chương 14 Xây công ty cho cậu
Pete bị Vegas dọa cho ngây người, nhất thời ngồi im trên giường. Sao nửa đêm nửa hôm hắn lại chạy lên đây nói cái này?!
Vegas tới gần chỗ y, chất vấn y:
“Tại sao phải đổi công ty? Là công ty kia chủ động liên hệ với cậu sao? Đã ký hợp đồng chưa?”
Tốc độ nói của hắn cực nhanh, không ngừng chất vấn Pete.
“Ký rồi cũng không được đi.”
Pete vô cùng khó hiểu, nói:
“Vẫn chưa. Hai ngày nữa mới ký. Đổi công ty chuyên nghiệp hơn thì không tốt sao?”
Vegas tức giận đến nỗi giật mí mắt, nói:
“Trên đời này có nhiều công ty giải trí như vậy, công ty khác cũng được sao nhất định phải chọn công ty đó? Chỉ riêng giải trí NK là không được.”
Này là tuyên ngôn bá tổng gì đây. (Bá tổng = tổng tài)
Pete rất hiếm khi gặp người còn khó hiểu hơn mình, Vegas là một trong số đó, y tò mò hỏi:
“Tại sao giải trí NK lại không được?”
Y từ trên giường bước xuống, lục cái túi của mình từ bên trong lấy ra một tờ hợp đồng, nói:
“Điều kiện của bên đó tốt lắm nha. Không phải ngươi mong ta đóng phim thần tượng sao? Chỉ cần ký hợp đồng là có thể đóng rồi.”
Vegas không đợi y hành động, duỗi ba toong bắt hợp đồng về phía mình, cầm trên tay xem qua vài lần sau đó giơ tay xé rách hợp đồng.
“Này!”
Pete muốn ngăn cản hắn nhưng lại không dám tới gần.
Trong cơn tức giận, thần khí của Vegas quá mãnh liệt, Pete chưa từng sợ bất kì ai nhưng hiện tại đối mặt với Vegas vậy mà có chút kinh hãi.
Loại cảm giác này khiến y rất khó chịu, tựa như có bàn tay đè xuống gáy y, dùng sức mạnh không thể kháng cự ép y cúi đầu. Pete nhíu mày, muốn gạt cái tay kia ra lại phát hiện không có biện pháp thành công.
“Bỏ đi. Ngày mai in lại một bản nữa.”
Ai ngờ Pete thế mà còn nói như vậy. Câu này không khác gì thêm dầu vào lửa. Mắt Vegas ửng lên màu đỏ yêu dị, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt giống như phủ thêm một lớp băng tuyết, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
Vegas vung tay, hợp đồng bị xé hủy như hoa tuyết bay lượn từ trong ngón tay thon dài của hắn rơi lả tả xuống mặt đất.
Hắn cười khẽ một tiếng, lần nữa nắm chặt ba toong, duỗi ra móc vào quần áo Pete nhẹ nhàng gạt một cái liền kéo Pete xuống giường.
Ba toong làm bằng kim loại, cấu tạo phức tạp, đầu trước có thể biến ra không ít công cụ, tổng thể rất nhẹ cũng rất chắc chắn. Pete từng thấy nó đỡ được trọng lượng cơ thể Vegas. Cũng từng bị nó đập qua vài lần.
Lần này cũng vậy, chẳng qua bị móc vào quần áo kéo một chút, hai đầu gối của Pete mềm nhũn ngay sau đó ngã trở về giường.
Lưng y hạ cánh, đầu hướng ra ngoài cửa, nằm lộn ngược, chân vắt ở mép giường, ban nãy khi ngã xuống cẳng chân còn đá lên thành giường.
Nếu lại đá hỏng khung giường Vegas có thể đến sửa nữa không?
Con thỏ gỗ khắc ra từ khung giường vẫn đặt trong ngăn kéo tủ giường y.
Giờ phút này Pete vẫn còn tâm trạng suy nghĩ chuyện thần kì, nằm ngửa mặt, đỉnh đầu hướng về phía Vegas, mê man mà chớp mắt mấy cái.
Vegas sát lại đây, dừng xe lăn bên cạnh giường cúi đầu về phía Pete.
“Tôi nói, không được đến công ty đó, không được trái lời tôi.”
Pete từ dưới nhìn lên đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong mắt Vegas lập lòe lửa giận, ánh mắt lạnh như băng, đồng tử đen nháy lại in dấu bóng hình y, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Pete dời mắt xuống đôi môi mỏng không có huyết sắc của hắn, đỏ mặt đúng theo trình tự đã định.
Qúa gần rồi! Cảm giác quá mãnh liệt! Hôm này còn kích thích hơn bình thường, chỉ bị Vegas nhìn chăm chú như vậy đến cả thân thể Pete cũng khẽ run lên.
“Tại sao cậu lại khóc?”
Phản ứng kì quái của Pete khiến Vegas tạm thời hạ hỏa. Hắn còn chưa làm gì thế mà Pete đã khóc trước.
Pete toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực để giơ tay cũng không có, nước mắt tùy ý theo hốc mắt chảy ra, lăn xuống khóe miệng.
“Ta không biết. Ta đâu muốn khóc.”
Đây là nước mắt sinh lý.
“Ta đến gần ngươi sẽ thành cái dạng này.”
Pete trình bày sự thật từ trước tới giờ, còn một điểm y không nói cho Vegas là triệu chứng của y có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Cơn giận dữ của Vegas bị thay thế bởi mê hoặc. Hắn vẫn giữ động tác cúi đầu, cẩn thận trừng mắt với Pete dường như đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, hắn nổi nóng nói:
“cậu lại muốn đánh trống lảng.”
Con mẹ nó, y thật oan ức mà! Có phải Vegas vẫn cho rằng y đang diễn kịch không?
Y tốt xấu cũng từng là Boss phản diện danh chấn tứ hải, hiện tại khắp người oan khuất khó lòng giãi bày là cái quỷ gì?! Y thật sự không có giả vờ!!!
“Giải trí NK tiếp xúc với cậu như thế nào? Bọn họ cố ý tìm đến cậu sao?” - Vegas tiếp tục gặng hỏi.
Pete rất muốn trợn trắng mắt. Tại sao chuyện đi ăn máng khác vốn rất bình thường qua miệng Vegas lại như có nội tình bị thao túng?!
Y không thể giải thích lai lịch của Naphat với Vegas, chỉ có thể hàm hồ nói:
“Là diễn viên đóng chung phim giới thiệu. Bọn họ thấy ta có thực lực kinh người, có tố chất nổi tiếng, khóc lóc cầu xin ta ký.”
Vegas nghe y nói xong, sắc mặt cổ quái, khóe miệng giật khẽ, nói:
“Đến lúc này còn khoác loác.”
“Ta nói chính là sự thật.”
Pete không phục muốn ngồi dậy, kết quả thân thể nhũn thành một bãi bùn, hoàn toàn không thể động đậy.
“Bọn họ muốn lăng xê ta.”
Vốn Vegas còn đang hoài nghi, Pete boa hoa như vậy hắn ngược lại có chút tin tưởng sự việc đúng thật là trùng hợp.
Lệ khí trong mắt Vegas cuối cùng cũng chậm rãi rút xuống, hắn nói:
“Vậy cự tuyệt bọn họ.”
Pete là người không thích nói đạo lý, lúc này lại cố gắng nói đạo lý với Vegas:
“Đã cùng người ta nói chuyện ổn thỏa, ta còn muốn tiếp tục phát triển trong showbiz. Cơ hội này rất tốt.”
Vegas cương quyết ngăn cản y:
“Nhất định không được đến công ty đó.”
“Rốt cuộc là tại sao?” - Pete chết cũng muốn hiểu cho rõ ràng.
“Còn nữa sao ngươi biết được chuyện này?”
Vegas ngang ngược trả lời:
“Không có lý do. Không được là không được. Hơn nữa tôi cái gì cũng biết, đừng hòng gạt tôi.”
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Wan đứng ở mép cửa, kinh nghi nhìn hai người trong phòng.
Wan quản gia nghe thấy động tĩnh liền lại đây xem xét. Cửa phòng Pete mở toang. Anh đến gần thì phát hiện nhìn từ góc độ của anh, Cậu Pete đang nằm trên giường, Vegas nhà mình đưa lưng về phía cửa, cúi đầu làm mưa làm gió với y…
Tuy quấy rầy bọn họ không tốt lắm nhưng mà quản gia thật sự rất lo lắng, cắn răng gõ gõ cửa.
Vegas ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Wan một cái. Khóe mắt hắn vẫn còn lưu lửa giận, sắc mặt rất khó coi. Wan phát hiện không thích hợp, hỏi:
“Phát sinh chuyện gì sao?”
Vegas quay đầu, ra tối hậu thư với Pete:
“Chuyện này để ta an bài. Mấy ngày nữa cậu không được phép ra khỏi nhà.”
Pete quá lười tính xem Vegas đã dùng bao nhiêu lần từ “Không được”. Ngươi là tổng tài bá đạo, ngươi giỏi rồi.
Vegas ra hiệu gọi Wan lại đây. Wan đi qua giúp hắn đẩy xe lăn. Hai người cùng nhau rời khỏi phòng Pete.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chờ đến khi vào phòng Vegas, Wan mới hỏi tiếp.
“Dòng họ Vikairungroj mở công ty giải trí cho con trai ông ta, hiện tại thế mà muốn ký hợp đồng thu Pete làm nghệ sĩ bên mình.” - Vegas bình tĩnh nói.
Wan nghe xong sửng sốt, tiêu hóa một chút mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta vô cùng kinh hoàng, nói:
“Này… người và việc bắn đại bác cũng không tới sao bây giờ lại trộn lẫn cùng một chỗ.”
Vegas u ám, sắc mặt khó coi:
“Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ gặp Pete.”
Hắn nhắm mắt, lục lọi trong đầu rốt cục bắt được một tia manh mối.
“Tôi nhớ rồi. Tôi từng gặp qua con trai của chủ tịch NK lúc đi thăm Pete.”
Khi đó ở ngoài trường quay, Naphat từng kéo tay Pete, Vegas nhớ tới tình huống kia ánh mắt liền đau đớn.
Sớm biết hắn Dòng họ Vikairungroj thế nào cũng sẽ không để hắn tiếp cận Pete. Wan thử thăm dò hỏi:
“Đây là trùng hợp hay sau lưng có người giở trò quỷ?”
Anh ngập ngừng, vừa suy tư vừa phân tích.
“Bao nhiêu năm nay chưa từng gặp nhau, đột nhiên lại cùng xuất hiện thế mà vì Cậu Pete, cũng quá kì lạ.”
“Anh đi điều tra xem rốt cuộc sao lại thế này.” - Vegas phân phó Wan.
Hắn nói xong, ánh mắt rơi xuống bàn làm việc của mình nhưng tâm tình lại bay đến nơi khác. Một lát sau, rốt cục hắn không nhịn được giơ ba toong hung hăng đập xuống bàn.
Pete không rõ chân tướng sự việc, nhưng y mơ hồ đoán được nguyên nhân khiến Vegas tức giận khẳng định có quan hệ với cốt truyện.
Y đã mau quên Vegas là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng mặc kệ thế nào, việc đã cùng người ta bàn bạc xong, không có khả năng không đi. Ngày hôm sau Pete thu thập bản thân, chuẩn bị xuất phát vào nội thành.
Cho dù sự tình có uẩn khúc, y cũng phải có khế ước tinh thần, tên đã lên dây, không thể nói không ký là không ký.Y vừa bước ra khỏi cửa phòng đã bị Wan ngăn cản.
“Cậu Pete, cho ngài Vegas một chút thời gian. Cậu ấy sẽ xử lý xong chuyện này.”
Pete trừng anh ta, nói:
“Ta phải cùng chủ cũ giải ước sau đó ký hợp đồng, sự tình rất phức tạp.”
Wan mỉm cười nói:
“Yên tâm, đều có thể thu xếp được.”
Anh ta nghĩ nghĩ, hỏi Pete một vấn đề.
“Cậu Pete rất muốn đến công ty mới sao? Có hảo cảm với công ty kia?”
Pete nhún vai, nói:
“Vì ta có phim đóng. Điều kiện của bọn họ rất tốt. Ngược lại không có lý do gì khác.”
Có thể có hảo cảm gì, lại chưa từng tiếp xúc, chẳng qua có chút đố kỵ mà thôi. Wan thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy đi.”
Quản gia dùng thái độ ôn hòa trước sau như một nói với Pete:
“Xin hãy tin tưởng Ngài Vegas.”
Pete há mồm, cuối cùng không nói gì cả.Bỏ đi, dù sao tới bây giờ y vẫn không phản kháng được Vegas cũng đã thành thói quen.
Pete ở nhà đợi hai ngày, rất thần kỳ là tên giám đốc và giải trí NK đều không liên hệ y. Y cũng kiên nhẫn không gọi điện hỏi.
Vegas đột nhiên lao vào phòng gián đoạn cuộc nói chuyện của y và người kia. Y lại mở Twitter thế mà phát hiện người kia hơn nửa đêm quay lại nói với y.
“Pí Pete, em đã điều tra giải trí NK. Bọn họ không hề chuyên nghiệp, anh có lựa chọn tốt hơn.”
Cô để lại câu này liền biến mất không thấy bóng dáng. Pete tiếp tục hỏi:
“Tại sao lại nói như vậy?”
Cũng không nhận được câu trả lời của cô. Một người hai người đều xuất quỷ nhập thần.
Vegas gần như đã nhốt mình trong phòng nhiều ngày, không gặp mặt Pete, cơm cũng để Kew mang vào phòng, không biết đang buôn bán cái gì.
Pete chán muốn chết, dẫn theo Martha đi chăm sóc mảnh vườn kia.
“Sao cái gì cũng chưa mọc?”
Pete ngồi xổm bên mép vườn, khom lưng nhìn bùn đất, cơ hồ muốn trừng miếng đất ra một lỗ thủng, cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu nảy mầm.
“Nào có nhanh như vậy, đại thiếu gia của tôi.” - Kew bất đắc dĩ mà nói.
“Hơn nữa mùa này không tốt, chỉ có thể chọn những loại đơn giản dễ sống, chờ đầu xuân năm sau sẽ gieo hạt diện rộng.” - Pete bĩu môi.
Mấy ngày nay Kew bị Pete quấy rầy muốn chết, đợi đến ngày thứ ba cũng chính là ngày cuối cùng gia hạn với giải trí NK, Kew rốt cục được giải phóng.
Ngày đó, chiếc Audi màu đen từ ngoài cổng lớn tiến vào sân, từng chiếc từng chiếc dừng lại chỉnh tề.
Sơn xe sáng bóng được mặt trời chiếu đến lóa mắt, người đàn ông lực lưỡng mặc tây trang đen từ trên xe đi xuống, lễ độ cung kính đứng hai bên làn xe, lẳng lặng chờ ai đó xuất hiện.
Lần đầu tiên Kew thấy tư thế này, tròng mắt trừng muốn rớt ra ngoài, đây là đóng phim xã hội đen sao? Hay là quay clip cường hào?
“Cậu Pete, mọi chuyện đã sắp xếp xong. Cậu mau đi đi.”
Wan ở bên cạnh Pete thúc giục y.
“Sắp xếp như thế nào? Đi đâu?” - Pete trừng mắt với Wan quản gia. Wan quản gia cười như hồ ly, nói:
“Đến công ty mới.”
Pete ngồi trên Audi, y biết mỗi khi Vegas cần trang bức sẽ bày ra một đoàn xe đen, không biết lần này hắn lại muốn làm gì.
Pete kiên nhẫn theo đoàn xe tiến vào nội thành, chiếc xe chở y đến một nơi xa lạ.
Nơi này hẳn là khu công nghiệp văn hóa thành phố, tọa lạc rất nhiều studio sáng tạo và câu lạc bộ giải trí.
Pete không rõ tới nơi này làm gì.
Bọn họ dừng lại trước một căn nhà có phong cách độc đáo. Pete cẩn thận đánh giá, căn nhà này chỉ có một tầng nhưng mà rất rộng lớn, thoạt nhìn như xưởng cải tạo. Bên ngoài sử dụng các vật liệu phối màu trang trí theo phong cách hiện đại, ốp thủy tinh đủ loại màu sắc, nhìn qua giống như hàng mỹ nghệ khổng lồ vô cùng độc lập và bắt mắt.
Người mặc đồ đen thay Pete mở cửa xe:
“Mời Cậu Pete, đây là lễ vật Ngài Vegas tặng cho cậu.”
Pete xuống xe mặt không biến sắc, từ ngoài đường đi đến trước cửa phòng. Y đẩy cửa ra.
Trong phòng rất trống trải, thiết kế theo không gian mở, trên mặt đất bày từng dãy từng dãy bàn làm việc. Bàn làm việc có đủ loại kiểu dáng, màu sắc tươi đẹp, tách thành các không gian khác biệt nhưng mỗi khu vực đều liên thông với nhau.
Các loại văn phòng phẩm đều vô cùng đầy đủ, phòng trà phòng nghỉ vân vân… và các loại vị trí chức năng khác đều được đánh dấu đặc thù, cái gì cần có đều có.
Trên trần nhà cao cao treo đèn công nghệ hình đám mây chiếu nơi này đến sáng trưng. Đây là một công ty. Pete có thể nhận ra.
Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng làm việc, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, mặc blaze đỏ và quần legging đen, chân đi giày da mũi nhọn, trên tay cô cầm một bản ghi chép, khí chất lão luyện.
Đi cùng cô còn có cả tên giám đốc. Tên giám đốc vẻ mặt mờ mịt, biểu tình không khác Pete là mấy.
“Chuyện này là sao?”
Chờ hai người đi tới, Pete mở miệng hỏi. Tên giám đốc dẫn đầu nói:
“Tôi không biết, hai ngày trước đột nhiên có người thông báo cho tôi nói cậu sẽ không giải ước. Sau đó hôm nay tôi được mời đến đây.”
“Ta không hỏi ngươi.” - Pete tuyệt tình chỉ ra.
“Vừa nhìn là biết ngươi cũng không hiểu. Ta đang hỏi vị cô nương này.”
Cô gái công sở bị gọi là “cô nương” co rút khóe miệng, nói với Pete:
“Xin chào, Ngài Pete. Cậu có thể gọi tôi là Sarah. Tôi là người đại diện của Ngài Vegas, trợ giúp anh ấy xử lý nghiệp vụ công ty.”
Sarah giới thiệu đơn giản chút tình huống cho Pete và tên giám đốc nghe:
“Nơi này là công ty văn hóa mới do ngài Vegas trù hoạch kiến lập vì Ngài Pete, tên là…”
Cô cúi đầu lật giở bản ghi chép, rất xin lỗi mà nói:
“Ngại quá. Vì thời gian cấp bách, thủ tục công việc thật sự cẩu thả, chỉ có thể đăng ký tạm một tên, cụ thể là gì tôi cũng không nhớ rõ.”
Cuối cùng cô lật tới một trang, sắc mặt có chút quái gở.
“… Lúc đó vội vàng đến công thương báo giấy tờ, Ngài Vegas tiện tay điền một cái tên, là công ty văn hóa truyền thông V&P?”
Sau khi đọc cái tên này, Sarah liên tục xin lỗi Pete:
“Thật sự ngại quá. Chúng tôi quá hấp tấp rồi. Nếu cậu không thích chúng ta có thể tiếp tục đổi tên công ty.”
Tên giám đốc ở bên cạnh ngơ ngác hỏi:
“Có ý gì?”
Thần con mẹ nó thổi bão! Pete thở phì phò. Cái gì mà tiện tay điền?! Vegas chắc chắn cố ý. Đại khái muốn nói y thích chém gió đi.
Bỏ qua tên không nói, mấy ngày nay Vegas bế quan đoán chừng là muốn làm chuyện này. Pete ngước mắt nhìn một vòng, không thể không nói, chỗ này khiến y rất hài lòng.
Nếu không phải Naphat cho y điều kiện hậu hĩnh, y chưa chắc đã muốn đến giải trí NK.
Ai đời đi làm tiểu đệ Naphat.
Pete không nhịn được khóe miệng lặng lẽ nhếch lên. Mấy hôm trước Vegas nói toàn bộ giao cho hắn xử lý, thì ra chính là phương pháp này.
Trong vòng vài ngày biến ra một gian công ty, đây không phải chuyện cứ có tiền là có thể giải quyết được, trong đó quy trình thủ tục không phải nói nhảy là có thể nhảy, cho dù có bản lĩnh phi thường cũng rất khó làm được. Nhưng Vegas – kẻ không hề bước chân ra ngoài – làm được. Qủa thực giống như ma pháp.
Không đề cập tới cái tên đáng sợ kia là Sarah có thể nói chuyện bình thường, cô tiếp tục giải thích cho Pete và tên giám đốc:
“Công ty này hiện tại chỉ là một chiếc vỏ rỗng, sở dĩ có thể trù hoạch kiến lập nhanh như vậy là vì tạm thời điều động tài nguyên của dự án khác.”
Nói cách khác Vegas vốn định sáng lập công ty mới bởi vì chuyện của Pete đã tạm thời chuyển đổi loại hình công ty.
Pete giờ mới hiểu. Có điều giữa đường thay đổi sách lược cần tiêu phí rất nhiều nhân lực lẫn vật lực, mặc kệ thế nào Vegas lần này có tâm.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà công ty trống không thế này cũng không làm được cái gì đi? Hơn nữa vấn đề hợp đồng của Pete vẫn chưa được giải quyết.”
Tên giám đốc bên cạnh còn sầu lo.
“Gọi tôi đến đây để làm gì? Pete có công ty mới không phải vẫn sẽ giải ước với tôi?”
Sarah mỉm cười, nói với tên giám đốc:
“Mời ngài lại đây chủ yếu hi vọng ngài đảm nhận người phụ trách của công ty.”
Tên giám đốc nghe vậy ngây người.
“Ngài là ông chủ cũ của Ngài Pete, đối với tình hình của giới giải trí cũng hiểu biết hơn.” - Sarah bất đắc dĩ mà nói.
“Chúng tôi không hiểu rõ ngành công nghiệp văn hóa, điều duy nhất có thể làm chính là cung cấp tài chính. Ngài có thể đem tài nguyên của công ty mình nhập vào công ty mới. Nói đơn giản là cổ phần công nghệ*, như vậy ngài cũng là cổ đông kiêm người sáng lập của nơi này.”
Mĩ nữ đại diện luôn duy trì phong thái tự tin, ngữ điệu ôn nhu nhưng ngữ khí kiên định. Cô truyền đạt ý chỉ của Vegas:
“Ngài Vegas sẽ không can thiệp hoạt động của công ty, ngài có thể dựa theo suy nghĩ của mình để phát triển công ty.”
Cô nói với tên giám đốc xong lại chuyển hướng sang Pete.
“Nhưng có một điều, phải cam đoan Ngài Pete có thể phát triển mạnh mẽ trong giới giải trí.”
Tên giám đốc nghe xong, kích động không nói lên lời, qua rất lâu mới nhìn về phía Pete nói:
“Trời ơi. Pete, đây quả là bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống.”
Ngay cả chuyện tên giám đốc Vegas cũng giải quyết giúp y. Pete vỗ vỗ bả vai tên giám đốc, nói:
“Ngươi đồng ý đi.”
Như vậy tên giám đốc sẽ tiếp tục làm thủ hạ của y, thật sự quá tốt!
Mở công ty đương nhiên không phải là chuyện đơn giản, tiếp đến còn có rất nhiều sự vụ. Sarah cho biết trong khoảng thời gian này cô sẽ đi theo tên giám đốc, cho đến khi thủ tục bên này được bàn giao xong xuôi trần ai lạc định* mới có thể quay về tiếp tục thay Vegas làm chuyện khác.
(Trần ai lạc định: Thành ngữ, ý chỉ chuyện trải qua nhiều biến đổi cuối cùng cũng có kết quả, hoàn tất, hoàn thành)
Pete tuy to gan nhưng không phải đồ ngốc. Vegas không hề cùng đường bí lối như Ông Chawat nói. Đế quốc điện khí năm đó tuy rằng suy tàn nhưng những gì để lại cho Vegas khả năng cũng không ít. Bây giờ Vegas còn có tiền hơn mọi người tưởng tượng, hơn nữa hắn đang tiếp tục âm thầm quy hoạch cái gì.
Những thông tin này hoàn toàn không được đề cập trong tiểu thuyết, cơ mà có thể lý giải. Tiểu thuyết tình yêu ấy mà, mô tả quá nhiều chuyện thương nghiệp độc giả căn bản sẽ bỏ qua. Tác giả sẽ không viết cũng lười viết, chỉ chọn tình tiết yêu đương miêu tả là được rồi.
Thế nhưng, một khi quyển sách này trở thành thế giới thực, cái gì cũng có khả năng phát sinh.
Pete đột nhiên nghĩ, mình chắc chắn sẽ không đi theo tình tiết trong nguyên thư. Dựa theo cốt truyện, nguyên chủ lúc này đã gia nhập giải trí NK cùng ảnh đế qua lại ngày càng nhiều. Nhìn hiện tại, cốt truyện đã bị Vegas phá hỏng gần như không còn.
Pete có chút tò mò, tuyến thời gian kéo dài đến cuối quyển sách không biết sẽ sảy ra chuyện gì.
Rất thú vị. Pete hiếm khi nổi lên hứng thú.
Sarah yêu cầu Pete ký giấy ủy thác để bọn họ giúp Pete liên hệ với giải trí NK. Pete vui vẻ thoải mái, vung bút ký tên. Vẻ mặt tên giám đốc vừa hưng phấn vừa hoảng hốt, kéo Pete nói:
“Pete, tôi không nằm mơ phải không. Sao lại có chuyện tốt như vậy?”
Pete giáo dục thủ hạ:
“Ngươi không thể thở mạnh chút à? Đã có cơ hội này thì phải hạ quyết tâm lao vào sự nghiệp. Không phải ngươi nói muốn biến ta thành minh tinh điện ảnh quốc tế sao?”
Tên giám đốc lập tức tràn ngập hùng tâm tráng trí. Gã bùng cháy đam mê một hồi, ở trong công ty sờ đông sờ tây, chờ ngọn lửa đam mê dập xuống một chút gã mới len lén lại gần hỏi Pete:
“Cậu và vị kim chủ ba ba kia rốt cuộc là quan hệ gì? Lần trước thêm tiền cho “Nghịch lưu” không phải cũng là hắn? Hắn ở trên người cậu vung tiền như rác nha, tiểu thuyết Mary Sue cũng không dám viết như vậy.”
Mary Sue là con mẹ nào?
Trong lòng Pete, y chính là trung tâm vũ trụ, mọi người xoay quanh y là lẽ hiển nhiên.
Nhưng mà Pete mơ hồ nhận thấy, lần này Vegas đưa ra bước đi lớn như vậy mục đích chủ yếu chính là không muốn y có quan hệ với giải trí NK.
Mặc kệ hắn. Kết quả cuối cùng khiến y long tâm đại duyệt* là được.
(Long tâm đại duyệt: vui vẻ, hạnh phúc)
Chuyện hợp đồng kinh tế của Pete rốt cục trần ai lạc định. Công ty này đương nhiên không thể gọi là công ty V&P quần què gì đó. Pete cùng tên giám đốc bàn bạc một chút, từ tên công ty cũ lấy một chữ "P" trong tên của cậu và theo ý cậu đặt thêm chữ "J" ở phía sau vì ở thế giới cũ cậu y Jakapan.
Tên giám đốc có tiền lập tức bắt tay vào tìm phim cho Pete. Nhưng công ty mới tài nguyên dẫu sao cũng không thể bì được với giải trí NK. Tên giám đốc cùng Pete hiệp thương ở phương diện cát xê bọn họ có thể lấy ít đi như vậy cơ hội lựa chọn sẽ nhiều hơn một chút.
Pete đồng ý hết, chỉ cần có thể nhanh chóng quay phim là được.
Mấy ngày này, Pete cũng bề bộn nhiều việc không kịp trở về, chờ có thời gian để thở y mới lái xe quay về Dinh thự của Vegas .
Bên ngoài bận rộn đến ngất trời nhưng Dinh thự của Vegas vẫn luôn yên tĩnh. Về đến nhà, Pete ăn xong bữa khuya Kew làm vẫn không thấy bóng dáng Vegas liền hỏi Wan quản gia:
“Vegas đâu rồi?”
Wan lập tức hiện lên vẻ lo lắng, nói:
“Mấy hôm nay Ngài Vegas luôn ở trong phòng.”
Vegas của Pete cho dù ở trong phòng cũng là điều khiển sự vụ bên ngoài. Trong mấy ngày ngắn ngủi hắn phải lăn lộn thành lập ra một công ty, hẳn là rất vất vả.
Pete lười quản người khác có mệt hay không thế nhưng Vegas y lại muốn đi xem.
Pete không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, bước từng bước đến gian phòng của Vegas.
Y dọc theo hành lang hôn ám giẫm lên thảm trải sàn dày cộm, đi tới trước cửa phòng Vegas. Cánh cửa kia giống như con mắt dài tự động mở ra cho y.
Pete trợn mắt đi vào liền thấy Vegas đang ngồi trước bàn, nhìn vào máy tính.
Vegas có phòng sách riêng nhưng buổi tối hắn vẫn thích ở trong phòng của mình, dù sao hắn đi đứng không tiện.
Trên màn hình điện tử nhảy ra các số liệu phức tạp, thậm chí trước mặt hắn không chỉ có một chiếc máy tính. Trên mỗi máy tính đều hiện lên một cửa sổ khác nhau, mỗi một cửa sổ lại có một lượng tin tức khổng lồ.
Vegas thấy Pete tới gần, giơ tay lên tắt nguồn điện sau đó nhéo nhéo ấn đường.
“Không phải cậu nói tới gần tôi sẽ không bình thường sao?”
Lúc này Pete mới nhìn rõ khuôn mặt của Vegas. Sắc mặt hắn so với bình thường càng thêm tái nhợt, môi gần như không có huyết sắc lúc này còn có sắc xanh nhàn nhạt, toàn thân rất mệt mỏi tiều tụy, mất đi toàn bộ sức sống.
Có thứ gì đó vỡ tan trong lòng Pete, từng chút từng chút đâm vào tim y, trái tim y trở nên mềm mại mẫn cảm khiến y vô cùng khó chịu.
Ta quả thực không bình thường.
Pete nghĩ vậy nhưng vẫn kiên trì đi tới bên cạnh Vegas.
Y luôn là người thưởng phạt phân minh. Lần trước Vegas cho y mang tiền vào đoàn, y thưởng cho Vegas một chiếc đùi gà. Lần này Vegas mở công ty cho y, y đương nhiên phải thưởng lớn hơn.
Pete móc từ trong túi ra một chiếc thẻ, đỏ mặt đưa cho Vegas sau đó lui về phía sau ngồi xuống giường, theo dõi hắn, nói:
“Cho ngươi. Phần thưởng của ngươi.”
Vegas hiển nhiên nhớ đến chiếc đùi gà còn thừa, ánh mắt phức tạp nhìn y một cái, nhận lấy tấm thẻ kia, cúi đầu xem ___ thẻ giảm giá tiệm gà rán.
“Ta ăn gà rán rất lâu mới lên được thẻ vàng, có thể giảm giá 20%, hiện tại vô tư tặng cho ngươi.”
Pete nghĩ có chút nhức nhối thế nhưng Vegas làm chuyện khiến y vui vẻ, cần phải được thưởng.
Vegas mặt không đổi sắc cất tấm thẻ, khô khan nói:
“Cảm ơn nha.” - Tạm được, tốt hơn lần trước.
Hai người đều không đề cập đến chuyện Vegas nổi giận, nhất thời có chút trầm mặc. Pete suy nghĩ một lúc, hỏi:
“Muốn mát xa không?”
Vegas lắc đầu, nói:
“Tôi mệt rồi. Đỡ tôi lên giường, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Pete sáng lên, từ trên giường đứng vọt dậy:
“Được. Ta bế ngươi.”
Khuôn mặt Vegas nháy mắt đen sì:
“Nói linh tinh cái gì?”
Vành tai hắn hơi ửng hồng, không biết nghĩ lệch đi đâu, chỉ huy Pete:
“Không được bế. Đỡ là được rồi.”
Pete thất vọng xệ khóe miệng. Y vẫn muốn dùng tư thế bế công chúa lần trước, đáng tiếc Vegas không tình nguyện.
Thực tế Vegas không phiền y, nơi này là phòng ngủ trên vách tường khắp nơi lắp tay vịn. Pete chỉ hơi nâng tay, Vegas liền thuận lợi chuyển từ xe lăn lên giường.
Hắn nằm trên giường, thở một hơi thật dài, tiếp theo nhắm mắt lại. Hắn quả thực rất mệt mỏi.
Pete ngồi xa xa dưới chân Vegas, im lặng quan sát hắn.
Vegas vẫn nhắm chặt hai mắt, ngay khi Pete cho rằng hắn đã ngủ, hắn liền dùng thanh âm khàn khàn hỏi:
“Công ty mới lập đã quen chưa?”
Pete thành thành thật thật trả lời:
“Rất tốt.”
“Vậy là được rồi.”
Không uổng công hắn hao tổn nhiều tâm sức như vậy.
Vốn có kế hoạch đã chế định xong vì Pete xáo trộn nên phải điều chỉnh lộ tuyến một lần nữa. Trở ngại trong này không phải hai câu ba câu là có thể nói hết, hơn nữa nói không chừng dòng họ Vikairungroj lần này sẽ nhận ra được cái gì. Đây là lần thứ hai hắn vì Pete rút dây động rừng.
“cậu đúng là tiểu yêu tinh.”
Vegas nhắm mắt nói, chính là loại tiểu yêu tinh phong hỏa giỡn chư hầu*, hại quân vương không lâm triều.
Y không phải yêu tinh. Y là Ma quân.
Vegas lại im lặng. Pete ngồi bên chân hắn, nhìn lồng ngực hắn chậm rãi nhấp nhô theo nhịp thở. Hô hấp người này thật yếu ớt, yếu đến nỗi cơ hồ không thể phát hiện ra.
Pete không muốn để hắn ngủ, đột nhiên nói:
“Ta sắp đi đóng phim rồi.”
Vegas nghe xong liền mở mắt, cơ thể dịch về phía đầu giường, tự kê gối cho mình, sau đó nhìn Pete:
“Thể loại phim là gì?”
“Vẫn chưa chọn được kịch bản.”
Vegas trừng y:
“Sao vẫn chưa xong? Rất lâu trước đây, tôi nghe cậu nói muốn đóng phim thần tượng. Lăn lộn nửa ngày công ty cũng đã xây cho cậu vậy mà vẫn chưa quyết định đóng cái gì? Nếu không bắt đầu quay phim, mấy cây cà chua của cậu cũng chín đến ăn được.”
Vegas không thích nói chuyện một khi đã nói kỳ thực rất độc địa.
“Đóng phim nào có đơn giản như vậy.”
Pete cãi bướng, cứng cổ nói:
“Cà chua không phải ta trồng, nhưng mà lần này thực sự rất nhanh.”
Vegas dùng ánh mắt sâu như hắc động theo dõi y. Pete bị hắn nhìn có chút sợ hãi, nói:
“ngươi làm gì vậy?”
Vegas đột nhiên bật cười, trên khuôn mặt tái nhợt rốt cục có chút sức sống khiến toàn thân hắn trở nên tươi mới. Hắn híp đôi mắt phượng, mím môi nói:
“A nhắc tới, công ty mới tôi cũng bỏ ra không ít tiền, vậy có thể tham dự chọn kịch bản không?”
Kim chủ ba ba muốn chỉ định tên bộ phim.
Vì vậy, cuối cùng kinh qua nhiều thỏa thuận, Pete nhận một bộ phim chiếu mạng do một tập đoàn văn hóa sản xuất.
Là bộ phim tình cảm kỳ huyễn, cải biên từ một cuốn tiểu thuyết, kể về câu chuyện tình yêu hài hước giữa một cô nhân viên văn phòng và tổng giám đốc có thể biến thành mèo.
Pete đóng nam chủ, chính là vị tổng giám đốc có khả năng biến thành mèo kia.
______________________
Cổ phần công nghệ* (技术入股): Là một hình thức đầu tư, là hành động sử dụng kiến thức hoặc quyền sở hữu trí tuệ nhân viên kỹ thuật, bí quyết kỹ thuật, thiết bị, nhà xưởng, v.v. làm vốn cổ phần, đầu tư vào kinh doanh hoặc liên doanh xí nghiệp, từ đó có được quyền cổ đông của công ty.
Phong hỏa giỡn chư hầu*: Điển tích điển cố nổi tiếng của Trung Quốc kể về Bao Tự. Nàng là vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một Hồng nhan họa thủy. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ, khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại. (Wikipedia)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip