Về Nguyễn Gia
Mười hai giờ trưa hôm sau, Đức Duy đứng ở cửa Nguyễn gia, có lẽ trong mắt đa số mọi người đây là đây là một ngôi biệt thự hùng vĩ giàu có, nhưng đối với cậu nói nó giống như nhà tù, vất vả lắm cậu mới thoát khỏi nó, may mà vì con nếu không cậu cũng không có dũng cảm mà bước vào lần nữa.Người tiến đến mở cửa là ông quản gia.
"Phu nhân khỏe".
"Đừng gọi tôi là phu nhân, gọi tôi Hoàng thiếu gia được rồi "
Đức Duy hiểu được ý tốt của ông, nhưng cậu phải nhắc ông cho đúng, nếu không để chồng cũ của cậu nghe được cũng không hay.Ông quản gia vẫn chỉ là mỉm cười, không có trả lời, trong lòng ông đã có định kiến.
Thật may mắn, Quang Anh không có ở nhà, cậu vào phòng đọc sách thì liền thấy con, cậu bé đang ngồi ngay ngắn trước bàn viết bài, nhìn dáng vẻ tâm trung cực kỳ giống cha mình, thậm chí giống như thoát ly khỏi thế giới.
" Đức Ánh ...Ba nhỏ đến thăm con đây "
"Bài tập của con con chưa làm xong, ba đừng phiền".
"Ba nhỏ ở đây ngồi cạnh con, có được không?".
"Vâng".
Đức Duy ngồi vào ghế da bên cửa sổ, chỉ lẳng lặng nhìn con, như vậy thôi cũng làm cậu vô cùng thỏa mãn.
Ba tháng rồi không thấy con, hình như con đã trưởng thành hơn một chút? Đứa trẻ tuổi này chuyển biến rất nhanh, có lẽ về sau con sẽ phải học nhiều hơn, cậu sẽ cố gắng có nhiều thời gian hơn nhìn con.
Tiếp tục vùi đầu với các ký tự, không biết bao lâu, ngẩng đầu nhìn thấy ba vẫn đoan chính ngồi chỗ đó, trên mặt mang theo một tia cười hiền dịu, không có một tia mất kiên nhẫn, ánh mắt tràn đầy tia ấm áp.Cậu
là một đứa trẻ có trí tuệ trưởng thành sớm, còn thực sự học tập là để vui lòng cha , ở trong gia đình này cha giống như thần, còn ba giống như là một cái bóng đương nhiên, phảng phất như không tồn tại.
Thật ra cậu cũng không hề chán ghét ba mình, cậu chính là sung bái cha, nếu cha không cho cậu gần gũi với ba , cậu liền ngoan ngoãn duy trì khoảng cách.
"Con làm hết bài tập rồi sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Xong rồi....con muốn ăn bánh trôi đậu đỏ".
Thái độ của Đức Ánh với ba như thế thật là không đúng, cậu là cậu chủ nhỏ của gia đình này, trừ bỏ ba ra thì ai cậu cũng không nên tôn trọng. Nhưng Đức Duy không để ý đến mấy điều này, được làm cái gì đó cho con làm cậu thấy vui mừng.
"Được, con chờ ba một lát."
Trong 3 tháng này, tài nghệ nấu ăn của cậu đã tiến bộ rất nhiều, thường xuyên tự mình nấu cơm ăn, cũng thường làm cơm hộp mang đến công ty, luyện tập rốt cuộc cũng có lúc được công dụng, bây giờ cậu có thể nấu bánh trôi đậu đỏ cho con rồi.Thời gian vui vẻ dường như trôi thật mau, Đức Duy đã nấu xong bánh trôi đậu đỏ, nhìn con ăn từng miếng từng miếng một, làm cậu vui mừng hơn mọi chuyện khác, cũng biết đây là thời gian quý báu, cậu muốn có nhiều cơ hội để yêu thương con nhiều hơn.
Đức Ánh ngồi trước bàn ăn, miệng phồng đồ ăn, xem ra cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường.
"Con... con có muốn ăn thêm một bát nữa không?".
"Con ..muốn ăn một chén nữa".
"Được"
Đức Duy lấy cho con một chén to nhất, hỏi một cách chờ mong:
"Ăn có ngon không con ?"
"Ăn ngon lắm"
Đức Duy vừa nghe vừa cúi đầu, bởi vì hốc mắt của cậu đã đỏ cả, đáp án của con làm cậu ấm lòng trở lại, chính là ba chữ ngắn ngủi ấy đối với cậu cũng rất đủ.Không khí ấm áp trong nhà đột nhiên bị Quang Anh vừa trở lại đánh gãy, khi anh xuất hiện ở phòng ăn, nhiệt độ như giảm đi vài độ.
Ông trời ơi, thực sự là anh? Không phải nằm mơ? Có như vậy trong nháy mắt, Đức Duy nghĩ đến đây là cảnh trong giấc mơ của mình. Cảm giác của cậu đối với Quang Anh vẫn còn rất mãnh liệt, nhịp tim cậu đang bình thường bỗng trở nên vội vàng, giống như chạy một trăm mét vậy.
"Cha ...hoan nghênh cha về nhà"
"Mấy người đang làm cái gì?"
Quang Anh sớm cũng đã ngửi được mùi của nồi chè, chỉ là hỏi một chút cho có.Anh không thích ăn đồ ngọt, nên nghĩ con mình hẳn là cũng không thích, vừa rồi nhìn con ăn rất ngon. Đúng là đứa trẻ 7 tuổi chỉ là đứa trẻ 7 tuổi.Đức Duy đứng lên, hai tay chắp sau lưng:
"Em... em nấu bánh trôi đậu đỏ cho con ăn".
Nhưng mà cậu bối rối rất nhiều, cậu cũng đã liều mình nói với bản thân, hiện tại cậu là một người độc lập tự chủ, không phải là cái cậu bé nhỏ đáng thương, cậu có quyền lợi đến thăm con trai mình, cậu không nên cảm thấy chột dạ.Sau ba tháng thời gian xa cách, ngoảnh lại vẫn thấy anh làm cậu khẩn trương vạn phần, thậm chí muốn tìm một chỗ để trốn đi.
So với cậu hai tay nắm chặt phía sau, anh vẫn trầm tĩnh vững vàng, giống như không chịu một ảnh hưởng nào cả. cậu nghĩ thật sự là không công bằng mà, anh vĩnh viễn sẽ không có lúc nào bị xao động sao?
"Mấy người cứ từ từ ăn đi!"
Quang Anh đối với cái kiểu tụ họp gia đình này không có hứng thú, xoay người hướng về phía phòng lằm việc.Bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ, một vấn đề mà đáng nhẽ phải được giải quyết từ lâu, lại chậm chạp tìm không ra biện pháp, bởi vậy anh quyết định xoay người, tốt nhất là đối mặt với vấn đề làm cho anh khó giải quyết này.
Đức Duy nhìn chồng cũ ngồi vào bàn ăn, cời bỏ cà vạt, mặt vẫn là không có một chút thay đổi, anh rốt cuộc là muốn thế nào? Bị anh nhìn thẳng vào, tim trong lồng ngực cậu đập rộn lên, đây là cảm giác bị người ta nhìn thấu, anh cũng biết tâm cậu bị xáo động vì anh? Trái tim này thật là khờ mà.
"A...nếu không ngại để em múc cho anh một bát nhé?"
Vì phép tắc xã giao, cậu vẫn mở miệng hỏi anh một tiếng.Anh im lặng trong 30 giây, thời gian là ngắn ngủi nhưng mà cảm giác lại thấy rất lâu, cậu nghĩ là anh sẽ nhíu mày một cái, nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu, cái này đúng là không thể đoán được.Cậu múc cho anh một bát, chầm chậm đưa tời trước mặt anh:
"Anh ăn từ từ".
Quang Anh ăn được hai miếng, may mắn là không có ngọt quá, anh ghét nhất vị ngọt đậm. Bỗng anh chợt nghĩ, anh từng cảm thấy môi vợ cũ thật ngọt, hơn nữa là anh rất thích liếm nó, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vấn đề phức tạp trước mắt anh bây giờ chính là, đã 3 tháng trôi qua rồi, anh vẫn không tìm được người thay thế vợ cũ, điều này làm cho anh thực sự rất buồn bực.Thực sự anh đã tận tâm hết sức, trợ lý đã cung cấp rất nhiều tư liệu về mỹ nữ, trên cơ bản chỉ cần anh nói một câu, thì giống như hoàng đế ngày xưa tuyển phi tần, muốn chọn ai cũng được.
Điều quỷ quái là cứ hé ra khuôn mặt khả ái nào trong ảnh chụp, anh một chút khẩu vị cũng không cảm thấy, ngay cả xắp xếp một buổi gặp mặt cũng không muốn.Anh nghi ngờ mình có phải hay không đi vào nguy cơ của đàn ông tuổi 30 , nhưng mỗi sáng thức dậy xuống giường, anh vẫn có phản ứng sinh lý bình thường.Hiện tại anh lại có một cái vấn đề, tại sao khi nhìn thấy vợ cũ anh lại có cảm giác thú tính trỗi dậy.
Cậu có vẻ gầy đi một chút, thần sắc có vẻ sáng sủa, mặc áo sơ mi thanh lịch màu lam, không có lấy nửa điểm diêm dúa hoặc gợi cảm, lại làm cho anh lửa nóng như đòi mạng, đây rốt cục là cái vấn đề gì.
Đức Duy không hiểu sao tầm mắt của chồng cũ lại sắc bén như vậy, trước đây chỉ cần hai người ngồi đối diện nhau là làm anh tức giận ngay, thật không hiểu cậu đã làm gì trêu tức anh, thôi cậu di chuyển tầm mắt sang con vậy.
"Đức Ánh.....miệng con dính bẩn kìa!"
Đức Duy lấy khăn giấy lau mặt cho con, Đức Ánh hơi giật mình một chút, tuy là không có thói quen này nhưng cũng không cự tuyệt.Nhìn dáng vẻ hòa hợp của hai ba con, làm cho tâm tình Quang Anh trở nên ác liệt, nặng nề buông bát xuống, giọng nói lạnh như băng ở dưới không độ :
"Đức Ánh bài tập hôm nay đã làm hết chưa?".
"Đã làm hết ạ"
"Vậy đi luyện đàn Violong, đừng lãng phí thời gian".
"Có vẻ như em không nên quấy rầy nữa, em đi trước đây"
Đức Duy cầm lấy áo khoác và túi xách ,giống như con thỏ nhỏ đang muốn chạy trốn, tính uy hiếp của Quang Anh quả thực rất mạnh, xem ra cậu đã tôi luyện nhiều năm cũng không thể thong dong đối mặt được.
"Ba nhỏ ....."
Thời khắc sắp bị tách khỏi ba , Đức Ánh nhịn không được kêu lên.Động tác của Đức Duy đột nhiên dừng lại, hôm nay chính là lần đầu tiên con gọi cậu, cố điều chỉnh trái tim đang tan ra của mình.
Đức Ánh muốn nói lại thôi, bởi vì cha đã dạy dỗ từ trước, không được có những hành động làm nũng, trên thực tế cậu cũng không biết thế nào là làm nũng.
"Chờ lúc nào ba nhỏ có thời gian sẽ trở lại thăm con, đương nhiên, sẽ không làm ảnh hưởng đến giờ học của con".
Cậu xoa đầu con, việc gặp lại con cứ thấy sao thật ngắn ngủi, nhưng cậu nên thỏa mãn rồi. Có lẽ là ảo giác, khoảng cách của cậu và con tựa như trở nên rất gần. Đức Duy xoay người rời đi, hai cha con nhìn theo bóng dáng dần biến mất nơi phía của lớn, đột nhiên căn phòng trở nên trống trải, món chè bánh trôi đậu đỏ dường như cũng mất hết vị.
Không khí yên lặng làm người ta có cảm giác không thở nổi, giọng Quang Anh trầm thấp ra lệnh:
"Mau đi tập đàn đi".
"Vâng".
Đức Ánh đi về phía phòng ngủ, Quang Anh đi về phía phòng làm việc, bọn họ đều có việc quan trọng mà chính mình phải làm, không có thời gian để suy nghĩ.Nhưng đêm hôm đó, tiếng đàn violong đứt quãng liên tục, không thành thạo trơn tru như mọi ngày.
Đêm đã khuya, Quang Anh lăn đi lộn lại vì không ngủ được, đi đến phòng ngủ của vợ cũ, nằm ở trên giường một hồi lâu, không biết là hoài niệm hơi thở cũ của ai, một nỗi buồn dày đặc bao quanh anh, cho tới bây giờ anh cũng rõ cảm giác này, đêm nay không biết là đã thở dài mấy trăm lần.
Trong trí nhớ của anh, vợ cũ là một người có vẻ ngoài đơn thuần nhưng nội tâm vô cùng phức tạp, có lẽ ly hôn cũng là một trong những thủ đoạn của cậu, làm cho anh phát hiện thói quen, phát hiện ra cảm giác là cậu tồn tại. Nếu đó là sự thật thì cậu đã tương đối thành công, bây giờ cả người anh đều không thấy thoải mái, kỳ quái là chính mình lại không thể chịu nổi.
Chết tiệt, anh phải tìm người phụ nữ thay thế cậu, nếu không chắc là anh phát điên mất.
End chap 7
Mình để Đức Ánh gọi Duy là ba .
Và gọi QA là Cha nha. Cho dễ phân biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip