Chương 1


Trời tối.

Treo đèn lồng lên, Lý Tri Huân bắt đầu dọn dẹp quán mì.

Kỳ thật cũng không có cái gì cần dọn, đem chồng bát cao cao đi rửa, lau khô mấy cái bàn cũ, sau đó đem cất trong góc tường, chỉ để lại một cái, lỡ đâu lại có khách đến.

Bình thường, ngoại trừ người gõ mõ cầm canh hoặc là nha dịch huyện tuần tra ban đêm ngẫu nhiên khi trời lạnh, sẽ đánh thức Lý Tri Huân đang ngủ ở bên lò sưởi, kêu một bát mì nóng hầm hập ăn, sau tiếp tục đi gõ mõ hoặc tuần tra, bằng không sau khi trời tối gần như sẽ không có người nào trên đường phố đến ăn mì.

Nhưng hiện tại đã là đầu mùa hè, ban đêm mặc dù còn không có nóng bức, nhưng đối với phu canh hoặc là nha dịch tuần tra ban đêm, một chén nước ô mai giải nhiệt có lực hấp dẫn hơn một bát mì nóng.

Nhưng mà Tri Huân vẫn để lại một cái bàn, hắn không biết tối nay còn có người đến ăn mì hay không. Từ nửa tháng trước, vẫn có một người, ở hợi canh hai mỗi đêm, đúng giờ xuất hiện ở quán mì của hắn.

Hiện tại cách canh hai còn sớm, Tri Huân dọn dẹp xong quán mì, từ từ lấy một cái bát lớn từ trong nồi ra, ngồi xổm một bên hì hục ăn. Trong bát, đều là mì khách hàng ăn còn dư, Tri Huân không nỡ đổ đi, chờ khách hàng đi rồi, đổ mì còn lại vào trong bát lớn, một bát như vậy ước chừng có thể để bình thường ba bát.

Tri Huân một ngày chỉ ăn một bữa này, chỉ một bát này, có thể làm hắn vượt qua cả ngày.

Sau khi ăn xong, Tri Huân rửa chén, rửa tay, bắt đầu nhào bột mì. Ở trong bột mì trắng phau, cho nước từng chút từng chút vào, nhào một chút một chút, nhìn thấy sợi mì từ từ thành hình, khóe miệng Tri Huân cũng một chút một chút nhếch lên.

Tri Huân cười rất khó xem, không phải tươi cười khó coi, mà là mặt của hắn. Hình như là từng bị lửa thiêu qua, miệng vết thương khép lại gồ ghề, không cười cũng đã thực dọa người, cười lên, làm cơ mặt co lại, liền có vẻ càng thêm dữ tợn đáng sợ.

Trước mặt người khác, Tri Huân chưa bao giờ cười, chỉ khi hắn đang nhào bột, mới có thể có vẻ cao hứng.

Tri Huân thích làm mì sợi, lúc nhào bột hắn hết sức chăm chú, giống như tất cả tâm lực đều bỏ vào sợi mì trước mắt. Bởi vì hắn không biết làm gì khác, chỉ biết làm mì sợi, cho nên hắn nhất định phải làm được tốt nhất.

Ban ngày, luôn luôn có rất nhiều người đến quán mì của Tri Huân ăn mì, bởi vì mì của Tri Huân là quán ăn tốt nhất thị trấn nhỏ này.

Nhào xong bột đủ để ngày mai dùng, Tri Huân cắt một khối nhỏ ra, dùng cán mì cán cho phẳng, lại cắt mì thành từng sợi đều nhau, sau đó ném vào trong nồi nước sôi.

Giống như là đã tính chuẩn thời gian, tiếng canh hai vang, ngay khi sợi mì thành hình, trước quán mì xuất hiện một người.

Người này đến thật sự đột nhiên, tựa như quỷ mị, như là trống rỗng xuất hiện, tại đêm không trăng tối đen, hết sức quỷ dị.

Lúc lần đầu tiên nhìn thấy người này, Tri Huân đang nửa tỉnh nửa mê, sợ tới mức tiểu ra quần. May mắn là, ngày đó có trăng, ánh trăng phi thường nhu hòa chiếu vào trên mặt người này, ngay cả lông mao nhỏ đều có thể thấy rõ được.

Hắn là một người phi thường xinh đẹp.

Không không không! Dùng xinh đẹp còn không đủ để hình dung bề ngoài của người này. Tri Huân tuy rằng không nói, lại biết chữ, cho nên hắn biết, nếu nhất định phải dùng cái từ gì đến hình dung, như vậy "Tiên nhân hạ phàm" này vài từ, liền đủ để biểu hiện ra dung mạo cùng khí chất của người này.

Dung mạo xinh đẹp giống tiên nhân, khí chất lạnh lùng không thể thân cận giống tiên nhân.

Tiên nhân không thích nói chuyện, Tri Huân mất thật lớn công sức, mới biết được tiên nhân muốn ăn mì.

Tiên nhân, không phải hẳn là không ăn thức ăn của trần gian sao?

Nghi vấn này làm cho Tri Huân nghi hoặc thật lâu.

Tiên nhân có lẽ không nhất định không ăn thức ăn của trần gian, nhưng có một điều có thể khẳng định, tiên nhân không biết ở trần gian ăn cái gì là phải trả tiền.

Gần nửa tháng, Tri Huân không lần nào thu được tiền ăn mì của tiên nhân, mỗi lần đều là tiên nhân ăn xong, liền cả người biến mất không thấy. Tri Huân từng nghĩ đến mình gặp được là quỷ, nhưng có một lần khi hắn đưa mì sợi lên, trong lúc vô tình đụng phải ngón tay của tiên nhân, ngón tay thực lạnh, nhưng vẫn là có nhiệt độ cơ thể. Nhưng mà tiên nhân hình như cũng không thích bị người đụng chạm, lạnh lùng liếc nhìn Tri Huân một cái, ánh mắt kia cứ như gió trong mùa đông khắc nghiệt, làm cho Tri Huân lạnh từ đầu tới chân.

Từ đó về sau, Tri Huân liền bỏ ngay ý niệm đòi tiền ăn mì trong đầu, mỗi đêm đúng hạn làm bát mì chờ tiên nhân đến ăn, coi như nuôi một con chó đi.

Trước kia quán mì có một con chó, một con chó vàng già, là cha nuôi của Tri Huân, chủ nhân trước của quán mì này nuôi. Cha nuôi của Tri Huân họ Chu, tên gọi là gì không ai biết, bởi vì cả đời giữ quán mì này, không lấy vợ, cũng không có con cái, cho nên trong thị trấn mọi người gọi hắn là Chu Mì Sợi.

Tri Huân là năm năm trước Chu Mì Sợi ở một bờ sông ngoài thị trấn mười dặm nhặt được, lúc ấy toàn thân Tri Huân đều là bỏng, chỉ còn lại có một hơi. Chu Mì Sợi tốt bụng, xuất ra tiền tích tụ vài chục năm, mang theo Tri Huân đi mấy chục dặm trong ngoài Lạc Dương, mời thầy thuốc tốt nhất, cuối cùng cứu trở về một cái mệnh.

Tri Huân cũng không phải trời sinh câm điếc, nhưng là giọng nói bị lửa thiêu phá hủy, là như thế nào bị lửa thiêu, hắn hoàn toàn nhớ không được, cũng không biết chính mình gọi là gì, từ đâu tới đây, cả người chỉ ngây ngốc. Chu Mì Sợi nhìn hắn đáng thương, thu hắn làm con nuôi, đem kỹ năng làm mì sợi độc đáo đều truyền cho Tri Huân.

Hai năm trước, Chu Mì Sợi bệnh chết, tiền hắn tích góp từng tí một cả đời, không có sử dụng ở trên người mình, lại cứu Tri Huân. Chu Mì Sợi nói đời trước hắn nhất định thiếu Tri Huân, cho nên đời này phải trả lại. Chu Mì Sợi đi thực an tường, con chó vàng già bên hắn mười mấy năm, gần như cùng một ngày đi theo Chu Mì Sợi, giống như cho dù chết cũng muốn đi theo lão chủ nhân cùng một chỗ, không cho lão chủ nhân cô đơn ở hoàng tuyền.

Tri Huân vẫn cũng muốn nuôi một con chó, có thể bên cạnh mình cả đời, nhưng là không có con chó nào dám tiếp cận hắn. Liền ngay cả chó cũng sợ khuôn mặt bị lửa thiêu của Tri Huân.

Nhưng là nghĩ gì mộng đó, Tri Huân cũng muốn nuôi một con chó. Tiên nhân tựa như một con chó trong giấc mơ của Tri Huân, sẽ không sợ hãi khuôn mặt đáng sợ của hắn, ách...... Trên thực tế là ngược lại, Tri Huân có chút sợ tiên nhân. Trên người tiên nhân, có một loại gì đó không thể nói rõ làm cho Tri Huân cảm thấy được thân cận, nhưng là lại sợ hãi thân cận, hận không thể thoát được rất xa. Cảm giác như vậy thực mâu thuẫn, Tri Huân không hiểu rõ tâm tư mình, bởi vậy đối với tình tự không biết này liền càng thêm sợ hãi.

Nhưng hắn không thể trốn, bởi vì quán mì ở đây, Tri Huân không thể rời đi quán mì, vì thế hắn chỉ có thể mỗi ngày ở chỗ này chờ, vừa chờ mong lại sợ hãi. Tâm tình mâu thuẫn như vậy, làm cho Tri Huân có chút không biết làm sao, có đôi khi sẽ đứng ở góc ngơ ngác nhìn thấy tiên nhân, có đôi khi lại lạnh run lui ở bên bếp lò.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chờ khi Tri Huân theo trạng thái ngơ ngác tỉnh táo lại, tiên nhân đã không thấy.

Dọn dẹp một chút bát đũa, hắn rất nhanh liền đã quên tiên nhân làm cho hắn vừa chờ mong lại sợ hãi này, từ sau quán mì lấy ra một cái giường, dựa vào bếp lò đã tắt, ngủ.

Ngày mai lại là một ngày mới, sáng sớm, cán mì, thái mì, tiếp theo, bán mì, cuộc sống của Tri Huân, cứ như vậy một ngày lại một ngày lặp lại.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hừng đông thật sự sớm, Tri Huân vừa mới tỉnh ngủ, mới châm bếp lò, cũng đã có người đến ăn mì. Cố không hơn khác, Tri Huân bận việc vội mở, vẫn qua nửa ngày, mới cuối cùng có chút rảnh rỗi. Lúc này không có người đến ăn mì, Tri Huân ngơ ngác ngồi ở trước quán mì, nhìn tiệm đậu hủ đối diện.

Tiệm đậu hủ là do một quả phụ mở, chồng họ Trịnh, là người ngoài trấn. Chồng đã chết ba năm trước, bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp, dẫn đến con trai của trưởng lý địa phương dây dưa, liền suốt đêm dọn dẹp đồ vật này nọ, dọn tới thị trấn nhỏ này.

Trong khoảng thời gian không có chuyện gì làm, sẽ xem Trịnh quả phụ xay đậu hủ, hắn không xem mặt Trịnh quả phụ, mà là thích xem tay của nàng. Tay của Trịnh quả phụ, mười ngón đầy, trắng noãn thanh tú, nhất là khi rót đậu hủ, ngón út cong cong hướng về phía trước nhếch lên, giống đóa hoa lan nở rộ.

Lúc này Trịnh quả phụ không phải rót đậu hủ, mà đang xay đậu hủ, cối xay thật lớn, đối với một nữ nhân chân yếu tay mềm mà nói, hiển nhiên thực cố hết sức để đẩy.

"Tri Huân, lại đây."

Nhìn đến quán mì của Tri Huân rảnh rỗi, Trịnh quả phụ liền hướng hắn vẫy tay. Nói đến rất kỳ quái, nữ nhân trong cả thị trấn nhỏ, đều đối với khuôn mặt bị lửa thiêu của Tri Huân vừa sợ vừa ghét, chỉ có Trịnh quả phụ này từ ngoài đến chẳng những không sợ, còn có thể chủ động làm cho Tri Huân giúp nàng xay đậu hủ, xong rồi, còn tặng một chén đậu hũ non trắng bóng thơm nộn nộn cho hắn ăn.

Vì thế, nam nhân cả thị trấn này, mặc kệ là người có vợ, hay là độc thân, đều thực ghen tị Tri Huân.

Tháng trước, Trịnh quả phụ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, đại khái đi mười ngày, Tri Huân đã bị mấy du côn đẩy ở trong quán mì đánh một trận, nhưng là Trịnh quả phụ quay về, các nam nhân này liền lại quanh quẩn năm sáu người trước tiệm đậu hủ, một đám lưng thẳng ngẩng đầu, giống như chính mình là người có tiền có thế nhất thiên hạ, cuối cùng cũng chỉ là ở trong tiệm đậu hủ mua một miếng đậu mà thôi.

Trịnh quả phụ đương nhiên biết nam nhân này đó không phải đến mua đậu hủ, mà là muốn ăn đậu hủ của nàng. Một nữ nhân gia xuất đầu lộ diện, chung quy không tiện, may mà cùng Tri Huân đối diện, biết Tri Huân khác với đám nam nhân này, cho nên chỉ cần Tri Huân rỗi rãnh, nàng đều kêu Tri Huân đến xay đậu hủ, chính mình đi trốn trong tiệm.

Vì thế Tri Huân càng bị người ghen ghét.

Lúc này đã có mấy du côn ở trước tiệm đậu hủ luẩn quẩn, nhìn đến Tri Huân lại bị Trịnh quả phụ kêu qua, trong lòng vô cùng ghen tị, âm thanh kỳ quặc nói: "Thối Huân, lại đi ăn đậu hủ của Tiểu nương tử rồi......" (ăn đậu hủ này là hổng phải ăn đậu hủ bình thường)

Tri Huân có chút e ngại bọn họ. Đám du côn này khác với các nam nhân đứng đắn làm việc trong trấn, các nam nhân này cho dù thích Trịnh quả phụ, cũng chỉ là đến đến mua miếng đậu hủ biểu đạt thích ý tứ, nhưng là đám du côn thì khác, cả ngày loanh quanh ở trước tiệm đậu hủ, có khi thừa dịp Trịnh quả phụ bận, liền tiến lên ăn bớt.

Lần trước đánh Tri Huân một trận, là những người này.

"Huân ......" Trịnh quả phụ lại kêu.

Tri Huân rụt lui đầu, cẩn thận đi qua, lại vẫn là bị một tên trong đó gẩy chân làm té ngã. Đám du côn cười ha hả, bọn họ thực thích làm cho Tri Huân xấu mặt trước mặt Trịnh quả phụ.

"Không cần để ý đến bọn hắn." Trịnh quả phụ đem Tri Huân kéo đến trước cối xay, nghiêng về phía đậu vừa nói, "Ngươi giúp ta xay đậu, lát nữa ta hấp đậu hủ non cho ngươi ăn."

Tri Huân phủi bùn đất trên người, rất muốn hướng Trịnh quả phụ cười một chút, nhưng là lại nhịn xuống. Hắn tươi cười sẽ dọa người, khó được có một người không chê hắn xấu, hắn không nghĩ dọa đến Trịnh quả phụ.

Tiếng cối xay chuyển động chậm rãi vang lên. Tri Huân không có gì khác, nhưng là lực tay so với người thường lớn một chút, đây là do hắn hàng năm nhào bột mà ra, bởi vì lực tay lớn, hắn nhào bột ăn đặc biệt dai dẻo, tại trong thị trấn nhỏ này, là tuyệt nhất.

Có cái nam nhân chính là không giống với, Trịnh quả phụ đứng ở bên cạnh nhìn thấy đậu không ngừng giảm bớt thực vui vẻ, lấy ra khăn tay thỉnh thoảng vì Tri Huân lau mồ hôi.

Tri Huân mặt đỏ, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, trên khăn có một cỗ mùi, rất thơm rất thơm, làm cho trong lòng Tri Huân rung lên, nhịn không được nghĩ đến tiên nhân. Trên người tiên nhân cũng có một mùi hương, khác với vị son phấn trên người nữ nhân, hương vị thực nhẹ, nhưng mà ngửi rất tốt.

Mấy du côn tụ cùng một chỗ, thường thường hướng bên này trừng vài lần, nhìn đến Trịnh quả phụ cư nhiên lau mồ hôi cho Tri Huân, trong lòng mỗi người hoảng lên, mấy tên cho tới bây giờ sẽ không nghĩ làm chuyện tốt chụm đầu lại, nói nhỏ thương lượng phải giáo huấn Tri Huân một chút.

Xay xong đậu hủ cũng nhanh đến giữa trưa, lục tục lại có người đến ăn mì, Tri Huân vội vàng ăn xong đậu hũ non Trịnh quả phụ cho, lau lau miệng, lại nhớ tới trong quán mì bắt đầu làm việc. Trong lòng hắn vui vẻ, mỗi lần ăn đậu hũ non của Trịnh quả phụ, đều làm cho hắn có loại cảm giác giống như sắp bay lên trời, nhẹ phiêu phiêu, làm việc đều hăng hái.

Nhìn đến bộ dáng như sắp bay lên trời củaTri Huân, mấy du côn càng ghen tị.

Xay xong đậu phải đi lọc, Trịnh quả phụ vào trong điếm, đám du côn nhân cơ hội một rống mà lên vọt vào quán mì, đạp cái bàn, đuổi khách hàng, còn dùng nước nóng bỏng hắt vào trên tay Tri Huân.

Tri Huân đau đến lăn lộn trên mặt đất, nhưng là lại kêu không ra tiếng. Người qua đường có chút bất mãn trừng mắt mấy du côn, nhưng không ai tiến lên cứu Tri Huân, dù sao mì của Tri Huân tuy rằng ăn ngon, khuôn mặt kia lại rất khiến người chán ghét, trong thị trấn nhỏ không vài người nguyện ý thân cận hắn.

Mấy du côn rốt cục bị càng ngày càng nhiều vây xem người qua đường trừng đi rồi, nguyên nhân trọng yếu hơn là, Trịnh quả phụ từ trong cửa hàng đi ra.

"Huân...... Huân ngươi làm sao vậy?"

Trịnh quả phụ ném đồ trong tay đi, chen vào đám người, đem Tri Huân đau đến đầy đất lăn lộn dìu vào trong tiệm đậu hủ, còn cài chốt cửa, không cho người thích xem náo nhiệt theo vào đến.

Tri Huân có chút kinh hoảng, nhìn đến cửa cài chốt lại liên tục lắc đầu, bị Trịnh quả phụ gõ một cái ở trên đầu, nói: "Ngồi yên, ta bôi thuốc cho ngươi."

Trịnh quả phụ gõ cũng không đau, Tri huân ánh mắt lại đã ươn ướt. Trên tay đau nhức đều không có khiến cho hắn chảy xuống lệ, nhưng là hiện tại hắn liều mạng nháy mắt, đem nước mắt sắp dũng mãnh tiến ra nuốt trở về.

Từ khi cha nuôi Chu Mì Sợi mất, sẽ không có người đối hắn tốt như vậy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều.

Sau khi vì Tri Huân thoa thuốc tốt nhất, Trịnh quả phụ liền lập tức mở ra cửa tiệm, không dám để cho Tri Huân ở lâu một lát.

Nữ nhân cố kỵ, Tri Huân hiểu được, vì thế miễn cưỡng khoa tay múa chân ra một cái cảm ơn. Hắn trở lại quán của mình, hai tay không động đậy buông xuống, nhìn thấy quán mì bị đạp một mảnh bừa bãi, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

Nửa ngày sau không có khả năng lại có sinh ý, Tri Huân ngồi xổm bếp lò bên cạnh, dùng miệng cắn cặp gắp than, cố sức làm tắt lửa.

Bột mì là xa tới, Tri Huân kiếm tiền không nhiều lắm, thiếu nửa ngày sinh ý có lẽ còn có thể chịu được, nhưng là tay hắn đã bắt đầu phồng lên, không có hai ba ngày là không thể nhào bột.

Tri Huân sợ chính mình không mở hàng hai ba ngày, không giao được tiền bột mì, sẽ không biện pháp tiếp tục bán mì sợi.

Nghĩ đến đây, hắn ngồi xổm bên lò, than thở thật lâu.

Tri Huân là người thường, cho nên hắn lo lắng chính là vấn đề sinh kế về sau, lại đã quên, mỗi đêm khi canh hai vang lên, sẽ có một thần tiên đến ăn mì sợi của hắn.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hai mươi dặm ngoài, Lạc Dương, khách điếm Đồng Phúc.

"Thế nào, Các chủ có ăn không?" Nhìn đến Tịnh Hán bưng hộp cơm đi ra, Thăng Triết chạy nhanh nghênh đón, thân thiết hỏi.

Tịnh Hán thở dài một hơi, đối Thăng Triết lắc lắc đầu.

Thăng Triết chưa từ bỏ ý định, mở ra nắp hộp, nhìn thấy hộp đựng cơm tràn đầy đồ ăn một chút chưa động, cả người đều uể oải.

"Nửa tháng, suốt nửa tháng Các chủ đều không có gì vào bụng, Tịnh Hán, làm sao bây giờ đây? Ta đều liên tục thay đổi thức ăn nửa tháng, chẳng lẽ Các chủ sẽ không có cái gì muốn động động chiếc đũa sao?"

"Nếu không, ngươi còn nghĩ còn có thức ăn gì, tận lực làm cho người muốn ăn chút?"

Tịnh Hán cũng là lo lắng lo lắng. Tuy rằng Các chủ tu luyện là Cửu Chuyển Hóa Thần Công nổi tiếng là đoạn thất tình tuyệt lục dục, nhưng vậy không thể đem người thật sự biến thành thần tiên a! Hắn không tiếp thu được chuyện Các chủ đã tu luyện tới rồi có thể ăn gió uống sương, cái gọi là tích cốc, cũng chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt mà thôi, không ăn không uống, lợi hại như thế nào cũng sẽ chết người! Nếu đến lúc đó trên giang hồ lan truyền, nói lừng lẫy đại danh Hoàng Thiên Cung Các chủ Trấn Long các cư nhiên là đói chết, còn không cười rớt răng hàm.

Thăng Triết cắn chặt răng, nảy sinh ác độc nói: "Đêm nay ta dù không ngủ, cũng muốn nghĩ ra đồ ăn làm cho Các chủ muốn ăn."

"Ta sẽ duy trì ngươi, trên tinh thần."

Tịnh Hán vỗ vỗ bả vai Thăng Triết, chính mình lại ngáp một cái thật to. Hắn đem hộp cơm giao cho Thăng Triết, liền chui vào trong phòng của mình, ngủ bù. Trời biết hắn có bao nhiêu lâu không ngủ một giấc ngon lành, từ lúc bắt đầu rời đi Hoàng Thiên Cung.

Thân thể hắn không có gì tật xấu, nhưng là có một cái: ngủ quen giường. Các chủ không rõ nguyên nhân ở Lạc Dương dừng lại nửa tháng, hắn cũng rốt cục dần dần bắt đầu quen thuộc giường khách điếm, có thể ngủ.

"Ngươi ngủ đi, ta sẽ nghiên cứu thức ăn và phụ trách gác đêm." Thăng Triết huy phất tay, cầm hộp cơm mặt co mày cáu đi ra.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Canh hai vang lên.

Người nam nhân lớn lên xinh đẹp giống tiên nhân kia, lại đúng giờ xuất hiện ở trước quán mì.

Thuốc của Trịnh quả phụ hình như không có tác dụng gì, tay Tri Huân vô cùng đau đớn, ngủ không được, vì thế xách ghế dài, ngồi ở bên ngoài quán mì xem trăng. Tối nay ánh trăng cong cong, tựa như một cái mắt cười xa xa, làm cho tinh thần Tri Huân có chút hoảng hốt. Hình như từng ở nơi nào nhìn đến cùng loại mắt cười như vậy rồi......

Hắn suy nghĩ đã lâu, đúng là vẫn còn không nghĩ ra. Trí nhớ của Tri huân chỉ có gần nhất năm năm, năm năm trước hắn là người nào, ở nơi nào, trong nhà còn có ai, hết thảy hết thảy, hắn đều quên. Có lẽ đúng là bởi vì thiếu một đoạn trí nhớ kia, Tri Huân đầu óc mới không tốt, dễ dàng ngẩn người mơ hồ, phản ứng cũng chậm, lúc bị đánh cũng không biết đánh trả.

Cho nên khi nam nhân xinh đẹp như tiên kia, đứng trước mặt hắn ước chừng một nén nhang thời gian, Tri Huân mới từ trong mê mang bừng tỉnh lại, sợ tới mức từ trên ghế dài lộn một vòng, không nghĩ qua là tay liền va phải mặt đất, đau làm hắn hút một hơi thật sâu, há miệng thở dốc, lại không kêu ra một tiếng đau nào.

Trên mặt tiên nhân không có gì biến hóa, nhìn đến Tri Huân hút một hơi sâu, mới chú ý tới hai tay của hắn sưng đỏ đến không giống dạng.

Chờ Tri Huân chịu đựng đau theo trên mặt đất đứng lên, vừa nhấc đầu, trước mắt lại trống trơn, làm sao còn có bóng người nào?

"Tiên nhân là quỷ", ý niệm này ở trong đầu Tri Huân chợt lóe mà qua, sau đó một run run, không dám ngồi nữa. Dùng chân ôm lấy ghế dài ngã trên mặt đất, chậm rãi tha quay về quán mì, sau đó lui đến bên lò, bắt buộc mình cái gì cũng không nghĩ, nhắm mắt lại ngủ.

Thăng Triết quả nhiên thực hiện chính mình lời thề, vì nghiên cứu một món đồ ăn, mãi cho đến canh ba cũng còn chưa ngủ.

Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể làm cho Các chủ muốn ăn đây?

Hắn mặt co mày cáu, trong lòng hận chết cái người sáng tạo ra Cửu Chuyển Hóa Thần Công, cái dạng gì công pháp tốt không nghĩ, trời mới nghĩ ra công pháp quỷ đoạn thất tình tuyệt lục dục này. Chặt thất tình liền chặt đứt đi, dù sao nghe nói Các chủ thuở nhỏ tính tình liền lạnh lùng, không luyện công pháp quỷ này, đại khái cũng tốt không đến đâu; tuyệt lục dục cũng không thành vấn đề, cái gì tình dục linh tinh, tuyệt liền tuyệt, dù sao cũng không mất mạng người, nhưng muốn ăn, như thế nào có thể nói tuyệt liền tuyệt, này không phải cố ý đói chết người sao? Nếu không phải mấy đời Các chủ Trấn Long các trước đều là bởi vì luyện công vô ý, tẩu hỏa nhập ma mà chết, hắn thật hoài nghi công pháp này căn bản là kẻ thù của Hoàng Thiên Cung sáng tạo ra, chuẩn bị làm cho Hoàng Thiên Cung trở thành trò cười cho cả giang hồ.

Nửa tháng không ăn không uống, Thăng Triết thực sợ hãi sáng mai đẩy ra cửa phòng của Các chủ, có thể hay không trực tiếp nhìn thấy một thi thể bị đói chết? Thật sự nếu không có thể làm cho Các chủ ăn một chút gì, chỉ sợ không bao lâu, tưởng tượng của hắn sẽ biến thành sự thật.

Đang than thở, đột nhiên nghe được phòng cách vách truyền đến một tiếng vang nhỏ. Thăng Triết sửng sốt, Tịnh Hán tỉnh? Vừa lúc, đem hắn cũng kéo qua, nhìn xem có thể hay không nghĩ ra cái gì chủ ý.

Nghĩ đến liền làm, Thăng Triết bất chấp tất cả, đứng dậy thẳng đến phòng cách vách, nóng vội ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp dùng nội lực chấn động, cắt nát ổ khóa. Hắn đẩy cửa ra đi vào đang muốn gọi Tịnh Hán, lại kinh gặp trong bóng đêm bóng người chợt lóe, theo cửa sổ nhảy đi ra ngoài.

"Ai?"

Thăng Triết hét lớn một tiếng, thẳng tắp về phía ngoài cửa sổ đuổi theo.

Tiếng la kinh động Tịnh Hán đang ngủ say, cả kinh ngồi dậy, đốt nến, đã thấy bao đồ đặt ở bên giường bị mở ra, bên trong hộp ngọc Băng Thủy Quả đã biến mất không thấy. Hắn phản ứng cực nhanh mặc thêm quần áo, theo dấu vết Thăng Triết lưu lại lập tức theo sau, rất nhanh, liền thấy được Thăng Triết đuổi ở phía trước.

Khinh công của Tịnh Hán cao hơn Thăng Triết một bậc, hai ba cái đuổi theo, nói: "Băng Thủy Quả bị trộm."

Thăng Triết cũng là cả kinh, "Tịnh Hán, kẻ cắp kia ngay tại phía trước, ngươi khinh công tốt, đuổi kịp hắn, đừng làm cho hắn chạy! Nhớ rõ trên đường lưu ký hiệu, ta sẽ đi theo sau ngươi."

"Được."

Tịnh Hán nhìn đến xa xa một bóng trắng chớp lên, đang chạy như bay về phía trước với tốc độ khiến người kinh dị, mắt thấy sẽ biến mất trong bóng đêm, hắn bất chấp mặt khác, vội vàng đề khí, đem tốc độ đề tới nhanh nhất, đuổi theo. Cứ việc như thế, hắn vẫn là đuổi không kịp bóng trắng kia, chỉ có thể miễn cưỡng theo đuôi phía sau.

Đại khái chạy đi hai mươi dặm, Tịnh Hán thất thần một cái, không thấy bóng trắng kia, nhất thời hoảng sợ dừng lại, lại như thế nào cũng nghĩ không ra, trên giang hồ có cao thủ thần thâu (kẻ trộm) nào có thể có khinh công tốt như vậy, ngay cả chính hắn nổi danh ngàn dặm phiêu tung đều đuổi không kịp.

Một lát sau, Thăng Triết chạy đến, nhìn đến chỉ có Tịnh Hán một người, không khỏi chấn động: "Như thế nào, mất dấu rồi?"

Tịnh Hán thực hổ thẹn, vê vê cái mũi không nói chuyện.

Thăng Triết nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng ban đêm, lại không có ánh trăng, sau khi vận đủ nội lực miễn cưỡng còn có thể đem chung quanh hình xem cái đại khái. Nhìn trong chốc lát, hắn cảm thấy được có chút nhìn quen mắt, gãi cái ót nghĩ nghĩ, vỗ đầu: "Ta đã biết, nơi này chúng ta đã tới. Lại đi phía trước không đến một dặm, có cái thị trấn nhỏ, trước khi chúng ta đến Lạc Dương, từng tại nơi đó nghỉ tạm một đêm."

Tịnh Hán giật mình, dưới chân nâng một chút, người đã hướng về cái thị trấn nhỏ Thăng Triết nói thổi qua đi.

"Ê, từ từ chờ ta......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip