33

Chap mới thật sự nè 😈
________________________________

Ảnh chụp lén ở bệnh viện đã bị tuồn ra ngoài, vậy chuyện kéo lê thân thể ‘Bệnh tật’ đi quay phim có khi sẽ tạo nên một làn sóng “Mặc dù diễn xuất tệ nhưng bù lại tôi rất kính nghiệp, mỗi ngày đều cố gắng phấn đấu để tiến bộ hơn”.

Hơn nữa, tôi còn đang muốn chiếm lấy cảm tình từ Quang Anh đó.

Phải tranh thủ từng giây từng phút, cho dù chỉ một chút cũng không được lơ là!

Vậy nên khi đến gần trưa, dưới ánh nhìn hết sức phong phú và phức tạp của Quang Anh, tôi chải lông cho Captain vô cùng tỉ mỉ. Sau đó rửa tay kỹ lưỡng hơn mười lần để chuẩn bị thức ăn cho nó, rồi cẩn thận kiểm tra từng cửa sổ một, so đồ cho anh ta tươm tất rồi mới cùng anh ta bước ra ngoài.

Khi sắp đến xe, tôi nhanh chân chạy lên trước hai bước ga lăng mở cửa xe cho Quang Anh.

Anh ta chớp chớp mắt nhìn tôi, mím môi ngồi vào ghế lái.

Tôi vui vẻ chạy bước nhỏ vòng trở lại ngồi vào ghế lái phụ, đang định thắt dây an toàn thì anh ta nghiêng người thắt giúp tôi.

Anh có cần hiếu thắng vậy không hả!

Tôi không phục!

Tôi mở tấm chắn trên xe giúp anh ta che nắng, anh ta liền gạt hướng điều hòa sang chỗ khác tránh cho gió thổi thẳng vào tôi.

Tôi vươn tay ra ngoài chỉnh gương chiếu hậu giúp anh ta nhìn rõ hơn, thế là anh ta cho ghế ngồi của tôi ngã lưng xuống một xíu để tôi ngồi thoải mái hơn.

Thôi, tôi phục rồi!

Trước khi hai chúng tôi giương cung bạt kiếm đánh nhau trong xe, tôi đành nhượng bộ nói: “Anh ơi, mình đi thôi, còn chậm nữa là đoàn phim sẽ đóng máy luôn đó.”

Anh ta rầu rĩ cười, mở máy khởi động xe.

Quang Anh lúc lái xe không thích nói chuyện, tôi cũng không dám bật nhạc nữa vì sợ nó lại bật công tắc mờ ám, thế là tôi mở Messenger gửi tin nhắn cho lão Sinh nhà mình, chỉ trích cách hành sự lố lắng của ổng.

Nguyễn Trường Sinh: Anh sai chỗ nào?

Hoàng Đức Duy: … Anh lấy tiền phá cửa sổ nhà người ta?

Nguyễn Trường Sinh: Hạn mức anh chuyển khoản có hạn, với lại nửa đêm Ngân hàng đâu có mở cửa đâu?.

Hoàng Đức Duy:

Hoàng Đức Duy: … Vậy ai ký tên ‘Bố mày’?

Nguyễn Trường Sinh: Tiền này có phải là anh chi không?

Hoàng Đức Duy: Dạ phải…

Nguyễn Trường Sinh: Tiền này có phải là vì em nên anh mới chi không?

Hoàng Đức Duy: Dạ phải...

Nguyễn Trường Sinh: Thế tiền của anh, anh có quyền hống hách không?

Hoàng Đức Duy:

Nguyễn Trường Sinh: Thế anh ký tên người gửi có gì sai?

Hoàng Đức Duy: … um thì không sai.

Nguyễn Trường Sinh: Nhớ đó, em mãi mãi là em của anh, còn muốn thì anh lên làm bố em thật luôn.

Tôi nghiến răng nghiến lợi tắt điện thoại.

Trong lúc tôi đang đờ người nhìn đường trước mặt, Quang Anh nghiêng đầu nhìn tôi, hiếm khi thấy anh ta khó khăn mở lời: “… Vừa rồi em nhắn tin với Nguyễn tổng hả?”

Tôi sửng sốt, hả, sao anh ta biết?

Không lẽ hôm đó lúc tôi gọi điện thoại với ổng, anh ta đã nghe thấy?

Vậy những lời tâng bốc bốc phét của tôi, chẳng phải đã bị anh ta nghe thấy hết rồi sao?!

Ngại không tả được, tôi ngượng ngùng nói: “À, hôm đó lúc em nói chuyện anh nghe thấy rồi hả?”

Anh ta siết chặt tay lái: “… Ừm. “

Ủa kìa, anh ta cũng xấu hổ!

Tôi cười thầm trong bụng, xem ra sau này tôi cũng phải siêng năng khen ngợi anh ta mới được!

Nhưng dù sao cũng là tôi tự ý nhúng tay vào chuyện gia đình của anh ta, nói ra thì cũng kỳ, tôi sợ anh ta hỏi tôi và lão Sinh nhắn nhít cái gì nên cướp lời trước: “Chỉ là hỏi thăm thường ngày thôi, không có gì đâu.”

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên đổi tư thế lái xe, một tay lái, một tay dựa trên cửa sổ xe chống cằm, nhìn bảnh vô cùng, giọng điệu củng thoải mãi hơn hẳn: “À, ra là vậy.”

Tôi suýt chút nữa bị sự đẹp trai của anh ta làm cho mù mắt, lại nghe thấy anh ta hỏi: “Em cũng không cần phải giải thích với anh đâu — mà Nguyễn tổng đó, hiện tại đang làm gì vậy?”

Lão Sinh á? Ổng mỗi ngày có thể làm gì chứ, chỉ biết ngày ngày bơi trong đống tiền.

Người ta hay nói là không ai giàu quá ba đời, nhưng mà ổng thì tôi nghĩ có khi sẽ giàu thêm bảy chục đời nữa.

Không so sánh không có đau thương, nếu tôi là em trai ruột của ổng thì tốt rồi.

Mặc dù ổng chẳng bao giờ khắt khe hay khiến tôi thiếu thốn điều gì, thậm chí có thể có thể nói là một người anh siêu mẫu mực. Nhưng suy cho cùng vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, trong lòng tôi vẫn có một khúc mắc khó nói ra, ở nhà không có người thì tôi gọi ổng là anh, có người thì tôi lập tức gọi là Nguyễn tổng, tính ra chưa bao giờ tôi gọi anh ấy là anh trước mặt người ngoài. Vậy mà ổng còn đi khắp nơi bao che nâng đỡ cho tôi, khiến tất cả mọi người nghĩ tôi đang được bao nuôi, thực sự là khổ mà không thể nói.

Tôi nhìn giờ trên điện thoại, đáp: “Nguyễn tổng giờ chắc cũng chả bận rộn gì đâu, có khi đang chán quá nên dắt chim đi dạo rồi!”

Động tác cool ngầu của Quang Anh chợt khựng lại, nói không lưu loát: “…Nguyễn tổng có sở thích đặc biệt nhỉ?”

Tôi: “…?”

Tôi: “…”

Tôi: “ĐM trong đầu anh chứa cái gì thế hả?? Anh bị lậm phim người lớn hay gì??? Chim! Là loại có cánh có thể bay nhưng không thể ăn! Là loại chim đó đó! Không phải loại chim lúc to lúc nhỏ có thể ăn được đâu!!”

Anh ta: “…”

Anh ta: “Hiểu lầm, hiểu lầm. “

Anh ta: “…”

Anh ta: “Mà bộ...con đó có thể ăn được hả?”

Tôi: “…”

Tôi: “Là em nói nhầm, nói nhầm.”

Tôi bị một câu của anh ta làm cho nghẹn họng đến tận lúc tới đoàn phim mới miễn cưỡng điều chỉnh trở về trạng thái thường ngày.

Phim trường là nơi có tỉ lệ xảy ra sự cố cao, nên sau khi thay trang phục tạo hình xong tôi đã vào trạng thái cảnh giác, đôi mắt là kính chiếu yêu và hai chân là vó ngựa truy phong. Cảnh giác đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn với anh ta, bởi vậy anh ta đi đâu tôi liền chạy theo đó, cứ như tùy tùng hầu cận không rời dù chỉ một li.

Nhưng quan trọng là anh ta cũng đối xử với tôi như vậy, khiến cho mọi chuyện trở nên rất kỳ quái.

Khi quay xong một cảnh đối diễn, tôi lập tức cầm dù che cho anh ta, còn anh ta thì nhanh chóng đem nước suối cho tôi, tôi dùng giấy thấm dầu dặm lớp trang điểm cho anh ta thì anh ta lại cầm khăn giấy lau mồ hôi cho tôi. Tôi nói với anh ta lát nữa có cảnh đánh nhau nhớ phải kiểm tra đạo cụ cho an toàn, anh ta nói với tôi chút nữa có mấy cảnh đặc tả cảm xúc nhớ chú ý mấy điểm sau. Tôi nói hay chúng ta tập thoại lần nữa đi, anh quên khúc nào tôi có thể nhắc anh lúc đó, anh ta nói okay có em thật tốt.

Màn so chiêu này cứ diễn ra liên tục, mà điểm thì hòa nhau, tôi đột nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy hơn một nửa người trong trường quay đều nhìn bọn tôi bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi. Hai trợ lý đang cầm dù, nước suối, khăn giấy và giấy thấm dầu hết sức lạc lõng, hơn nữa trái tim còn đập rất bất an.

Quang Anh: “À…”

Tôi: “Ừm…”

Tôi: “Thời tiết hôm nay đẹp ghê, ngày tốt đó, không bằng chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi, có mọi người làm chứng nè!!”

Anh ta cười khúc khích, kéo tay áo của tôi cười hết sức dịu dàng: “Em đừng nghịch nữa.”

Giọng điệu nhẹ nhàng cưng chiều như mũi tên, ‘xoẹt’ một cái ghim thẳng tim tôi xuống mặt đất.

Đã bảo hôm nay không gặm đường mà!

Tôi khó chịu quá đi! Ngứa ngáy hết cả người!

Lẽ nào đây chính là tác dụng phụ khi cai nghiện trong truyền thuyết sao!

Tim tôi đập thình thịch, bỏ lại anh ta chạy vút về phòng nghỉ, lục tung khắp nơi tìm điện thoại, nội tâm giằng co không biết có nên mở fanfic ra gặm miếng đường để bình tĩnh lại không.

Ủa.

Từ khi nào thì gặm đường lại giúp tôi bình tĩnh hơn khi ở chung với Nguyễn Quang Anh vậy, đường càng nhiều càng tỉnh táo?

Tôi ngây người nhìn màn hình điện thoại tối đen.

Điện thoại đột nhiên sáng lên, có người tìm tôi.

Bông Bột:!!! Cậu là staff từ đâu đến vậy?! Là ông trời gửi xuống ban phúc cho hàng nghìn con dân RhyCap sao?!

Hiphop never die: …?

Bông Bột: Đường thật kìa! Đường thật kìa!! Real đến mức thịt nát xương tan, real đến mức thần trí không rõ nữa rồi! Ngọt chết tôi!!

Hiphop never die: … Sao vậy?

Bông Bột: Là mấy hội viên có mắt như mù! Tâm mù mắt cũng mù luôn! Còn dám đá cậu khỏi gr!! Cậu có bằng lòng quay về không!!!

Làm sao vậy, tôi thật sự không hiểu gì hết, chỉ máy móc đồng ý lời mời vào group của cô gái này.

Tôi vừa vào group đã bị nhóm chat oanh tạc spam nổ màn hình, hàng trăm nghìn tin nhắn đều là một tư thế quỳ rạp dưới đất cung nghênh Thánh Giả trở về, miệng thì la to thần tiên hạ phạm.

Tôi: ???

Tôi out ra ngoài chat riêng với Bông Bột.

Cô ấy nói bên fandom Flash có một masterfan của Quang Anh, có chút quan hệ với anh ta vừa từ fan biến thành antifan, tung ra rất nhiều tin đồn nửa thật nửa giả.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện này thì có liên hệ gì với việc kéo tôi vào group lại, thì cô ấy gửi cho tôi một tấm hình làm mờ avatar, bên trong chỉ có hai câu đối thoại:

@??: Có thể hỏi quan hệ của anh và đối thủ hiện tại là gì không? Là do công ty bắt tạo hint hay là cậu ta làm phiền anh? Để fandom còn biết đường hành động được không?

@Nguyễn Quang Anh Rhyder: Lương trợ lý em ấy là tôi trả.

Tôi: “……………………”

Trái tim của tôi như bị Saitama đấm cho một phát.

Một Nguyễn Quang Anh chibi ver ở trong đầu tôi cứ hát đi hát lại: Lang quân ơi, có phải chàng đang đói bụng không, nếu như chàng đói thì hãy nói với Quang Anh đây, đả bảo sẽ phát đường cho chàng ngay.

Ngọt, rất ngọt, như một bị một chậu nước đường đổ lên đầu, toàn thân tôi như bị ngâm trong nước đường, đi một vòng công viên là có thể thu hút một đám côn trùng ong bướm kiến vây quanh.

Quang Anh anh ta thực sự, chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc tôi đây.

Trong giây phút này, về công hay về tư tôi đều rất muốn lao ra ngoài lôi anh ta đến thẳng Ủy ban để đăng kí kết hôn, nhưng tôi lại sợ nửa đường anh ta bẻ cua chạy vào quán nét chơi game xuyên đêm thì làm sao bây giờ!

Tôi rốt cuộc phải làm gì với anh ta đây!

Tôi đang mơ mơ màng màng lục lọi tìm Insulin để bảo toàn tính mạng, đột nhiên nghe cửa phòng nghỉ bị gõ nhẹ ba cái.

Quang Anh ló đầu vào, cười đến đuôi mắt cong cong: “Em đừng có làm biếng nha, ra quay cho hết cảnh đi, tối nay đoàn phim còn đi ăn liên hoan đó.”

Tôi kinh hồn bạc vía, thất tha thất thiểu đi theo anh ta ra ngoài.

.:.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip