Theo đuổi em
Sáng sớm, vào văn phòng, Quang Anh giao cho trợ lý mấy nhiệm vụ, sau khi nghe xong người trợ lý luôn luôn làm hết phận sự không khỏi âm thầm giật mình: Chủ tịch đột nhiên lại muốn tặng hoa , hơn nữa còn là tặng cho phu nhân tiền nhiệm?
Kinh ngạc của kinh ngạc, trợ lý luôn luôn làm hết phận sự vẫn y lệnh mà làm việc, chấp hành nhiệm vụ siêu cấp mà chủ tịch giao.
Một giờ sau, một người đưa hoa ôm một bó hóa hồng cực lớn đi vào công ty thiết kế Sơn Hải, mùi hương cùng vẻ đẹp của những bông hoa kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Thật ra thì cũng không cần phải hoài nghi, người đưa hoa đã rất nhanh liền mở miệng nói: "Xin hỏi ai là Đức Duy ạ? Làm ơn ký vào giấy nhận giúp".
Mọi người đang chăm chú nhìn mình, Đức Duy sợ hãi đi lên ký tên, nhân viên đưa hoa lộ ra nét tươi cười, gật đầu rồi rời đi.
Trong nội tâm Đức Duy đều biết, đây là Quang Anh bắt đầu theo đuổi cậu, nhưng mà có cần thiết phải làm cho một trận lớn thế này sao? Tuy rằng cậu có tâm lý hư vinh, nhưng mà làm thế này cũng thu hút ánh mắt để ý của mọi người quá đi?
"Thật là hâm mộ ~~" hai người nữ đồng nghiệp vây lại bên cạnh.
"Nếu không chê ít, các chị lấy một ít để cắm trên bàn đi!" Đức Duy làm người thuận nước đong thuyền, nếu không nhiều hoa như vậy cậu cũng không biết nên để chỗ nào đây?
Lo lắng của cậu lại tăng lên gấp bội, đương nhiên cửa hàng hoa đưa hoa đến đây ba lượt, buổi sáng, giữ trưa cùng lúc trạng vạng, là ba bó hoa tươi phân biệt, có hoa hồng, hoa bách hợp, lan Tử La, mùi hương tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Từng người đồng nghiệp đều cười với cậu đầy ái muội, không cần phải nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu ra được, Đức Duy là có người theo đuổi, hơn nữa là là một đại tình thánh!
Về phần những lời đồn đãi về cậu với anh Sinh quản lý, hiện tại đã bị bỏ ra phía sau, đề tài mới nhất là người hâm mộ thần bí, mới mẻ hơn nhiều.
Đức Duy dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, không cho người nào nhìn ra cậu có nội tâm phức tạp, tuy nói có chút mất hứng, thật ra là vẫn có phần vui sướng, dù sao quen biết Quang Anh mười năm nay, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cậu, điều này khó có được!
Sau khi tan tầm, mọi người đều về hết, Trường Sinh mới đến trước bàn Đức Duy , nhìn ba bó hoa tươi có giá trị xa xỉ, nội tâm không biết vì sao ê ẩm đau khổ.
"Xem ra có người đang nhiệt tình theo đuổi cậu."
"Thật ra... anh ấy... anh ấy là chồng trước của tôi" Đức Duy không nghĩ dấu diếm quản lý, anh là người bạn duy nhất của cậu trong công ty.
Trường Sinh lập tức "A" một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết "Chồng trước của cậu nhất định hối hận vì đã cùng cậu ly hôn, muốn toàn lực vãn hồi, có phải vậy không?"
"Có thể là..." nhưng cậu không nghĩ tới Quang Anh lại khoa trương đến như thế, anh người mà luôn có tác phong bình tĩnh là người nào vậy?
Sắc mặt của Trường Sinh rất phức tạp, anh không vui, lại không có tư cách không vui "Cậu sẽ quay đầu lại sao?"
"Tôi cũng không biết" cậu đối với bản thân mình không có tin tưởng, Quang Anh lại càng không tin tưởng, việc theo đuổi này có thể liên tục được bao lâu? Chỉ sợ anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, không được vài ngày không khéo lại trở mặt.
"Mặc kệ như thế nào, hy vọng chính cậu được vui vẻ " anh cố gắng áp chế những ích kỷ trong đầu, chân thành chúc phúc.
"Cảm ơn quản lý."
"Trừ bỏ thân phận quản lý, tôi cũng là một người bạn quan tâm cậu. Nếu cậu cùng anh ta có vấn đề gì, có thể tùy lúc mà tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp đỡ,anh vỗ ngực, hoan nghênh cậu tùy lúc cậu đến dựa vào.
"Vâng..." cậu có ngu ngốc cũng có thể cảm giác được, sự quan tâm này đã vượt quá sự quan tâm của cấp trên đối với nhân viên, trong đầu cậu lướt nhanh ý nghĩ về việc phải làm gì bây giờ, rồi sau đó mỉm cười nói:
"Quản lý, thế còn anh thì sao? Có đối tượng nào tốt hay chưa vậy?"
"Tôi?" Trường Sinh xoa xoa cái gáy, tự giễu nói:
"Tôi bận quá, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, huống hồ hoàn cảnh công tác đều là đàn ông chiếm đa số, muốn tìm hiểu cũng không có cách nào"
Cậu nhắc nhở anh nói: "Anh đã quên Thành An làm việc ở đài truyền hình sao? Cậu ấy là người quen biết rộng, quen rất nhiều người độc thân, có thể nhờ cậu ấy giới thiệu."
Vẻ mặt của anh cứng ngắc mất vài giây, nói không nên lời trong lòng không biết vì sao tê tái, nhưng nụ cười tươi sang sảng nhanh chóng phục hồi "Được , chờ lúc nào tôi rảnh đi!"
Có thứ gì đó vừa được lên men, cứ như vậy mà bị chìm xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất, vẫn chờ đợi thời cơ phát huy tác dụng.
Ngoài việc mỗi ngày đều ba lần tặng hoa, Quang Anh cũng thường tới đón Đức Duy lúc tan tầm, tặng cậu một đống châu báu với quần áo đắt tiền, đưa cậu đến những nơi những người yêu nhau thường đến, ở trong sức tưởng tượng bần cùng của anh, đàn ông theo đuổi phụ nứ chính là có những chuyện như này đi!
Tuy rằng khi xem phim thì anh ngủ, lúc đi dạo thì không nhừng nói chuyện điện thoại, ăn cơm còn muốn lật xem công văn, nhưng nói như thế nào thì cũng coi như là hẹn hò.
Anh cũng không chán ghét hình thức ở chung này, hóa ra hai người trừ bỏ trên giường ra còn có việc khác để làm, phát hiện ra điều mới mẻ như thế, công việc cho dù có nặng nề đến đâu, có thể cùng cậu gắn bó một chỗ, chỉ là nghe được một một chút âm thanh của cậu, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé của cậu, còn có một loại thoả mãn không thể nói thành lời.
Điều không được hoàn mỹ chính là, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, Đức Duy kiên trì không cho anh tiến thêm bước nữa, mặc kệ anh muốn ngủ lại ở phòng nhỏ của cậu, hoặc mang cậu về Nguyễn gia, thậm chí là thuê phòng khách sạn, cậu cũng một mực dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Lý do quan trọng nhất của cậu là: "Anh còn không theo đuổi được em, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy?"
"Chúng ta đã kết hôn!" anh lâm vào chán nản, đã sớm là vợ chồng thế mà lại giải quết không xong không thể đụng vào cậu? Buồn cười!
"Chúng ta đã ly hôn!" cậu không nhúc nhích cũng không cười to, âm thầm lấy nóng vội của anh làm niềm vui.
"Em như thế thật là tàn nhẫn, em biết không?" Xem ra không ăn được, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi anh đã sớm hưởng qua ngon ngọt, bỗng nhiên bắt anh nhịn ăn làm thế nào?
"So với anh còn kém" cậu lạnh lùng đáp trả anh một câu.
"Rốt cuộc thì muốn anh làm thế nào mới được?" anh không nghĩ tới bản thân mình lại có ngày hôm nay, anh lại phải đi cầu xin vợ mình? Cậu bé xùng bái anh đã sớm biến thành một người độc lập có cá tính.
"Anh chưa từng theo đuổi qua?" cậu khinh thường liếc anh một cái, ánh mắt khiêu chiến là cho anh càng muốn âu yếm.
"Không có, đều là bọn họ theo đuổi anh" cái này không ai có thể bì nổi với anh.
"Sống đến già sẽ học được già, xem ra bây giờ anh bắt đầu học cũng không muộn"
Cậu liền chán ghét cái thái độ quá dư thừa tự tin của anh, người đàn ông này khả năng là làm cái gì cũng thuận buồn xuôi gió, lại không biết thế nào là dịu dàng nồng nhiệt, anh còn phải học nhiều!
Giọng nói của anh cố giảm âm lượng "Đức Duy ! Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh." Chết tiệt, cậu như thế nào phải tra tấn anh mới thấy vui sao?
"Em tin chắc là có rất nhiều người ngày đêm yêu thương nhung nhớ anh, nếu chờ không kịp, anh có thể tùy tiện chọn một người."
"Em biết rõ anh chỉ muốn em!" giết chết anh đi, anh cũng không hiểu được tại sao? Rõ ràng đều ôm cậu như vậy rất nhiều lần, anh lại hưng phấn giống như một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, thậm chí so với trải nghiệm còn chờ mong hơn, đây là đạo lý gì chứ?
Không cần nói nhiều, anh trực tiếp hành động, cho dù cậu lạnh lùng trào phúng, nhưng so với anh cũng bị chết khát rồi.
Khi anh hôn lên đôi môi cậu, cậu không khỏi thở dài trong lòng, người có khát vọng không chỉ mình anh, kỳ thật cậu cũng giống anh là chờ mong.
Nhưng mà cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, đây là bản tính con người, lời nói của Thành An cứ quanh quẩn bên tai cậu, cậu thừa nhận là cậu sợ, giả sử nếu hợp lại anh coi thường cậu, cõi lòng của cậu sẽ tan nát đến không thể gom nhặt lại được.
Loại tình cảm vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này, người luôn luôn tự tin như anh có thể biết sao?
Một nụ hôn nồng nhiệt thật dài, làm cho anh có hơi chút thỏa mãn, lại nghĩ có thể tiến thêm một bước "Em chính mình chọn địa điểm, anh đêm nay nhất định phải."
"Em nói không cần sẽ không chọn!" hô hấp của cậu còn chưa trở lại bình thường, cũng đưa ra chủ ý cự tuyệt ngay.
Đột nhiên anh cảm thấy đã chịu đủ, từ nhở anh như là con trời, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn có cái gì có cái đó, mà biểu hiện nổi trội xuất sắc của anh cũng chứng minh rồi, anh quả thật là đáng giá để mọi người ngưỡng mộ cùng chờ mong.
Mà bây giờ anh cầu vợ trước quay lại, còn biến thành một người đàn ông đi tìm bất mãn, đây hoàn toàn là không có thiên lý, người cao ngạo như anh sao có thể nhẫn nại?
"Trò chơi này đã chơi đủ chưa?" trong lòng tức giận, càng nghĩ càng nóng, anh ngay cả trong lời nói của mình cũng nhảy dựng lên.
" Anh chiều chuộng, bây giờ tất cả anh đều đã làm, em bao giờ mới vừa lòng đi? Đừng giả dạng làm thánh, chúng tan ngay cả con cũng đã sinh rồi, em còn muốn anh tôn trọng trinh tiết của em như thế nào nữa?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh sợ, thấy lời mình vừa lỡ nói ra không thích hợp lắm, chỉ thấy cậu rung rung một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia làm cho anh suốt đời khó quên.
Chỉ thấy trong mắt cậu rưng rưng, cắn chặt môi dưới, như là bi thương đến chết tâm, dùng hết sức lực sở hữu mới nói ra được "Quang Anh , anh vĩnh viễn cũng không biết được, em muốn nhất cái gì."
"Em..." anh không nói gì để chống đỡ, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của cậu.
Một lực lượng kỳ lạ mãnh liệt thổi quét qua anh, ngực giống như có một tảng đã đè nặng, trầm trọng đến mức anh không thể hô hấp, hay là... cảm giác này gọi là hối hận, đã gọi là đau lòng.
Anh rất hận tình huống này, nếu một lần nữa nhìn lại ánh mắt đau thương muốn chết kia của cậu, chỉ sợ anh sẽ muốn giết chết chính mình, nhưng anh rốt cuộc nên là như thế nào? Thông minh tự phụ như anh, vì sao một nửa chú ý cũng không có?
End chap 16
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip