chương 21
Động tác của Vegas ngây ngốc dừng lại.
Mảng áo bên bờ vai Pete bị xé ra, xương quai xanh bị hắn cắn mút thâm tím, làn da non mềm trắng nõn lộ ra, nước mắt trong suốt hòa cùng đôi mắt chứa đầy oán hận, đẹp không sao tả xiết.
Hắn là người đàn ông bình thường, có khả năng dừng lại đúng là không dễ dàng.
Hơi thở nóng hổi áp bên cổ xinh đẹp của cậu, hồi lâu Vegas mới đè nén được ánh mắt u tối, ánh mắt liếc về phía khuôn mặt cậu, nước mắt kia trong sáng hốt hoảng mà bất lực.
Thật kỳ lạ, trên môi hắn nổi lên ý cười, ưu nhã mị hoặc, điên đảo chúng sinh.
Hai mắt Pete đẫm lệ mông lung nhìn hắn mà hoảng hốt, lực đạo trên cổ tay bỗng nhiên biến mất, cậu khẽ "Ưm..." một tiếng, thân thể bị giam giữ cuối cùng cũng có thể động đậy.
Trên cổ tay bị hắn nắm giữ, hiện lên một vết tím bầm.
Trên người Vegas ngoại trừ mấy cúc áo sơ mi bị cởi ra nhìn mất trật tự, môi hắn vẫn mỉm cười, giúp đỡ cậu che lại bờ vai bị lộ ra, vô ý chạm vào da thịt cậu, Pete run lên, cẩn thận nhìn hắn.
"Cứ kệ tôi.''
Tiếng nói của cậu vẫn còn nghẹn ngào, né tránh đụng chạm của hắn.
Đây là lần đầu tiên, cậu đối với hắn lạnh lùng trốn tránh.
Vegas có chút mê muội nhìn cậu nhóc trước mắt, nhớ tới câu nói vừa nãy của cậu "Không được dùng bàn tay đã đụng đến người khác chạm vào tôi!", ý cười trên môi càng rõ, cậu là đang tức giận sao?
Đối với chuyện tối qua, thì ra không phải cậu không có phản ứng, chính là như vậy lại khiến hắn vui vẻ, rất kích thích.
Vegas ưu nhã đứng dậy, đem từng cúc áo sơ mi cài lại, đôi mắt liếc cậu một cái, cậu nhóc kia thừa dịp hắn đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, cậu mặc chiếc quần, thực sự rất khổ sở, ống quần vướng gót giày cậu kéo mãi chả lên.
Vegas cười cười, cúi người ôm cậu, nhàn nhạt ra lệnh:
"Thả tay ra"
Pete cả kinh, căn bản không dám nhờ hắn giúp đỡ, cuống quýt lắc đầu:
"Không cần, tôi có thể tự mình làm được."
Vegas cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.Ngón tay mảnh khảnh kéo ống quần ra khỏi gót giày, vẫn run rẩy như trước, ngực Pete phập phồng, nhìn hắn nói:
"Ngài không được nhìn!"
Vegas bỗng giật mình, những lời này, thật sự khiến hắn có chút tức giận.Cậu nhóc này, khi bực mình cũng có thể đáng yêu như vậy sao?
Hắn một lần nữa nở nụ cười, mạnh mẽ kéo tay cậu giúp cậu, Pete vẫn như trước không phối hợp, đầy nước mắt giãy dụa. Vegas không thể kiên nhẫn hơn nữa, xiết tay cậu nói:
"Đừng ... động đậy, cẩn thận lại làm tôi tức giận, lần này tôi đảm bảo sẽ không dừng lại nữa."
Pete bị lời nói của hắn làm cho khiếp sợ, trừng to đôi mắt lạ lùng nhìn hắn.
"Ngài ... Ngài như thế nào có thể làm như vậy?"
Giọng điệu Vegas có chút hòa hoãn, ngón tay thon dài dọc theo khuôn ngực xinh xắn của cậu, cảm thấy vị trí thật thích hợp, lại nhẹ nhàng kéo dây áo, giúp cậu thấy thoải mái hơn một chút.
"Không phải người đàn ông nào đến thời điểm này cũng có thể dừng lại, Pete, cậu nghĩ thử xem vì sao tôi lại buông tha cậu? Tôi đây không phải Kew, làm xong chuyện xấu lại bắt cậu chịu hậu quả, nếu như hiện tại tôi muốn cậu, cậu không có khả năng có thể phản kháng, lại càng không có một tí chứng cứ nào." - Vegas nắm cằm của cậu, ánh mắt lãnh đạm nhìn:
"Hiểu ý tôi chứ?"
Pete một chữ cũng nói không lên lời.Năng lực của mình quả nhiên kém cỏi, cậu phải thừa nhận, mỗi lời Vegas nói đều đúng.
Pete ngoái đầu..., đem khuôn mặt bị hắn nắm lấy rời ra xa.
Buồn bực chưa tan, cậu cũng không muốn nhìn hắn.
Ánh mắt Vegas mềm mại một chút, bàn tay giúy cậu vuốt tóc trên mặt, động tác ẩn chứa một chút yêu thương.
Cậu nhóc này, không phải tình thế bắt buộc, thế nên hắn sẽ không vội.
"Xin lỗi," - Hắn nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt cậu đặt xuống một nụ hôn.
"Nếu như thực sự muốn làm, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."
Cả người Pete run lên, hoàn toàn không kịp nói lời nào, cửa phòng nhẹ nhàng có tiếng gõ.
Vegas nhẹ vuốt tóc cậu, ưu nhã đứng dậy nói:
"Vào đi."
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khác bước vào, chỉ liếc qua Pete đang ngồi trên sofa, Vegas khẽ xoay người lại.
Off nhìn thoáng qua Pete, có chút kinh ngạc, một lúc mới bừng tỉnh hướng Vegas nói:
"Lily kêu ầm ĩ đòi gặp cậu, mình chỉ có lòng tốt dẫn cô ấy đến đây, cậu xem làm thế nào bây giờ?"
Trên mặt Off nở một nụ cười bất đắc dĩ.
"Honey"
Một mỹ nhân cao ráo tóc uốn từ phía sau Off đi lên, chạy tới bên Vegas nhiệt tình ôm chặt lấy hắn.
"Honey anh làm gì mà tìm không thấy, cả buổi sáng em tìm không được anh, không còn cách nào khác mới phải đến đây, hắn mang em tìm được anh rồi nhưng mà hắn rất kỳ cục, hắn dám bắt em đợi?"
Cô gái xinh đẹp ánh mắt căm hận nhìn Off, tiếng Thái của cô ta phát âm không chuẩn, sai khá nhiều.
Trong nháy mắt Off có chút xấu hổ, rất kiên nhẫn nhìn cô ta giải thích:
"Tiểu thư, đúng là oan uổng, đều không phải tôi thất lễ, tôi đã nói với cô rất nhiều lần, không phải sao?"
Cô gái xinh đẹp mếu máo, ôm chặt lấy Vegas:
"Không nhớ rõ a, tôi chỉ không tên của anh ấy, tui chỉ gọi anh ấy là Honey thôi"
Off suýt bị nghẹn chết, một chữ cũng nói không lên lời.
Lúc này Pete đang đứng bên cạnh bọn họ, cũng khiếp sợ không nói lên lời, ánh mắt trong veo nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ngờ ngợ nhớ đến, đây chính là cô gái gợi cảm xuất hiện trên ban công nhà Vegas tối hôm qua, hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh dương, da không trắng cho lắm nhưng hết sức khỏe mạnh, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ nhiệt tình cởi mở của người phương Tây.
Pete nhất thời như đang nằm mơ, không biết bọn họ rốt cục là có quan hệ gì.
Vegas nhẹ nhàng nhìn qua Lily, vỗ vỗ vai cô ta ý bảo cô ta đứng dậy:
"Em làm sao lại đến đây?"
Lily ngoan ngoãn buông hắn ra, oán hận nói:
"Em rất nhớ anh a, em vượt bao xa đến Thái, ngày hôm nay anh lại đi làm, em một mình rất buồn chán a!"
Cô ta vừa nói bỗng nhìn thấy Pete bên cạnh, hơi ngạc nhiên nhìn một chút:
"Đây là ai?"
Không đợi Vegas mở miệng, Off khẩn trương trả lời:
"Đây là Pete, Pete, nhân viên của công ty."
Pete cũng nhẹ nhàng hít một hơi, lịch sự nói
"Tiểu thư, xin chào."
Vegas ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Pete, nhận ra cậu có chút biến đổi, cậu giơ tay vén mấy sợi tóc, cố gắng che đi dấu vết nụ hôn lúc nãy của hắn.
Miệng hắn nổi lên một tràng cười mê người, khiến người ta mất hồn
"Xin chào, tôi là Lily, tôi là bạn gái của Honey." - Lily nhẹ nhàng đi tới, chìa tay cho cậu bắt.
Toàn thân Pete cứng đờ, hô hấp không thông.Cậu cũng vươn tay, nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Hoan nghênh Cô Lily tới Thái."
Cậu ngây ngốc tưởng mình nghe lầm, Lily vừa nói tối hôm qua cậu ấy mới tới Thái. Mà "bạn gái" hai chữ này, đã sớm khiến lồng ngực Pete nổi lên kinh hãi.
Cậu không cách nào gạt đi sự chấn động trong lòng, cậu một mực nghĩ rằng kích tình mãnh liệt tối qua là sự phát tiết dục vọng bình thường của một người đàn ông, hiện tại mới hiểu rõ, tất cả cũng không phải như cậu nghĩ.
Hoàn cảnh trước mắt, có chút ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Lily nắm tay cậu, ánh mắt quan sát cậu một chút bỗng cười nói:
"Cậu thực sự là tiểu đáng yêu nha"
Pete bị lời nói hơi quá của cậu làm cho có chút xấu hổ, nhưng vẫn thân mật cười như trước.
Dù sao cô gái trước mặt cũng có chút đáng yêu, cậu không muốn tâm tình của mình làm ảnh hưởng tới người khác.
"Em trở về thật không đúng lúc, anh buổi tối lên máy bay đi công tác, em phải ở đây, phải làm sao đây?"
Vegas dời ánh mắt, tiếng nói du dương quanh quẩn trong phòng làm việc.
Lily kinh ngạc, trên mặt chốc lát tràn ngập thất vọng cùng khổ sở, buông tay Pete, chạy đến trước mặt hắn.
"Anh buổi tối đã đi rồi, như vậy cũng chỉ còn lại một mình em!"
Vegas im lặng nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi của Pete, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve cằm, miệng thảm nhiên nói:
"Em về nước cũng không chịu tìm hiểu trước lịch trình của tôi, không có cách nào thay đổi, hiểu rồi chứ, em ở lại hoặc quay về, em lựa đi."
"Em cùng anh đi không được sao?"
Lily dũng cảm đưa ra ý kiến của mình, ôm chặt cánh tay hắn, dựa sát vào lồng ngực hắn.
Tiếng nói của Vegas ngừng lại một chút, cả người tản ra hàn khí, chỉ có Pete nhận ra hắn một chút cũng không tức giận.
"Anh đi công tác, thực sự không nên theo." - Hắn nhàn nhạt nói.
Tinh thần Lilly sụp đổ trong nháy mắt, cô hiểu rõ ý tứ của Vegas, một khi hắn nói không được, dù có cầu xin cũng không ích gì, chỉ nên ngoan ngoãn nghe lời, một khi hắn tức giận thì thật là khủng khiếp.
"Anh đi bao lâu, em ở đây chờ anh."
Cô đáng thương ngồi lên đùi hắn, bàn tay không hề kiêng nể thăm dò bên trong áo sơ mi của hắn, dụ dỗ mà lục lọi.
Hô hấp của Pete bỗng nhiên bị nghẹn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, coi như không nhìn thấy gì.
Phải chăng con gái phương Tây đều rất cởi mở?
Có thể làm trò kệch cỡm trước mặt người khác mà không hề ngại ngùng, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, cô gái tên Lilly này, chết mê chết mệt hắn.
Đầu ngón tay đẩy ra một cúc áo sơ mi của hắn, Lilly nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, khát vọng sự ấm áp.
Nét mặt Vegas không chút biến đổi, chỉ là ưu nhã bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục.
"Trước khi anh quay lại, em ở lại đây,"
Hắn không nhìn cô, chỉ là vòng tay qua thắt lưng cô đẩy cô ra khỏi lồng ngực, nhẹ vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Ngoan chút nào."
Lilly bị hắn đẩy ra khỏi lòng, rõ ràng luyến tiếc sự ấm áp của hắn, thế nhưng lại không dám dây dưa như trước.
Cô đứng dựa vào trước bàn làm việc của hắn, ủy khuất quay đầu, nhìn Off và Pete.
Người phụ nữ hoàn hảo như vậy ai có thể kháng cự chứ?
"Cuối tuần đã có dự định gì chưa?"
Tiếng nói trầm thấp của Vegas một lần nữa vang lên, có ma lực hấp dẫn, lướt qua mấy bước trước mắt, nhìn đến cậu đang đứng ngây người.
Pete tựa như đóa hoa bách hợp thanh khiết đứng im tại chỗ, ngây ngốc nửa ngày mới nhận ra hắn đang hỏi mình.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không có."
Ngoại trừ đến công ty đi làm việc cùng chuẩn bị hầu tòa, cậu thực sự không còn việc gì khác. Mà cậu cũng không biết hắn sắp xếp cho mình như thế nào.
Ánh mắt thâm thúy sâu sắc, Vegas nhìn cậu, tán thưởng rồi thốt ra một câu nói không rõ ý nghĩa, Pete nỗ lực đáp lại ánh mắt hắn, bỏ qua suy nghĩ chống cự cùng oán hận trong đầu, đều giống như trò cười. Cùng bạn gái triền miên cả đêm qua thì có chỗ nào sai chứ?
Pete nghĩ mà xấu hổ, ảo não, hỗn loạn, không thể bình tĩnh. Vegas gật đầu:
"Trong khoảng thời gian này cậu chú ý Lilly một chút, công việc cậung ty có thể nghỉ, còn vấn đề gì nữa không?"
Pete rõ ràng, hiểu rõ ý tứ của hắn.
"Không có vấn đề gì."
Cậu nhẹ giọng nói.LilLy mở to mắt nhìn cậu một chút, mặc dù có chút không ngờ, nhưng vẫn mặc kệ kéo tay cậu nói:
"Vậy a, cậu dẫn tôi đi shopping, những nơi mà bình thường Honey à không Vegas thích tới á, cậu đều phải dẫn tôi đến xem."
Có một số người nhiệt độ bàn tay thường rất cao, bốn mùa đều như vậy, Pete cảm thấy trên ngón tay mình dâng lên một chút ấm áp, nhìn Lily nở nụ cười:
"Được, mặc dù tôi cũng không rõ lắm."
Thoạt nhìn tất cả đều bình thường, nhưng Off lại nhíu mày nhìn Pete lo lắng.
"Cứ như vậy đi, mọi người ra ngoài trước, tôi còn việc cần xử lý." - Vegas dựa người vào ghế nói.
Cả buổi sáng, Lilly đều ở trong phòng, dùng máy tính của Pete lên mạng tìm thứ giải trí:
"Oa, bọn họ đều đã kết hôn, Pete, cậu mau tới xem!"
Lilly bật dậy, bắt lấy cánh tay đang viết thư pháp của Pete giật lấy tờ giấy.
Buông điện thoại, đi tới.
"Việc này là..."
Pete hơi cúi người, nhìn đôi vợ chồng trẻ không quen biết trên màn hình.
"Ở Florida họ rất nổi tiếng, có chút dòng dõi hoàng tộc, bây giờ họ đã kết hôn rồi, lần trước tôi cùng Honey đến chơi, thời gian đó mối quan hệ của họ còn đang trục trặc, thật là kỳ lạ..." - Lilly tiếp tục sụt sịt nói.
Ánh mắt ngơ ngẩn của Pete dần dần bị xua tan, cậu bắt đầu hiểu rõ hơn về cô gái kỳ lạ bên cạnh, trong thế giới của cô ta vĩnh viễn chỉ có duy nhất cô ấy và Vegas.
Cô ta nói nhiều, rất nhiều, cũng không thèm bận tâm tới người khác có hiểu những lời mình nói hay không.
"Pete kho hàng bên kia có chút vấn đề, cậu đi xem thử xem thế nào."
Tiếng nói của ai đó tự nhiên vang lên, là giọng phụ nữ mang theo vẻ bực bội, quẩn quanh bên cậu.
Pete đánh mắt, nhìn Keo đứng cách đó không xa, nói với cậu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lily.
"Được, chị Keo." - Cậu nhẹ giọng trả lời, sau đó cúi đầu vỗ vai Lily
"Cô có muốn đi cùng tôi không?"
Lily mở to hai mắt.
"Được đi chơi sao?"
Pete suy nghĩ một chút:
"Không phải đi chơi, có chút phiền phức, cậu có đi không?"
Lily suy nghĩ một chút, nở nụ cười:
"Cậu gặp phiền phức, đương nhiên là đi rồi, để tôi nói với Honey một tiếng!"
Mắt thấy Lily hướng phòng chủ tịch chạy vội tới, trong lòng Pete có chút kiên định cùng mất mát, một tiếng nói chế nhạo vang lên:
"Pete tôi hỏi cậu có gì tốt? Cậu hao tổn tâm trí đoạt đi người đàn ông sớm đã có chủ, cậu còn muốn giả bộ làm người tốt lấy lòng người ta, kết quả tốt chứ?"
Lúc này Keo cười đến ngặt nghẽo, khóe miệng cong lên hiện lên vẻ châm biếm.
Ánh mắt trong veo của Pete nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì.
Không chỉ riêng Keo, cậu cũng không thể nào hiểu nổi chính mình. Những lời châm chọc này, mặc kệ nó, không cần gì phải thanh minh.
"Tôi đang nói với cậu đấy, cậu có nghe không?" - Sắc mặt Keo thay đổi, đập vào vách ngăn.
Pete liếc mắt nhìn cô ta một cái, đúng lúc Lily từ phòng chủ tịch đi ra, cậu ôm lấy tài liệu, nhẹ giọng nói:
"Tôi nghe rõ... cô ấy và Ngài Vegas rất xứng đôi, không có gì không cam tâm cả."
"Tôi đi xuống nhà kho trước, có việc gì cứ gọi." - Pete lịch sự gật đầu với cô ta rồi đi ra ngoài.
Trên đường tới nhà kho, Lily đi sát cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Pete, có phải bà cô lúc nãy bắt nạt cậu không?"
Pete đang suy nghĩ hỏi lại:
"Gì cơ?"
"Bà cậu vừa bắt cậu đi làm việc ý!"
Lily nói lớn hơn một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy.
"Cậu không phải nói, tôi nhận thấy bà ta không có thiện cảm với cậu, có phải bà ta ức hiếp cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt nạt lại bà ta."
Pete có chút giật mình, bước chân chậm chạp nhẹ nhàng không đứng vững, thậm chí là để mặc cho Lily lôi kéo đi lên phía trước.
Ức hiếp?
Vì sao cô ấy lại nghĩ như vậy?
"Cũng không phải, chỉ là..."
Pete cẩn thận cân nhắc từ ngữ, ánh mắt trong veo bình tĩnh.
"Có lẽ là tính cách có vấn đề, không hợp nhau mà thôi."
"A ... Cậu không cần gạt tôi, tôi nhận ra được."
Lily rất tự tin lôi kéo cậu đi về phía trước, quay lại nhìn cậu nở nụ cười rực rỡ.
"Tôi ở bên cạnh Honey lâu như vậy, anh ấy rất thông minh, tôi cũng không ngu ngốc a!"
Đi ra khỏi phòng có điều hòa, hơi nóng ngoài trời ùn ùn kéo tới, khiến cho đầu óc đang mơ màng của Pete bừng tỉnh.
Cô gái bên cạnh vẫn kể Vegas thế này thế kia.
Nhớ đến người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị mà mị hoặc, cậu không thể quên bọn họ đã dây dưa thế nào, ngón tay hắn đã để lại hơi nóng trên làn da cậu thế nào.
Trước ngực cậu, xương quai xanh, vẫn còn bỏng rát những dấu hôn của hắn.
Làn mi như cánh bướm run rẩy hạ xuống, Pete vội vàng chớp mắt, cố gắng ép mình không được nghĩ đến nó nữa.
***
Lúc gặp Off trong phòng pha trà, Pete không có gì ngạc nhiên.
"Pha cà phê à?" - Off liếc qua cái ly trong tay Pete.
Pete gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dính vài giọt mồ hôi, hơi nhíu mày, sắc mặt có chút yếu ớt:
"Lily đòi uống đúng loại cà phê xuất khẩu từ London, tôi nghiên cứu hơn nửa ngày, nhưng đều thất bại, chắc là nước chưa đủ độ."
Nụ cười yếu ớt kia, như mũi kim đâm vào lòng hắn, ê ẩm đau, làm cách gì cũng không thoát khỏi.
"Tôi có thể giúp cậu."
Thấy cậu vươn tay lấy cái ly trên giá, Off vội vàng lấy giúp cậu, nhìn mặt cậu cười, do dự một chút nhẹ giọng nói:
"Kỳ thực Lily ngoài tính cầu kỳ ra, cũng rất hòa đồng, không ức hiếp người khác, Vegas thích cô ấy chính là ở điểm ấy, cho nên mới giữ cô ấy ở bên cạnh."
Pete chăm chú rót nước sôi, gật đầu:
"Đúng vậy."
"Pete ..."
Nhìn khí sắc không tốt của cậu, Off có chút thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi cậu:
"Cậu để ý có phải không? Về chuyện bạn gái của Vegas."
Pete đang khuấy cà phê, cánh tay từ từ chậm lại.
Ánh mắt trong veo có chút mông lung đảo qua xung quanh, ánh mắt không có mục đích, kỳ thực từ trước đến nay cậu hoàn toàn không hiểu nổi đối với Vegas cậu có loại cảm giác gì, càng không rõ ràng đối phương có mục đích gì. Tại sao bạn gái hắn hết lần này đến lần khác đều giúp cậu.
Vì sao phải có ý nghĩ độc chiếm, vì sao triền miên thân mật, vì sao không khống chế được?
Trong thâm tâm cậu chỉ muốn trả hết món nợ theo như nội dung của bản hợp đồng kia, cậu nghĩ không thông.
Vợ chồng.
Vì sao hắn lại muốn cậu và hắn xây dựng mối quan hệ này?
Loại quan hệ này, mang ý nghĩa là đem cuộc sống hai người ghép thành một chỗ, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra đều không thể thoát ra.
"Không nên hỏi tôi, tôi không biết."
Pete che giấu đi vẻ yếu đuối, nói xong câu đó, một lần nữa đứng thẳng lưng.
"Tôi đi trước." - cậu khẽ nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người.
Off muốn bảo cậu ở lại nhưng mở miệng lại không thốt lên lời, chỉ có thể nhìn cậu bước ra ngoài.
***
Sân bay lúc nửa đêm.
Trong phòng VIP, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu rọi, trong đại sảnh cũng không nhiều người qua lại.
Lily vẫn quấn lấy Vegas, dựa vào lồng ngực hắn nhẹ giọng nói, Vegas cũng không chống cự, thỉnh thoảng trầm giọng đáp lại một hai câu, mà Off cùng Pete ngồi ở ghế tựa từ xa nhìn hai người.
"Công việc cuối tuần cậu chuẩn bị đến đâu rồi?" - Off vô thức mà chuyển sự chú ý của cậu.
"Cùng Rin đi gặp luật sư, thuận tiện đưa cho ông ấy 2/3 tiền thù lao. Ông ấy chưa từng gặp qua Rin, nên có nhiều chuyện cũng chưa thể xác nhận, chúng tôi phải phối hợp thật ăn ý mới được, dù sao vụ kiện cũng không thể thắng nếu chỉ dựa vào luật sư." - Pete nhẹ nhàng giải thích.
"Chỉ còn có vài ngày, tôi còn phải suy ngĩ xem bố mẹ Kew bên kia sẽ xử lý việc này như thế nào, không thể không đề phòng"
Off lẳng lặng nghe, nhíu mày hỏi:
"Vụ kiện này cậu đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"
Pete cười cười, hai tay ưu nhã vịn lên lan can màu bạc:
"Tôi có tiền tiết kiệm."
Cậu mặc quần dài màu trắng, dáng vẻ của nó có thể tôn lên đường cong tuyệt đẹp, tuy vậy Off không có tâm tư để ý, buột miệng hỏi:
"Tiết kiệm? Của cậu? Cậu đem toàn bộ đi giúp bạn mình sao?"
Tiếng nói của hắn có chút kinh ngạc, Pete cũng cảm thấy có chút kỳ kạ.
"Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Off nghẹn lời đứng dậy, có chút không thể hiểu nổi suy nghĩ của cậu, cậu quá tốt bụng hay là căn bản cậu cũng không biết cái gì là tốt bụng, nó là bản năng làm người của cậu, dù cho giải thích hay nhắc nhở như thế nào cũng đều vô dụng?
"Không có gì... Chúc cậu thành công, chính là vẫn câu nói kia, có việc cần giúp đỡ nhớ đến tìm tôi." - Off chăm chú nói.
Pete gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ."
Lại một chuyến bay nữa cất cánh, trong đại sảnh tiếng phát thanh viên nhu hòa êm tai, Lily ôm chặt nằm trong lồng ngực Vegas, nhưng đột nghiên nhớ đến chuyện gì, nói với hắn một câu gì đó, hôn nhẹ khuôn mặt hắn, hướng bên kia sân chạy tới.
"Hai người có biết gần đây có chỗ nào bán túi thơm trầm hương không?" - Lily hỏi.
Hai người đều ngây ngốc, Off nhanh chóng đáp lại.
"Tôi biết một nơi có bán, mà cậu cần nó để làm gì?"
" Honey rất thích nó! Anh ấy lên máy bay ngủ rất ít, anh nhanh một chút đưa tôi đi mua đi." - Lily nhìn hắn nói.
Sắc mặt Off một lần nữa tối sầm
"Đi, Off."
"Ai nha, đừng có đứng ngẩn ra đó nữa, đi!"
Lily trực tiếp kéo tay hắn, hướng phía cửa sân bay mà chạy.
Phòng chờ lớn như vậy, không khí lạnh buổi tối xuyên qua lớp áo lụa của Pete, cậu ôm chặt hai tay, giương ánh mắt trong veo nhìn mông lung, không hẹn mà gặp, thân ảnh Vegas đang ngồi trên sofa mềm mại, Âu phục tối màu làm nổi bật nên dáng người cao lớn của hắn, khí chất của hắn cao quý như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của cậu bị hắn bắt gặp, không thể nào lẩn tránh.
Vegas đứng dậy, đi tới trước mặt cậu.
Từng bước một, tuấn lãng chói mắt tựa như thiên thần, từ từ bao phủ thế giới của cậu.
"Lạnh à?" - Hắn liếc nhìn biểu cảm của cậu.
Pete vô thức gật đầu, hoàn hồn một chút, lại lắc đầu.Vegas đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên người cậu.
Pete giật mình, nhìn Âu phục đắt đỏ khoác trên người, không suy nghĩ liền từ chối:
"Đừng như vậy, Ngài Vegas, tôi không sao..."
Vegas mặc kệ từ chối của cậu, đem cả người cậu ôm vào lòng, cúi đầu xoa tóc cậu, hướng trán cậu hôn nhẹ.
Tiếng nói của Pete đều bị sự đụng chạm của hắn trong nháy mắt làm biến mất, cậu bị hắn hung hăng ôm lấy, nói không lên lời.9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip