Quyết định

Ngày hôm sau, Đức Duy đến công ty sớm hơn so với bình thường, bởi gì hôm qua đã xin nghỉ một ngày, cậu không muốn làm công việc chậm chễ.Trường Sinh vừa nhìn thấy cậu liền hỏi:

"Con của cậu đã khá hơn chút nào chưa?".

"Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn quản lý".

"Vậy là tốt rồi, tinh thần thoải mái hơn, hôm nay lượng công việc cũng không ít".

"Xin quản lý cứ giao việc đi!"

Đức Duy nắm chặt bàn tay nhỏ, một mực nóng lòng muốn thử.Trường Sinh sảng khoái cười to được, mỗi người đều có cương vị riêng, bắt đầu tác chiến.


Cả một buổi sáng bận rộn trôi qua, thời gian cơm trưa mới thả lỏng một chút, Đức Duy ăn xong cơm hộp của mình, đến phòng trà nước rửa. Một lát sau, cậu nhìn trong gương thấy có hai nữ đồng nghiệp đi vào, có điều hai người đó vào làm trước, thân thiết nhau thì không nói làm gì, cố ý vô tình xa lánh La Vũ Tịnh.Một nữ đồng sự đầu tiên mở miệng :

"Nhìn không ra cậu cũng thật là ghê gớm".

"Gì...ạ.?!"

Đức Duy ngơ ngác một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy có người khác, cho nên người mà họ đang nói với là cậu?

"Là người đã ly hôn, có con nhỏ, còn có thể lấy được tình cảm của quản lý, tôi thật là bội phục cậu "

"Tôi cùng quản lý ...??"

Đức Duy trợn tròn mắt, nghĩ rằng công ty chỉ có một quản lý, họ là đang nói Trường Sinh. Nữ đồng nghiệp thứ nhất ra vẻ tốt bụng :

"Chúng tôi không có ý kiến, dù sao quản lý vẫn là độc thân, cậu cũng là người tự do, chẳng qua trong công ty nên chú ý một chút, miễn cho mọi người có đề tài để bàn tán".

"Đúng vậy! Vụng trộm đến cũng vó vẻ kích thích, ha ha ~~".

Bỏ lại tiếng cười chói tai, hai người quay đi, Đức Duy một mình đứng trước bồn rửa tay, cả người giống như tượng đá, cậu thật không dám tin tưởng, ở trong mắt mọi người cậu và quản lý lại có quan hệ mờ ám gì?

Làm sao bây giờ? Điều này, cậu phải làm sao mới tốt đây? Quản lý đối với cậu rất chiếu cố, cậu không nghỉ bởi vậy mà lại bất hòa với anh ta, nhưng không để rơi ra khoảng cách trong lời nói, chỉ sợ làm cho người ta thêm bình luận, cậu thật sự không hiểu, con người với nhau sao lại trở thành phức tạp như vậy. 6h chiều.

Trường Sinh đi đến trước bàn của Đức Duy , ngữ điệu vẫn khoái trá như bình thường:

"Tan tầm thôi, không cần cố gắng như vậy, tài liệu không có đuổi theo cậu, mai làm lại tiếp tục làm".

"Vâng ạ ."

"Cậu nói mời tôi ăn cơm, vậy hôm nay thế nào?"

"A... tôi... con tôi đang cảm vẫn chưa khỏe lắm"

Đức Duy cúi đầu né tránh tầm mắt anh, bởi vì lời ra tiếng vào của các nữ đồng sự, làm cho cậu lùi bước, cho dù cậu tự nhận trong sạch, cũng không nghĩ mọi người tin là thật.

"Không sao đâu, vậy lần sau đi!"

Trường Sinh vẫn là sảng khoái cười, lại ẩn ẩn mang một chút mất mát, chính anh cũng không nói nên lời nguyên nhân.

"Vâng... quản lý gặp lại sau"

Cậu cúi đầu đi ra cửa công ty, cảm thấy mình thật là yếu đuối, vừa mới vì ánh mắt bên ngoài nhìn vào, phụ lại lòng tốt của quản lý, cậu thấy mình thật vô dụng.

Cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ vẫn đề này, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ngay Quang Anh cùng chiếc xe mới của anh ta, cậu mở to mắt, nghĩ rằng chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nều không sao anh ta lại tìm đến tận cửa?

"Đức Ánh làm sao vậy? Có phải lại bị sốt hay không?".

"Lên xe nói sau"

Anh  sợ cậu không chịu lên xe, không trả lời trước.Quang Anh thay cậu mở cửa xe, cậu không có nghi ngờ anh, ngồi lên xe thắt dây an toàn lại, lo lắng hỏi:

"Thằng bé uống thuốc chưa? Có muốn gọi bác sĩ đến"

"Con không có việc gì, hôm nay buổi sáng phải đến trường học, buổi tối còn phải học tiếng anh".

"Thật sự không có việc gì? Thật tốt quá!"Cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, lập tức lại nảy lên càng đậm mê hoặc:

" Vậy xin hỏi... anh tìm em có chuyện gì?"

"Đến giờ cơm chiều rồi, tôi chọn chỗ"

Công  việc như núi bị anh bỏ lại một bên, tiếp khách xã giao cũng bỏ lại sau, hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy cậu, tối hôm qua anh lại mất ngủ, nếu còn như vậy nữa thực sự xảy ra vấn đề. Còn Cậu chỉ ngây ngốc há mồm, đương nhiên là  biết đã đến giờ cơm chiều, nhưng mà như thế thì làm sao?

Bọn họ trừ bỏ từng kết hôn đương nhiên là từng ăn cơm chung, bảy năm nhiều như vậy đều là tự ăn, cho tới bây giờ cũng không cần cùng nhau ăn cơm! Đừng nói gì đến nhà hang ăn, anh căn bản không đưa cậu ra ngoài bao giới thiệu, hôm nay chuyện gì đã xảy ra?

"Chúng ta... sẽ cùng nhau ăn cơm?"

"Nói chuyện của Đức Ánh , cậu ngày hôm qua không phải nói với tôi đối với con thả lỏng một chút?"

Anh đã sớm chuẩn bị tốt cái cớ, cậu thương con như vậy, nhất định sẽ đồng ý, tuy rằng anh làm như vậy là có điểm gian trá, dù sao so với cậu từng đối với anh, cũng không tính làm gì.

Có lẽ sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn bè, cậu khuyên chính mình nên có chút thoải mái, đừng có một chút lại khẩn trương như đòi mạng, xã hội này sau khi ly hôn cũng không đáng kể chút nào đi?

Xe chạy đến trước khách sạn Kình Vũ , cậu không khỏi cứng họng, đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn ngân hàng Nguyễn Gia, là điểm hội tụ các nhân vật nổi tiếng thường xuyên lui đến, năm đó lễ kết hôn của bọn họ cũng là ở đây.

Nhưng mà cậu làm vợ anh, cũng không có một lần bước nửa bước chân vào khách sạn này, ngoài việc Quang Anh chưa từng mang cậu tới, chính cậu cũng không có ý nghĩ trở lại chỗ cũ, nhớ lại tình cảnh bọn họ kết hôn ngày đó.Cuộc sống thật là nhiều điều trào phúng, ngay lúc bọn họ sau khi ly hôn, ngược lại lại bước đi ở nơi đã từng kết hôn.Hai người xuống xe một chút, quản lý khách sạn tiến lên tiếp đón, cung kính cúi đầu nói:

"Hoan nghênh chủ tịch, hoan nghênh phu nhân".

"Tôi không phải là phu nhân..."

Lời của cậu bị Quang Anh đánh gãy, anh ta trực tiếp hỏi quản lý:  "Hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

"Đúng vậy, xin mời chủ tịch "

Quản lý đẫn bọn họ đi tới thang máy, đi vào nhà ăn ở tầng bảy, ghế lô cho khách quý đã được chuẩn bị từ trước, hoa tươi, nến và đàn violon đều đang chờ đợi khách quý .

Bày ra lớn như vậy? Đức Duy được một trận kinh ngạc, không thể hiểu Quang Anh đang suy nghĩ cái gì? Hai người bàn chuyện giáo dục con, có cần thiết phải thắp nến lung linh như vậy không? Không khí nơi này là sao chứ?

"Mang đồ ăn ra đi!"

Sau khi ngồi xuống, Quang Anh phân phó quản lý, dáng vẻ rất tự nhiên . Từng món ăn được đưa lên bàn,  cũng đã một thời gian chưa ăn tới những món ăn cao cấp này. Thời gian bắt đầu sống độc lập, cậu bắt đầu học vào bếp, phát hiện nấu nướng cũng là một thú vui, thậm chí cảm giác được có chút thành công.

Đối với mấy hưởng thụ này, cậu cũng không có lưu luyến gì nhiều, nếu như sang trọng xa xỉ chỉ từng ngày buồn chán trôi qua, còn không bằng cuộc sống bình thường mà sống thực sự.

"Ăn nhiều một chút, cậu gầy đi nhiều"

Anh nhìn cậu ăn không nhiều lắm, thế là tại sao? Anh không muốn cậu tiếp tục gầy đi.Anh ta đang quan tâm đến cậu sao? Cậu bỗng sửng sốt, ngược lại buông dao nĩa xuống, không biết phản ứng thế nào.

"Không ăn no như thế nào lấy sức để bàn chuyện con cái?" (Hic anh ta đang âm mưu để lát bàn chuyện ...**)

Anh ta nói cũng có lý, ngoài việc ăn cơm ở ngoài ra, chuyện mà bọn họ có thể nói cũng chỉ có thể là chuyện xung quanh vấn đề con cái, cậu thật sự vui sướng vì anh có thể nghe ý kiến của cậu , đấy giống như là núi băng tuyết tan, thế giới hòa bình, thần yêu người phàm.

Từ lúc hai người quen biết nhau tới nay, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò? Đừng choáng váng, cậu tự thấy buồn cười với ý nghĩ của chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Quang Anh có thể dễ dàng thay đổi  sao?

Chỉ là không khí như thế này thật bình thản, thậm chí còn thấy ấm áp, cậu nhịn không được rơi vào mộng mơ, có lẽ sẽ có một ngày như vậy... sẽ có một ngày anh như vậy để ý một chút đến cậu.

"Ăn no rồi?"

"Vâng"

Đức Duy gật đầu, Quang Anh gọi quản lý hỏi mấy câu, xác định yêu cầu bây giờ có thể làm được. Tuy là nhất thời nổi lòng tham, nhưng anh là chủ khách sạn này, muốn thế nào đều được cả.

Đối với bữa ăn hai giờ này, anh càng lúc càng đứng ngồi không yên, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thật ra anh đã muốn sắp nổ tung. Anh có cố thế nào đối với chính mình phủ nhận cũng vô dụng, sự thật chứng minh anh đối với cậu có mãnh liệt khát vọng, mặc kệ cậu có thủ đoạn bao nhiêu cũng không quan trọng, hoặc là cậu đã không cần anh, tóm lại anh muốn cậu, ý nghĩ chỉ mong mau chóng hòa tan.

End chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #rhycap