Tổng Giám Đốc Nguyễn , chúng ta kết hôn đi (p2)
Tổng giám đốc lướt qua đám nhân viên ồn ào kia vẫn không chuyển biến sắc mặt khiến bọn họ còn phát cuồng hơn nữa. Thật đúng là một mĩ nam an tĩnh mà.
Duy nhìn một cái rồi trở vào phòng làm việc ngay, mặc kệ cho mấy bà cô kia vẫn còn đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng của anh ta. Đẹp trai thì sao chứ? Cậu với nổi tới người ta được sao? Thay vì cứ mơ mộng về mấy thứ không tưởng kia thì tập trung vào làm việc để kiếm tiền vẫn thiết thực hơn.
Sau khi tan ca, Duy với tốc độ tên lửa, lập tức phóng tới bệnh viện để thăm mẹ. Ngày nào cũng vậy, thời gian cậu ở trong bệnh viện với bà còn nhiều hơn ở nhà. Mẹ cậu mắc bệnh ung thư máu thời kì cuối, không thể trị được, chỉ có thể cho uống thuốc, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Thấy cậu làm việc bù đầu bù cổ kiếm tiền cũng đều đổ vào thuốc than cho bà, có lúc bà kêu cậu đừng trả tiền thuốc nữa, dù có uống thuốc cũng đâu trị được bệnh, thôi thì để bà ra đi cho cậu bớt đi gánh nặng. Những lúc ấy cậu không những không đồng ý mà còn khóc rất nhiều, bắt bà nhất định phải cố gắng chống chọi với bệnh tật để ở bên cậu. Sau hôm ấy bà đã hứa với cậu sẽ uống thuốc đầy đủ, mặc dù biết bản thân cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Hôm nay cũng như mọi ngày, cậu vừa gọt trái cây cho bà vừa kể bà nghe về những chuyện xảy ra trong công ty.
"Người yêu con dạo này có khỏe không?
"Mẹ! Sao tự dưng lại nhắc đến cô ấy chứ?"
Đang yên đang lành đột nhiên bà nhắc đến người yêu cậu làm cậu chột dạ. Cậu và cô ấy chia tay đã lâu nhưng lo cho bệnh tình của bà sẽ trở nặng nên cậu luôn che giấu, nói dối với bà là cả hai vẫn đang rất tốt đẹp. Tuy lâu vậy rồi nhưng mỗi lần nói đến con người đó cậu vẫn cảm thấy có chút buồn, không phải vì còn yêu cô ta mà vì cô ta chia tay cậu cũng là do chê cậu nghèo, nói cậu trước sau gì cũng là một nhân viên quèn. Chỉ trách bản thân bất tài, vô dụng.
"Sao lại không được nhắc chứ? Hai đứa có vấn đề gì sao?"
"Làm gì có! Tụi con vẫn như bình thường thôi mà!"
"Vậy khi nào con bé đó mới rãnh rỗi mà đến thăm mẹ đây? Lần nào cũng nói là bận việc, chẳng lẽ 365 ngày ngày nào cũng có việc bận hả?"
"Ơm... Mẹ à, cô ấy bận thật mà!"
"Thôi được rồi, hai đứa quen cũng đã lâu. Khi nào mới tính đến chuyện đám cưới đây?"
"Mẹ à..."
Duy nhăn nhó bĩu môi. Thật ra trong lòng cậu đang rất bứt rứt. Cậu luôn là một đứa con ngoan, từ trước giờ chưa bao giờ giấu bà điều gì, nay lại năm lần bảy lược bịa chuyện dối gạt mỗi khi bà nhắc đến chuyện tình cảm của cậu.
Đang miên man suy nghĩ bỗng Duy giật mình khi thấy mẹ mình đang thở gấp gáp, điện tâm đồ thay đổi bất thường. Cậu vội vã chạy đi gọi bác sĩ. Sau khi bà được đưa vào phòng cấp cứu, cậu ngồi chờ bên ngoài cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, chỉ khi bác sĩ nói bà đã qua khỏi cơn nguy hiểm mới có thể an tâm. Nhưng ông trời thường thích trêu đùa con người, vừa nhẹ nhõm được một chút thì bác sĩ lại nói tiếp về tình hình chuyển biến bệnh của bà, bây giờ thì tạm thời không sao nhưng tế bào ung thư của bà đang di căn với tốc độ rất nhanh, e rằng chỉ còn sống được gần nữa năm nữa thôi.
Bước vào phòng bệnh, nhìn thấy bà nằm đó, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, Duy không kiềm nổi nước mắt. Cậu tự trách mình vô dụng, nhìn mẹ đau đớn đánh vật với bệnh tật lại không thể làm được gì ngoài việc mỗi ngày đến nói chuyện với bà, giúp bà quên đi nổi đau tinh thần. Duy khóc rất nhiều, cậu dùng tay chắn miệng, ngăn bản thân phát thành tiếng đánh thức bà. Khóc một hồi cũng thấm mệt, cậu gục bên giường bệnh mà thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip