tôi!

Nghe được những lời kia, trong lòng Đức Duy cảm thấy kinh hoảng. Hai chân cậu run run, lần này cậu không hề nghi ngờ lỗ tai mình nữa, cậu đã nghe rõ ràng rành mạch. Người đàn ông kiêu ngạo tự đại kia, không ngờ đang tuyên cáo tâm ý của anh ta trước toàn thế giới.

Loại chuyện ngu xuẩn này mà anh ta có thể làm được sao, tuyệt đối không giống với phong cách của anh. Nhưng nó lại làm sâu trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc lạ, muốn nói là rung động cũng không đủ để diễn tả.

Lúc này Thành An đã tiến đến cạnh cậu, lay lay cánh tay của cậu bạn tốt:

- Nhìn cho rõ chút đi, đời người ít khi gặp được cơ hội này đâu! – Kế hoạch thành công khiến Trường Sinh vui vẻ phi thường, nhưng lại có điểm hoang mang:

- Có điều, học trưởng quả thật quá nhập vai rồi. Tui nói với ảnh chỉ cần làm bộ một chút là được, vậy sao giờ ảnh y như là đang đánh nhau thật sự vậy?

Chỉ có Đức Duy mới hiểu sự thật sau nó, quản lý đối với cậu là một mảng chân tình nhưng cậu không thể đáp lại, chỉ có thể nói lời xin lỗi trong lòng mà thôi.

- Đức Duy , em chọn ai?

- Tôi... thật xin lỗi ... Cảm ơn anh đã chiếu cố, nhưng mà ... nhưng mà tôi..."

- Đi thôi ! -Trường Sinh sớm biết đáp án nên vỗ vỗ bả vai cậu, cười cười sang sảng:

- Chúc em hạnh phúc!

- Tôi .... Tôi cũng chúc anh luôn vui vẻ - Cậu chỉ có thể chúc phúc cho anh, lời chúc phúc dấu trong tận đáy lòng.

Trường Sinh  rời đi rồi, lúc này Đức Duy mới quay người đến bên cạnh Quang Anh . Cậu nâng cánh tay anh lên:

- Anh có sao không? Anh có bị thương ở đâu không?

Nhìn người vì mình mà phải đổ máu kia, khóe mắt của cậu cảm thấy cay cay. Nếu là 10 năm trước thì không bao giờ cậu tưởng tượng được anh sẽ yêu mình điên cuồng đến như vậy, ai ngờ được rằng sau khi cậu rời xa anh thì rốt cuộc họ mới yêu nhau.
Nỗi sầu dây dưa nhiều năm trong cậu nay đã hoàn toàn tiêu tan, biến thành một sự cảm động sâu sắc.

- Lòng tự tôn của anh bị thương rồi .." Quang Anh một tay đặt trước ngực, làm ra một bộ dáng đau lòng:

- Có điều anh biết em sẽ giúp anh chữa thương, cho nên một chút vấn đề nhỏ này coi như không có.

Câu nói của anh làm cậu xấu hổ vô cùng, lúc này cậu muốn khóc không được mà muốn cười cũng chẳng xong:

- Anh vừa rồi nói anh yêu em, có khả năng là mọi người cũng biết hết rồi .

- Chà! Thì ra là em muốn như vậy? – Anh bừng tỉnh ra, khẳng khái đáp lời:

- Nói sớm chút được rồi... anh nhất định sẽ phối hợp.

- A? – Cậu còn chưa rõ ý tứ của anh thì đã bị anh ôm chặt vào lòng, sau đó là một nụ hôn lãng mạn đã tới.

Mặc kệ có bao nhiêu người xung quanh, cả hai chỉ cảm thấy họ đã đến được với nhau, phảng phất như là nụ hôn đầu tiên vậy. Cái ngông cuổng tuổi trẻ một lần nữa hiện ra, tình cảm như lửa lan tràn. Nhưng cảm giác thật thỏa mãn, càng khắc sâu trong họ, cái chân tình đó là thứ mà chỉ năm tháng mới có thể tôi luyện ra được.

End chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #rhycap