Chương 16
" Thiếu gia, người mau dậy đi, trời đã sáng rồi. " Hỷ nhi vừa bước vào phòng vừa tủm tỉm cười, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn vương gia rất tức giận, nàng cứ tưởng vương gia sẽ không đoái hoài đến Thiếu gia nữa. Ai ngờ đêm qua vương gia lại đột ngột đến phòng Thiếu gia ở lại qua đêm, sáng nay khi cậu vừa bước vào phòng đã thấy Thiếu gia nằm ngủ trong tình trạng không mặc áo, chỉ có một cái chăn mỏng đắp lên, không tránh khỏi mỉm cười.
Vương Nguyên uể oải mở mắt ra, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ấm áp. Hôm qua sau khi vận dộng cậu nằm trong vòng tay của Dịch Dương Thiên Tỷ cậu ngủ rất ngon, đến giờ vẫn không muốn dậy.
" Oa, ta đói quá, Hỷ nhi. "
Hỷ nhi phì cười " Em đã mang đồ ăn sáng cho Thiếu gia rồi đây, người rửa mặt đi đã rồi hãy ăn. " Thật là, vừa mới dậy đã đòi ăn, thật giống hệt con nít.
Vương Nguyên vội rửa mặt rồi cầm vội lấy một cái bánh, vừa ăn vừa cười hì hì.
" Thiếu gia, hôm nay tâm trạng của người rất tốt nha. " Hỷ nhi dài giọng trêu chọc, cười khúc khích.
" Hỷ nhi, giờ em cũng to gan nhỉ, dám trêu chọc cả ta. Thật là, bị nhiễm tính xấu của Nguyệt nhi rồi " Vương Nguyên lườm Hỷ nhi một cái, cậu hiểu Hỷ nhi đang nói cái gì.
" Thiếu gia, em đâu dám. " Hỷ nhi ra vẻ vô tội nhưng miệng thì lại cứ tủm tỉm cười " Phải rồi, Thiếu gia, chuyện hôm qua thật cám ơn người. "
Vương Nguyên xua xua tay mấy cái " Với ta mà em còn khách sáo thế sao ? Ta thật sự coi em như tỷ muội tốt của ta, đó là chuyện mà ta nên làm. "
Hỷ nhi gật gật đầu, cười hạnh phúc. Thân làm a hoàn lại gặp được chủ tử tốt như vậy, thật là phúc phận của cậu.
Sau khi dùng thiện, Vương Nguyên cùng Hỷ nhi đi dạo trong phủ cho tiêu bớt, cũng là tranh thủ ngắm cảnh để bớt nhàm chán.
" A, thơm quá đi! " Vương Nguyên vừa đi vừa hít hà hương hoa, mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, sắc trời rực rỡ, thật chẳng khác gì tiên cảnh chốn nhân gian. Cậu hít một hơi căng đầy lồng ngực, thỏa mãn nói. " Nhưng giờ ta rất mong mau đến mùa hè, tiết trời sẽấm áp hơn. "
Mùa xuân có nhiều hoa nhưng tiết trời vẫn còn se lạnh, mà cậu thì chịu lạnh rất kém. Tuy cậu cũng rất ghét trời nóng nhưng thời này khí hậu rất tốt, không ô nhiễm, không có hiệu ứng nhà kính, lại có nhiều cây cối như vậy, đến mùa hè sẽ có gió mát, dù có mặc nhiều lớp quần áo cũng không lo bị nóng. Vả lại, mùa hè đến thì hoa sen sẽ nở, mà hoa sen chính là loài hoa mà cậu yêu thích nhất.
Vương Nguyên cảm thấy tâm trạng rất tốt, đột nhiên cao hứng hát bài Thiên Niên Duyên
Dòng lệ băng lạnh như sao băng rơi xuống
Đánh tan nỗi nhớ nhung của ai
Giữa dòng luân hồi
Viễn cảnh tương lai bị chôn vùi
...
Bỗng nhiên có một giọng nam trầm ấm hát tiếp lời của cậu
Dung nhan mơ hồ trong giấc mộng
Đỉnh Côn Luân
Giang hồ xa xôi
Hoa tàn hoa nở hoa đầy trời
Than hồng trần
Sắc tàn phai
Thiên thượng nhân gian
.....
Vương Nguyên và Hỷ nhi giật mình quay lại, thấy Dịch Đình Tín đang đi tới thì vội vàng hành lễ.
" Tham kiến hoàng thượng. "
" Đứng lên đi, sau này cậu không cần phải hành lễ với ta nữa, xét cho cùng thì cậu cũng là hoàng tẩu huynh của ta. Lúc không có ai thì không cần khách sáo. " Dịch Đình Tín dịu dàng nhắc nhở
" Đa tạ hoàng thượng. " Vương Nguyên mỉm cười, cậu ghét nhất là phải hành lễ, sau này không phải hành lễ với hắn nữa, bớt đi một mối phiền phức.
" Hoàng thượng, vương gia và Nguyệt nhi đang ở trong thư phòng. "
" Ta biết, nhưng hôm nay ta tới không phải để tìm hoàng huynh, mà là tìm cậu. " Dịch Đình Tín dịu dàng nhìn Vương Nguyên nói
Hả ? Tìm cậu ? Tìm cậu làm gì ?
Thấy Vương Nguyên cứ đứng ngây ngốc ở đó, miệng ú ớ không biết phải nói gì, Dịch Đình Tín liền phì cười " Ngày mai ở trong kinh thành sẽ tổ chức lễ hội hoa đào, đến ngày mai tất cả hoa đào trong vườn sẽ nở rất đẹp, ta muốn đến hỏi cậu có muốn đi cùng ta không? "
" Nhưng...sao người lại mời thần? " Vương Nguyên ngơ ngác, chẳng lẽ hắn...thích cậu?
" Vì ta nghĩ cậu sẽ rất thích, năm nào ta cũng cùng hoàng huynh và Nguyệt nhi đến đó nhưng năm nay hoàng huynh và Nguyệt nhi lại nói là không muốn đi. Ta nghĩ cậu chưa đến đó bao giờ nên muốn mời cậu đi cùng vì ta không muốn đi một mình lắm. Không phải cậu đang nghĩ lung tung cái gì đó chứ ? " Dịch Đình Tín cười mỉm. Thật sự thì đây đúng là một cái cớ, tình cờ là năm nay Dịch Dương Thiên Tỷ và Nam Cung Nguyệt lại không muốn đi nên hắn mới có cơ hội mời cậu đi cùng.
" A, không, không có, ta đi, ta sẽ đi. " Vương Nguyên ngượng ngùng xua tay. Chẳng lẽ thật sự là cậu đã nghĩ quá nhiều rồi sao? Mà thôi, mặc kệ là hắn có thích cậu thật hay không thì cũng cứ coi như không biết. Suốt ngày ở trong phủ ngắm hoa thưởng nguyệt, cậu đang chán muốn chết đây. Lần trước khó khăn lắm mới được Dịch Dương Thiên Tỷ cho phép ra ngoài cùng Nguyệt nhi một bữa thì lại dính vào vụ của Tử Y nên cậu chẳng đi chơi được chút nào cả. Lần này có người mời đi thì tội gì không đồng ý? Với lại, quả thật là cậu rất thích ngắm hoa đào. Suy nghĩ một chút, cậu do dự nói.
" Nhưng ta chỉ sợ vương gia sẽ không cho đi. "
" Cậu yên tâm, ta đã hỏi hoàng huynh rồi, hoàng huynh nói nếu là ta thì không có vấn đề gì, chỉ chờ cậu đồng ý thôi. Sáng sớm mai ta sẽ cho người đến đón cậu. " Dịch Đình Tín mỉm cười.
Vương Nguyên nhìn một bộ dạng vân đạm phong khinh, cùng nụ cười ôn như như nắng ấm, dịu dàng như suối nước êm đềm thì thầm tiếc rẻ. Sau này ai mà thành thân chắc sẽ hạnh phúc lắm, có một phu quân vừa dịu dàng, vừa là hoàng thượng lại vừa chung thủy. Cậu nghe Nguyệt nhi nói Dịch Đình Tín đến giờ vẫn chưa chịu lập hậu cung là bởi vì muốn tìm một người thật xứng đáng, nguyện cả đời chỉ yêu người ấy mà không lập thiếp. Nếu vậy sau này hoàng hậu cũng không phải lo bị cuốn vào cuộc chiến chốn hậu cung, cũng không phải lo đối phó với đám tiểu thiếp như cậu. Qủa thật là một nam nhân tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip