33 : Nắm tay

Jung Jihoon bị đau bụng cả một ngày mới hết, còn bệnh cảm lạnh thì tới tối hôm đó là khỏi rồi.

Buổi chiều Han Wangho không đi thi, lúc thầy Seo dạy tiết tự học buổi tối đã chạy tới phòng ký túc xá chất vấn anh tại sao không đi thi, cuối cùng vẫn không hỏi ra được lý do, thầy Seo không nỡ để Han Wangho bị mất điểm thi, thế nên đã tìm cách sắp xếp cho anh thi lại.

Còn cuộc điện thoại của chị Eira kia, Han Wangho chờ sau khi Jung Jihoon tỉnh lại thì nói hết cho hắn nghe.

Jung Jihoon từ trên giường bò dậy “Chị ấy gọi điện thoại tới?”

Lúc này, Han Wangho đang ngồi đọc sách ở bàn học “Ừ, cô ấy nói muốn cậu đến sân bay đón, tôi nói với cô ấy là cậu không đi được”

Jung Jihoon không nói gì.

Han Wangho ngưng lật trang sách “Sao thế? Tôi đã chia rẽ uyên ương phá hoại chuyện tình yêu của cậu à?”

Jung Jihoon hơi nhếch miệng “Anh ghen hả?”

Han Wangho làm động tác dừng lại “Ngại quá, cậu bớt tự luyến dùm”

Điện thoại Jung Jihoon rung lên một hồi, người bạn trước đó của hắn vẫn còn chăm chỉ gửi tin nhắn cho hắn.

Hắn bấm nút xóa tin nhắn, mắt không thấy tâm không phiền.

Chị Eira mà Han Wangho nói đến, tên đầy đủ là San Eira, là một chị gái sống cạnh nhà Jung Jihoon hồi Jung Jihoon còn đi học ở Anh, lớn hơn hắn 5 tuổi, khá thân thiết với mẹ của hắn nên hai người đã quen biết nhau từ hồi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ Jung Jihoon rất ít nói, cũng ít khi tiếp xúc với người ngoài, thường chỉ ở trong phòng kéo đàn violon. Mẹ hắn đôi khi ra ngoài biểu diễn, để cho San Eira nhà bên thay bà chăm sóc hắn.

Lúc đầu thì vì tuổi hai người còn nhỏ nên những người xung quanh không có chọc ghẹo bọn họ.

Về sau Jung Jihoon dần lớn lên, gương mặt thiếu niên anh tuấn cũng bắt đầu rõ nét, San Eira đứng ở bên cạnh hắn trông cực kỳ giống một đôi tình nhân thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành.

Hai người thường xuyên qua lại, cùng đi cùng về, đám bạn học của Jung Jihoon đương nhiên nghĩ rằng: San Eira là bạn gái của hắn.

Thật ra thì Jung Jihoon đối với San Eira cũng không phải là hoàn toàn vô cảm.

Chỉ là phần tình cảm này thực sự là cực kỳ nhỏ bé không đáng kể, lúc hắn còn là một thằng nhóc sáu, bảy tuổi, quả thực là hắn có thích chị Eira, còn nghĩ lớn lên sẽ cưới chị Eira, vân vân. Thế nhưng đồng ngôn vô kỵ, Jung Jihoon còn nói mình thích Bạo Long Thú, ai mà nghĩ Bạo Long Thú là bạn gái của hắn chứ.

(Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)

Tóm lại, San Eira là cô gái cùng hắn lớn lên, mọi người lại hiểu lầm hắn đơn phương yêu thầm San Eira, mà Jung Jihoon cũng không trực tiếp lên tiếng phủ nhận, dù sao người ta cũng là con gái, hắn thẳng thừng phủ nhận như thế sẽ khiến cho hai người phải ngượng ngùng khi gặp nhau. Hơn nữa, Jung Jihoon thật sự là cũng chẳng thích ai cả, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, hắn không để bụng.

Hắn chỉ quan tâm tới cái ván trượt với máy chơi game của mình mà thôi.

Nhưng bây giờ thì có hơi khác một chút.

Có điều, ngược lại, San Eira lại vô cùng hưởng thụ sự ái mộ của Jung Jihoon đối với cô, chẳng những không đáp lại mà còn đi yêu đương với người khác, giống như đang đùa giỡn tình cảm của cậu trai nhỏ đơn thuần Jung Jihoon vậy.

Lúc đó Jung Jihoon đang bận đấu trí đấu dũng với ba của hắn, hoàn toàn không chú ý tới chuyện San Eira đã có bạn trai. Kết quả của cuộc chiến giằng co kéo dài giữa hắn và Jung Hajun đã kết thúc với sự chiến thắng của Jung Hajun. Buổi chiều hôm sau khi San Eira công bố tình yêu, Jung Jihoon đã bị cưỡng chế đưa về nước.

Mà tất cả những chuyện này ở trong mắt bạn bè của Jung Jihoon lại biến thành vì thất tình mà ôm đau thương trở về nước.

– Cậu cũng đừng quá đau lòng, thằng bạn trai kia của chị Eira là kẻ chẳng ra gì, sau khi lừa chị ấy mười mấy vạn thì bỏ chạy, bây giờ là lúc chị ấy đang cần có người an ủi, tới lượt cậu lên sàn rồi đấy!

Bạn bè của hắn vẫn liên tục nhắn tin cho hắn, toàn là những lời khuyên hắn nên nhân lúc vườn không nhà trống mà tấn công.

– Lại nói, San Eira xinh đẹp như vậy, cậu thật sự cam lòng nhường chị ấy lại cho kẻ khác sao?

Jung Jihoon quay điện thoại ở trên tay, dựa người vào đầu giường.

San Eira trông ra sao, Jung Jihoon đã quên mất tiêu, chỉ nhớ mang máng hình như là khá xinh đẹp. Điện thoại trên tay hắn càng quay nhanh hơn, ánh mắt hắn dừng ở trên người Han Wangho.

Han Wangho ngồi ở trên ghế trước bàn học, xoay lưng về phía hắn, keo kiệt chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng.

Jung Jihoon có thể nhìn thấy cổ áo của anh….. lúc ở trong phòng ký túc xá anh không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng bông, vị trí của tuyến thể nằm ở sau gáy, ở trên còn có hai cái dấu rằng, chứng tỏ rằng Jung Jihoon đã từng cắn xuống đấy mạnh tới cỡ nào.

Hắn nhìn sang, ngoại trừ sau gáy, còn có thể nhìn thấy một bên gò má của Han Wangho.

Bóng đèn huỳnh quang chiếu xuống khiến cho làn da của đối phương trắng gần như phát sáng, so với San Eira đã sớm quên mất mặt mũi ra sao thì Han Wangho có vẻ như trông càng xinh đẹp kinh diễm hơn nhiều. Jung Jihoon rất ít khi tỉ mỉ quan sát Han Wangho như vậy, hắn nhìn một hồi lâu, tự nhiên lại cảm thấy có chút đắc ý.

Một người cao lãnh như vậy, cuối cùng còn không phải trở thành người của mình sao…….miễn cưỡng được xem là như thế. Hắn suy nghĩ một chút, lại hạ thấp tiêu chuẩn….. miễn cưỡng thì có hai phần ba là người của mình rồi.

Jung Jihoon mải mê suy nghĩ, rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Lại qua một ngày, bão táp cuồng phong bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng ngưng lại, cơn mưa tầm tã trên bầu trời GenG tạm thời ngưng lại, chuyển thành một trời đầy mây mù.

Đại hội thể thao ở GenG như thường lệ vẫn được khai mạc.

Sáng sớm, Han Wangho ngáp một cái đi vào bên trong khán đài.

Khán đài ở sân vận động được chia làm hai nửa trái và phải, học sinh khối 10 ở bên phải, học sinh khối 11 ở bên trái. Chỉ có học sinh khối 10 và 11 tham gia vào đại hội thể thao, bởi vì học sinh khối 12 còn phải lo chuẩn bị thi cử thế nên không nằm trong phạm vi tham gia đại hội thể thao.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Han Wangho tìm được một góc yên tĩnh lý tưởng, chuẩn bị ngủ một lát.

Sáng nay chưa diễn ra hạng mục thi chạy 1500 mét, thế nên Han Wangho còn vài tiếng đồng hồ để ngủ.

Mặc cho toàn bộ trường học vừa ồn ào vừa náo nhiệt, tiếng nhạc từ đài phát thành gần như lấp kín lỗ tai mọi người, Han Wangho nghiêng đầu ngủ ngon lành.

Ở nơi công cộng tràn ngập đủ loại tin tức tố của Alpha như vậy khiến cho anh càng thêm buồn ngủ hơn.

Đáng tiếc, Jung Suhwan lại không cho anh được như ý.

Hạng mục thi đấu bóng chuyền xong thì cũng đã tới giờ trưa, sau khi hết trận, Suhwan nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm trên khán đài chỗ của khối 11, tìm thấy được Han Wangho đang ngồi dựa đầu ở một góc.

Ngoại trừ các vận động viên ở ngoài thì nhà trường yêu cầu tất cả học sinh phải ngồi vào chỗ của mình. Có điều dĩ nhiên yêu cầu này rất khó để mọi người phải nghe theo, ngay cả người trong hội học sinh cũng đứng một loạt ở trước khán đài, cũng có vài học sinh đục nước béo cò nhân cơ hội lấn đến cả đài thi đấu để xem.

Lúc Suhwan tìm kiếm ở khu vực khán đài thì học sinh ở trong nhà thi đấu đã rời đi khá nhiều.

Chỗ ngồi thưa thớt, cậu liếc mắt một cái là nhìn thấy được Han Wangho.

Han Wangho đang mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì bên cạnh có một thiếu niên chen qua.

“Wangho hyung!”

Han Wangho mở mắt ra, vừa nhìn thấy đó là Jung Suhwan, anh không buồn để ý tới cậu. Dù sao cũng bởi vì đó là Jung Suhwan nên anh không bỏ đi mà vẫn ở yên tại chỗ.

Nếu đổi lại là một người khác, đến gần anh như vậy, Han Wangho đã sớm đứng lên phủi mông đánh người.

“Anh ở đây chi vậy? Không coi thi đấu sao?” Suhwan hỏi.

“Ở đây cũng xem được mà” Han Wangho qua loa trả lời cậu, thực tế thì anh chẳng có hứng xem thi đấu, mấy ngày nay phải chăm sóc Jung Jihoon khiến anh không được ngủ ngon giấc, cả người uể oải vô cùng.

Suhwan nghĩ thầm: Sao mà được!

Cậu tới đây chính là để dẫn Han Wangho chiều nay đi xem Jung Jihoon thi đấu!

Ngoại trừ ngày mai phải chạy 1500 mét thì trưa nay Jung Jihoon còn tham gia một hạng mục nữa là chạy tiếp sức 400 mét.

Han Wangho đưa mắt xuống dưới khán đàn nhìn đám nữ sinh đang chăm chú theo dõi ba cậu, y như hổ rình mồi, trong lòng không khỏi thở dài.

“Trưa nay Jihoon còn phải chạy tiếp sức 400 mét, không ai tới cổ vũ cho hắn, tội quá chừng.”

Han Wangho nhắm mắt lại “Cậu tới đây làm gì?”

Suhwan vội vàng dựa sát vào anh “Hay là chúng ta đi xem hắn đi ha?”

Han Wangho “Không cần, dưới sân có nhiều người xem cậu ta như vậy, tôi không muốn tự chuốc khổ”

Han Wangho nói không sai.

Chạy tiếp sức nam 400 mét đã bắt đầu rồi, tuyển thủ lớp 10-12 của Jung Jihoon đã vào chỗ, ở khu vực thi đấu đã có một đám con gái tụ tập.

Ngoài khối 10 ra còn có cả khối 11, có thể thấy được bình thường Jung Jihoon ở trong trường học trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào.

Nếu Han Wangho muốn đi xuống để xem thi đấu cho rõ thì phải chen chúc với đám con gái này.

……….Giỡn hoài.

Ngày nào cũng phải nhìn cái bản mặt kia chưa thấy chán sao mà bây giờ còn phải đi chen để nhìn?

Hơn nữa, chen chúc với nữ sinh sẽ mất mặt chết đi được, nếu như để bị Jung Jihoon thấy, không chừng hắn ta lại nghĩ lung tung nữa.

Anh nói “Nếu cậu muốn nhìn Jung Jihoon thì tối nay có thể tới ký túc xá để nhìn cho đã”

Suhwan nôn nóng “Đây đâu phải là vấn đề em muốn nhìn hay không! Sao anh….. sao anh không đi cổ vũ hắn chứ, dù gì cũng là bạn cùng phòng mà!”

Han Wangho rốt cuộc mở nửa con mắt, chẳng hiểu kiểu gì nói “Tôi cổ vũ cho cậu ta thì có lợi gì sao?

Chả có lợi ích gì cả.

Suhwan tức cái lồng ngực mà thầm nghĩ: Vì anh là vợ của ổng chứ sao! Anh không cổ vũ ổng thì để cho ai cổ vũ bây giờ!

Mười sáu năm sau, rõ ràng Han Wangho không phải như bây giờ.

Suhwan nhớ mang máng, Han Wangho cực kỳ bám dính Jung Jihoon, mấy lần có mặt ở nhà, tối nào Jung Jihoon tan làm trở về, Han Wangho cũng ở dưới lầu chờ chồng mình về. Đâu giống như bây giờ…. chẳng khác gì một con sói mắt trắng.

(Sói mắt trắng: là một từ tiếng Trung ám chỉ một con người vô ơn, vô tình. Sói được biết đến với bản tính tàn ác và máu lạnh, trong các loài sói, sói mắt trắng là loại hung dữ, lạnh lùng và khó nắm bắt nhất)

Han Wangho không muốn nhấc chân, Suhwan dù tức giận nhưng cũng không nỡ bỏ lại một mình Han Wangho để đi xuống dưới xem Jung Jihoon.

Hai người ở trên khán đài ngồi một lát, Son Siwoo sau khi điểm danh và kiểm tra vận động viên xong trở lại, nhìn thấy Han Wangho, lại nhìn thấy Jung Suhwan ở bên cạnh Han Wangho, im lặng không nói gì.

Sau khi uống một ngụm nước suối, cậu ta mới lên tiếng “Sao các cậu không xuống xem thi đấu vậy?”

Suhwan giận sôi máu “Wangho hyung không chịu đi!”

Son Siwoo “À”, cậu ta nhìn thấy Jung Suhwan ngồi rất sát Han Wangho, đã vượt qua ranh giới khoảng cách an toàn của Han Wangho luôn rồi.

Tuy rằng Son Siwoo đã học chung lớp với Han Wangho hai năm rồi, thoạt nhìn bề ngoài quan hệ giữa hai người không tồi, nhưng muốn trở thành tâm giao của Han Wangho thì vẫn còn là một khoảng cách rất xa.

Cậu ta không dám quá mức thân cận với Han Wangho, dù sao thì khí tức lạnh như băng trên người Han Wangho thực sự lớn, nếu gần gũi quá, không cẩn thận sẽ chạm đến ranh giới an toàn của Han Wangho, ngược lại sẽ khiến cho đối phương không vui.

Kẻ không biết sống chết, bám dính chặt như Jung Suhwan, Son Siwoo mới gặp lần đầu tiên.

Quan trọng là, bản thân Han Wangho cũng không từ chối.

Điều này có ý nghĩa rất sâu xa.

Trước khi Son Siwoo tới, trên khán đài cũng có không ít người nhìn thấy Jung Suhwan đến tìm Han Wangho, giờ phút này họ cũng đang âm thầm đánh giá.

Son Siwoo nói “Cậu ở cùng phòng với Wangho à?”

Suhwan lắc đầu “Đâu có, tụi em ở chung lầu thôi”

Son Siwoo “Lầu mấy vậy?”

Suhwan “Lầu 12 khoa Quốc tế đó”

Động tác uống nước của Son Siwoo ngưng lại, kỳ lạ hỏi “Các cậu ở lầu 12 à?”

Suhwan hỏi lại “Có vấn đề gì hả?”

Son Siwoo nói “Lầu 12 khoa quốc tế không phải bị ma ám à?”

Han Wangho khép nửa con mắt, phía sau lưng cuộn sóng nổi lên một tầng da gà.

Suhwan đang buồn chán, nghe được hai chữ “ma ám”, vô cùng hứng thú hỏi “Ma ám? Sao em không biết gì hết ta!”

“Chuyện ma quái trong GenG còn ít sao?” Đúng lúc này, Jung Jihoon bỗng nhiên từ lan can bên ngoài đi vào.

Han Wangho nghe được tiếng của hắn, liếc mắt nhìn một cái “Đây không phải khu vực của khối 10, cậu đi nhầm rồi”

Jung Jihoon chỉ vào Jung Suhwan “Tôi tới bắt người”

Son Siwoo đưa mắt nhìn Jung Jihoon, trong lòng vừa kinh vừa sợ, đồng thời không quên cảm khái: Thằng nhóc Jung Jihoon này sao có được cái khuôn mặt như thế chứ? Thượng đế chẳng những mở rộng cửa cho cậu ta, còn sẵn tiện phá hết các bức tường xung quanh cậu ta luôn”

Hắn vừa xuất hiện, khu vực khán đài khối 11 dấy lên một trận náo nhiệt nho nhỏ.

Có điều mấy vị học tỷ này vẫn còn khá rụt rè, chỉ dám đứng từ xa để nhìn Jung Jihoon khẽ bàn tán chứ không dám lại gần.

Suhwan hỏi “Ba chạy tiếp sức 100 mét xong rồi hả?”

Jung Jihoon nói “Chưa chạy, còn một lát nữa mới tới, tao lên đây nghỉ xíu”

Suhwan cảm thấy vô cùng tò mò, quay đầu lại nhìn Son Siwoo “Anh nói vụ ma ám là sao vậy?”

Son Siwoo nói “Nghe trên diễn đàn nói mấy học sinh ở lầu 12 khoa quốc tế hay bị mất đồ”

Suhwan “Thì chắc là bị ăn trộm thôi, với cả em có bị mất đồ đâu”

Son Siwoo “Thì bởi vì mãi không bắt được ăn trộm mới nói là bị ma ám. Cửa sổ với cửa phòng đều được khóa kỹ mà trong phòng lại vô duyên vô cớ cứ bị mất đồ…. không phải bị ma ám là gì!”

Suhwan rất kinh ngạc nhìn Jung Jihoon “Ba biết vụ này không?”

Jung Jihoon hờ hững nói “Sáng nay có nghe mấy người nói”

Suhwan “Chỗ ba có bị mất đồ không?”

Jung Jihoon nói “Mất sao được? Mày tưởng có ma ám thật à”

Câu này vừa mới nói ra, chưa được nửa ngày, Jung Jihoon đã bị vả mặt.

Buổi tối hôm đó quay trở lại ký túc xá, Han Wangho lật tung toàn bộ bàn học, khuôn mặt trong nháy mắt biến sắc.

Jung Jihoon tắm rửa xong, hỏi một câu “Anh tìm gì đấy?”

Han Wangho nói “Tôi bị mất đồ”

Jung Jihoon “Có ma à, anh bị mất cái gì?”

Han Wangho im lặng không nói nữa.

Thật ra, cũng không phải đồ gì quan trọng.

Cái bị mất chính là bức thư tình chẳng khác gì thư nguyền rủa mà “Jung Jihoon” viết, toàn bộ bức thư đều viết bằng ngôn ngữ của người sao hỏa, lần đó Han Wangho đã kẹp nó vào trong quyển sách, sau khi xem qua một lần thì không lấy ra nữa.

Ai ngờ nó lại không cánh mà bay?

Jung Jihoon dường như chưa bao giờ có biểu hiện quan tâm tới bức thư tình này, giống như bức thư tình này hoàn toàn không phải do hắn viết vậy.

Thật ra thì đúng là không phải do hắn viết thật.

Bức thư tình đó chính là do Jung Suhwan viết thay hắn, vừa ngu ngốc vừa mắc cười.

Han Wangho xua tay “Không có gì quan trọng, để tôi tìm lại thử”

Jung Jihoon thấy anh có vẻ sốt ruột liền nói “Nói tôi nghe xem anh đang tìm cái gì, không chừng là tôi thấy”

Han Wangho do dự hồi lâu mới mở miệng nói “……….Một bức thư tình”

Jung Jihoon ngây ngẩn cả người.

“Thư tình? Anh viết à? Hay là người khác đưa cho anh?”

“Người khác đưa cho tôi”

“………Quan trọng lắm à?”

“…………Cậu nói xem.”

Nếu không quan trọng thì đã không nóng lòng tìm kiếm như vậy rồi.

Nhưng nếu nói nó quan trọng, thì vì sao lại quan trọng?

Lần đầu tiên Han Wangho cảm thấy đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống.

“Cậu có nhìn thấy không? Là một bức thư màu hồng nhạt” Anh hỏi Jung Jihoon.

Jung Jihoon đen mặt, thay đổi dáng vẻ nhiệt tình giúp đỡ lúc nãy “Không thấy”

………..Thấy được là xé nó rồi.

Han Wangho vốn chẳng hy vọng gì vào Jung Jihoon có thể tìm kiếm giúp anh, anh thở dài, tiếp tục tìm kiếm.

Jung Jihoon thấy cảnh đấy, trong lòng cực kỳ khó chịu: Quan trọng tới vậy sao? Ai viết cho anh ta vậy, chẳng lẽ là Bae Jiah? Hay là lão cóc lần trước tỏ tình thất bại kia?

Trong phòng ngủ, đèn chớp nháy ba cái rồi đột ngột tắt ngúm.

Han Wangho giống như con mèo bị thất kinh, lập tức lui về mép giường.

Loảng xoảng một tiếng, trong phòng có cái gì đó bị rớt xuống đất.

Bên ngoài hành lang tối thui, một học sinh ở phòng khác thò đầu ra cửa gọi dì quản phòng “Dì ơi sao bị cúp điện vậy?”

“Dì ơi đứt cầu dao rồi!”

“Móa! Tui còn đang gội đầu!”

Jung Jihoon ấn thử công tắc hai lần rồi nói “Hình như cúp điện rồi”

Chiều hôm qua cũng bị cúp điện, bão lớn khiến cho nguồn điện trong trường không được ổn định, sau khi đại hội thể thao kết thúc, bên ngoài lại đổ mưa to.

Chắc ngày mai trời cũng sẽ tạnh mưa, nhưng đêm nay vẫn là một đêm khó khăn.

May mà Han Wangho đã tắm rửa trước đó rồi, cúp điện thì cùng lắm đi ngủ sớm một giấc là xong.

“Tôi đi ngủ đây” Anh đơn giản quyết định.

Jung Jihoon giống như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị, hắn dựa vào tường, hỏi ngược lại “Anh sợ tối hả?”

Han Wangho “Nhìn tôi có giống đang quan tâm không?”

Jung Jihoon chợt hiểu ra “Không lẽ là sợ ma?”

Han Wangho rợn tóc gáy.

Không nghe thấy động tĩnh gì, Jung Jihoon biết mình đã đoán trúng rồi.

Sợ ma.

Nhược điểm không ngờ tới đấy.

Hắn đang muốn tóm lấy nhược điểm này của Han Wangho để thừa thắng xông lên, tự nhiên lại biết được chuyện có thể cười nhạo đối phương. Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc” Sau ba tiếng gõ, cửa lớn bị đẩy ra.

Jung Suhwan cầm ngọn nến, vẻ mặt hưng phấn nói “Mấy anh ơi, em có ý này hay lắm!”

Jung Jihoon nhíu mày nhìn Jung Suhwan, ở phía sau Jung Suhwan….. là bọn Park Jaehyuk không biết đã chạy tới tòa nhà khoa quốc tế từ lúc nào.

Jung Suhwan vỗ ngực vì nghĩa lớn nói “Nhằm bảo vệ sự an toàn và bình yên cho các bạn học, em quyết định vào đêm mưa to gió lớn này sẽ tóm cho bằng được con ma ăn trộm dám gây rối quấy nhiễu ở đây!”

Nói xong, cậu nhìn Park Jaehyuk liếc mắt một cái, ý bảo cậu ta: Vỗ tay!

Park Jaehyuk “Đúng!”

Bộp bộp bộp.

Jung Suhwan hài lòng gật đầu “Ok!”

Cậu chuyển cây nến từ tay trái sang tay phải “Wangho ngủ chưa?”

Jung Jihoon “Vừa mới ngủ”

Đám Park Jaehyuk với Jeon Taewon hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đọc được bốn chữ “Không thể tin nổi”

……….Ở chung thiệt luôn bây?

Lúc Jung Suhwan nói cho bọn họ biết Han Wangho ở chung phòng ký túc xá với Jung Jihoon, bọn họ chết cũng không tin.

Chuyện này so với gặp ma còn đáng sợ hơn đó!

Suhwan chen vào trong phòng ký túc xá, lấy ra một tờ giấy trắng “Teng teng teng! Lên sàn thôi, đây là cây bút tiên anh đây đã khổ công chế tạo cả chiều nay, bây giờ cũng có tác dụng!”

Tờ giấy trắng trên tay cậu được viết rất nhiều chữ hán, bắt đầu là “Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh”, thoạt nhìn có vẻ như là nó đã được viết bằng cây bút tiên kia.

“Tránh chỗ tránh chỗ cho tôi nào. Mọi người ngồi hết xuống đất đi nào, Han Wangho đâu rồi, gọi anh ấy dậy đi, ở đây chúng ta mới có năm người làm sao chơi được! À nhầm, không phải là chơi mà là gọi ma quỷ hiện lên!”

Han Wangho đã sớm chui vào trong ổ chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dạng chính là, chỉ cần ta không lên tiếng thì sẽ không ai phát hiện ra ta là con rùa đen rụt cổ.

Jung Jihoon kéo chăn lại, mở miệng nói “Anh ta ngủ rồi”

Suhwan không mấy tin lắm “Ngủ thiệt rồi hả?”

Park Jaehyuk nói “Học sinh gương mẫu mà, hay đi ngủ sớm lắm.

Đương nhiên, cậu ta càng muốn nói là: Mấy người đừng có chọc tới Han Wangho nữa được không! Không nhận ra bầu không khí kỳ cục lắm sao! Nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống rồi kìa!

Jung Jihoon với Jung Suhwan hay trêu chọc Han Wangho nên không cảm thấy Han Wangho cao lãnh như thế nào.

Nhưng những người khác thì lại không như thế.

Chẳng hạn như bọn Park Jaehyuk, so với Jung Jihoon và Jung Suhwan thì lòng kính sợ của bọn họ đối với Han Wangho lớn hơn rất nhiều. Vị băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết, đóa hoa cao lãnh này vốn nổi tiếng khó gần. Đặc biệt là Jeon Taewon, từ hồi sơ trung đã bắt đầu nghe về truyền thuyết vườn trường của Han Wangho rồi, hắn nhìn Han Wangho giống như là bức tranh treo tường, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể lại gần ý dâm.

Nói thẳng ra chính là thấy sợ Han Wangho.

Jung Jihoon ngồi ở mép giường, Suhwan kéo một cái bàn lại, hai người còn lại ngồi ở trên ghế.

“Kệ đi, anh ấy ngủ rồi thì thôi khỏi gọi, chúng ta chơi”

Suhwan có vẻ rất hào hứng.

Ở trong chăn, Han Wangho nhắm hai mắt lại, cố gắng làm lơ bầu không khí quỷ dị trong phòng ký túc xá.

Jung Jihoon ngồi ở bên cạnh anh, trên bàn chỉ có một ngón nến phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, Han Wangho trở mình, tay phải chạm vào cái tay đang đặt trên giường của Jung Jihoon.

Đầu ngón tay chạm phải đầu ngón tay, trong bóng đêm, thứ cảm giác này bị phóng đại lên mấy chục lần.

Han Wangho không khỏi sửng sốt, theo bản năng rụt tay lại vào trong chăn.

Chẳng ngờ, Jung Jihoon bỗng nhiên muốn gây khó dễ, đột ngột nắm lấy tay anh.

Ở dưới chăn bông, tay phải của Han Wangho bị hắn nắm chặt lấy.

Suhwan không hề phát hiện ra chuyện này, cực kỳ hưng phấn lấy ra một cái đĩa nhỏ “Lát nữa tôi hỏi trước nha!”

Cậu bỗng nhiên ngưng lại nhìn Jung Jihoon hỏi “Sao mặt ba nhìn cà giật dữ vậy?”

Jung Jihoon nói “Tao có cười hả?”

Suhwan càng thêm khó hiểu “Thì con có nói ba cười đâu”

………Chưa đánh đã khai, giấu đầu lòi đuôi.

Han Wangho ở trong chăn giãy giụa một chút mà vẫn không thể rút được cái tay về, mặt anh đỏ bừng bừng lên, hai mắt nhắm lại, mi tâm co giật, ở trong lòng hung hăng mắng: Đồ con mèo….

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: