56 : Trường quay phim


Điện thoại đột nhiên bị ngắt.

Han Wangho kinh ngạc nhìn điện thoại.

Suhwan hỏi “Anh gọi điện thoại cho Jihoon hả? Hắn sao vậy?”

Han Wangho “Cúp máy”

Suhwan ngồi dậy “Hắn cúp điện thoại? Không phải chứ?”

Ổng còn dính người hơn cả con mà.

Cúp điện thoại của Han Wangho, tin không nổi luôn!

Suhwan khoa trương nói “Để em coi thử xem tối nay tuyết có thổi ngược không đây”

Một lát sau, điện thoại di động của Han Wangho lại rung lên.

Là Jung Jihoon gọi điện tới.

Han Wangho bắt máy “Sao cậu lại cúp điện thoại của tôi?”

Jung Jihoon ngập ngừng nói “Tôi về đấy gặp anh anh được không?”

Han Wangho “Không được”

Anh ngừng lại, bổ sung nói “Hơn nữa bọn tôi đều đang ở……”

“Tít”

Jung Jihoon lại cúp điện thoại.

Đệt!

Han Wangho bực tức chửi thề.

Thằng nhóc này bị khùng à? Não nhúng nước hay gì?

Chưa tới một phút sau, Jung Jihoon lại gọi điện thoại tới.

Han Wangho vẻ mặt tối sầm khó chịu bắt điện thoại “Tôi nói cho cậu biết, cậu dám cúp điện thoại của tôi nữa, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu”

Jung Jihoon cảm thấy hình như đầu lưỡi của mình không chịu nghe lời, hắn nói một câu lại cắn vào đầu lưỡi hai lần, cố gắng giữ bình tĩnh nói “Anh lặp lại lần nữa được không?”

Han Wangho ngập ngừng “Nói gì đây?”

Jung Jihoon ngượng ngùng một lát, lại cắn đầu lưỡi mình, khô khốc nói “…………..Thì, nói nhớ tôi”

Han Wangho cũng bị lây cả sự ngượng ngùng của hắn “Tôi có nói sao?”

Jung Jihoon lập tức nhíu mày “Anh chưa nói à?” Hắn lấy lại tinh thần, tủi thân nói “Anh muốn nói xong lại chối thì có. Chơi xấu. Anh còn là đàn ông à?”

Han Wangho “………..Thái độ của cậu là gì đấy?”

Jung Jihoon “Là thái độ chất vấn!” Hắn nói xong vẫn còn chưa hết giận, hung dữ nói một câu “Tra nam!”

“Tít”

Hắn lại cúp điện thoại.

Han Wangho:…….

Suhwan xoay người rời giường “Hắn làm sao vậy?”

Han Wangho xoa xoa giữa mày, lúc nãy nói chuyện với Jung Jihoon, bầu không khí đang ái muội, hắn lại dùng thái độ gà con tiểu học cực kỳ ấu trĩ đánh bầu không khí đó tan thành mây khói.

“Hắn lại nổi tính công chúa lên rồi, chẳng buồn nói tới hắn nữa”

Suhwan hết sức tán thành “Anh cũng thấy hắn có cái tính công chúa đúng không? Thật ra em cũng thấy vậy đó. Mà hắn còn khó hầu hạ hơn những công chúa khác nữa, đụng cái là giãy nảy lên.”

“Phải không?” Han Wangho cảm giác như mình đã tìm được tri kỷ “Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi thấy thế”

“Còn gì nữa” Suhwan hí hí há há cười xấu xa vài tiếng, nằm ở trên giường Han Wangho “Anh có biết ở trong diễn đàn người ta gọi hắn là gì không, em nói mình anh nghe thôi nha, đừng nói lại cho hắn biết, mấy người đó gọi Jung Jihoon là giáo hoa đó”

Han Wangho ngẫm nghĩ về cái danh hiệu này một chút, cảm thấy cực kỳ thích hợp, bật cười thành tiếng “Cũng đúng nhỉ”

Với một khuôn mặt như vậy, danh xưng giáo hoa là hết sức chuẩn xác đối với hắn.

Chỉ là đương sự mà biết chắc không thể nào vui nổi thôi.

Han Wangho hối thúc Suhwan “Đừng ham chơi nữa, đi tắm đi. Nhớ uống sữa bò đấy”

Suhwan ôm quần áo đi tắm.

Jung Jihoon lại gọi điện thoại qua.

Han Wangho lau khô người một lúc rồi mới trả lời điện thoại.

“Gì nữa đây? Không phải mắng tôi là tra nam sao?”

Jung Jihoon ngừng một chút “Tôi không cố ý”

Han Wangho chế giễu nói “Chắc tại tôi đã kề dao vào cổ cậu, bắt cậu phải mắng tôi là tra nam”

Jung Jihoon ho khan một tiếng “Tôi chỉ là muốn nói…”

Han Wangho chăm chú lắng nghe.

Jung Jihoon “Tôi rất nhớ anh”

Han Wangho:…….

Jung Jihoon “Tới lượt anh”

Có phải đang đi học mẫu giáo đâu, trả lời câu hỏi mà còn phải tới lượt.

Han Wangho “Cậu nhất định phải nghe tôi nói lời này đúng không?”

“Đúng vậy”

Han Wangho “Nếu tôi nói không nhớ?”

Jung Jihoon mím môi “Vậy thì tôi sẽ thay anh nhớ nhiều hơn một chút rồi chia nỗi nhớ đó sang cho anh”

Han Wangho bị hắn chọc cười “Bỏ đi, không cần nhớ giúp tôi đâu” Một tay anh cầm điện thoại, một tay cho vào túi quần “Tôi tới Seoul rồi”

Jung Jihoon “Seoul?”

Hắn nhìn đồng hồ, nãy giờ nói chuyện điện thoại với Han Wangho còn chưa tới mười phút “Anh bay qua à?”

“Chứ sao? Chẳng lẽ tôi bò qua? Tôi đi bằng máy bay, cậu đừng nghĩ nhiều, không phải mới bay đâu, tôi bay hồi chiều nay rồi. Tôi với mẹ tôi tới Seoul để ăn tết”

Jung Jihoon vội vàng hỏi “Anh đang ở đâu?”

“Tôi vẫn chưa biết”

“Ngày tôi sẽ tới tìm anh”

“Ngày mai tôi bận rồi”

“Vậy ngày mốt”

“Ngày mốt tôi cũng bận”

Jung Jihoon chợt hiểu ra “Tôi biết rồi, vậy ngày mai tôi tới tìm anh”

Han Wangho chọc hắn “Chiều ngày mai….”

“Tít”

Lịch sử cứ lặp lại giống nhau tới giật mình.

Han Wangho cầm điện thoại bị cúp ngang, không khỏi nóng nảy bực bội.

Jung Jihoon cúp điện thoại, trong lòng bồn chồn đứng ngồi không yên.

Một lúc sau, hắn đi rót cho mình một ly nước, lát sau nữa, hắn lại xuống dưới lầu lục tủ lạnh kiếm đồ ăn vặt.

Oh Pensri nhìn hắn từ trên xuống dưới……….cứ như người mất hồn, đi được năm lần, cô đề nghị nói “Hay anh tới khoa thần kinh khám thử xem sao đi?”

Jung Jihoon uống một ly nước đá “Chết đi”

Oh Pensri “Động dục à?”

Từ bên ngoài tòa nhà vang lên tiếng mèo kêu dài ngọt ngào vô cùng thích hợp với tình hình bây giờ.

Jung Jihoon:……

Hắn đi lên lầu, đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Oh Pensri ở dưới lầu cười ha ha không ngừng.

Jung Jihoon đi vào trong phòng, dứt khoát mở máy tính ra, tìm kiếm trên mạng: Làm thế nào để nhanh chóng xác lập quan hệ yêu đương?

Tìm kiếm hết cả nửa ngày vẫn không tìm ra được cách.

Đổi chủ đề tìm kiếm: Một Omega nói nhớ mình, là có ý gì?

Một đống các trang web 18+ nhảy ra, Jung Jihoon nhìn vào kết quả hiển thị trên màn hình, mặt đỏ bừng lên mất tự nhiên, hắn tắt trang web, lẩm bẩm một câu.

“Làm sao có thể là ý này được?”

Jung Jihoon từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển vở trắng, sau đó lại tìm mấy quyển sách tác phẩm nổi tiếng thế giới nói về tình yêu, chong đèn khuya đọc sách, tranh thủ trước gà gáy sớm ngày mai cố đọc cho xong.

Vừa đọc vừa ghi ghi chép chép vào trong quyển vở, bên trong vở dày đặc những ghi chép, ngay cả người luyện thi đại học cũng không chăm chỉ nghiêm túc tới cỡ đó.

Mãi cho tới tận khuya mà đèn trong phòng hắn vẫn còn sáng.

Cùng lúc đó, Han Wangho cũng dỗ xong cho Jung Suhwan đi ngủ.

Theo lý mà nói, ở cái tuổi này của cậu ta, đã học lớp 10 rồi, cũng được 16 tuổi rồi, nhưng thực tế tính cách mà cậu ta thể hiện ra bên ngoài lại nhỏ hơn nhiều so với tuổi, ngay cả ngủ cũng giống như một đứa con nít vậy.

Han Wangho ước tính thử, đoán chừng cũng chỉ xấp xỉ 13, 14 tuổi thôi.

Hơn nữa, cậu ta đối với anh quá dính người, Han Wangho lại nhớ tới mấy quyển sách vật lý lượng tử đã xem qua, lại nhìn gương mặt Jung Suhwan, thở dài.

Màn hình điện thoại ở trên tủ đầu giường sáng lên, là tin nhắn đến điện thoại của Jung Suhwan.

Ngay khi được nghỉ Tết, group lớp cực kỳ náo nhiệt, tuy rằng cậu đã bật chế độ im lặng, nhưng trên màn hình vẫn nhấp nháy.

Han Wangho sợ sẽ làm Jung Suhwan chói mắt nên tiến tới định tắt điện thoại của cậu.

Kết quả khi nhìn thấy màn hình khóa, tay anh ngưng lại ở giữa không trung.

Suhwan đương nhiên không hề sử dụng chiếc điện thoại di động đã theo cậu xuyên không qua một cách khó hiểu, chiếc điện thoại kia không kết nối được mạng internet 3G của mười sáu năm trước.

Điện thoại di động hiện giờ đang sử dụng là iPhone đời cũ.

Dùng Bluetooth để chia sẻ một bức ảnh selfie từ điện thoại cũ sang điện thoại mới, Suhwan cũng là người khá tự luyến, cậu chọn một bức ảnh selfie của mình cài làm màn hình khóa điện thoại.

Bức ảnh selfie ấy đương nhiên không phải là Jung Suhwan bây giờ, mà là Jung Suhwan của mười sáu năm sau.

Cậu lớn lên rất giống với Jung Jihoon, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt sáng sủa, trên chóp mũi có một nốt ruồi nho nhỏ, tóc hơi xoăn tự nhiên, khi cười rất giống Jung Jihoon, trong miệng còn hai chiếc răng nanh, làn da trắng như sữa giống Han Wangho, cậu đang mặc trang phục cưỡi ngựa, tay giơ chữ V, đôi mắt cười đến híp lại.

Không hề giống một chút nào với “Jung Suhwan” hiện tại cả.

Một cậu nhóc thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của Jung Jihoon và Han Wangho, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm của đám đông.

Choi Yumin từng nhìn thấy màn hình điện thoại của Suhwan, cô nhìn lướt qua, chỉ cho rằng Jung Suhwan tìm trên mạng hình của một minh tinh nhỏ nào đó làm hình nền thôi.

Bây giờ thì Han Wangho cũng nhìn thấy được bức ảnh selfie này.

Anh nhìn chằm chằm một lúc, bóp tắt màn hình điện thoại, ôm mặt ngã xuống trên giường “Chuyện gì đây chứ….”

Bình minh đến, Suhwan bị đánh thức.

Park Jungmi hối thúc hai người mau chóng thay quần áo, sáng nay phải tới nhà ông cố.

Han Wangho phối hợp với tốc độ của Park Jungmi, mặc xong quần áo đi xuống dưới lầu. Tài xế của nhà ông cố đã chờ ở cửa khách sạn.

Bốn người lên xe, khoảng 10 giờ là đã tới nhà ông cố.

Đã nhiều năm rồi Song lão gia không gặp Han Wangho, nghe nói anh đến, ông liền bảo con trai đỡ mình ra đón từ ngoài sân. Han Wangho được Song lão gia dẫn vào trong nhà, ân cần hỏi han một hồi, sau đó đưa cho anh bao lì xì đỏ và một ngọc bội, Park Jungmi đứng ở bên cạnh liên tục từ chối nhưng Song lão gia không nghe.

Suhwan chống cằm nhìn Song lão gia, cậu chẳng hề có chút ấn tượng nào với ông cố này cả, có lẽ là vì khi cậu sinh ra thì ông đã qua đời.

Tuy nhiên, cậu có biết sơ về quan hệ của Song gia với Han Wangho.

Suhwan nghe cô nhỏ của cậu từng kể, Song lão gia cực kỳ yêu mến Han Wangho, ông còn có một đứa chắt trai lớn hơn Han Wangho một chút, đang học năm thứ hai ở SNU.

Năm đó nếu không có cha cậu thì Han Wangho suýt chút nữa đã là người nhà Song gia.

Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Chắt trai kia của Song lão gia, Song Kyungho đã trở về.

Song Kyungho là một Alpha, bề ngoài khá nghiêm túc, nghe nói đang học chuyên ngành chính pháp (chính trị và pháp luật), tương lai nếu không phải làm chính trị thì sẽ làm luật sư, có cây đại thụ Song gia chống lưng, tiền đồ vô hạn.

“Dì Park, chú Han, Wanghi” Song Kyungho vừa vào liền chào hỏi mọi người, nhìn thấy Jung Suhwan, có hơi ngạc nhiên.

Han Wangho nói “Bạn học của em”

Park Jungmi vui vẻ trêu chọc nói “Nó là đứa bạn Wangho mới quen gần đây, hai đứa thân nhau lắm, bây giờ thằng bé này sắp thành một nửa con trai của dì rồi”

Suhwan cười gượng, ở trong lòng phỉ nhổ: Bà ngoại, vai vế bị lộn rồi!

Song Kyungho nhìn Han Wangho “Lần gần nhất anh gặp Wangho, hình như em vẫn còn đang học sơ trung, mới chớp mắt đã lớn như vậy rồi. Anh về gấp quá nên không chuẩn bị quà gì cho em cả, 9x chúng ta thời thượng một chút, anh trực tiếp chuyển khoản cho em nhé?”

Park Jungmi “Cháu đừng chuyển cho nó, lúc nãy ông cố cho nó cái bao lì xì lớn lắm rồi, nó không xài hết đâu”

“Ông cố cho là tấm lòng của ông cố, cháu cho là tấm lòng của cháu”

Song lão gia nói “Jungmi, đừng quan tâm tới bọn nhỏ chúng nó nữa. Kyungho, mấy ngày này cháu nhớ đưa em trai cháu đi tham quan Seoul nhiều một chút”

Lúc ăn cơm, cả nhà quây quần chung một bàn, khó tránh bàn đến chuyện tình cảm của mấy đứa cháu nhỏ.

Song lão gia thật sự rất quan tâm tới Han Wangho, khi anh lớn rồi, ông liền hỏi Park Jungmi về chuyện tình cảm của Han Wangho.

Trên bàn ăn đều là mấy người nhà họ Song, không có người ngoài. Park Jungmi từ nhỏ được ông nuôi lớn, Song gia đối với bà cũng giống như là nhà mẹ đẻ vậy, bà không giấu giếm gì cả, trực tiếp nói ra chuyện Han Wangho đã phân hóa lần hai.

Song lão gia nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc, lại hỏi kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút.

Park Jungmi đã lược bỏ đi một vài chi tiết, chỉ nói về nguyên nhân và kết quả của sự việc.

Ăn cơm xong, Han Wangho nhận được tin nhắn của Jung Jihoon, hỏi anh đang ở đâu.

Anh đang định trả lời lại thì bị Song Kyungho gọi “Wangho”

Han Wangho xoay người lại, Song Kyungho nhét bao lì xì vào trong người anh “Cho em này”

“Em không phải trẻ con, cho em làm gì?”

Song Kyungho cười nói “Cầm đi, chê ít à? Anh chỉ là một sinh viên nghèo, không có nhiều tiền đâu”

Dáng vẻ nói chuyện của hai người lọt vào trong mắt Song lão gia.

Ông nói đùa “Kyungho với Wangho, một người là Alpha, một người là Omega, trông rất xứng đôi”

Park Jungmi nói “Ông ngoại, ông đừng có ghép đôi bậy bạ mà, Wangho còn nhỏ, hơn nữa Kyungho ưu tú như vậy, chẳng lẽ ở trong trường lại không có bạn gái sao?”

“Ở ngoài làm gì có ai ưu tú được như Wangho. Ông thấy hai đứa nhỏ này hợp nhau lắm”

Park Jungmi không hề để tâm lời của ông ngoại nói, chỉ nghĩ là người già nói đùa một câu vậy thôi.

Hơn nữa, bà còn không hiểu con trai bà sao?

Giấu bà chạy ra ngoài đi chơi với tên tiểu tử thúi nhà ông Jung, vậy mà vẫn còn mạnh miệng bảo mình không thích đối phương, không thích mà gây ra nhiều chuyện rắc rối đến vậy à?

Có điều, đang ở trước mặt Song lão gia nên Park Jungmi không dám nói Han Wangho với con trai ông Jung đang trong một mối quan hệ phức tạp dây dưa không rõ ràng.

Chuyện này còn phải nói tới đời trước.

Con trai của Song lão gia với ông nội của Jung Jihoon là bạn đồng trang lứa. Hai người bọn họ xưa kia là đồng đội của nhau, từng đến dạy học ở một vùng nông thôn phía Tây, ở đấy họ gặp Bae Soomi, một cô gái trí thức đến từ thành phố H, cũng chính là mẹ ruột của Park Jungmi, bà ngoại của Han Wangho.

Hai chàng trai khi ấy đều yêu mến Bae Soomi, tìm mọi cách theo đuổi cô suốt một thời gian dài, cuối cùng người không theo đuổi được, ngược lại kết thù. Vốn dĩ Bae Soomi được gả tới Song gia, thế nhưng người họ Jung kia cũng chẳng phải dạng vừa, mang súng tới quấy phá, lúc ấy đã gây ra một trận ồn ào náo loạn rất lớn.

Hôn lễ của Bae Soomi cứ như vậy bị làm cho lộn xộn, sau cùng cô không gả vào Song gia, cũng không gả vào Jung gia, mà ở bên cạnh một thầy giáo dạy học họ Park, rồi có Park Jungmi.

Có điều, sau khi kết hôn với thầy giáo họ Park kia, cuộc sống của Bae Soomi chẳng hề dễ dàng, chung sống với thầy giáo kia được vài năm, cả hai vợ chồng đều mắc bệnh nguy kịch mà đột ngột qua đời. Song lão gia đã đích thân đưa Park Jungmi từ Singapore trở về nước và nuôi dạy bà ở bên mình, mãi cho tới khi Park Jungmi được người nhà đón trở về.

Con trai lớn của Song lão gia đã qua đời……….. cũng chính là cái người năm đó suýt chút nữa đã kết hôn với Bae Soomi, sau khi anh ta biết Bae Soomi đã chết, cũng đau lòng mà mắc chứng trầm cảm rồi chết theo.

Park Jungmi lớn lên rất giống Bae Soomi, Song lão gia khi ấy cực kỳ yêu thương cô con dâu chưa bước vào cửa này, về sau cũng dành tình thương ấy cho Park Jungmi, rồi cũng yêu thương Han Wangho như vậy, đây cũng là lý do vì sao Song lão gia lại quan tâm chú ý tới Han Wangho như vậy.

So với Park Jungmi, anh còn giống Bae Soomi hơn một chút, chẳng những ngoại hình giống mà tính tình cũng giống, đều là người lãnh đạm nhưng rất ưu tú.

Park Jungmi biết được những chuyện cũ này đều là do chú hai của bà kể lại, bà thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu rõ được tại sao người nhà họ Song luôn không vui khi nhìn thấy người nhà họ Jung.

Đây là ân oán của nhiều thế hệ!

Han Wangho đương nhiên không hề biết đến những ân ân oán oán trong đó.

Song Kyungho mở miệng “Thấy em cứ bấm điện thoại suốt, em đang nhắn tin với ai vậy?”

Han Wangho cất điện thoại vào trong túi “Một người bạn”

Quan hệ giữa anh và Jung Jihoon thật không thể nào dùng một câu mà giải thích hết được, giải thích ra, bản thân anh cũng cảm thấy rất rắc rối.

Song Kyungho nhìn anh không muốn nói tiếp đề tài này, có lòng tốt nói “Em muốn đi đâu chơi? Anh dẫn em đi?”

Han Wangho “Không làm phiền anh, tạm thời em không có nơi nào muốn đi cả.”

Song Kyungho khách sáo vài câu, sau đó ôn hòa tạm biệt Han Wangho rồi vội đi công chuyện của bản thân.

Suhwan chờ Song Kyungho đi rồi, vội vàng tiến lên nói “Anh cách xa anh ta một chút!”

Han Wangho “Vì sao?”

Suhwan:………Sao trăng gì! Tại vì ông lão kia mai mốt rất có thể sẽ làm mai mẹ cho cái gì Kyungho đó!”

“Không vì gì hết, tóm lại anh cứ cách xa anh ta một chút là được!”

Park Jungmi cắt ngang hai người, nói “Con trai, con giúp mẹ đi đón một người nhé”

Han Wangho “Han Siwon sao?”

Park Jungmi “Ừ, nó đang ở phim trường, con giúp mẹ đi đón nó đi”

Han Siwon là anh họ của Han Wangho, học SeoulArts, sau khi tốt nghiệp thì tiến vào giới giải trí, không quá nổi cũng không quá chìm, mấy ngày Tết này, anh ta vẫn còn bận rộn đóng phim.

Suhwan xung phong tình nguyện đi chung với Han Wangho, còn hỏi kỹ phim trường ở chỗ nào.

Sau đó cậu tức tốc gửi định vị qua cho Jung Jihoon.

Sau khi gửi định vị xong, lại gửi một cái máy chơi game mà cậu đã canh me từ lâu qua, ý bảo Jung Jihoon nên trả chút thù lao cho cậu.

Mấy ngày này rất khó bắt được taxi, nên Song Kyungho đã sắp xếp tài xế chở Han Wangho.

Nơi này ở vùng ngoại thành, xe chạy được nửa đường, trận tuyết rơi dày đặc hôm qua vẫn còn chưa tan hết lại ập đến.

Tới nơi, Han Siwon mặc trang phục diễn, cầm ô ra đón bọn họ.

Nhìn thấy Han Wangho, anh ta vội vàng vẫy tay “Ở đây này!”

Han Wangho với Jung Suhwan đi qua, Han Siwon vỗ vỗ vai anh “Đã cao lớn như vậy rồi!”

Han Wangho “Đừng xem em là trẻ con.”

Han Siwon là một Omega xinh đẹp, lớn lên trông giống như một hồ ly tinh yêu diễm, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt. Có điều, tính cách của anh ta hoàn toàn trái ngược với ngoại hình, là một ngốc bạch ngọt. Khoảng thời gian trước, bạn trai anh ta ngoại tình rồi bỏ rơi anh ta, tạm thời thì anh ta đang độc thân.

Han Wangho giới thiệu nói “Đây là bạn học của em, đi cùng em tới đây, khi nào anh xong việc?”

Han Siwon “Diễn viên chính vẫn chưa tới, bọn anh cứ chờ thôi. Nếu không tới thì trước mắt chỉ có thể quay được một cảnh, đúng lúc tuyết rơi”

Anh ta cười hì hì đẩy Han Wangho đi về phía trước “Để anh họ mời em uống trà sữa nóng nha!”

Han Wangho bị kéo vào đoàn làm phim, đạo diễn Moon vừa nhìn thấy anh, tò mò hỏi “Siwon, người này là ai vậy?”

Han Siwon “Em họ của tôi, ngoài trời tuyết đang rơi lớn nên tôi kéo em ấy vào đây để trú một lát rồi sẽ đi ngay”

Đạo diễn Moon “Ái chà, ngoại hình cậu ta khá đấy”

Là một vị đạo diễn, ông luôn đặc biệt chú ý đến những nhân tố xinh đẹp.

Han Siwon “Em đừng để ý, ông ấy đang khen em đấy”

Han Wangho lắc đầu, tỏ ý là mình không ngại.

Trước kia đi ở trên đường, anh hay bị mấy người săn ngôi sao chặn lại, anh đã quá quen với những chuyện như này rồi.

Suhwan ngồi ở bên cạnh anh, lén lút báo cáo với Jung Jihoon: Khi nào ba mới tới vậy? Con sắp chết cóng rồi!

Jung Jihoon trả lời cậu: Wangho bị lạnh sao?

Suhwan: Không có! Mà ba còn có lương tâm không hả! Ba xem coi ai là người ở trong ngày trời bão tuyết hỗ trợ giúp ba! Ai là người cam tâm tình nguyện làm thiết bị định vị chạy bằng cơm cho ba hả!

Jung Jihoon: [Gửi qua ảnh chụp màn hình đã mua thành công máy chơi game]

Suhwan: Ba ba, ba thật tốt!!! [hun] [hun] [hun] [hun] [hun] [hun] [hun] [hun]

Cậu tắt điện thoại, chờ Jung Jihoon tới.

Han Siwon đang giới thiệu đoàn làm phim của anh ta.

Suhwan đứng ở bên cạnh nghe, phát hiện ra bộ phim mà đoàn làm phim này đang quay nghe rất quen tai, sau khi nhớ kỹ lại, chợt nhận ra, đây không phải là quán quân phòng vé của năm đó sao? Là bộ phim điện ảnh cổ trang huyền huyễn tiên hiệp 3D đầu tiên của Hàn Quốc, do đạo diễn Moon Donghyun chỉ đạo sản xuất, tên là <Thục Sơn Tiên Đạo>

Sở dĩ cậu biết tới bộ phim điện ảnh này, bởi vì Han Wangho đã đóng một vai khách mời trong đó, vai một tiểu tu sĩ.

Suhwan hoàn hồn lại, đúng lúc nghe Han Siwon nói “Em cũng đang rảnh mà, có muốn đóng thử một vai quần chúng không?”

Chòi má!

Đệt! Thật là vãi linh hồn!

Mình đang được trực tiếp chứng kiến hiện trường năm đó sao!

Từ sau khi Suhwan xuyên qua, gần như không ngừng tham gia vào cuộc sống của Han Wangho, từng chút một tìm hiểu về những chuyện mà cậu chỉ được nghe kể chứ không rõ nguyên nhân.

Han Wangho “Đóng phim? Thôi ạ”

Han Siwon “Không sao đâu. Em nhìn đằng kia kìa, có thấy không, bạch y đó, tu sĩ của môn phái chúng ta đều mặc bộ đấy, em chỉ đóng vai một tiểu tu sĩ quần chúng trong đó thôi”

Suhwan với Han Wangho cùng nhìn qua, Han Siwon chỉ vào bạch y trông rất tiên khí. Bộ phim điện ảnh của mười sáu năm trước này, đã là một hạng mục lớn với số tiền đầu tư lên tới vài trăm triệu, từ đạo cụ, y phục, hóa trang đều đỉnh cao. Cho dù là bạch y đơn giản nhất, cũng tràn ngập tiên khí, tràn ngập quyến rũ.

Han Siwon từ giá bên cạnh rút kiếm ra “Em có muốn thử kiếm không?”

Han Wangho có hơi ngứa tay “Để em thử xem”

Con trai mà, ai cũng thích chơi mấy thứ đồ chơi như binh khí này.

Suhwan cũng thử cầm một cái, khoa tay múa chân đánh qua đánh lại với Han Wangho. Han Wangho có vẻ rất có hứng thú đối với việc đóng phim, đánh với Jung Suhwan một hồi, Suhwan bị anh đánh tới tấp không phản kháng lại được, Han Siwon từ chỗ đạo diễn Moon quay lại “Nói xong rồi, đi, chúng ta đi thay đồ”

Han Wangho thả kiếm xuống “Thay thật à?”

Suhwan “Thôi thử đi, dù sao cũng không mất tiền”

Cậu sợ nếu Han Wangho không đi, thì hiệu ứng cánh bướm sẽ dễ dàng xảy ra hơn.

Trợ lý và chuyên viên trang điểm của Han Siwon giúp Han Wangho thay y phục và hóa trang.

Han Siwon đi vòng quanh Han Wangho một vòng “Tuyệt vời, gương mặt này của em nếu gia nhập làng giải trí có thể trở thành sao hàng đầu đấy”

Han Wangho cảm thấy thật sự xấu hổ, anh biết mình trông cũng đẹp, nhưng anh chẳng hề tự luyến chút nào “Đừng khoa trương như vậy chứ”

Han Wangho “Anh nói thật, em mà khiêm tốn quá là đồng nghĩa với tự mãn đấy”

Anh ta với Han Wangho đi ra ngoài, gặp Moon Hyeonjun tới thăm trường quay.

Moon Hyeonjun đang học làm đạo diễn với ba của hắn, đứng dậy nhìn thấy Han Wangho đang đi ra từ lều hóa trang, hắn nghĩ anh là một diễn viên nhỏ, sửng sốt một lúc, hỏi phó đạo diễn “Diễn viên kia là ai vậy?”

Phó đạo diễn nhìn qua, nhìn thấy Han Wangho, cũng tỏ ra kinh ngạc “Không biết, chắc là diễn viên quần chúng”

“Diễn viên quần chúng” Moon Hyeonjun nói “Không phải là sinh viên SeoulArts đấy chứ?”

Tới đây để quay phim và thực tập sao?

Nếu không với gương mặt này, diễn vai bình hoa nào chẳng được, cần gì đi làm diễn viên quần chúng?

Suhwan chạy vòng quanh Han Wangho “Anh mặc cái này vô đẹp quá đi! Không phải, anh mặc gì cũng đẹp hết á!”

Han Wangho nghịch cổ tay áo của mình “Lần đầu mặc thử”

Suhwan nghĩ thầm: Mai sau mẹ sẽ thường xuyên mặc nó đó.

Anh hỏi Han Siwon “Cảnh này diễn về cái gì?”

Han Siwon “Một tang lễ”

“Tang lễ?”

Han Siwon nói ngắn gọn cho Han Wangho nghe về cảnh diễn.

Diễn vai quần chúng, chỉ cần đi theo vị trí có sẵn là được, thậm chí cũng không cần nhớ vị trí, chỉ cần đi theo người đi phía trước là được rồi.

Trong cảnh quay này, đại sư huynh của Thục Sơn, Yu Changmin bị Yêu tộc hại chết. Thục Sơn đã cử hành tang lễ cho Yu Changmin. Cảnh quay chủ yếu là mọi người đều mặc bạch y và đi từ đầu này tới đầu kia của con đường núi. Đạo cụ chính là chiếc đèn lồng màu trắng, mấy người đi ở trước thì cầm cờ trắng, cũng sẽ được lên hình nhiều hơn.

“Cứ đi từ đây qua đó là được” Han Siwon chỉ vào vị trí.

“Vậy còn anh?”

“Anh sẽ đi ở đằng trước và khóc, anh diễn vai tiểu sư đệ của Yu Changmin”

Suhwan nhớ rõ, khung cảnh của tang lễ này cực kỳ mỹ lệ và linh hoạt kỳ ảo, chỉ đạo mỹ thuật và chỉ đạo âm nhạc đều đoạt giải thưởng quốc tế lớn.

Cũng chính trong cảnh tang lễ này, Han Wangho đã bị mấy cư dân mạng phát hiện ra, trong nháy mắt huyết tẩy các diễn đàn.

Trong cảnh quay này, vốn dĩ anh đang đi rất tốt, chẳng hiểu vì sao, trên đường đi, bỗng nhiên anh lại ngoái đầu lại một lần, đạo diễn Moon có tiếng là người thích quay mỹ nhân, cái quay đầu lại này của Han Wangho lập tức bị ống kính máy quay bắt được, hơn nữa còn được quay đặc tả. Ánh mắt hàm chứa tình cảm đầy phức tạp kia, có thể gọi là ngàn năm có một.

Sau đó, khi “Thục Sơn Tiên Đạo” vừa được công chiếu, vô số khán giả đã bị kinh ngạc và ấn tượng sâu sắc với cái ngoái đầu lại này, ở trong tài khoản chính thức của bộ phim điên cuồng bình luận hỏi diễn viên đóng vai tiểu tu sĩ này là ai, thậm chí, đông đảo các fan của bộ phim Thục Sơn đã ở trên các diễn đàn và Tieba phân tích ánh mắt của vị tiểu tu sĩ này, đào sâu cốt truyện của Thục Sơn, lôi ra một loạt các bài luận văn nhỏ chứa đầy thuyết âm mưu càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

Theo những lịch sử mà các fans của Han Wangho tổng hợp lại trên internet, hình ảnh gif cảnh ngoái đầu lại kia của Han Wangho đã từng trở thành chữ ký trong thanh bài đăng ở trên Tieba, gần như là mọi người dùng để spam.

Nó gần như trở thành giai thoại của một thời đại, cứ hễ có các bài tổng hợp những mỹ nam cổ trang, hoặc là video được edit về giới giải trí thì hầu như đều có cái ngoái đầu lại tuyệt mỹ này.

Suhwan đương nhiên cũng chẳng biết tại sao năm đó mẹ cậu lại ngoái đầu lại.

Chuyện này đã trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp trong giới điện ảnh, không biết là khi đó đoàn đội của Han Wangho cố ý làm marketing hay vì cái gì. Anh đã từng xuất hiện trên rất nhiều các chương trình tạp kỹ, không ít MC đã hỏi anh năm đó vẫn là một học sinh trung học đến quay phim Thục Sơn, vì sao lại có một cái ngoái đầu lại như vậy, nguyên nhân xuất hiện cái ngoái đầu đó là gì, để đoạt diễn hay là để tăng đất diễn cho mình?

Lần nào Han Wangho cũng không cho ra đáp án xác thực, khiến cho mọi người đều vò đầu bứt tai.

Trợ lý nhỏ của Han Siwon sắp xếp cho Han Wangho đi theo đội ngũ đóng phim.

Suhwan nhìn trang phục của Han Wangho, quả nhiên, không hề giống như những người khác………. trang phục thì như nhau, nhưng người khác mặc vào thì là nhân vật quần chúng, còn Han Wangho mặc vào thì giống hệt như nam chính vậy.

Cái thế giới chết tiệt chỉ biết nhìn vào khuôn mặt này, quả thực là tàn khốc.

Trợ lý nhỏ đối với Han Wangho rất tốt, những diễn viên quần chúng khác đều tự mình cầm ô, chỉ có mỗi mình Han Wangho tuy là diễn viên quần chúng nhưng lại có trợ lý cầm ô cho.

Sau khi đạo diễn Moon sắp xếp các vị trí quay phim, trợ lý nhỏ mới từ hiện trường quay phim đi xuống dưới.

Cảnh tượng trước mắt, cho dù là không có hậu kỳ, cũng vẫn là một cảnh tượng tuyệt đẹp tới tột cùng.

Bầu trời tuyết rơi dày đặc trắng xóa, tiên tử bạch y phiêu phiêu, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn cầm chiếc đèn lồng màu trắng tinh xảo, cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước, gió thổi qua, bạch y tung bay theo gió đi trên con đường núi, quả thực khiến người ta có ảo giác như nhìn thấy tiên nhân đang đi qua đường vậy.

Nhân vật của Han Wangho đi ở giữa đội ngũ, nhìn bóng dáng từ đằng sau, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của anh rũ tới eo, cùng với sườn mặt như ẩn như hiện.

Đạo diễn Moon “Được rồi………..tất cả sẵn sàng, chuẩn bị, action, bắt đầu bước đi!”

Cả phim trường đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Suhwan bị nhiễm vào bầu không khí này, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chăm chú nhìn vào Han Wangho, chờ xem khi nào anh sẽ ngoái đầu lại.

Có điều, rốt cuộc vì anh lại ngoái đầu lại chứ?

Ngoái đầu lại thôi còn chưa nói, Suhwan đã từng nhìn thấy gif của cái ngoái đầu lại tuyệt đẹp ngàn năm có một kia, Han Wangho cầm theo đèn lồng giấy, từ bên phải ngoái đầu lại.

Giống như Nhiếp Tiểu Thiến phiên bản nam bị Hắc Sơn Lão Yêu khống chế, lông mày không được nhíu lại, môi không được mím, ánh mắt ẩn chứa tình cảm đưa tình, xinh đẹp như một con búp bê bằng sứ, có cảm giác mong manh dễ vỡ như pha lê.

(Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Sơn Lão Yêu là hai nhân vật trong Thiện Nữ U Hồn)

Mẹ của cậu rốt cuộc đã thấy gì mà lộ ra loại ánh mắt này, quả thực như muốn câu đi hồn phách của người ta.

Rất mau, Suhwan sẽ biết được nguyên nhân.

Điện thoại di động của cậu rung lên một hồi, là tin nhắn Jung Jihoon gửi tới, hỏi cậu đang ở đâu.

Điện thoại của Han Wangho đang để ở trên ghế, trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, là Jung Jihoon gọi. Có lẽ là hắn đã gọi cho Han Wangho mấy cuộc gọi mà không được thế nên lúc này mới gửi tin nhắn qua cho cậu.

Suhwan gửi định vị qua cho Jung Jihoon, chẳng bao lâu, Jung Jihoon đã đến.

“Sao chỉ có mình mày vậy? Wangho đâu rồi?” Jung Jihoon phủi phủi tuyết trên vai.

Bộ đồ hắn đang mặc, là bộ mà Han Wangho đã mua cho hắn.

Khoe khoang!

Suhwan hừ một tiếng “Đang đóng phim”

“Đóng phim?” Jung Jihoon khó hiểu “Hai người chạy tới đây để đóng phim?”

Suhwan nói ngắn gọn “Anh họ Wangho là diễn viên, rủ ảnh đi đóng vai quần chúng”

Jung Jihoon nhìn chằm chằm vào đội ngũ diễn viên thật dài trước mắt “Anh ta diễn cái gì?”

Suhwan “Một trong số đó đó, ba tìm được không?”

Jung Jihoon “Khùng hả, tao tìm làm gì cho mệt, kêu một câu là được rồi”

Hắn thật sự kêu Han Wangho.

Một tiếng kêu này khiến đạo diễn Moon giật mình.

Còn chưa kịp nổi đóa lên, thì thấy giữa bốn, năm cái máy quay, một thiếu niên ở trong đội ngũ kinh ngạc ngoái đầu lại.

“Đừng dừng!” Đạo diễn Moon bỗng nhiên đè máy quay lại “Kéo ống kính quay đặc tả!”

Hai tay Jung Jihoon đặt ở bên miệng làm cái loa.

Han Wangho suýt chút nữa tưởng rằng anh đã nghe lầm……….một khi Jung Jihoon xuất hiện ở bên cạnh anh, Han Wangho không thể để tâm vào bất cứ chuyện gì nữa, gần như mọi sự chú ý của anh đều bị hắn cướp đi mất vậy.

Thế nên, anh đã ngoái đầu lại, nhìn thấy Jung Jihoon đang đứng ở cách đó không xa.

Jung Jihoon nhìn thấy anh ngoái đầu lại, giơ cánh tay lên vẫy vẫy tay với anh. Khi hắn cười rộ lên, hai chiếc ranh năng đều lộ ra bên ngoài, đôi mắt cong thành một chiếc cầu nhỏ.

Xuyên qua màn tuyết rơi dày đặc đầy trời, Han Wangho ngơ ngẩn mà nhìn hắn, anh chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo một chút nào.

Trời phủ tuyết trắng xóa không có nổi một tia nắng, nhưng cũng không hề tối tăm, bởi vì có cái gì đó đã thay thế ánh nắng, tuy rằng không chói lọi như ánh mặt trời, nhưng đối với anh mà nói đã đủ lắm rồi, đủ để tan chảy mọi bức tường bằng gạch băng của anh.

Thiếu niên không biết ái hận, chỉ một cái liếc mắt cả đời liền rơi vào động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: