Chương 7 : Tìm việc làm thêm

Tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, ngoài phòng chính là ánh mặt trời tươi đẹp Điền Chính Quốc không nhịn được duỗi người.

Hạnh phúc quá đi.

Tối qua cậu cùng Bánh Bao xem hoạt hình, sau khi xem xong thì đánh răng rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ rồi mới lên giường ngủ. Bánh Bao cũng rất ngoan, ngủ suốt đêm không quấy khóc, giờ đang mơ mơ màng màng tỉnh dậy theo ba mình, chuyện đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là muốn uống sữa.

Đương nhiên Điền Chính Quốc sẽ cho bé bú rồi.

Em bé ghé vào ngực ba, há miệng mút một bên nhũ phồng lên, sau đó nhanh chóng nuốt dòng sữa thơm ngọt dành cho mình kia. Bé đang ăn rất ngon miệng, Điền Chính Quốc cũng kiên nhẫn cho bé bú, còn dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của con gái mình. Cho bú là bản năng của cha mẹ, không hề có một tia thẹn thùng dâm uế nào cả. Cậu chỉ hy vọng con gái mình có thể khỏe mạnh lớn lên, sau đó sẽ giống như những người bạn khác, đi đọc ở một trường mầm non tốt, học hát học múa, sau đó tan học về nhà sẽ quơ chân múa tay biểu diễn cho cậu xem.

Bánh Bao hút sữa, vì đã tích góp cả đêm nên chỉ một bên thôi cũng khiến bé no tới mức ợ lên rồi. Bé hút bên khác hai lần đã không thể hút tiếp nữa vì cái bụng đã no tròn rồi, không ăn được nữa. Điền Chính Quốc cười nhẹ, vuốt mũi nhỏ của bé, khẽ mắng một câu "tham ăn", sau đó mới ôm bé ngồi dậy, cùng nhau vào phòng tắm.

Cậu dậy rất sớm, hơn nửa tiếng sau mới thấy quản gia thông báo đến trị liệu buổi sáng sớm cho Kim tiên sinh.

Bánh Bao vẫn được hộ lý chăm sóc như cũ, cậu cũng vẫn vậy, dùng cơm với Kim Thái Hanh trước đã. Đồ ăn trên bàn rất phong phú, hai người ăn thậm chí còn hơi nhiều. Kim Thái Hanh nhấp một ngụm cà phê, nhìn thoáng qua Omega khí sắc không tồi trước mặt, lễ phép hỏi xem tối qua cậu nghỉ ngơi ra sao.

Điền Chính Quốc dịu dàng cười, chân thành gật đầu: "Rất tốt ạ, ta rất thích nơi này. Xung quanh rất an tĩnh, không khí cũng thực tươi mát. Bên ngoài là vườn hoa, nói thật, sáng sớm nay tôi còn bế con đi dạo một vòng, bé rất thích những loài hoa đó."

"Ừm, vậy là tốt rồi." Kim Thái Hanh gật đầu, tư thái dùng cơm mang dáng vẻ ưu nhã và thân sĩ, như thể đó chính là bản năng của anh, "Có thể cắt một ít, những loài hoa đó cũng chỉ để đó thôi, cậu có thể mang về cắm vào bình."

"Không cần, vẫn nên để hoa nở ở nơi chúng thuộc về thì hơn, cắm vào bình thì đáng tiếc lắm." Điền Chính Quốc cười, từ chối.

Kim Thái Hanh tỏ vẻ tán đồng, sau đó hai người lại nói tới thói quen dùng cơm.

Thực hiển nhiên, anh hy vọng Điền Chính Quốc có thể dùng cơm cùng anh mỗi ngày, như vậy cũng có vẻ sẽ khiến buổi trị liệu không còn xấu hổ như vậy nữa. Đương nhiên, chuyện này Điền Chính Quốc không có tư cách cự tuyệt, hơn nữa Alpha trước mặt cũng không hề khiến cậu khó chịu chút nào. Cậu bỗng nhiên nhận ra, tầng lớp nhân sĩ thượng tầng như Kim Thái Hanh quả thực là không giống người bình thường bọn họ, có lẽ đó chính là cái gọi là phong phạm thế gia. Bởi vậy, buổi trị liệu hôm nay, cậu đã thả lỏng hơn ngày hôm qua rất nhiều, còn chủ động giải thích một chút lý do vì sao bên trái không có sữa.

"Con gái tôi giờ vẫn đang bú, buổi sáng bé đã bú bên trái, cho nên giờ cũng chỉ còn bên phải."

"Được." Kim Thái Hanh gật đầu, "Hy vọng bé sẽ không giận vì tôi xuất hiện."

Điền Chính Quốc không nhịn được cười.

Tin tức tố được hấp thu, Alpha dán miếng dán cách lý, cho nên phần lớn hơi thở vẫn chưa lộ ra. Điền Chính Quốc quả thực cho rằng Kim tiên sinh vô cùng thân sĩ, lúc trở lại phòng ngủ của mình còn không nhịn được cảm khái một chút. Nhưng thực ra Kim Thái Hanh đã nóng nảy lâu rồi, chẳng qua chỉ nhấm nháp ít hơn tối qua một bên, thế mà thân thể anh cũng đã bắt đầu bất mãn. Anh hít sâu, lại uống một cốc café lạnh lớn mới có thể khiến lý trí một lần nữa trở về, giữ bình tĩnh đến công ty.

Anh cần phải khắc chế chính mình.

Đây là một Omega đã có con nhỏ.

Điền Chính Quốc ở lại Kim gia, bế Bánh Bao ra ngoài đi dạo một vòng.

Kim Thái Hanh trả cậu tiền lương rất cao, gấp 30 lần cậu đi làm ngoài, gần như đã bằng lương của một quản lý cấp cao tại Kim thị. Dựa theo mức lương như vậy, cậu hoàn toàn có thể toàn tâm chăm sóc Bánh Bao, không cần lo lắng đến kế sinh nhai. Nhưng dù sao công việc này cũng không phải việc gì đứng đắn cho lắm, nói không chừng sau này khoa học kỹ thuật phát triển, Kim Thái Hanh cũng không cần tin tức tố của cậu nữa. Bởi vậy, Điền Chính Quốc vẫn muốn tìm một công việc làm thêm bình thường, dù thu nhập có thấp hơn chút thì ít ra vẫn có thể đảm bảo mức độ tiếp xúc với xã hội của cậu.

Bánh Bao ngồi trong ngực ba mình, ôm một quả bóng vải nhỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn màn hình trước mặt ba.

Sáng trưa chiều đều phải trị liệu cho Kim tiên sinh, cho nên ra ngoài làm việc có vẻ không quá thích hợp. Điền Chính Quốc muốn tìm một công việc online, dù chỉ là làm chăm sóc khách hàng cũng được. Cậu đã thấy không ít thông tin tuyển dụng, đã gửi CV cho mấy công ty rồi, nhưng chưa nhận được hồi âm.

Ánh mặt trời ngoài phòng đang chiếu rực rỡ, sắp giữa trưa rồi.

Bánh Bao bắt đầu không thành thật, bé kéo áo cậu, chớp đôi mắt tròn xoe.

"Ngoan, không được đâu, ba còn phải chữa bệnh cho chú ấy nha." Điền Chính Quốc cười, kéo bàn tay bé nhỏ kia ra khỏi vạt áo mình, "Tới đây nào, ở đây cũng có phòng bếp, ba pha sữa bột cho con nhé? Chúng ta lại làm thêm chút đồ ngon nữa, Bánh Bao có muốn ăn trứng không nha?"

Omega trẻ tuổi bế con gái đến nhà bếp chuẩn bị bữa ăn dặm, Bánh Bao không thành thật, cứ muốn xuống dưới, Điền Chính Quốc đi tất nhỏ cho bé, trên mặt đất có trải thảm lông lớn, có thể để bé hoạt động tùy ý. Bữa ăn dặm rất thanh đạm, sẽ không thêm đường, muối gia vị gì hết, nhưng Bánh Bao luôn ngoan ngoãn há miệng ăn luôn. Bé mới chỉ là một em bé, ăn no thì sẽ ngủ, cho nên không bao lâu liền ngáp trong ngực Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc vừa vặn được quản gia thông báo, liền nhẹ nhàng đặt bé vào trong nôi, đắp thêm một tấm chăn mỏng.

"Bé đã ngủ." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói với hộ lý tới hỗ trợ mình, "Hẳn là có thể ngủ ít nhất một giờ, ngài cũng không cần liên tục nhìn bé đâu, quá vất vả."

"Không sao, tôi sẽ không quấy rầy, tôi ở ngay bên cạnh, tránh để bé tỉnh dậy lại không thấy người." Hộ lý mỉm cười lên, ấn tượng đối với Omega này rất tốt, "Điền tiên sinh, cậu cứ đi đi."

Điền Chính Quốc gật đầu, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bánh Bao trong nôi rồi mới đi.

Từ Kim gia đến tòa nhà của Tập đoàn Kim thị cũng không xa, hơn mười phút đã vào tới văn phòng. Bàn trong văn phòng đã được dọn sạch sẽ, giống như lúc dùng cơm ở Kim gia vậy.

"Tôi nghe quản gia nói cậu đang tìm việc?" Kim Thái Hanh nhẹ ngửi một sợi hương hoa lan như có như không trong không khí kia, tin tức tố trong máu lại lần nữa không an phận.

Cấp bậc tin tức tố của anh chính là đỉnh cấp nên đương nhiên vẻ bề ngoài cũng rất có ưu thế. Hơn nữa quanh năm đứng trên địa vị cao nên khí chất của anh cũng rất có sức lừa gạt, đương nhiên Điền Chính Quốc không nhìn ra chuyện gì dị thường.

Cậu cười, gương mặt vô cùng dịu dàng, tuy không quá mỹ diễm, nhưng vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy thoải mái: "Vâng, dù sao cũng không thể mỗi ngày đều nghỉ ngơi được, vẫn phải làm chút gì chứ ạ. Nhưng tôi còn đang phải chăm con thơ nên có khả năng là không hợp để đi ra ngoài tìm việc."

"Ừm, nuôi con thơ đúng là có hơi vất vả, tôi thấy các Omega khác đều sẽ nghỉ phép hai năm."

"Vậy đúng là rất tốt." Điền Chính Quốc gật gật đầu, cũng không giải thích những Omega đó có thể nghỉ phép là vì họ còn có Alpha của mình duy trì, còn cậu chỉ là một người ba đơn thân, "Nhưng tôi còn trẻ, nên làm thêm chút gì đó, nhân tiện tranh thủ học tập thêm một chút kỹ năng."

Kim Thái Hanh tỏ vẻ tán thành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip