Chap 16 (H)

---Sáng hôm sau---

Chân Vinh sáng sớm đến nhà Nghi Ân mà lôi cổ tên lười này dậy đi học, đó là thói quen hằng ngày của nó.

"Lớp trưởng Đoàn, dậy đi học... Á!!!"

Trong khi mở cửa ra thì thấy cảnh tượng vô cùng ngàn trấm này, nó há hốc mồm nhìn lớp trưởng xinh đẹp đang nằm gọn trong lòng Tể Phạm, cái làm nó hóa đá chính là chăn bông đắp nửa thân hai người họ, nó có thể nhìn thấy rõ dấu hôn đỏ chói lóa khắp người Nghi Ân. Ngoài ra còn có quần áo vứt tứ lung tung, boxer bị xé rách của cậu, hộp sữa dâu lăn lóc dưới sàn vẫn còn đang nhỏ từng giọt ra.

Thật là đầu độc tâm hồn trong sáng của nó mà!!!

Sao chân nó không cử động vậy nè?? Mắt nó cứ dán vào gra giường đầy tinh dịch với cả chất lỏng màu hồng. (sữa dâu)

"Xem đủ rồi, ra ngoài, trẻ con đừng có nhìn mấy cảnh này!" Gia Nhĩ nắm tay nó kéo đi. Lúc nãy vừa đến trước cửa phòng, nhìn nó đang đứng trân trân ở đó, khẽ liếc mắt sơ qua đã thừa biết bên trong có hai người vừa làm chuyện kia.

"Ah... ah... Nhĩ Nhĩ đau em!" Chân Vinh la toáng lên.

Gia Nhĩ nới lỏng vòng tay, nó nhăn mặt xoa xoa cổ tay ửng đỏ của mình, trong đầu vẫn còn cảnh tượng đó xoay quanh, chợt nhớ đến hộp sữa đáng thương kia. "A~ lúc nãy... là sữa dâu! Ôi~ họ thật lãng phí quá..."

"Đau?" Gia Nhĩ cầm lấy tay nó khi nó cứ không ngừng xoa, đảo mắt liên tục nữa.

"Đau... đau lắm luôn đó."

"Bên ngoài chuyện gì ồn ào quá đi..." Vật thể nhỏ cựa mình, hít hít mùi hương đặc trưng của Tể Phạm.

"Dậy thôi Ân Ân, hôm nay em đi học lại." Anh cười ôn nhu vuốt lưng cậu, hôn lên đôi mắt đang nhắm kia.

"Ưm... không đi học..." Nghi Ân ôm chặt lấy anh nũng nịu.

"Anh đưa em đi, có được không?"

"Không được! Em tới tận trưa mới được gặp anh, sẽ nhớ anh lắm Tiểu Phạm ahhh..."

"Biết làm sao a, anh cũng nhớ em nữa, nhưng phải học chứ, giờ ra chơi anh sẽ gọi cho em vậy, mau mau đi tắm thôi."

Tể Phạm ngồi dậy bế cậu vào phòng tắm, đặt vào bồn cho cậu dựa vào lòng mình ngủ thêm vài phút, tay anh thoa sữa tắm lên người cậu rồi... từ từ sờ soạng.

"Agh~ Tiểu Phạm, đừng đùa em nữa..."

"Anh muốn ăn em."

"Thôi đi, tên biến thái này!" Nghi Ân bán manh nhắm mắt cắn nhẹ vào vai anh, mỉm cười.

"Ân Ân, em muốn ăn kẹo không?"

"Muốn."

Anh xoay người cậu lại, nghe được chữ muốn thì tinh khí đã có phản ứng, đứng dậy để dương vật cương cứng nổi đầy gân xanh đối mặt với cậu. "Nhanh, mút đi."

"Ư... ưm... biến... thái..." Nghi Ân xoay mặt đi nơi khác tránh cái thứ đáng sợ này.

"Không phải em nói muốn ăn kẹo, mau lên!"

"Kh... không... ư..."

Anh không kiềm được trước yết hầu lên xuống và đôi môi đang mấp máy câu dẫn này, lập tức mạnh bạo đẩy cả chiều dài vào trong miệng cậu.

Tể Phạm ôn nhu của vài phút trước đâu rồi?

Cậu có chút đau ở cuống họng, nước mắt cũng thay nhau trào ra.

Anh vì ngửa cổ ra sau nên không thấy khuôn mặt cậu có bao nhiêu là nước mắt, kích động gầm nhẹ. "Arr Ân... Ân Ân, nhanh... nhanh lên... liếm... a..."

"Ưm..."

Cậu cố mút mạnh dương vật của anh để chuyện khẩu giao buổi sáng này nhanh chóng kết thúc. Dùng lưỡi chọt vào khe nhỏ ở đỉnh quy đầu, tay lộng hai tinh hoàn.

"Ân... Ân... phải... phải rồi... shh... liếm chỗ đó..."

Anh cuối cùng cũng đến cực điểm mà bắn ra trong khuôn miệng của cậu khiến cậu bị sặc, ho dữ dội. Vẫn không biết khi nãy đã mạnh bạo đẩy đến trầy cuống họng cậu.

"Ân Ân, em có sao không?" Anh vỗ vỗ lưng cậu khi thấy cậu đang ho không ngừng.

"Kh... Phạm, em... em đau..." Cậu dùng tay ôm lấy cổ, mắt nhắm hờ khiến anh hoảng hốt lay mạnh.

"Ân Ân!! Em sao vậy hả? Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, anh xin lỗi em, Ân Ân..."

"Phạm... đừng lo lắng, em... em lập tức hết đau..." Cậu mỉm cười nằm trong vòng tay anh, ôm lấy anh, cọ mái tóc vào ngực anh.

"Ân Ân, anh xin lỗi, anh không kiềm chế được, sẽ không có chuyện này xảy ra lần nữa đâu, em đừng giận anh nha bảo bối."

"Em không giận anh." Nghi Ân như mèo con mà liếm liếm xương quai xanh của anh.

Tể Phạm xoay người cậu lại xem xét hậu huyệt hôm qua bị mình ra vào nhiều lần đã như thế nào, liền đau lòng nhìn nơi đó sưng đỏ lên, nhịn không được cuối xuống hôn liếm.

"Ough~ Khải... làm... làm gì... dừng... dừng nhanh..."

Nghi Ân rùng mình, há miệng thở dốc rên rỉ vì khoái cảm phía dưới.

Anh ngược lại không dừng mà còn dùng lưỡi đâm vào tạo ra tiếng nhóp nhép, vô cùng thích thú nhìn lỗ nhỏ của cậu liên tục co rút câu nhân.

"Phạm... dừng..." Cậu khẽ nhíu mày, cuống họng đã đau mà còn rên rỉ từ nãy giờ, có chút ảnh hưởng.

"Hảo hảo hảo, lập tức dừng." Anh nghe được giọng cậu khác thường, biết là cổ họng đau, liền ngưng động tác, luyến tiếc vỗ vỗ mông cậu, cố tình chạm vào tiểu bảo bối khiến cậu ưỡn người bắn ra, vốn dĩ là nghẹn rồi mà lại bị anh chạm vào, liền kích thích bắn tung tóe.

"Phạm..."

Nghi Ân dùng chút sức lực nhẹ nhàng kéo anh xuống, dùng môi lướt hờ lên môi anh, khẽ dùng lưỡi liếm, tiến vào khoang miệng tìm lưỡi anh mà mút.

Tể Phạm bật cười trước hành động trẻ con này của cậu, tách môi rời ra, xã nước ấm rửa trôi bọt xà phòng, quấn khăn bông vào người cậu rồi bế ra ngoài, đặt lên giường.

Anh tự mặc quần áo cho mình rồi mở tủ lấy bộ đồng phục ra, tận tình mặc cho cậu, vuốt lại lọn tóc nâu bồng bềnh của vật thể nhỏ. Soạn tập cẩn thận để vài balo rồi nắm tay cậu.

"Đi học thôi Ân Ân."

"Cõng em đi... Tiểu Phạm~" Nghi Ân đưa tay ra, chu mỏ như đứa trẻ.

"Được rồi, anh cõng em."

Anh lắc đầu phì cười, xoay lưng lại, khom người xuống cho cậu leo lên.

Vật thể nhỏ cười híp mắt ôm cổ anh, nhắm mắt dụi mái đầu lên lưng anh.

Tể Phạm từng bước đi xuống dưới, vẫn cảm thấy cậu thật nhẹ đi, sau này phải vỗ béo mới được.

"Coi kìa, Tiểu Ân, sao con bắt Tiểu Phạm cõng như thế?" Đoàn mama đang ngồi cùng với Gia Nhĩ và Chân Vinh trong phòng bếp, trên bàn còn có 5 cái bánh mì sandwich và 5 ly sữa. Bà thở dài nhìn con trai mình đang hành hạ Tể Phạm.

Anh cười cười đi thẳng vào trong, thả cậu xuống chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, tiện thể lưu manh trả lời.

"Vì em ấy không đi nổi đâu mẹ à."

---End Chap 16---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: