Chương 53: Chia rẽ nội bộ

Khi nhận được điện thoại của Tống Thiên Cầm, Tô Thiên Bình đang sắp xếp một số tài liệu, cô nghe giọng nói xa lạ truyền đến từ bên kia, có chút bất ngờ.

Cô thật sự không ngờ Tống Thiên Cầm là một người cố chấp như vậy, hoặc là nói, không ngờ đối phương là một người kỳ quái như vậy, dường như không giống với những gì cô đã tưởng tượng.

"Cô Tống." Sau khi nhìn thấy Tống Thiên Cầm, Tô Thiên Bình miễn cưỡng cười cười, uyển chuyển từ chối lời chào của nhân viên phục vụ, chỉ nói: "Xin hỏi cô Tống có chuyện gì cần nói sao?" Cuối tuần cô phải đi gặp bố mẹ Ngụy Thiên Yết, vì vậy mấy ngày tới muốn viết cho xong mấy chương tiểu thuyết mới, những nơi mà giá thành một cốc cà phê bằng phí sinh hoạt mấy ngày của cô này, cô cực kỳ ít đặt chân đến.

"Cô Tô bận rộn lắm phải không?" Tống Thiên Cầm chậm rãi khuấy cà phê trong cốc, rồi lại nhấp nhẹ một ngụm, tư thế vô cùng đẹp mắt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết xuất thân của cô ta hoàn hảo thế nào.

"Cũng bình thường thôi." Tô Thiên Bình nhìn hành động đủ để lên tạp chí thời trang của đối phương, trong lòng thầm ghét bỏ hình tượng ăn uống phóng khoáng của mình.

"Nói vậy chắc rằng gần đây cô Tô rất bận rồi, vừa phải làm việc, lại vừa phải sáng tác." Tống Thiên Cầm cười khẽ một tiếng: "Có lẽ Trang Song Tử còn chưa biết bạn gái cũ của anh ấy là một tài nữ đâu."

Tim Tô Thiên Bình nảy lên một cái, quả nhiên là chuyện có liên quan đến Trang Song Tử: "Có lẽ cô Tống nhớ nhầm rồi, bạn gái cũ của anh ta là Lâm Kim Ngưu, sao có thể là tôi."

"Đúng hay sai trong lòng chúng ta tự hiểu rõ, đối với Trang Song Tử mà nói, Lâm Kim Ngưu chỉ là một món đồ chơi mà thôi." Nụ cười của Tống Thiên Cầm thật sự rất khéo léo: "Đàn ông có tiền, ai chẳng có chút quá khứ."

Cuối cùng Tô Thiên Bình cũng hiểu rõ ý định của Tống Thiên Cầm, không phải Tống Thiên Cầm lo lắng cô và Trang Song Tử nối lại quan hệ, mà là không cam lòng. Mỗi người phụ nữ sau khi biết bạn trai mình có bạn gái cũ đều sẽ hiếu kỳ về người bạn gái cũ kia, chỉ là, có người nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ này xuống, có người lại không. Tống Thiên Cầm có lòng hiếu kỳ này nên mới tìm đến chỗ cô, nói gần nói xa, cuối cùng vẫn có ý muốn ra oai. Tống Thiên Cầm nói đến chuyện cô viết tiểu thuyết chính là đang chỉ trích cô lừa gạt Trang Song Tử. Nghĩ vậy, Tô Thiên Bình cảm thán, kẻ có tiền chính là thế này, lúc nào cũng thích điều tra chuyện của người khác, dễ dàng đến mức khiến người ta không biết phải làm gì.

Phụ nữ luôn hiểu rõ phụ nữ, rất nhanh Tô Thiên Bình đã ý thức được cô gái đối diện này không thích cô, thậm chí còn có vẻ không tôn trọng cô. Tô Thiên Bình không hiểu những trò chơi trong giới giàu sang này, nhưng cũng đã nghe một số lời đồn đại về đại gia bao nuôi minh tinh gì đó, nhưng diện mạo của cô thế nào, trong lòng cô hiểu rất rõ, còn chưa đến trình độ được đại gia bao nuôi. Dù Lâm Kim Ngưu có sai, nhưng ít nhất cô ta còn thật tình với Trang Song Tử, nếu hỏi về đoạn tình cảm giữa cô và Trang Song Tử bị Lâm Kim Ngưu phá hỏng kia, trong hai người ai khiến Tô Thiên Bình buồn nôn hơn, cô sẽ không chút nghĩ ngợi mà nói đó là Trang Song Tử.

Trong bất cứ cuộc tình tay ba nào, kẻ thứ ba có sai, nhưng người đàn ông với trái tim không kiên định lại càng sai hơn, Tống Thiên Cầm nói cô khó nghe như vậy thật sự khiến Tô Thiên Bình không vui: "Kẻ thích chơi đùa với người khác, có ngày sẽ bị người khác chơi đùa, không có ai là ngoại lệ."

Tống Thiên Cầm không ngờ Tô Thiên Bình sẽ nói như vậy, bàn tay cầm cốc cà phê thoáng ngừng lại, sau đó lập tức bật cười một tiếng: "Lời này của cô Tô thật nhiều ý tứ, nhưng tôi chỉ thấy mỗi một mình Lâm Kim Ngưu bị chơi mà thôi, người phụ nữ không có tiền, ỷ vào gương mặt chẳng mấy hồi xuân sắc mà muốn trèo vào cái ổ bằng vàng, đó không phải kẻ bị chơi đùa thì là gì?"

Tô Thiên Bình nhíu mày, những lời này của Tống Thiên Cầm rõ ràng đang nói về Lâm Kim Ngưu, nhưng vì sao lại có vẻ đang chỉ gà mắng chó?

Cô nhướng mày nhắc nhở: "Kẻ cười nhạo người khác có lẽ sẽ có ngày bị người khác cười nhạo, nói mà để lại đường lui cho mình vẫn tốt hơn."

Tống Thiên Cầm nghe vậy sắc mặt thật sự thay đổi, cô cho rằng Tô Thiên Bình đang chế nhạo cô, giọng nói cũng trở nên sắc bén: "Tối thứ sáu tuần này là lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tổng giám đốc Ngụy, nghe nói rất nhiều người được mời tham dự, không biết cô Tô đã nhận được thiệp mới hay chưa?"

Nét mặt Tô Thiên Bình khẽ thay đổi, lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Ngụy Thiên Yết? Vì sao Ngụy Thiên Yết chưa nói đến chuyện này? Nghĩ đến một số người có thể xuất hiện ở nhà họ Ngụy trong ngày đó, nhất thời cô hận không thể xuyên qua thời gian, trở về ngày đã đồng ý với Ngụy Thiên Yết sẽ đi gặp bố mẹ anh, cô có chết cũng không muốn đi, thì ra tên khốn này có nhiều ý đồ như thế.

Thấy sắc mặt Tô Thiên Bình thay đổi, tâm trạng Tống Thiên Cầm tốt hơn nhiều, cầm cốc cà phê lên: "Phải chăng tổng giám đốc Ngụy còn chưa nói cho cô biết, có lẽ công việc của tổng giám đốc Ngụy quá bận rộn, đã quên chuyện này chăng?"

"Cảm ơn cô Tống đã nhắc nhở, tôi còn tưởng Thiên Yết chỉ gọi tôi đến gặp mặt bác trai bác gái, thì ra còn có việc này, nếu không có cô nhắc nhở, có lẽ tôi đã phải xấu mặt rồi." Tô Thiên Bình cười vô cùng chân thật, giống như không nghe được ý tứ nào khác trong lời nói của Tống Thiên Cầm.

Tống Thiên Cầm rõ ràng không ngờ rằng Tô Thiên Bình sẽ có phản ứng như vậy, cô sửng sốt, trừng mắt nhìn một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, hồi chuông cảnh báo trong lòng reo vang, cô gái này không đơn giản, cô ta khó đối phó hơn Lâm Kim Ngưu rất nhiều, cũng không phải người dễ dàng bị chọc giận.

Không hổ là bạn gái cũ chính thức của Trang Song Tử, Tống Thiên Cầm cười nhạt, Trang Song Tử đối với cô, nếu nói là đối tượng để thích, chi bằng nói là đối tượng phù hợp. Cô từng thích Ngụy Thiên Yết, nhưng người đàn ông này quá kiêu ngạo, phụ nữ bên cạnh anh ta luôn chán nản, buồn bã. Trong thời gian hai người từng hợp tác, cô đã nhiều lần ám chỉ với đối phương, nhưng đối phương không hề có phản ứng gì, dù chỉ một lần, giống như cô chỉ là một đối tượng hợp tác bình thường. Sau đó cô chọn Trang Song Tử, không chỉ vì vẻ ngoài của Trang Song Tử, mà còn vì Trang Song Tử chưa lăn lộn ngoài xã hội được bao lâu, cô có biện pháp để uốn nắn anh.

Nhà họ Trang muốn lợi dụng nhà họ Tống, làm gì có chuyện có hời như vậy, tất cả đều phải trả giá.

"Cô Tô sao có thể xấu mặt được." Nụ cười của Tống Thiên Cầm cứng nhắc: "Nếu cô Tô là người dễ dàng xấu mặt thì tổng giám đốc Ngụy sao có thể si tình như vậy với cô Tô được. Có lẽ cô không biết, không ít thiên kim nhà giàu thích tổng giám đốc Ngụy, ai nấy đều tranh nhau làm bạn gái tổng giám đốc Ngụy, kết quả tổng giám đốc Ngụy lại chỉ rung động với một mình cô Tô, thật là làm cho biết bao người ao ước."

Đây có được gọi là chia rẽ nội bộ không? Tô Thiên Bình thấy dường như đối phương còn chưa có ý ngừng câu chuyện tại đây, uyển chuyển nhìn đồng hồ đeo tay của mình, không còn sớm nữa, bình thường cô cũng không ngại ngồi nghe thêm một lúc, nhưng hai ngày gần đây cô thật sự rất bận.

"Vị trí phu nhân tổng giám đốc Ngụy này không dễ làm, không biết cô Tô có lòng tin ngồi yên ổn hay không?" Tống Thiên Cầm cười đầy vẻ quan tâm: "Dù sao, làm phu nhân tổng giám đốc thật sự không dễ dàng."

"Cảm ơn cô Tống đã lo lắng giùm tôi và Tiểu Thiên, hiện giờ điều tôi lo lắng chính là không làm tốt được vị trí chồng của Tiểu Thiên."

Tống Thiên Cầm quay đầu lại, Ngụy Thiên Yết đang đứng phía sau lưng cô, bởi vì cô quay lưng về phía cửa nên không biết Ngụy Thiên Yết đã vào trong quán cà phê từ lúc nào, lập tức nụ cười của cô trở nên vô cùng khó coi: "Tổng giám đốc Ngụy tới từ bao giờ vậy?"

"Vừa tới không lâu." Ngụy Thiên Yết đi tới bên cạnh Tô Thiên Bình, đưa mắt nhìn sắc mặt Tô Thiên Bình, thấy cô không có vẻ gì không vui mới yên tâm tiếp tục nói: "Tôi không làm phiền hai người chứ?"

"Sao có thể." Tống Thiên Cầm cười khan một tiếng: "Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có gì là làm phiền hay không cả." Không đoán được chính xác Ngụy Thiên Yết đã nghe được bao nhiêu, thái độ của Tống Thiên Cầm vô cùng khách khí: "Tổng giám đốc Ngụy, mời ngồi, anh muốn uống gì?"

"Không cần, tôi chỉ tới đón Tiểu Thiên thôi, nếu cô Tống không có chuyện gì cần nói nữa, tôi và Tiểu Thiên xin phép đi trước, gần đây Tiểu Thiên có rất nhiều chuyện phải làm, tôi sợ cô ấy thức đêm quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe." Ngụy Thiên Yết nắm lấy tay Tô Thiên Bình, đỡ cô dậy, ngoài miệng tuy khách khí nhưng dáng vẻ phải đi ngay lập tức.

"Mời hai người." Tống Thiên Cầm cười cười tạm biệt, trong lòng cô biết Ngụy Thiên Yết đã nổi giận, bởi vì Ngụy Thiên Yết tuy xa cách với phái nữ nhưng luôn luôn khách khí, lần này ngữ khí của anh đối với cô không thể tính là nhẹ nhàng được.

Nhìn hai người đi ra khỏi quán cà phê, Tống Thiên Cầm nhíu mày, hôm nay cô xử sự thật sự quá xúc động.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip