Chương 33+34+35
Xin lỗi mọi người vì hứa ra chap mới lâu rồi mà bây giờ mới ra được vì mình đi du lịch với bố mẹ ở Phan Thiết mới về mong mọi người thông cảm
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'" Buông ! " Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn vào bàn tay của Vương Nguyên đang bị Đình Cảnh Phong nắm chặt, lạnh lùng ra lệnh.
" Nếu ta không buông thì sao ? " Đình Cảnh Phong nở một nụ cười khiêu khích. Nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ bằng ánh mắt tóe lửa.
Dịch Dương Thiên Tỷ thâm trầm nhìn hắn, ánh mắt bắn ra tia lửa điện, khí thế ngút trời. Nhưng Đình Cảnh Phong cũng đâu có kém, hắn cũng là bậc đế vương chứ bộ, khí chất của hắn so với Dịch Dương Thiên Tỷ cũng là một chín một mười. Thành ra hai người hai bên, mỗi người nắm một cánh tay Vương Nguyên. Hai mắt trợn tròn, trắng dã nhìn nhau không chớp mắt.
Vương Nguyên hết nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỷ rồi lại nhìn sang Đình Cảnh Phong , hai cái người này không có mỏi mắt sao trời ? Bỗng nhiên Vương Nguyên reo lên, phá tan cả bầu không khí căng thẳng.
" A, Đình Cảnh Phong , ngươi thua rồi, ngươi chớp mắt trước, ha ha..."
Đình Cảnh Phong và Dịch Dương Thiên Tỷ nhất loạt ném cho Vương Nguyên một cái lườm cháy mặt. Vừa tức vừa buồn cười, giờ phút căng thẳng thế này mà cậu còn nghĩ bọn họ đang chơi trò đấu mắt sao ?
Những người xung quanh cũng nín cười, thở dài một cái. Không khí căng thẳng thoáng chốc biến đâu mất tiêu. Nam nhân này không biết nên nói là thơ ngây hay ngu ngốc đây ?
" Buông ! " Dịch Dương Thiên Tỷ đã dần mất kiên nhẫn.
" Chính ngươi mới phải buông cậu ra. " Đình Cảnh Phong hếch mặt lên nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ đầy khiêu khích.
" Ngươi ngang nhiên tranh giành nam nhân của ta ? " Dịch Dương Thiên Tỷ toàn thân phát ra sát khí, nắm chặt tay của Vương Nguyên kéo về phía mình. Tên Đình Cảnh Phong này, bản thân hắn là hoàng đế của Nguyệt quốc, vậy mà lại ra mặt tranh giành tiểu thiếp của hắn, hắn thật sự yêu cậu đến vậy sao ? Trước giờ hắn vẫn nổi tiếng phong lưu, chưa từng yêu nam nhân nào thật lòng cả mà.
" Nam nhân của ngươi ? " Đình Cảnh Phong cười lạnh " Từ khi cậu đi theo ta thì cậu không còn là nam nhân của ngươi nữa, cậu là nam nhân của ta. "
" Aaaaaaaaaaaa............các ngươi cãi dủ chưa hả ? Muốn tẩn nhau thì xông vào tẩn nhau luôn đi. Lắm lời thế làm gì ? Bộ các người là đàn bà chắc. Ta đâu phải đồ vật để cho các ngươi kéo qua kéo lại. Đau chết ta rồi. "
Vương Nguyên đột nhiên hét ầm lên làm cho bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỷ và Đình Cảnh Phong lập tức thả lỏng, nhìn những vết tay hằn đỏ trên làn da trắng nõn của cô, trong lòng không khỏi áy náy.
Chuyện đã đến nước này, chỉ còn có một cách giải quyết. Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không muốn dông dài thêm nữa, nhón chân một cái, dùng khinh công bay xuống dưới lầu. Một cước đá văng hết tất cả bàn ghế xung quanh tạo không gian rộng rãi để tranh đấu. Phất đuôi áo ra sau, giống hệt động tác mà mấy anh soái ca trên phim hay làm.
Đình Cảnh Phong cũng bay xuống dưới, uy phong không kém. A, một trận long tranh hổ đấu đây, rất đáng để ta xem á. Vương Nguyên xoa tay tiếc rẻ, nếu bây giờ mà có đông người, cậu chắc chắn sẽ bán vé kiếm tiền a.
Hai bên nhìn nhau thăm dò rồi xông vào nhau, anh một cước, tôi một cước, đánh đấm rất hăng. Dịch Dương Thiên Tỷ giơ chân lên đá nhưng Đình Cảnh Phong tránh được liền tung một đấm vào mặt Dịch Dương Thiên Tỷ. Dịch Dương Thiên Tỷ xoay người một cái, cú đấm sượt qua mặt, liền nắm lấy cổ tay của Đình Cảnh Phong khóa lại, liên tiếp tung chưởng. Đình Cảnh Phong dùng chân chặn lại, lại xông về phía Dịch Dương Thiên Tỷ, thực lực có thể nói là ngang nhau, bất phân thắng bại.
Vương Nguyên nhìn hai người họ đánh nhau mà chảy nước miếng. Bình thường họ vốn đã soái lắm rồi, lúc đánh nhau trông lại càng đẹp rạng ngời. Một người đứng đầu thế giới ngầm như cậu, nhìn thấy cảnh đánh nhau náo nhiệt này, đương nhiên máu nghề nghiệp lập tức nổi lên. Hơn nữa, võ công của họ không giống với thời hiện đại, động tác không theo quy luật nhưng rất mạnh mẽ và đẹp mắt. Cả hai người họ đều có võ công thâm hậu, vì vậy khiến cậu cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Vương Nguyên thầm thở dài, nếu như lần này Đình Cảnh Phong mà thắng, hắn sẽ đưa cậu đi, như vậy không phải là cậu tự ý bỏ trốn nữa, Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ không sát hại người của Vương gia. Nhưng nếu như vậy lòng tự trọng của Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ bị tổn hại rất nhiều. Một người lạnh lùng kiêu ngạo như hắn, liệu có chịu nổi sự đả kích này ? Còn nếu Đình Cảnh Phong mà thua thì cậu thảm rồi. Cả đời này cậu đừng mong thoát khỏi phủ vương gia.
Khoan đã, nếu vậy thì đâu nhất thiết phải là Đình Cảnh Phong , cậu sẽ nhờ sự giúp đỡ của Tú Hiền ca ca, nhờ người của huynh ấy dàn dựng một cảnh bắt cóc. Như vậy cậu cũng sẽ không phải đi theo Đình Cảnh Phong đến Nguyệt quốc nữa. Vương Nguyên vỗ đầu một cái. Chạy vào phòng lôi từ dưới gối ra một cái pháo hiệu đốt lên. Từ trong ống trúc bắn ra một tia pháo giống như pháo sáng, nổ bụp trên bầu trời đêm rồi tan biến trong hư không.
Đốt xong pháo hiệu, Vương Nguyên thỏa mãn vỗ vỗ hai tay, đii xuống dưới lầu, kiếm một cái ghế để ngồi. Bàn ghế bị Dịch Dương Thiên Tỷ đá ra để tạo khoảng trống đâm ra lộn xộn hết cả. Cậu ngồi xuống một cái ghế ở gần cửa ra vào, chống tay lên cằm xem bọn họ đánh nhau. Qủa nhiên là xem ở khoảng cách gần như vậy vẫn sướng mắt hơn. Vương Nguyên rung đùi, cười khoái trá, chờ " viện binh " của Tử Y đến giúp đỡ.
Chờ....
Chờ nữa....
Chờ mãi....
Mất hút....
Mồ hôi lấm tấm trên trán của Vương Nguyên, hu hu, sao càng chờ càng không thấy người đâu thế này ? Chẳng phải Tú Hiền ca đã nói rằng sẽ có người đến giúp ta sao ? Lần này là ta có việc cần nhờ giúp đỡ, lần sau ta gặp nguy hiểm thì biết làm sao ? Làm ăn tắc trách thế này, đến lúc bị ám hại là sẽ chết chắc đó.
Dịch Dương Thiên Tỷ và Đình Cảnh Phong đánh nhau càng ngày càng hăng nhưng so ra thì Đình Cảnh Phong vẫn thua kém một chút. Thời gian càng kéo dài, thực lực càng chênh lệch hơn. Nếu còn tiếp tục thì Đình Cảnh Phong sẽ không ổn mất.
Qủa nhiên những gì mà Vương Nguyên nghĩ không hề sai. Đình Cảnh Phong bước chân lảo đảo lùi về phía sau, bất cẩn bị Dịch Dương Thiên Tỷ đánh trúng một chưởng.
" Phụt "
Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ sàn nhà.
Dịch Dương Thiên Tỷ nâng cao cánh tay, định đánh Đình Cảnh Phong một chưởng nữa. Hắn đã biết Đình Cảnh Phong là hoàng đế của Nguyệt quốc, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gây ra sự bất hòa giữa hai nước, nhưng cục giận Này, hắn không nuốt trôi được. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định giết Đình Cảnh Phong , chỉ là muốn dạy cho Đình Cảnh Phong một bài học.
" Đừng "
Vương Nguyên vội lao tới, hai tay giang ngang chắn trước mặt Đình Cảnh Phong , đôi mắt nhắm nghiền lại, chờ một chưởng giáng xuống người mình.
Đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Vương Nguyên mới mở hé mắt ra, thấy bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỷ sựng lại giữa không trung, dừng ngay trước mặt cậu. Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hành động của Vương Nguyên khiến cho Đình Cảnh Phong vô cùng cảm động. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Cuối cùng tấm chân tình của hắn cũng đã được báo đáp. ( Oài, anh tưởng bở hơi bị sớm )
Còn Dịch Dương Thiên Tỷ thì lai có cảm giac như bị một mũi kiếm đâm xuyên tim, đau thắt. Cậu vì hắn ta mà không tiếc thân mình che chắn cho hắn sao ? Bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỷ từ từ thu về, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
" Tránh ra. "
" Không tránh ! Dịch Dương Thiên Tỷ, ta sẽ ngoan ngoãn theo ngươi trở về, ngươi có thể vì ta mà tha cho hắn được không ? " Vương Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ với vẻ mặt van xin.
" Ha, ngươi dựa vào cái gì mà ra điều kiện với ta ? Ngày hôm nay ta có giết hắn hay không thì ngươi cũng sẽ phải theo ta trở về. Ngươi có tư cách nói ra câu đó sao ? " Dịch Dương Thiên Tỷ nắm chặt tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên. Hừ, lại còn vì Đình Cảnh Phong mà ra điều kiện với hắn. Trong mắt cậu coi hắn là cái gì ?
" Vương Nguyên, đủ rồi. Ta không đớn hèn đến mức phải cầu xin sự tha mạng của hắn. " Đình Cảnh Phong khẽ đẩy Vương Nguyên tránh ra, trên môi nở một nụ cười lạnh " Muốn ra tay thì cứ việc. "
Dẫu sao hắn cũng là bậc nam tử hán. Hắn không muốn phải chịu thua trước nam nhân này. Càng không muốn nhìn cậu vì hắn mà cầu xin Dịch Dương Thiên Tỷ.
" Không được, Dịch Dương Thiên Tỷ, ta nói thật đấy. Không phải vì ta có tình cảm với hắn mà làm như thế này đâu. Việc bỏ trốn là do ta nhờ hắn. Ta không muốn vì ta mà liên lụy tới hắn. Tính cách của ta vốn sòng phẳng, Đình Cảnh Phong không có thù oán gì với ta, hơn nữa còn giúp đỡ ta. Tuy hắn là một tên biến thái xấu tính, nhưng thật ta hắn cũng là một người tốt. Ta không muốn vì ta mà hắn phải chết oan, như vậy có khác nào ta lấy oán báo ân. "
Vương Nguyên nói một hơi, không để ý thấy khuôn mặt ai đó đang dần dần tái đen lại. Sòng phẳng ? Không muốn liên lụy ? Lấy oán báo ân ? Câu nói của Vương Nguyên khiến cho tai hắn ù ù như có hàng vạn con ong vo ve bên cạnh. Rốt cuộc thì trong lòng cậu, hắn vẫn chẳng là gì cả.
Dịch Dương Thiên Tỷ liếc nhìn Đình Cảnh Phong , ném cho hắn cái nhìn trào phúng kèm với thương hại. Tâm tình trong lòng hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
" Được. " Dịch Dương Thiên Tỷ lạnh lùng nói, dẫu sao thì hắn cũng không muốn hai nước giao tranh, nếu giết Đình Cảnh Phong sẽ chẳng có lợi gì cho hắn.
" Đình Cảnh Phong , ngươi mau đi đi. " Vương Nguyên đẩy đẩy bả vai của Đình Cảnh Phong nhưng hắn lại không hề nhúc nhích, lại nắm chặt lấy tay của cô.
" Nếu hôm nay ta có đi cũng nhất định phải mang cậu theo cùng. "
" Không được, ta không thể theo ngươi được, ta không muốn liên lụy tới ngươi. Hơn nữa, ta không đành lòng nhìn thấy người của Vương gia vì ta mà phải chết. Ngươi mau đi đi, ta sẽ theo Dịch Dương Thiên Tỷ trở về. " Vương Nguyên cố giằng tay của Đình Cảnh Phong ra nhưng không thể, đành tùy ý để mặc.
" Ta sẽ không đi mà không có cậu. " Đình Cảnh Phong kiên định nói.
Trời ơi, cái tên nam nhân ngu ngốc này, đồ đầu heo, đầu bã đậu, não phẳng, không có óc, đần độn....tức chết ta đi. Uổng công ta giả bộ thương tâm để khiến cho Dịch Dương Thiên Tỷ cảm động, ngươi lại không biết điều, lì lợm đòi đưa ta theo. Ngươi mà không mau chóng biến khỏi đây, sau này ta có việc gì thì sao nhờ ngươi giúp đỡ được ? Cậu tức giận đá cho Đình Cảnh Phong một cái.
" Ngươi có đi mau không ? Giờ ngươi mà không đi, ta thề sau này sẽ không bao giờ nhìn mặt ngươi nữa. "
Sự thay đổi đến chóng mặt của Vương Nguyên khiến ọi người khó thích nghi ngay lập tức, trên mặt đều hiện lên một tia quỷ dị. Sắc mặt của Đình Cảnh Phong lại càng khó coi, bàn tay buông thõng xuống. Nhìn Vương Nguyên hồi lâu rồi mới không đành lòng mà rời đi.
Hắn thề, sẽ có ngày hắn trở lại tìm cậu, đưa cậu trở về lại bên hắn." Còn luyến tiếc hắn sao ? " Dịch Dương Thiên Tỷ thấy Vương Nguyên cứ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Đình Cảnh Phong , trong lòng thập phần khó chịu. Nắm lấy tay Vương Nguyên, gằn từng chữ một.
" Nhảm nhí. " Vương Nguyên không buồn hất tay hắn ra, hắn không biết rằng, trên đời này người duy nhất mà cậu luyến tiếc chính là hắn. " Được rồi, đừng lắm lời nữa, đi về. Hỷ nhi, chúng ta đi thôi. " Haizz...chạy tới chạy lui, rốt cuộc vẫn phải chạy về ổ sói. Bây giờ, ta biết làm gì với trái tim khó bảo của mình đây ?
" Thằng tiện nhân kia đâu rồi. Mau lăn ra đây cho ta. " Một giọng nói giận dữ vang lên, tiếp sau đó rất nhiều quan binh xông vào, vây kín khách điếm.
" Cha, chính là tiện nhân kia. Chính hắn và ca ca của hắn đã khiến con thành ra thế này. " Trần Di Dung một dáng vẻ hèn mọn bước lên phía trước, ngón tay trỏ run run chỉ vào Vương Nguyên. Lần này có cha hắn đỡ lưng, hắn còn sợ gì chứ ?
Trần Ngạo theo hướng chỉ tay của Trần Di Dung nhìn về phía Vương Nguyên, xém chút nữa thì rớt nước miếng, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Vương Nguyên mặc một thân bạch y, dáng vẻ cao ngạo, thoát tục. Vừa nãy bị Đình Cảnh Phong và Dịch Dương Thiên Tỷ gây náo loạn nên cậu cũng chưa kịp vấn tóc lên. Một suối tóc dài đen bóng, thả buông xo trên bờ vai, vài lọn tóc xõa trước ngực. Quần áo có đôi chút xộc xệch ( Vì vừa nãy giở trò với Việt ca ấy mà. ) Trông vô cùng quyến rũ.
Trần Ngạo là cha, đương nhiên cũng giống Trần Di Dung, trong nhà có rất nhiều thê thiếp. So về số lượng và chất lượng chỉ có hơn chứ không có kém. Tuy nhiên, thê thiếp của hắn chỉ toàn là một lũ gà mái không biết đẻ. Dù có cố gắng thế nào thì hắn cũng chỉ có thể sinh ra được một đứa con trai duy nhất. Hắn còn có ba người con gái nhưng một người thì đã chết đuối từ khi lên ba, một người thì bị điên, còn một người thì xấu ma chê quỷ hờn không ai thèm rước.
Hôm nay hắn đi dự tiệc của tri phủ huyện Chu Dương, được hắn đút lót cho không ít. Trong lòng đang hả hê, ai dè khi trở về nhà thì lại nghe được chuyện động trời . Đứa con trai duy nhất của hắn bị người ta hại đến mức thê thảm. Nếu không phải như vậy, hắn nhất định nổi lòng tà tâm với Vương Nguyên mà bắt cậu về làm thiếp của hắn.( Haizz, bắt mụ ma cậu này về làm thiếp coi chừng hối không kịp đó =.= )
" Thì ra ngươi là con chó già chuyên lợi dụng chức quyền áp bức bá tánh đây sao? Qủa nhiên hai cha con giống nhau, khuôn mặt đều bỉ ổi đê tiện như vậy. Không biết đường cút về cái ổ chó của các ngươi mà an phận thủ thường. Còn dám đến tìm bổn tiểu thư đây sao ? Đúng là giống chó, không bị đánh không chịu được. " Vương Nguyên khoanh hai tay lại, đứng dựa vào người Dịch Dương Thiên Tỷ, cười trào phúng.
Mọi người trong khách điếm nghe Vương Nguyên lớn tiếng chưi Trần Ngạo, trong lòng hả hê nhưng không dám biểu lộ ra mặt. Đành cúi đầu nhìn xuống đất khẽ nín cười. Dịch Dương Thiên Tỷ thì không kiêng nể gì, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ. Nam nhân này, miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy, không thay đổi chút nào.
Trần Ngạo tức giận đến tái mặt, điên cuồng gầm lên. " Thằng tiện nhân kia, ngươi còn dám mắng ta ? Người đâu, mau bắt chúng lại cho ta. " Lần đầu tiên có người dám chử.i thẳng vào mặt hắn như thế.
Dịch Dương Thiên Tỷ nhíu mày, toàn thân tản ra hàn khí, hơi thở cũng đầy sự nguy hiểm. Thanh kiếm đeo bên hông lập tức rút ra. Hắn ta dám gọi cậu là tiện nhân hai lần ? Thật sự là đã động đến ổ kiến lửa rồi.
" Vô lễ, các ngươi dám đụng vào vương gia và tiểu thiếp của người ? Các ngươi không muốn sống nữa sao ? "
Hỷ nhi đột nhiên quát to lên một tiếng. Lúc trước vì phải chạy trốn nên Vương Nguyên không muốn để lộ thân phận, giờ Vương gia đã tới đón Vương Nguyên về rồi, cậu nghĩ bọn họ không cần phải tiếp tục che dấu nữa. Thiết nghĩ Vương gia và tiểu thư nhà cậu thân phận cao quý, phận làm a hoàn như cậu cần phải thay mặt họ lên tiếng.
Lời nói của Hỷ nhi khiến đám quan binh của Trần Ngạo phải chùn bước, không dám manh động, đành quay sang nhìn Trần Ngạo chờ lệnh. Khuôn mặt Trần Ngạo cũng thoáng biến sắc, thân thể khựng lại. Vương gia ? Con nha đầu này nói hắn là Vương gia, còn thằng tiện nhân kia là Vương phi ? Tứ vương gia và Ngũ vương gia đến giờ vẫn chưa có thành thân, chỉ có Nhị vương gia là có tới bốn người thiếp. Chẳng lẽ hắn chính là Nhị vương gia nổi tiếng lạnh lùng, lãnh khốc, giết người không gớm tay sao ? Bèn liếc trôm Dịch Dương Thiên Tỷ một cái, dò xét. Trên người Dịch Dương Thiên Tỷ quả thực phát ra một loại khí chất vương giả, rất có thần thái của một vương gia.
Mọi người xung quanh cũng bị cái uy danh kia làm cho thất kinh. Lấm lét liếc trộm Dịch Dương Thiên Tỷ. Không thể ngờ được hai người này lại có thân phận cao quý như vậy. Lại nói, vị tiểu thư kia chính là vị tiểu thiếp nổi tiếng mà bọn họ vẫn bàn luận sao? Thật sự là khiến cho bọn họ quá kinh ngạc rồi.
Dịch Dương Thiên Tỷ vẫn lạnh lùng đứng yên một chỗ. Cây kiếm trên tay cũng kiên định không nhúc nhích. Đôi mắt hơi nheo lại, không ai đoán ra nổi hắn đang nghĩ cái gì.
Vương Nguyên thì thong thả rồi, đứng dựa vào người Dịch Dương Thiên Tỷ, thản nhiên đưa tay lên ngắm nghía, sau đó lại vuốt vuốt mái tóc như thể không thèm để ý chuyện gì đang xảy ra.
Bầu không khí im lặng, quỷ dị bao trùm khách điếm một lúc lâu. Đột nhiên Trần Ngạo cười to một tiếng, phá vỡ bầu không khí.
" Ha ha ha, con nha đầu kia. Ngươi tưởng có thể lừa được bổn quan sao ? Còn dám nói cái gì mà vương gia, vương phi ? Phì... có vị vương gia nào lại như hắn chứ ? Bên người không có lấy một thị vệ, có khác gì đám du thủ du thực trên giang hồ. Người đâu, bọn chúng không những phạm pháp mà còn dám mạo danh vương gia. Bắt tất cả bọn chúng lại cho ta. "
Đám quan binh nghe lệnh liền hùng hổ xông tới, cây kiếm trên tay của Dịch Dương Thiên Tỷ cũng xoay ra phía trước, chuẩn bị giao chiến. Dám nói hắn mạo danh, lại còn du thủ du thực ? Đã vậy hắn sẽ khiến cho bọn chúng chết không toàn thây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip