Chương 9
" Đồ khốn, đồ mắc dịch, biến thái, tệ hại, đồ @#%*$..." Vương Nguyên vừa đi, vừa đem hết vốn liếng ngôn ngữ của mình ra mà chửi rủa. Nam nhân ở cái thời đại này chẳng có tên nào tốt cả ( Dịch Đình Tín : Oan quá đi ! Còn có ta nữa mà ! ) Mải mắng chửi, cậukhông để ý tới trước mặt có một người đang đứng chắn đường, liền đâm vào vòm ngực vững chãi của hắn.
" Binh "
" A, xin lỗi! "
Vương Nguyên vội ngẩng đầu lên xin lỗi nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, khuôn mặt lập tức đen như đít nồi, khóe miệng giật giật run rẩy. Là hắn_ Dịch Dương Thiên Tỷ.
" Muốn trốn? "
Dịch Dương Thiên Tỷ quét một tia nhìn sắc bén về phía cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong đầy tà mị, thanh âm chế nhạo.
" Ha ha, đâu có, đâu có, ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, ha ha. " Vương Nguyên cười khan, nói dối không chớp mắt.
" À, ra là đi dạo.." Dịch Dương Thiên Tỷ ngân dài câu nói, vẻ mặt như thể " thì ra là thế " khiến Vương Nguyên giận đến bầm gan tím ruột. " Vậy giờ về được rồi chứ? " Hắn nheo mắt nhìn Vương Nguyên, tựa tiếu phi tiếu, giọng nói thâm trầm pha lẫn châm chọc.
" Được, được, tất nhiên là được rồi "
Vương Nguyên gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nguyền rủa, muốn đá cho tên này một phát quá !
" Hì hì, vương gia, sao người biết ta ở đây mà tới tìm vậy ? "
Vương Nguyên nghiến răng trèo trẹo, cố mỉm cười. Cậuthật muốn biết tại sao tên ôn thần này cứ đeo bám mình như oan hồn vất vưởng thế?
" Ra khỏi hoàng cung ngươi chắc chắn sẽ có ý định muốn bỏ trốn, đi đường lớn sẽ dễ bị phát hiện nên ngươi sẽ chọn cách băng qua rừng mà đi, nếu như có bị truy đuổi thì cũng sẽ dễẩn nấp hơn. Mà gần đây thì chỉ có khu rừng trúc trước mặt vì vậy ngươi nhất định sẽ đi qua đó. " Dịch Dương Thiên Tỷ thản nhiên trả lời.
Vương Nguyên nghe Dịch Dương Thiên Tỷ nói mà muốn đập đầu vào tường. Trời ơi, cái tảng băng nghìn năm này, là do hắn quá thông minh hay do cậuquá ngu ngốc đây ?
" Nhưng có điều ta không hiểu, tại sao ngươi lại đi ra ? " Dịch Dương Thiên Tỷ nhướn mi hỏi.
" Ha ha. Đương nhiên là phải ra rồi, ta đã nói là ta chỉ đi dạo thôi mà. "
Vương Nguyên ha ha cười. Chẳng lẽ cậulại kể cho hắn chuyện vừa nãy?
" Vây thì tốt. " Dịch Dương Thiên Tỷ lại nở nụ cười nửa miệng, khiến cho Vương Nguyên một thoáng ngu muội. Má ơi ! sao tên này cười đểu mà vẫn đẹp trai như vậy chứ? Chỉ là, chưa kịp mê mẩn, câu nói tiếp theo của hắn khiến cậulạnh cả sống lưng " Nếu ngươi thực sự muốn trốn, thì nha hoàn của ngươi sẽ phải chịu chết thay ngươi. "
Hỷ nhi? Vương Nguyên bỗng giật mình, cậuđã quên mất Hỷ nhi, nếu hôm nay cậu trốn thoát được thật, không biết Hỷ nhi sẽ phải chịu đựng điều gì. Thôi xong, hết cách rồi!
Vừa về đến nơi, hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy vương gia đi đằng trước, nụ cười âm lãnh, quỷ dị đến đáng sợ, trên mặt in hằn năm dấu tay; còn Vương Nguyên thì lật đật đi theo sau, khúm núm, sợ sệt như kẻ mang tội thì đã hiểu phần nào. Ai nhìn thấy vương gia lúc này cũng phải sợ, đều tìm cách đi tránh qua một bên, nếu không cũng là nhanh chóng hành lễrồi chạy biến đi mất. Về tới Dương viện, Dịch Dương Thiên Tỷ đem Vương Nguyên quẳng vào phòng, bước tới gần cậu, bàn tay vươn ra hướng đến cái cổ thon nhỏ. Hắn muốn bóp chết cậu, hắn sẽ cho cậuchết một cách đau đớn.
" Áaaaaaaaaa........."
Bàn tay chưa kịp chạm đến cần cổ thanh mảnh, Vương Nguyên đột nhiên hét ầm lên, vội nhảy lên ôm lấy cổ Dịch Dương Thiên Tỷ. Hai chân quắp chặt hông hắn. Trông như một con khỉ đang đu cây.
" Aaaaaa.... gián, gián, đập chết nó đi...đập chết nó đi. " Cậuhét ầm bên tai hắn, hai tay túm lấy đầu hắn lắc liên hồi, làm hắn xây xẩm mặt mày, như muốn thủng cả màng nhĩ luôn. Dịch Dương Thiên Tỷ liếc qua con gián đang bò trên mặt bàn, khẽ nhíu mày, khóe miệng giật giật.
" Vương Nguyên, ngươi ngay cả chết cũng không sợ, còn dám tát cả bổn vương, vậy mà lại đi sợ một con gián? "
" Mặc kệ ta, mau... mau đập chết nó đi...hu hu " Vương Nguyên lắp bắp, nói không rõ tiếng, cậusợ đến phát khóc, hai tay lại càng ôm chặt lấy cổ Dịch Dương Thiên Tỷ.
Hương thơm từ người Vương Nguyên thoang thoảng bay qua, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại áp sát vào người hắn, khiến tâm hắn dao động. Hắn vội vàng đẩy cậura.
" Nó bò đi rồi. " Ngập ngừng một chút, cuối cùng hắn liền phất áo rời đi, quên mất bản thân vừa định làm gì.
Vương Nguyên bỗng ngẩn cả người, lé mắt nhìn quanh quất khắp phòng. Quả thật là con gián kia đã bò đi, con gián to cũng bỏ đi luôn, hắn không muốn giết cậunữa sao?
Nửa đêm.
Trong phòng của Huệ phi tràn đầy mùi vị sắc dục, những tiếng rên ngâm liên tục vang lên đầy mê hoặc, cánh tay trắng nõn của cậuquấn lấy cổ vương gia, ánh mắt mơ màng
" Vương gia...vương gia...người nhẹ chút..a..."
" Không muốn sao? "
Bàn tay Dịch Dương Thiên Tỷ luồn xuống dưới eo Huệ phi, chằm chằm nhìn cậu, lúc này, hắn chỉ cần một người để phát tiết.
" A..không...không có. " Hơi thở của Huệ phi càng trở nên gấp gáp.
Dịch Dương Thiên Tỷ lạnh lùng tiến sâu vào người cậu, điên cuồng luận động. Hắn không hiểu nổi bản thân mình vì sao vừa nãy lại xử sự như thế ? Không hiểu sao ý niệm muốn trừng phạt Vương Nguyên trong phút chốc đã tan biến, thay vào đó, dường như lại có một thoáng rung động.
Trăng lên cao, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, ở phía Dương viện, có một nam nhân ôm chăn ngủ vô cùng thỏa mãn.
Cả ngày hôm sau, Vương Nguyên cứ mang theo tâm trạng phấp phỏm lo sợ Dịch Dương Thiên Tỷ đến trả thù. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng cả ngày hôm đó, hắn tuyệt nhiên không đến tìm cậukhiến cậukhông khỏi nghi hoặc, hắn thật sự không muốn giết cậunữa sao ?
" Ca ca. "
Nam Cung Nguyệt vừa xông vào phòng đã ôm chầm lấy Vương Nguyên, cọ cọ mũi vào người cậugiống một chú chó nhỏ, khiến cho tâm tình của cậu tốt hẳn lên.
" Ca ca, Tỷ thật là cừ nha, dám tát cả hoàng Tỷ, vậy mà hoàng Tỷ lại bỏ qua cho Tỷ. Hôm qua thấy hoàng Tỷ tức giận quá nên muội không dám sang tìm Tỷ, giờ nhớ quá nên phải chạy sang đây nè. " Nam Cung Nguyệt cười hề hề.
" Nguyệt nhi ngoan, đúng là muội muội tốt. "
Vương Nguyên khẽ nhéo cái mũi của Nam Cung Nguyệt, cười sủng nịnh.
" Ca ca biết không? hôm nay hoàng Tỷ đã ra lệnh, từ nay Tỷ không cần phải tự nấu ăn nữa, hắc hắc. Muội nghĩ chắc hoàng Tỷ đã yêu thương Tỷ mất rồi. " Nam Cung Nguyệt cười rộ, xem chừng có vẻ đắc ý lắm.
" Cái tên đầu đá đó mà lại yêu ta sao ? Muội đừng có nghĩ lung tung nữa, hắn muốn giết ta thì có. "
Nam Cung Nguyệt bĩu môi, nói hắn yêu cậu? Có quỷ mới tin.
" Ai bảo ca ca xinh đẹp như vậy chứ? hoàng huynh có yêu ca cũng đâu có gì lạ. Ca ca à, giờ ca không cần phải tự nấu ăn nữa, tối nay ca tới dùng bữa cùng mọi người đi. " Nam Cung Nguyệt kéo kéo tay Vương Nguyên làm nũng.
" Hả, tới dùng bữa cùng với tên đầu đá đó á ? Thôi đi, ta sợ lắm ! " Vương Nguyên lắc đầu lia lịa. Nhớ lại bản mặt đáng sợ của Dịch Dương Thiên Tỷ ngày hôm qua, cậuthoáng rùng mình.
" Ca ca , đi mà ca ca, người ta muốn dùng bữa với ca mà, đi mà ~ " Nam Cung Nguyệt lắc lắc tay cậu, ra vẻ khổ sở.
" Thôi được rồi, được rồi, sợ muội rồi. Ta đi, ta đi là được chứ gì. " Vương Nguyên day day thái dương, bất đắc dĩ thở dài. Aizz...là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh được. Dẫu sao thì cậucũng không tránh được hắn cả đời.
" Hi hi, ca ca, ta yêu ca ca nhất " Nam Cung Nguyệt vòng tay qua ôm lấy cổ Vương Nguyên làm nũng.
~~~~~~
Tại thiện phòng, Dịch Dương Thiên Tỷ ngồi uy nghiêm trước bàn ăn, phong thái ung dung, cương nghị.
" Tiểu thiếp tham kiến vương gia "
Vương Nguyên bắt chước ba vị tiểu thiếp còn lại hành lễ, lòng chán nản. Haizz...thật không muốn hành lễ trước mặt hắn chút nào.
" Đứng lên hết đi. "
Dịch Dương Thiên Tỷ lạnh lùng phân phó, ánh mắt liếc qua nhìn Vương Nguyên một cái khiến cho cậulạnh cả sống lưng. Vương gia vừa cho phép ngồi xuống thì cả Lan phi, Huệ phi, Mai phi đều nhanh chóng ngồi xuống gần bên cạnh. Tuy nhìn qua chính là từ tốn, yểu điệu, nhưng thực chất chính là tranh giành, ngầm đấu đá. Vương Nguyên nhìn thấy vậy khẽ thở dài, thật là nhàm chán. Nam Cung Nguyệt ngồi bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ đưa tay ra vẫy vẫy với Vương Nguyên, cười sáng lạn " Ca ca, mau tới đây ngồi cùng muội. "
Vương Nguyên khẽ liếc mắt qua, Mai phi muốn ngồi gần vương gia nên mới nhanh chân ngồi bên cạnh Nam Cung Nguyệt, ở bên kia Lan phi và Huệ phi cũng đã nhanh chân ngồi trước, vốn dĩ gần đó không còn chỗ cho cậungồi. Đột nhiên, cậulại có cảm giác muốn được trêu chọc ba nam nhân kia. Được, Dịch Dương Thiên Tỷ không còn muốn giết cậunữa thì liều một phen. Nhân tiện cho mấy bông hoa héo kia một bài học.
" Nguyệt nhi à, không còn chỗ cho ta ngồi nữa rồi, thôi vậy, ta chỉ còn cách ngồi ở chỗ này thôi. "
Vương Nguyên khẽ kêu than, nói rồi liền mỉm cười, rất tự nhiên tiến lại gần, ngồi vào lòng Dịch Dương Thiên Tỷ, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Trong thoáng chốc thân thể Dịch Dương Thiên Tỷ bỗng trở nên cứng ngắc. Hắn nhíu mi không hiểu rốt cuộc là cậumuốn giở trò gì đây? Đảo mắt nhìn qua ba người kia giận đến tím mặt lại, hắn thực sự muốn cười lớn. Thì ra là vậy, cậumuốn cùng hắn diễn kịch.
Nam Cung Nguyệt ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, miếng thức ăn vừa gắp lên, chưa kịp đưa vào chén đã rơi tõm xuống bát canh, còn ba tiểu thiếp kia thì tái xám cả mặt.
" Ai zaaa~ Vương gia, để ta gắp thức ăn cho người nha. "
Vương Nguyên cất giọng ngọt ngào, lấy đũa gắp thức ăn đưa lên miệng Dịch Dương Thiên Tỷ, cố gắng giữ cho tay không bị run. Lạy trời lạy phật cho tên này phối hợp cùng cậudiễn kịch một chút. Nếu giờ hắn mà đẩy cậura, cậusẽ rất mất mặt a. Trong lòng cậutrăm cầu vạn cầu, hy vọng hắn sẽ không vì thù riêng mà làm kế hoạch của cậuđổ bể.
Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ nhếch mép. Được lắm, hắn sẽ cùng cậu diễn kịch. Hắn vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cậu.
" Ngoan lắm, nhưng..." Bàn tay hắn ái muội xẹt qua mặt Vương Nguyên, nở một nụ cười đẹp đến mê người làm cậusuýt thì đánh rơi đũa "...ta không ăn cái này."
" Ai zaaa~ vậy để ta gắp cho người thứ khác. "
Vương Nguyên hơi ngẩn người, cũng nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Nhưng là...gắp cái nào hắn cũng lắc đầu, nói không ăn, gắp hết cả bàn thức ăn rồi mà hắn cũng không thèm nếm qua miếng nào.
" Tên trời đánh này, rốt cuộc thì ngươi muốn ăn cái gì hả, muốn làm ta tức chết sao? " Vương Nguyên rủa thầm trong bụng nhưng vẫn phải giả vờ làm nũng với hắn.
" Vương gia, người thật hư quá nha, cái gì người cũng không ăn, người bảo thần thiếp phải cho người ăn cái gì đây? "
" Không biết sao? " tiểu đệ đệ " của ta đang rất đói, là ta đang muốn ăn cậu" Dịch Dương Thiên Tỷ ám muội nhìn cậu.
" Hả? " Lời nói còn chưa ra đến miệng đã bị Dịch Dương Thiên Tỷ nuốt mất, hắn cúi đầu, tìm đôi môi cậu, ngấu nghiến hôn đôi môi anh đào của cậutrước mặt mọi người. Rồi rất tự nhiên đứng dậy, ôm cậuhướng về phòng.
Nam Cung Nguyệt đỏ hết cả mặt nhưng lại cười rất khoái chí, nhìn sang gương mặt tái xám của Mai phi, Huệ phi, Lan phi, trong lòng cậukhông ngừng kêu gào sung sướng.
Về phần Vương Nguyên, cậuvẫn còn thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đến khi gần đến cửa phòng mới kịp hoàn hồn, hoảng hốt giãy giụa " Ngươi làm cái trò gì vậy ? Buông ta raaaaaaaa..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip