Ra Mắt Ba Mẹ Chồng (p2)
Cả nhà Quang Anh đang nói chuyện ồn ào nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của cậu chợt giật mình, bà Nguyễn vội chồm tới hỏi thăm xem cậu có sao không, Quang Anh kế bên cũng thuận tiện dùng tay gạt đi giọt nước nơi khóe mắt của cậu.
"Con sao vậy? Sao lại khóc?"
"Vợ , em không sao chứ?"
Đức Duy lắc đầu nguầy nguậy, mĩm cười một cái cho mọi người yên lòng.
"Không sao đâu ạ! Chỉ là nhìn thấy mọi người vui vẻ, náo nhiệt như vậy, lại nghĩ đến gia đình mình, nên mới..."
"Gia đình con xảy ra chuyện gì sao?" Bà Nguyễn nghe vậy lại càng thêm lo lắng.
"Duy và mẹ bị ba bỏ rơi từ nhỏ, hiện bác gái lại bị bệnh nặng nên mới xúc động như vậy!"
Duy chưa kịp mở miệng đã bị Quang Anh cướp lời trước. Cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, làm sao anh biết được chuyện này?
Bà Nguyễn sau khi biết chuyện liền không kiềm được mà bước tới ôm cậu vào lòng, tay vuốt vuốt lưng cậu trấn an :
"Không ngờ con lại có tuổi thơ bất hạnh như vậy. Đừng buồn, sau này khi thằng Quang Anh cưới con về, chúng ta sẽ cho con cảm nhận được hơi ấm gia đình, bù đắp cho con khoảng thời gian đau buồn đã qua."
"Cảm ơn bác!" Duy đưa hai mắt long lanh nhìn bà Nguyễn.
"Gọi ta là mẹ đi, trước sau gì cũng trở thành người một nhà mà!"
"Dạ... Mẹ!"
"Ha ha! Con dâu ngoan!"
Ông Nguyễn và Quang Anh nhìn màn tình cảm dài thườn thượt giữa mẹ chồng và con dâu này bắt đầu cảm thấy chán, liền lên tiếng cắt ngang :
"Chúng ta vào ăn trưa được chưa vậy? Vừa ăn vừa tiếp tục nói cũng được mà!"
"Đúng đấy, con đói lắm rồi!"
Sau đó cả nhà bốn người ngồi trên bàn ăn vừa ăn uống vừa tán gẫu hết sức vui vẻ đến quên cả thời gian. Duy thực sự rất hợp tính với bà , cũng rất được ông Nguyễn yêu quý, xem như việc hôn sự của cậu và anh không gặp vấn đề gì. Cho đến lúc đã ngồi trên xe của Quang Anh, cậu vẫn còn tũm tĩm cười.
"Làm gì cười mãi thế?"
"Hôm nay tôi vui lắm đó, lần đầu tiên tôi trải qua bữa ăn gia đình náo nhiệt đến vậy! Bác gái quý tôi như vậy, anh đừng hòng ăn hiếp tôi!"
"Phải rồi! Cố gắng tận hưởng được lúc nào hay lúc ấy đi!"
"Đương nhiên phải tận hưởng triệt để rồi! Cũng phải công nhận anh đóng kịch giỏi thật, tôi suýt nữa cũng tưởng chúng ta yêu nhau thật đấy! Không làm diễn viên thật đáng tiếc!"
"Cũng có nhiều đạo diễn mời tôi đi đóng phim rồi mà tôi từ chối thôi đấy!" Quang Anh tranh thủ khoe khoan một tí.
"Xì! Mà này, sao suốt buổi anh cứ gọi tôi là vợ mãi thế?"
"Chả sao cả, tôi muốn gọi như vậy thôi!"
"Còn có, sao anh lại biết gia cảnh của tôi? Đừng nói là anh cho người điều tra cả quá khứ lẫn gia cảnh của tôi luôn nha?"
"Ừ! Phải tìm hiểu tường tận đối tượng kết hôn của mình chứ."
"Anh... ! Anh thật quá đáng mà! Có biết gì là tôn trọng chuyện riêng tư của người khác không hả? @#$>@#%"
Quang Anh bị con người ngồi kế bên nói đến nhức cả đầu, lại không có cách nào bịt miệng lại do đang bận lái xe liền chính thức mặc kệ cậu. Để cậu nói đến khi nào mệt thì thôi. Thật sự Đức Duy nói thêm khoảng 10 phút đã bị hụt hơi, chỉ còn biết ngồi im, thở lấy thở để trong khi anh thì cười phá lên vì sự ngốc nghếch của cậu.
End chap 7
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip