29

Sana nghe cô nói cũng không đáp lại, ngơ ngác lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, bưng chậu gỗ giặt quần áo chậm rãi rời khỏi mương nước nhỏ.

Yn quay đầu nhìn bóng lưng của cô bé, trái tim mềm yếu thắt lại giống như quả cầu nhỏ, cô tin tưởng vững chắc rằng còn sống mới có thể về nhà gặp ba mẹ.

Nhưng cô hiểu Sana, cho dù là bị bắt cóc vài năm, hay là vài ngày, các cô gái đáng thương đều có thể đồng cảm.

Ngày thứ sáu sau khi tới làng, bầu trời xám xịt u ám, không khí oi bức, là điềm báo mưa rền gió dữ.

Người đàn ông trẻ tuổi kia tâm tình lại vô cùng tốt, lông mày tuấn tú nhướng lên, sáng sớm hưng phấn đem cô đặt ở dưới thân, trao cho cô nụ hôn sâu và dài, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, há miệng thở dốc đón nhận luồng khí nóng bỏng mà đối phương phả ra, cùng dịch thể chảy ra từ khoang lưỡi.

Yn không hiểu sao hôm nay hắn lại vui vẻ như vậy, sau khi bị đại lực xoa bóp đến nỗi hai chân mềm nhũn vô lực, run rẩy bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng đi đến sân.

Seungcheol đi đến giữa sân, giống như cảm nhận được ánh mắt ôn nhuận như nước sau lưng, cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như thủy triều đỏ của thiếu nữ .

Khoảnh khắc hai đôi mắt đẹp chạm nhau, trời đất giống như dài vô tận.

Khóe môi người đàn ông chứa ý cười, khuôn mặt tuấn tú của hắn kéo ra một độ cong cao nhất trong mấy ngày qua, hắn vẫy vẫy tay với cô gái của mình.

Nhưng cô gái vốn da mặt mỏng, xấu hổ khép mắt lại, lui vào trong phòng, đóng cửa sổ nhỏ lại.

Mấy ngày nay ở chung, Seungcheol tuy vẫn bạo ngược hung hãn, nhưng đối với cô đã xem như kiềm chế không ít, cô cũng sẽ không nói muốn về nhà, tránh chọc vào cảm xúc nóng nảy của hắn, miễn cho hắn lại tới làm đau chính mình.

Nhưng không nói, không có nghĩa là cô không muốn.

Đột nhiên, từ khe cửa sổ truyền đến tiếng bánh xe chạy qua đường đất lầy lội và tiếng động cơ gầm rú, trong ngôi làng hẻo lánh lạc hậu này, xe cơ giới xem như là thứ hiếm thấy.

Yn đã lâu không liên lạc với bên ngoài, cho rằng là có cảnh sát lái xe tới cứu mình về nhà, tràn đầy hy vọng mở cửa số ra, ngay sau đó, con ngươi co rụt lại, đập vào mắt là một chiếc xe Jeep cũ nát đã được cải tiến.

Cô nhận ra chiếc xe đó! Đó là xe của bọn buôn người!

Chiếc xe kia loang lổ tróc sơn, nắp trước xe đều là bụi đất, người sinh hoạt ở đô thị phồn hoa, căn bản sẽ không để như vậy.

Nhưng cũng chính vì cực kỳ tầm thường, nên buổi chiều hôm đó, tiểu thư khuê các vừa từ phòng âm nhạc luyện đàn violin xong trở về nhà, bị người trong xe xông tới, dùng miếng vải tẩm qua thuốc mê bịt kín miệng mũi, hôn mê tại chỗ.

Tất cả do bọn chúng!

Cô gái nhớ lại chuyện xảy ra chiều hôm đó như một cơn ác mộng kinh hoàng, nước mắt lưng tròng oán hận, ngón tay nhỏ gắt gao bấu chặt song cửa sổ.

Tất cả là do bọn chúng hại cô không thể về nhà!

Chiếc xe jeep nhanh chóng chạy qua trúc lâu, cô bước nhanh ra khỏi phòng, đến bên ngoài sân, thận trọng đến gần, lén lút nấp sau thân cây đại thụ, thò đầu ra ngoài nhìn về phía đám đông.

Chiếc xe vừa mới dừng ở bên ngoài sân một tòa trúc lâu khác, còn chưa đợi người xuống xe, lão A Thái phụ trách thôn đã tức giận hung hăng giậm chân la hét ầm ĩ với cửa sổ xe, ngón tay chỉ về ngọn núi lớn phía bắc.

Hai người đàn ông Đông Nam Á mập, lùn và ngăm đen bước xuống xe, một người cười ha hả nói gì đó với lão A Thái, còn người kia từ ghế sau lôi ra một cô bé không mảnh vải che thân, đầu bù tóc rối, toàn thân đều là bùn đất.

Cô gái nhỏ run rẩy đứng không vững, ngã xuống đất như một con rối bị hỏng, hai mắt trống rỗng như đã chết, lồng ngực hơi phập phồng chứng tỏ cô vẫn còn thở.

Đó là Sana!

Yn vô cùng hoảng sợ, suýt nữa hét lên, vội vàng che miệng lại, đôi mắt sáng ngời bỗng chốc đỏ lên.

Chiếc quần dưới thân cô bé bị xé thành nhiều miếng vải lớn, chỗ giữa hai chân máu tươi đầm đìa, máu khô cùng màu trắng vẩn đục theo đùi ngưng đọng đến mắt cá chân.

Cô gái trốn ở cách đó không xa run rẩy sợ hãi, hai chân mềm nhũn chỉ có thể ngồi xổm xuống, đôi tay nhỏ gắt gao che chặt miệng, ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, ngập tràn trên gương mặt cô.

Cô đoán được, chắc là sau khi Sana chạy trốn, lão A Thái đã nói cho bọn buôn người, bị bọn buôn người bắt trở về, xâm phạm dã man.

Ầm ầm ——-

Mây đen bao phủ khắp bầu trời, sấm sét cùng tiếng nổ phá tan mây mù, những hạt mưa rải rác dần dần kết lại thành những hạt mưa dày đặc.

Lão A Thái thấy bộ dạng tiểu nô lệ nửa chết nửa sống này, lão cũng không muốn một cô bé suốt ngày chỉ biết chạy trốn, mặt lộ vẻ phiền chán, chắp tay trở lại trúc lâu của mình.

Một trong những tên buôn người nhổ nước bọt xuống đất, cao giọng quát mắng, giơ chân lên hung hăng đạp cô bé gầy yếu quỳ rạp trên mặt đất, đạp đến miệng mũi Sana máu tươi phun trào, lại cùng một người khác nhấc Sana đang hấp hối lên đi về phía rừng rậm nguyên sinh phía sau thôn làng.

Cho đến khi nhìn thấy hai tên buôn người quay lại và lái xe rời đi.

Cô gái phía sau thân cây mới dám đội mưa chạy vào rừng rậm, một chân sâu một chân nông vòng qua bụi cây, áo phông trắng ướt đẫm dán vào lưng, trước sau dính vài vết bùn, ngã khuyu xuống bên cạnh cô bé toàn thân đầy máu, chết thảm trên bãi cỏ.

Cô gái từ nhỏ sống trong thế giới tươi sáng chưa từng thấy qua thảm trạng như vậy. Cô ngay cả ôm cũng không thể nào làm được, mặc cho nước mắt hòa vào nước mưa, cả người như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Hiện thực của hắc ám sụp đổ chính là bi thảm trần trụi, như hồng thủy vỡ đê, phá vỡ tháp ngà tinh xảo ấm áp mà cô đã sống mười bảy năm qua.

Cô kinh hãi quá độ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mất đi phản ứng, nước mưa xối ướt tóc đen, cô theo bản năng ôm lấy mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip