Chương 57+58+59
Vương Nguyên thong dong dạo mát ở hoa viên, tiết trời đã sắp chuyển sang mùa hạ, cậu quả thực đang rất háo hức nhìn thấy những bông hoa sen nở rộ trên mặt hồ. Hoa sen chính là loại hoa cậu thích nhất, tuy sống ở trong bùn nhưng lại mang một vẻ đạp thanh cao thoát tục, hình ảnh một bờ hồ toàn những bông sen màu hồng phấn chen lẫn với những phiến lá màu xanh, quả thực là một bức tranh tuyệt mỹ.
Vương Nguyên chợt mỉm cười, nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân tuyệt mỹ đang đi về phía cậu. Cậu đã bắt đầu tưởng tượng về hình ảnh hắn đang đứng trước hồ sen, tà áo phiêu dật bay bay theo làn gió, mái tóc đen mượt như mực bay nhè nhẹ, một vài sợi vương trên gò má hắn. Ánh nắng bao phủ toàn thân hắn khiến hắn như đang tỏa sáng, nụ cười chói lọi, rạng rỡ. Oa, quả thực là rất soái a.
Dịch Dương Thiên Tỷ đi tới trước mặt Vương Nguyên, nở một nụ cười ôn nhu tới mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
" Vương Nguyên, xòe tay ra đi, ta có cái này cho em. "
Vương Nguyên nghe Dịch Dương Thiên Tỷ nói vậy thì có chút ngạc nhiên nhưng vẫn ngây thơ xòe tay ra, cười hì hì. Đâu ngờ rằng, đằng sau nụ cười của Dịch Dương Thiên Tỷ là một thứ khiến cậu sợ chết khiếp.
Dịch Dương Thiên Tỷ thả nắm tay ra, trong tay Vương Nguyên là một cái gì đó màu nâu nâu, nhỏ nhỏ, có tám chân ngọ nguậy và hai cái râu dài_nỗi ám ảnh của cậu.
" Áaaaaaaaaaaaaaa............................." Vương Nguyên hét lớn một tiếng long trời lở đất, tay chân quơ loạn xạ, hai mắt nhắm tịt. Hai tay không để ý đẩy về phía trước, đẩy luôn cả ai đó xuống hồ.
" Ùm " Dịch Dương Thiên Tỷ không ngờ tới Vương Nguyên sẽ có phản ứng mãnh liệt đến vậy, không có chút đề phòng, liền ngã ngay xuống hồ nước lạnh ngắt.
Vương Nguyên vẫn không biết mình vừa gây ra chuyện gì, vừa hét ầm lên, vừa giãy giụa không ngừng. Chạy loạn đến gốc cây gần đó, bàn tay ra sức chùi chùi vào thân cây. A, thật đáng sợ, thật kinh tởm, aaaaaa....ta chùi, ta chùi, chùi thật sạch.
" Vương Nguyên !!!! " Dịch Dương Thiên Tỷ gầm lên, đây đã là lần thứ hai cậu cho hắn " tắm hồ ". Vừa nãy nhìn thấy con gián này ngọ nguậy ở góc phòng, hắn liền bắt lấy đem cho cậu. Vốn dĩ định trêu chọc cậu, ai dè chính hắn lại là người phải gánh hậu quả.
Vương Nguyên hai tay hai chân bám chặt lấy thân cây, miệng mếu máo, khóc không ra nước mắt " Hu hu...hức....chàng tức giận cái gì ?....Hức...ta...hức...mới là người phải giận chứ...Hức....Chàng đáng ghét...hức...hu hu hu....Đã biết rõ ta sợ gián mà còn đem ra dọa ta....hức....oa oa...đáng sợ quá....oa oa oa...."
Dịch Dương Thiên Tỷ mặt mày nhăn nhó, lướt thướt đi lên, toàn thân ướt sũng. Cái này đều là tự làm tự chịu a.
Vài hạ nhân đi ngang qua, nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỷ ướt như chuột lột thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng quay ra nhìn thấy Vương Nguyên đang ôm cây thì vẻ mặt như vỡ lẽ. A, đã hiểu, đã hiểu a.
" Đi chuẩn bị nước tắm. " Dịch Dương Thiên Tỷ quay sang gắt lên khiến bọn họ chạy biến không chút dấu vết. Hắn thề, sau này tuyệt đối không trêu chọc cậu nữa, có khi không thành công mà chính mình lại phải hứng chịu.
Nhìn về phía gốc cây, thấy người nào đó vẫn mếu máo nhìn hắn, hắn cố nén lửa giận, đi tới nắm tay cậu kéo xềnh xệch.
" Aaaaa...phản đối bạo lực.." Vương Nguyên hốt hoảng kêu toáng lên.
".........."
" Aaaaaaa....đáng ghét, là chàng sai trước mà......"
".........."
Trở về phòng, nước tắm đã được chuẩn bị sẵn sàng, bốc hơi nóng nghi ngút. Dịch Dương Thiên Tỷ dùng chân đá một phát, cánh cửa đóng lại, liền đem tay Vương Nguyên thả ra, tự cởi y phục của chính mình.
" Uy, chàng làm cái trò gì vậy ? " Vương Nguyên hai mắt mở to ngạc nhiên, nhìn quần áo trên người hắn càng lúc càng ít, càng lúc càng ít. Không kìm nổi vội xoay người đi trước khi hắn kịp nude 100%
" Đương nhiên là đi tắm. Em hại ta ướt sũng như vậy, chẳng lẽ cứ để thế sao ? " Dịch Dương Thiên Tỷ nhíu mày, ùm một cái nhảy vào thùng tắm.
" A ! Vậy chàng cứ thong thả tắm, ta ra ngoài. " Vương Nguyên lập tức đánh bài chuồn, vừa định đi ra ngoài thì bàn tay đã bị Dịch Dương Thiên Tỷ gắt gao giữ lấy. Hắn nhét vào tay cậu một cái khăn, mắt nhắm lại, bình thản nói.
" Giúp ta tắm rửa. "
Vương Nguyên đứng ngây ngốc một lúc mới phản ứng " Gì chứ ? Chàng đâu phải trẻ con a. Tự mình tắm đi. "
Dịch Dương Thiên Tỷ giương mắt nhìn Vương Nguyên, mắt phượng hơi nheo lại " Nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, cũng đã từng ăn qua rồi. Em ngại ngùng cái gì chứ? "
" Xì " Vương Nguyên nguýt dài một cái, nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ đầy bất mãn. Cho xin đi, cậu đã 25 tuổi rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa, cậu cũng chẳng phải nam nhân ưa thẹn thùng đến vậy. Chỉ là cậu không muốn nhìn thấy bộ mặt đắc ý của Dịch Dương Thiên Tỷ nếu cậu tắm cho hắn thôi. Hơn nữa, có một sự thật mà cậu luôn che dấu, đó là cậu cũng là một sắc nam. Nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỷ sẹc xi như thế này, lại còn lau tới lau lui trên người hắn. Cậu sợ rằng sẽ bị chảy máu mũi a, đến lúc đó chẳng phải cậu sẽ rất mất mặt sao ?
" Không tắm rửa giúp ta cũng được. " Dịch Dương Thiên Tỷ đột nhiên lên tiếng, Vương Nguyên nghe thấy vậy như mở cờ trong bụng, nhưng còn chưa kịp mừng rỡ thì đã bị hắn kéo mạnh một phát, ngã vào trong bồn.
" Phì " Vương Nguyên phun nước ở trong miệng mình ra, tức giận thở phì phì " Chàng làm cái trò gì thế ? "
" Em không tắm giúp ta, vậy để ta tắm cho em. " Dich Dương Thiên Tỷ ở bên tai Vương Nguyên mờ ám nói nhỏ, giọng nói trầm khàn quyến rũ đến mê người.
Vương Nguyên mặt đỏ bừng, cái vật mà " ai cũng biết là gì đấy " của cậu do không khống chế được đã dần thức tỉnhLúc này cậu cảm thấy quả thực sẽ rất mất mặt.
" Ta không cần, chàng đi mà tắm một mình đi. " Vương Nguyên bất mãn kêu lên.
Dịch Dương Thiên Tỷ không thèm đếm xỉa đến sự phản đối của Vương Nguyên. Bàn tay hắn lướt trên da thịt cậu, từ từ trút bỏ đi lớp quần áo ngăn cách, nhẹ nhàng cầm lấy khăn, ôn nhu lau từng tấc da thịt của cậu.
Mặt Vương Nguyên càng lúc càng đỏ, hơi thở của hắn phả trên cổ cậu, bàn tay hắn lướt trên cơ thể cậu, cảm giác hai cơ thể trần trụi tiếp xúc với nhau trong một bồn tắm nhỏ hẹp và cả nhiệt độ của nước khiến cho cậu cảm thấy ngày càng nóng hơn. Cậu cảm thấy bản thân mình khó mà khống chế được, liền lập tức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.
" A....Vương Nguyên...Đừng động " Dịch Dương Thiên Tỷ căng thẳng kêu lên, hạ thân vốn dĩ có thể khống chế được, giờ lại vì sự ma sát của Vương Nguyên mà căng cứng.
Vương Nguyên lập tức im thin thít, không dám nhúc nhích, cái vật mới vừa rồi còn mềm nhũn, giờ đang vô cùng, vô cùng bành trướng, cứng rắn, nóng bỏng áp vào đùi cậu. Vật đó càng lúc càng " trưởng thành " đã đạt đến mức cực đại, quả là quá lớn đi.
Dù Vương Nguyên đã không còn ngọ nguậy nhưng đối với ai đó thì hành động đó vẫn là quá muộn. Hắn đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng rồi. Bàn tay hắn mạnh mẽ nhấc bổng Vương Nguyên lên, rời khỏi bồn tắm, hướng về phía chiếc giường rộng lớn. Nhỏ giọng nói với Vương Nguyên " Cái này là do em đã câu dẫn ta. Tự trách bản thân mình đi. "
" Chàng vô lí vừa thôi. Rõ ràng là do chàng biến thái, không kiềm chế được mình. Ta câu dẫn chàng cái gì chứ ? " Vương Nguyên tức giận mắng Dịch Dương Thiên Tỷ, đấm thùm thụp vào ngực hắn. " Buông ta xuống "
" Không buông, ta đã nói rồi, ta không cho phép em từ chối ta " Dịch Dương Thiên Tỷ dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Vương Nguyên.
Sói đói vuốt móng, ăn gọn thỏ non đang run rẩy, oa ha ha ha.....
Dịch Dương Thiên Tỷ đáng chết, Dịch Dương Thiên Tỷ khốn khiếp, Dịch Dương Thiên Tỷ
#$$%$&.......Còn nói cái gì mà không ép buộc cậu quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ là gió thổi mây bay. Ngày hôm qua, cậu bị hắn ăn đến vô lực, hại cậu buối sáng toàn thân mềm nhũn không thể đứng vững, hạ thân run rẩy, đau nhức. Khó khăn lắm mới có thể gắng gượng đi lại bình thường được vậy mà..... Dịch Dương Thiên Tỷ thú tính nổi lên, không cách nào kiềm chế dục vọng, gặm cậu sạch trơn hết lần này qua lần khác, mà người nào đó vì bị lên lên xuống xuống nhiều quá mà đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Oa oa oa oa....ta thật là đáng thương a." A...ân...không phải chỗ đó "
" Chỗ này ? "
" Không phải, xuống dưới chút nữa "
" Đây sao ? "
" Gần tới rồi, xuống chút nữa thôi... a...a....đúng là chỗ đó...dùng sức một chút..."
" Thế này được chưa ? "
" A..ân..đúng là như vậy....thực thoải mái....."
Vương Nguyên lim dim đôi mắt, thỏa mãn tận hưởng sự khoái cảm đang truyền đến, toàn thân tê dại như có dòng điện chạy qua. Dịch Dương Thiên Tỷ ở trên người Vương Nguyên, vầng trán lấm tấm mồ hôi, đang cố gắng dùng sức.
" Rầm" Cửa phòng bị đạp tung, Nam Cung Nguyệt sốt sắng chạy vào " Hoàng huynh, hoàng tẩu mất tích rồi, ớ... "
Nam Cung Nguyệt chạy thẳng vào phòng, vừa kịp phun ra một câu, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức đứng hình. Cả Dịch Dương Thiên Tỷ và Vương Nguyên đang quay lưng lại phía cậu, đều đang trong tình trạng lõa thể
" A, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi, muội không làm phiền nữa. Ha ha.. "
Nam Cung Nguyệt lập cập đóng cửa lại, chạy biến mất, mặt đở như quả cà chua, tim đập chân run. Aizzz....vừa nãy tới nàng phòng Vương Nguyên, tìm đi tìm lại cũng không thấy đâu, khắp vương phủ tuyệt nhiên không thấy bóng dáng. Nàng cứ tưởng ca ca của nàng mất tích rồi chứ. Ai mà ngờ đâu hoàng huynh yêu dấu của nàng lại mang ca ca của cậu về phòng mà âu yếm chứ. Trước đây, mỗi khi có nhu cầu, hoàng huynh cũng trực tiếp tới phòng của người đó, chưa có từng đưa bất kì người nào vào phòng để làm chuyện đó a. Nếu không thì nàngcũng đâu có hiểu nhầm là ca ca của cậu mất tích chứ.
" Thật không hay chút nào, may là muội ấy không xông vào lúc chúng ta...." Vương Nguyên nhăn nhó khổ sở. May là cả cậu và Dịch Dương Thiên Tỷ đều đang quay lưng lại, hơn nữa cũng có kéo chăn qua phủ kín nửa người, nếu không thì....Aizz...cậu quả thật không dám nghĩ tiếp nữa.
" Càng ngày càng vô phép tắc. Thật không ra gì nữa rồi. " Dịch Dương Thiên Tỷ bực dọc nhăn trán.
" Có lẽ nên tìm muội ấy một phu quân. Thành thân rồi sẽ chín chắn hơn. " Vương Nguyên đề xuất ý kiến.
" Không được. "
" Tại sao ? " Cậu mới chỉ nói thế thôi, đâu cần phản đối nhanh như vậy chứ.
Dịch Dương Thiên Tỷ nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên, hai tay gối sau đầu. " Ta lại còn không biết em muốn nói gì sao ? Cậu đang muốn bảo ta tác hợp cho Nguyệt nhi với Tề Dương đúng không ? "
" Chàng biết ? " Vương Nguyên ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi. Sao cái gì hắn cũng biết vậy ? Sao hắn lại biết Nguyệt nhi thích Tề Dương chứ ?
" Ta là hoàng huynh của nó, chẳng lẽ lại không biết sao ? "
" Nếu đã biết thì sao chàng lại không tác hợp cho họ chứ ? Tề Dương là người tốt, địa vị cũng không thấp, vậy thì tại sao chàng lại không đồng ý ? "
" Vì ta cảm thấy Tề Dương không có cảm tình với Nguyệt nhi, đối với hắn mà nói, có lẽ Nguyệt nhi chỉ như muội muội. Tề Dương là huynh đệ tốt của ta, ta tôn trọng ý kiến của hắn. Không thể vì Nguyệt nhi mà ép buộc hắn được." Dịch Dương Thiên Tỷ lười biếng nhắm mắt lại.
Vương Nguyên bĩu môi chán nản, thôi vậy, đành phải để Nguyệt nhi tự thân vận động thôi. Cậu không tin một người đáng yêu như Nguyệt nhi lại không thể khiến Tề Dương rung động. Nhìn sang bên cạnh thấy Dịch Dương Thiên Tỷ đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, Vương Nguyên lại lay lay người hắn. " Dậy, dậy đi. Tiếp tục mát xa, chàng không được bỏ dở như vậy a. "
Dịch Dương Thiên Tỷ không thèm mở mắt, đưa tay kéo Vương Nguyên nằm xuống " Ngủ đi "
" Không ngủ được, giờ toàn thân ta đều đau nhức cả. Đều là do chàng hại cả, mau dậy mát xa cho ta đi. " Vương Nguyên ngoi dậy khỏi vòng tay của Dịch Dương Thiên Tỷ, lại tiếp tục lắc lắc. Vương Nguyên bị hắn ăn quá nhiều, toàn thân như bị rút hết sức lực, cậu bắt hắn phải mát xa cho cậu để " bồi thường " . Nguyệt nhi xông vào phá ngang, hắn cũng định nhân cơ hội mà trốn việc luôn, đâu có dễ như thế.
Dịch Dương Thiên Tỷ bất đắc dĩ trở dậy, tiếp tục mát xa cho Vương Nguyên. Haizz....từ lúc nào mà hắn lại mất hết phong độ, để cho cậu tùy ý sai bảo thế này ?
" Ca ca " Nam Cung Nguyệt đang cùng Hỷ nhi ngồi nhàn nhã cắn hạt dưa, vừa nhìn thấy Vương Nguyên đi tới thì thực vui vẻ cười hề hề.
Vương Nguyên lườm Nam Cung Nguyệt một cái nhưng trên mặt lại hoàn toàn mang ý cười. Quay sang mỉm cười dịu dàng với Hỷ nhi " Hỷ nhi, em lui ra ngoài một chút đi, ta có việc muốn nói với Nguyệt nhi. "
Hỷ nhi thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng lui xuống. Nam Cung Nguyệt ngước mắt nhìn Vương Nguyên, tò mò hỏi " Ca ca, có chuyện gì vậy ? Sao lại không thể để Hỷ nhi biết ? "
Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Nam Cung Nguyệt. Vương Nguyên bắt đầu kể lại, về việc tá thi hoàn hồn, và rất nhiều chuyện mà cậu không kể cho Dịch Dương Thiên Tỷ biết, về cuộc đời cậu, về con người cậu, những điều mà cậu trải qua suốt 25 năm và cả về Karry.
Biểu tình trên mặt Nam Cung Nguyệt biến đổi liên tục theo lời kể của Vương Nguyên, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đến kinh hoàng, rồi lại chuyển sang hứng thú, rồi lại đến bất mãn, thương cảm, cuối cùng là trầm ngâm.
" Ca ca, chuyện tỉ vừa kể thật khó tin. " Chống cằm thở dài.
" Ta biết " Cũng chống cằm thở dài.
" Vì vậy nên huynh mới không muốn cho Hỷ nhi biết. " Nam Cung Nguyệt giương mắt nhìn Vương Nguyên.
" Đúng vậy. Hỷ nhi đã theo hầu Vương Nguyên bao lâu nay, đột nhiên cô ấy phát hiện ra ta vốn không phải thiếu gia của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy hoang mang và cảm thấy xa cách, khó mà thích nghi được, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ rằng sau khi đập đầu tự vẫn, tính cách của ta đã thay đổi đi. Nguyệt nhi, chuyện này ta chỉ kể ột mình muội và Dịch Dương Thiên Tỷ biết thôi. Đừng phụ lòng tin của ta lần nữa đấy nhé. " Vương Nguyên không an tâm dặn dò, mặc dù cậu nghĩ rằng dù có nói ra cũng chẳng ai tin đâu nhưng có lẽ không để lộ ra sẽ tốt hơn.
" Ca ca yên tâm, muội đảm bảo với huynh, sẽ không hé môi kể cho bất cứ ai. " Nam Cung Nguyệt giơ tay lên, quả quyết thề. Vương Nguyên một tay chống cằm, một tay bốc hạt dưa đưa lên miệng cắn, thôi thì vẫn phải tin tưởng vào cái miệng bà tám của Nam Cung Nguyệt một lần nữa. Thật ra cậu vẫn có thể như bình thường, vẫn có thể coi mình là Vương Nguyên 15 tuổi, nhưng mà không hiểu sao cậu vẫn muốn nói sự thật cho Dịch Dương Thiên Tỷ và Nam Cung Nguyệt biết. Cậu muốn họ chấp nhận con người cậu, một người không hề hoàn hảo như họ vẫn nghĩ. Cũng may là cậu xuyên không trước khi Vương Nguyên thành thân nên người mà họ tiếp xúc trong khoảng thời gian qua chính là bản thân cậu nên cũng dễ chấp nhận.
Vương Nguyên khẽ thở dài, nhưng mà còn Hỷ nhi, cậu biết phải làm sao đây ? Cậu quả thực muốn nói cho Hỷ nhi biết nhưng mà cậu lại sợ, lại sợ Hỷ nhi sẽ xa cách với cậu. Hỷ nhi luôn đối tốt với cậu như vậy, luôn quan tâm đến cậu như vậy,đối với cậu, Hỷ nhi cũng như người thân vậy. Nếu như Hỷ nhi xa cách với cậu, cậu quả thực sẽ rất buồn, sẽ không thể chịu đựng được.
Vương Nguyên phủi phủi vỏ hạt dưa trên người xuống đất, sảng khoái đứng dậy. " Đói rồi, đi ăn thôi. "
Chuyện của cậu, không nói cho Hỷ nhi biết thì tốt hơn. Chỉ mình Dịch Dương Thiên Tỷ và Nguyệt nhi biết là đủ rồi.
Vương Nguyên kéo Nam Cung Nguyệt đi theo mình, đi tới chỗ Hỷ nhi đang đứng cách đó không xa lắm, liền kéo cả Hỷ nhi theo cùng. Vừa đi vừa hát, cười vang đầy vui vẻ.
~~
" Cốc cốc cốc "
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Dịch Dương Thiên Tỷ buông bản tấu chương đang cầm trên tay, hơi thả lỏng người dựa vào ghế.
" Ai ? "
" Người yêu xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu, thông minh, dễ mến của chàng đây. " Một giọng nói trong trẻo vang lên.
" Có sao ? Ta chỉ có một nam thiếp ngốc nghếch, hung dữ, hay bày trò thôi. " Dịch Dương Thiên Tỷ vuốt vuốt sống mũi, cười đùa.
" A " Ngoài cửa khẽ vang lên tiếng cười khúc khích " Ta nhầm phòng a, xin lỗi. " Vương Nguyên mỉm cười, xoay người lại, giả vờ rời đi, nhưng cửa phòng đã nhanh chóng mở ra. Người trong phòng xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng, đẹp rạng rỡ như một vị thần. Vòng tay mạnh mẽ, rắn chắc vòng qua eo cậu, kéo cậu ôm vào lòng khiến cho đồ trên tay cậu suýt chút thì rơi xuống.
" Cái gì vậy ? " Dịch Dương Thiên Tỷ bên tai của Vương Nguyên hỏi nhỏ, phả hơi nóng vào vành tai cậu. Hai người vẫn đứng trước cửa phòng, duy trì tư thế ôm cực ái muội.
" Chàng nhìn mà không biết sao ? " Vương Nguyên rời khỏi vòng tay của hắn, kéo hắn vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Ấn hắn ngồi xuống ghế, đặt tách trà trước mặt hắn. Dịch Dương Thiên Tỷ nhấc chén lên, đưa lên mũi ngửi ngửi. Nước trà màu vàng sánh nổi bật trong chén bạch ngọc, phía trên nổi lên mấy cánh hoa cúc, mùi trà thơm bốc lên kích thích khứu giác của hắn.
" Thơm quá. " Dịch Dương Thiên Tỷ hài lòng cảm thán.
Vương Nguyên mỉm cười rạng rỡ, hào hứng nói " Thơm lắm đúng không ? Hôm qua nhìn thấy chàng cứ đưa tay vuốt họng, ta nghĩ chàng bị đau họng nên hôm nay đặc biệt làm tách trà này cho chàng. Trà hoa cúc có rất nhiêu tác dụng có lợi cho cơ thể. Giúp thanh nhiệt giải độc, làm sáng mắt, giúp tinh thần sảng khoái, giảm ho, ngừa viêm họng, đặc biệt rất tốt cho những người hay ngồi làm việc như chàng. "
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Nguyên, rồi lại nhìn tách trà trong tay, quả thật là hôm qua họng hắn có chút đau, hơi khó chịu, ngưa ngứa ở cổ. Không ngờ cậu lại phát hiện ra. Trong tim hắn như có một dòng nước ấm áp chảy qua, cậu để ý tới từng chi tiết nhỏ của hắn như vậy khiến hắn cảm thấy rất cảm động. Hắn đưa tách trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt dịu xen lẫn chút đắng của trà lan tỏa trong miệng hắn, trôi tuột xuống cổ họng khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Hắn hài lòng uống một ngụm to hơn.
" À " Vương Nguyên đột nhiên à lên một tiếng " Trà hoa cúc còn có tác dụng chống lại sự rối loạn kinh nguyệt nữa "
" Phụt " Ngụm trà trong miệng Dịch Dương Thiên Tỷ lập tức được đất mẹ chào đón, Dịch Dương Thiên Tỷ bị sặc, mặt đỏ gay, vuốt ngực ho khụ khụ.
" Aizz da, ta đâu có nói tới chàng đâu mà phản ứng dữ vậy ? Bộ chàng là nữ nhân sao ? " Vương Nguyên cười khoái trá, đưa tay vỗ vỗ sau lưng Dịch Dương Thiên Tỷ.
" Khụ khụ khụ....." Dịch Dương Thiên Tỷ ho sặc sụa không ngừng, mãi lâu sau mới ngừng lại được, trừng mắt nhìn Vương Nguyên, bực bội uống một hơi hết tách trà.
Vương Nguyên nhìn tách trà không còn lại một giọt, cảm thấy vô cùng hài lòng, xoa xoa đầu Dịch Dương Thiên Tỷ như xoa đầu một tiểu hài tử. " Ngoan. "
Dịch Dương Thiên Tỷ bực bội nhăn trán, gạt tay Vương Nguyên ra " Em làm gì vậy ? Ta không phải con chó nhỏ đâu đấy ? "
" Ha ha ha " Vương Nguyên cười thực vui vẻ, tiếp tục vò đầu Dịch Dương Thiên Tỷ cho đến khi đầu hắn rối tinh rối mù, rồi nhân lúc hắn chưa nổi điên lên vội cầm khay trà chạy biến mất.
Dịch Dương Thiên Tỷ không bắt kịp Vương Nguyên đang chạy đi, phền muộn chỉnh trang lại đầu tóc, nhăn trán. Qủa thực là một nam nhân thích bày trò.
~
" Thiếu gia, hôm nay người có chuyện gì vui sao ? " Hỷ nhi vừa đặt đĩa bánh đủ màu lên bàn, vừa cười cười hỏi Vương Nguyên.
" Phải đó, từ nãy tới giờ huynh cứ cười tủm tỉm suốt, có chuyện gì vui kể uội nghe đi. " Nam Cung Nguyệt nhón một miếng bánh, bỏ tọt vào mồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
" Vương Nguyên một tay chống cằm, một tay lấy bánh, cắn một miếng nhỏ, sau đó mới thong thả trả lời " Không có gì, chỉ là ta vừa mới làm một tách trà cho Dịch Dương Thiên Tỷ uống. "
" Chỉ có vậy ? " Nam Cung Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
" Đúng, chỉ có vậy. " Vương Nguyên gật đầu, mỉm cười.
" Vậy mà muội còn tưởng huynh gặp chuyện gì vui chứ. Hóa ra chỉ là một màn tình cảm của hai người. " Nam Cung Nguyệt dẩu môi " Tỉ giờ vui rồi, phu thê mặn nồng, sợ người khác không biết, còn phải khoe ra lúc này bản thân đang rất hạnh phúc. "
" Ha ha, nha đầu này..." Vương Nguyên vui vẻ cốc đầu Nam Cung Nguyệt " Thôi, ta chuồn đây, ra ngoài một chút cho thư thái, Hỷ nhi, đi thôi. " Vương Nguyên đứng dậy, kéo Hỷ nhi đi theo.
" Ca ca, muội cũng đi. " Nam Cung Nguyệt đứng dậy, chạy theo Vương Nguyên.
" Thôi, muội ở lại đi, nếu không lát nữa không được xem cảnh hay. " Vương Nguyên mỉm cười, nháy mắt với Nam Cung Nguyệt một cái rồi kéo Hỷ nhi đi thật nhanh, để lại trên mặt Hỷ nhi và Nam Cung Nguyệt một dấu hỏi to đùng.
Nam Cung Nguyệt gãi gãi đầu, buồn bực quay trở về bàn, tỉ tỉ của cậu đi chơi không cho cậu đi theo a. Còn nói chuyện vui cái gì? Ở lại đây thì có trò gì vui ?
" Oa, lâu lắm mới được ra ngoài, thoải mái quá, lúc nào cũng chết dí trong phủ thật buồn muốn chết, hôm nay ta phải đi chơi cho đã mới được. " Vương Nguyên đứng trước cửa phủ vương gia, dang rộng hai tay, hít thở không khí trong lành, cười sảng khoái. Dịch Dương Thiên Tỷ đã đồng ý để cậu được tự do ra vào phủ vương gia, sau này cậu có thể ra ngoài chơi đùa thoải mái, miễn là không bỏ trốn hoặc gây chuyện là được.
" Thiếu gia, vừa nãy người nói vậy là có ý gì vậy. " Hỷ nhi tò mò quay sang hỏi Vương Nguyên.
Vương Nguyên nở một nụ cười bí hiểm, ghé sát tai Hỷ nhi nói nhỏ điều gì đó, Hỷ nhi nghe xong, há hốc mồm, sau đó lắc lắc đầu thở dài " Thiếu gia, người không bày trò không chịu được sao ? Thật là......."
" Được rồi, được rồi, Hỷ nhi, em cứ như bà cô già vậy. Đừng để ý nhiều như vậy, sống trên đời là phải biết tìm niềm vui ình, không thể quá khô cứng. Xem ra ta phải tim kiếm một nam nhân thật tốt để gả em đi thôi, nếu không em sẽ càng ngày càng khó tính. " Vương Nguyên mỉm cười tinh nghịch, huých tay vào người Hỷ nhi.
Hỷ nhi đỏ mặt, ngượng nghịu nói " Thiếu gia, người nói gì vậy. Với lại, Hỷ nhi còn chưa muốn thành thân, Hỷ nhi muốn ở lại bên cạnh hầu hạ thiếu gia. "
" Em định hầu hạ ta cả đời sao ? Hơn nữa, lúc này em mạnh miệng vậy thôi, không chừng đến khi tìm được ý trung nhân rồi sẽ sớm quên mất thiếu gia như ta. "
" Hỷ nhi không có. "
" Được rồi, không nói nữa, chúng ta ra ngoài là để đi chơi cơ mà, cứ chơi đùa thỏa thích đi đã, chuyện thành thân của em để nói sau cũng được. " Vương Nguyên nháy mắt tinh nghịch, kéo Hỷ nhi đi.
Nam Cung Nguyệt ở lại phủ, buồn bực cắn hạt dưa, đi qua đi lại một hồi, sờ chỗ này, sờ chỗ kia, cuối cùng chán nản lại ngồi xuống cắn hạt dưa. Chán chết, chán chết đi. Bỗng cậu đột nhiên giật mình khi nghe thấy một tiếng gầm thét đầy giận dữ.
" Vưong! Nguyên.............."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip