37

Nhưng sau khi tỉnh lại, hoàn cảnh đơn sơ xa lạ cùng cảm giác đau đớn khác thường giữa hai chân, một lần nữa nhắc nhở cô giờ này khắc này mình đang trong tình cảnh gì, tất cả những nụ hôn kịch liệt cùng những va chạm hung bạo trước khi cô ngất đi lại lần lượt hiện về trong đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái nhỏ bất giác bị bao phủ bơi lửa hồng, đôi mắt sáng hiện lên sự kinh hoảng, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm bất an, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới bằng phẳng của mình.

Cô mới chỉ là học sinh năm hai trung học, tư chất và học lực đều xuất sắc, hiển nhiên là hoa khôi cao lãnh trong mắt tất cả học sinh trong trường, năm sau cô sẽ thi tuyển vào trường đại học danh tiếng, nơi mà ba mẹ cô đang giảng dạy, bắt đầu cuộc sống rực rỡ của bản thân.

Hôm nay lại bị bọn buôn người bán cho một người đàn ông Myanmar trẻ tuổi lỗ mãng, nơi đất khách quê người không gặp được ba mẹ, ngồi trên giường bệnh bằng sắt trong một phòng bệnh nhỏ, lo lắng mình có thể mang thai hay không.

Yn rũ mắt, chú ý tới chiếc váy liền dài đến đầu gối mà cô đang mặc, kiểu dáng và chất liệu vừa nhìn đã biết là loại không hề rẻ.

Cô mim môi, vuốt lại làn váy hơi nhăn nheo, đứng dậy giơ tay cầm bình nước đi về phía cửa, còn chưa bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang cãi nhau ở đầu hành lang.

Nói là cãi nhau, còn không bằng nói là một tiếng rống giận này cao hơn tiếng rống kia, nghe được cô gái nhỏ bên cửa phòng bệnh hết hồn hết vía, lui về phía sau nửa bước.

"Tư lệnh Nặc Mạt đang chờ cậu trở về, Cheol , tiểu tử cậu thật sự là đang chuẩn bị cùng tên lính đánh thuê Afghanistan đánh tới chết ở trên võ đài sao?"

"Mingyu ! Đừng con mẹ nó lấy tư lệnh ra ép ông đây."

"Được, được, được, cậu có bản lĩnh, có gan lớn! Sau này nếu như ở quyền đài bị người ta ám sát, cũng đừng kêu tôi đi nhặt xác cho cậu!"

"Câm miệng! Cút! "

Choang——

Cuối hành lang là tiếng thủy tinh bị đạp vỡ vang lên, kinh động đến cô gái dừng lại đang đứng trước cửa phòng bệnh, bình nước trong tay lắc lư nhẹ đụng vào cánh cửa, kim truyền ở mu bàn tay cũng thoáng dịch chuyển.

Yn đau đến nhíu mày, bỗng nhiên, chai nước trong tay không còn, giương mắt lên đối diện với lồng ngực săn chắc dưới lớp áo phông đen.
"Khỏi bệnh rồi? " Trên đỉnh đầu truyền đến câu hỏi mang theo cơn giận còn dư của người đàn ông.

Tuy rằng cơn giận này không phải đối với cô, nhưng khí thế bức người, vẫn làm cô sợ hãi rụt cổ, gật đầu "Ừ" một tiếng, lại nhỏ giọng nói:

"Tôi muốn đi vệ sinh."

Bàn tay của Seungcheol cầm lấy bình nước, khuôn mặt âm trầm không nói thêm lời, xoay người, cánh tay kia ôm bả vai cô đi vào nhà vệ sinh của phòng khám nhỏ.

Tam Giác Vàng không có bệnh viện nhưng lại có rất nhiều phòng khám chui, hầu hết những người đến đây là để khám chữa các bệnh lây truyền qua đường tình dục và nạo phá thai.
Hắn đưa cô đến đây, xem như là người trị cảm sốt đầu tiên ở phòng khám này trong hơn nửa tháng.

Phòng vệ sinh nữ không lớn, chỉ có hai gian được ngăn cách, cô y tá vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra, tiếp nhận bình nước trong tay hắn, cùng cô đi vào.

Sau khi đi ra, Seungcheol một đường nôn nóng trầm mặc đưa cô trở về phòng bệnh, dùng tiếng Myanmar nói với y tá chăm sóc tốt cho cô, mà cuối hành lang tối tăm, người đàn ông vừa rồi cãi nhau với hắn, giày quân đội giẫm lên mặt đất, đang thong thả tại chỗ chờ hắn đi qua.

Yn một lần nữa nằm trở lại giường bệnh, y tá tháo kim cắm trên mu bàn tay cô, vừa muốn rời đi liền bị cô túm lấy cánh tay.

Cô biết y tá nghe không hiểu tiếng Trung, vội vàng lấy tay dán vào bên tai, bày ra cử chỉ nghe điện thoại di động, khẩn thiết chắp tay trước ngực, hy vọng y tá có thể cho mình mượn điện thoại di động.

Đã nhiều ngày như vậy, ngoại trừ lúc giặt quần áo cùng cô bé Sana mười bốn tuổi trong thôn nói hai câu, vị y tá này là người ngoài đầu tiên cô có thể ở chung một mình.

Y tá nhìn ra được cô gái nhỏ trắng trẻo trước mắt không phải người địa phương, nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi sát khí quá nặng, cũng không muốn tìm phiền phức cho mình, cất bước muốn đi.

Yn thấy y tá không để ý tới mình, lo lắng đếm mức tròng mắt nổi lên huỳnh quang, chỉ về hướng Seungcheol vừa mới rời đi, so sánh với động tác đếm tiền, cuối cùng chỉ chỉ vào mình, chắp tay trước ngực cầu y tá có thể hiểu được.
Cô là hắn dùng tiền mua từ trong tay bọn buôn người, không phải người nơi đây, hy vọng y tá có thể cho cô mượn điện thoại di động để cô gọi điện thoại về nhà.

Cô sợ y tá không hiểu, nên đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần những động tác này.

Rốt cục y tá hiểu rõ gật đầu, tay đã nhét vào trong túi lại lộ ra ánh mắt do dự.

Nhưng, quá nhiều.

Chuyện người đàn ông Đông Nam Á ở Tam
Giác Vàng mua một người vợ về nhà đã trở nên rất phổ biến.

Làm ơn đi, cô đã không còn cách nào khác, chỉ có thể chắp tay trước ngực hướng cô y tá khom lưng khẩn cầu.

Trước cửa phòng bệnh truyền đến tiếng cười nhạt của người đàn ông, thô thanh cười một tiếng: "Bảo bối, khỏi bệnh rồi, có sức khiêu vũ còn không bằng cùng tôi nghĩ đến chuyện sinh con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip