chương 33 Kế hoạch trả thù
Ánh mắt Kew lần nữa xuyên qua tòa án nhìn sang.
Lần này không giống với trước đây, Pete rõ ràng nhận thấy sự sắc bén cùng khôi hài trong mắt hắn.
Hắn nhìn cậu, con ngươi vằn đầy tơ máu.
"Tiếp theo đến lượt phía bị cáo đưa ra chứng cứ phản bác."
Thanh âm trầm thấp của quan tòa vang lên, ở trong khán phòng vang lên ong ong mà uy nghiêm có hiệu lực, tựa tử thần đang tuyên án.
Phía bị cáo một người làm chứng đi lên, rất xa lạ Pete chưa từng thấy qua.
Nhân chứng chậm rãi nhớ lại, Pete khó khăn nghe nguyên nhân làm chứng của nhân chứng, căn cứ vào điều tra của cảnh sát, ngày đó Rin thật sự có nhận được một cuộc điện thoại khi lên xe chạy tới sân bay, hơn nữa bản thân cũng đã cài bom hẹn giờ làm nổ tung xe, ông ta cũng chính là người động chân động tay, cho nên vấn đề mấu chốt là ở cuộc điện thoại kia, cùng với hung thủ đứng phía sau, người trước mắt chính là... người tự thú.
Pete nắm chặt thành ghế ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên sự nghi ngờ mà tái nhợt.
Hung thủ sát hại Rin, tới đây tự thú????
Cậu không nghĩ ra.
"Vị nhân chứng này, mời ngài nói qua mối quan hệ của ngài cùng Ngài Kew."
Luật sư biện chứng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào hắn.
Người làm chứng tuổi đã cao, toát mồ hôi lạnh chậm giọng nói:
"Tôi.... Là mối quan hệ thân thuộc, là dượng của hắn."
Ánh mắt luật sư phản biện bộc phát sắc bén, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp vang lên:
"Ông đứng ra làm chứng là muốn nói rõ hung thủ của vụ án xe bị nổ chính là ông, đúng không?"
"Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, hung thủ cũng chính là ông, nhưng ông có thể nói rõ hơn một chút hay không, động cơ gây án của ông là gì?"
" Còn có một vấn đề quan trọng, nếu như ở phiên tòa thứ nhất tội danh cường bạo của Ngài Kew không thành lập, như vậy vì lý do gì lại đưa tiền hối lộ cho Cậu Rin?"
" Vị nhân chứng này, mời trả lời"
Thanh âm du dương vang lên, có chút lạnh lùng, bất kỳ là ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Sắc mặt nhân chứng tái nhợt một chút, cười cười tự giễu, khó khăn ngước mắt mà chống đỡ:
"Vốn chính là tôi làm, động cơ, dĩ nhiên là không muốn cho M&W chịu oan khuất, tôi mặc dù là thân thích của Kew, tôi cũng là một nhân viên của M&W, động cơ như vậy chưa đủ sao? Về khoản tiền bồi thường kia ...."
Nhân chứng hơi thở dài một cái, ánh mắt nhìn Kew có chút né tránh.
"Là do Ngài Kew thương xót cậu Rin, cho nên mới cho cậu ấy một khoản tiền bồi thường, để cho cậu ấy ra nước ngoài nguôi ngoai nỗi buồn có gì không đúng chứ?"
Thanh âm có chút cậy mạnh, nghe rất không được tự nhiên, nhưng cũng không người nào có thể bắt bẻ chỗ nào không đúng.
Pete yên lặng ngồi bên cạnh luật sư biện chứng, mười ngón tay gầy yếu co rút, cố gắng không để cho mình run rẩy, cậu biết những người này đang nói dối, hết thảy bọn họ đều đang nói đối. Người trước mắt rõ ràng đang gánh tội thay Kew.
"Không thể nào......"
Thanh âm của cậu kéo dài như văn tế, trong đôi mắt to tròn phiếm đầy nước mắt.
"Ngày đó là tôi gọi điện thoại cho Kew, chính miệng hắn thừa nhận qua là hắn giết Rin .... Là hắn hạ độc thủ!"
Cái gì là thương xót, cái gì là đồng tình?
Hết thảy đều là ngụy biện!
Trong lòng Pete đè nén rất nhiều lời muốn nói, không nói ra, chỉ có thể an tĩnh ngồi, lòng bàn tay bởi vì oán hận mà toát đầy mồ hôi lạnh.
Tay cậu run rẩy, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc mai của mình, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng nhìn về phía dưới khán phòng, Vegas ngồi ở hàng cuối cùng, con mắt sắc như băng.
Khí tức của hắn bức bách ánh mắt mọi người, xa xa chậm chạp hướng về phía cậu nhìn qua, tựa hồ đang chờ biểu hiện của cậu.
Pete cúi đầu, càng nắm chặt lòng bàn tay.
Không thể thua!!!!!!!!!
Cầu trời, không thể thua!
"Vị nhân chứng này, ông phải biết ngụy tạo chứng cứ trên tòa là tội danh nghiêm trọng đến mức nào."
Luật sư phản biện cáu kỉnh quát lên. Sắc mặt nhân chứng tái nhợt tựa như bệnh nhân suy nhược, thanh âm chậm chạp mà trầm thấp:
"Không phải là tội chết...... Tôi không sợ."
"Hiện tại đã đủ rõ ràng rồi chứ?"
Một tràng thanh âm tràn đến, phá vỡ hiện trường an tĩnh, ngay cả quy tắc cũng phá vỡ, khiến tòa án một mảnh nhốn nháo.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Kew dương dương tự đắc, ánh mắt lạnh dần, chậm chạp nói:
"Pete ..... Hiện tại cậu đã đủ rõ ràng chưa? Tôi chỉ là tùy việc mà làm, cậu ấy rất đáng thương. Ai biết cậu ấy sẽ gặp phải kẻ ngoan độc, có phải hay không?"
Một câu nói khiến toàn hội trường xôn xao.
Giây phút sắc mặt Pete tái nhợt không chút huyết sắc, quan toà gõ búa nhỏ duy trì sự an tĩnh của hiện trường.
"Bị cáo, bây giờ anh không có quyền lên tiếng."
Kew cười lên, ánh mắt lạnh hơn, gật đầu hướng quan tòa xin lỗi.
Cho nên, kết quả như lần trước thực sự đã bày ra trước mắt, có phải hay không?
Cậu vẫn như cũ không có cách nào đả động đế hắn dù là nửa phần, nào là điều tra lâu như vậy, dốc toàn lực, cũng không có cách nào chứng minh người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu độc ác phải không?
Hắn cường bạo người vô tội, giết cậu ấy, thế nhưng không bị trừng phạt dù là nửa phần có phải hay không?
Pete nhớ tới ngày mưa máu chảy đầm đìa đó, chiếc xe bị nổ tung thi thể bị cháy đen kia, thân thể run rẩy dữ dội.
Ai có thể nói cho cậu biết cậu nên làm cái gì bây giờ?
Luật pháp không thể tin tưởng, cảnh sát không thể tin tưởng, cậu còn có thể tin tưởng ai đây?
Đây không phải là vụ án nhỏ bình thường, nó đã động đến mạng người. Bọn họ tại sao lại che dấu chân tướng, tại sao lại đem hiện thực xấu xa như vậy phơi bày trước mặt cậu bắt cậu phải chấp nhận, bắt cậu phải gánh chịu mọi hậu quả???
"Nguyên cáo liên quan, ông còn muốn nói gì không?"
Đến đây, thời gian biện luận đã kết thúc, có người thấy được nguyên cáo không nói một lời chẳng qua là lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chẳng qua là giai đoạn giữa từ tuyệt vọng đến kiên cường, cũng không ai biết cậu đã phải trải qua quá trình như thế nào.
Thanh âm của quan tòa vang lên, toàn hội trường im lặng, ngưng mắt nhìn cậu nhóc ngồi yên lặng ở vị trí nguyên cáo.
Pete nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
"Tôi chỉ muốn cùng với bị cáo nói một lời."
Được sự đồng ý của quan toà, cậu ưu nhã đứng dậy, ngưng mắt nhìn Kew phía đối diện, đè nén xuống thanh âm run rẩy chậm rãi nói:
"Tôi sẽ nhớ kỹ rốt cuộc anh đã làm gì, may thay, anh cũng rõ ràng như tôi, cho nên kết quả ngày hôm nay cũng không nói lên điều gì ..."
"Tôi sẽ không để cậu ấy phải ra đi oan khuất như vậy, anh sẽ bị báo ứng."
Tiếng nói ở trong không khí trầm bổng, tất cả những người ở đây nghe được cơ hồ đều nín thở, cũng bao gồm cả Kew.
Trong trí nhớ của hắn, Pete trước đây không giống với bây giờ, thanh thuần động lòng người, ngoan ngoãn nghe lời, là một cậu nhóc vô cùng đơn giản, nhưng mà chỉ một cái chớp mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt cậu cả nhu nhược và kiên định cùng tồn tại, loại oán hận đó, đã khắc cốt.
Cậu hận hắn, nào là hai lần thua thảm hại ở hai phiên tòa, loại hận đó còn kéo dài mãi.
Pete ngồi xuống, an tĩnh chờ tuyên bố kết quả.
"Trải qua thời gian bàn bạc, dựa vào điều tra của cảnh sát cùng biện luận trên phiên tòa, chứng cứ thực sự đã rõ ràng và đầy đủ, nguyên cáo chống án nguyên nhân vụ án xe bị nổ tung đã sáng tỏ ngọn nguồn ....."
Những câu tiếp theo cậu không có nghe được, chẳng qua là nhiều ngày đêm mệt nhọc đã tiêu hao gần hết sức lực của cậu, cậu rất khó khăn mới có thể chống đỡ nổi thân thể, cậu không có nghe thấy cậu phải nộp bao nhiêu tiền phạt, mà chỉ nghe được mấy chữ phía sau
"Nói lời xin lỗi!"
"Trước phiên tòa nói lời xin lỗi đối với Ngài Kew và danh dự của tập đoàn M&W."
Pete liếc mắt nhìn qua, ở phía đối diện khán phòng, bố mẹ Kew kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng mà chế giễu nhìn cậu.
Ngay từ đầu, người con dâu này cũng không khiến họ hài lòng, mà hiện tại, rút cục cũng có thể đem cậu vùi dập dưới chân.
Sắc mặt luật sư biện hộ cũng thật không tốt, thấp giọng nói:
"Xin lỗi, Cậu Pete, tôi đã cố gắng hết sức."
"Cậu Pete, hiện tại đề nghị cậu chính thức có lời xin lỗi đối với Ngài Kew cùng tập đoàn M&W, trả lại danh dự đã bị tổn thất - thứ mà không phải cứ có tiền đều có thể bồi thường đầy đủ, Cậu Pete xin mời."
Việc này là bắt buộc phải làm sao?
Sắc mặt Pete tái nhợt, đôi mắt mở lớn, viền mắt ngưng đầy nước mắt.
"Tôi không xin lỗi." - Cậu nói rõ ràng.
Quan toà nhíu mày.
Tiếng động nho nhỏ nhốn nháo trong khán phòng rộng lớn, đều đang bàn luận cái gì.
"Kết luận của tòa án là không chính xác, đó không phải là sự thật," - Cậu một lần nữa cao giọng lên tiếng.
"Tôi không xin lỗi."
Tiếng nhốn nháo ngày càng lớn hơn nữa, sắc mặt bố mẹ Kew trở lên khó nhìn.
Tiền tài quyền lợi, có khả năng bị cướp đoạt tất cả, có thể bị phá hủy tất cả, thế nhưng cậu không thể bị mất đi chút tự tôn cuối cùng của bản thân. Cậu còn lại chỉ có thứ này.
"Bỏ đi..."
Tiếng nói ôn nhu của một người vang lên.
Kew cười nhìn cậu, ưu nhã đứng dậy, toàn thân mặc Âu phục hàng hiệu phẳng phiu xa xỉ, che đậy đi trái tim độc ác đen tối hướng phía cậu cười nhạt:
"Xin lỗi đều không phải là mục đích cuối cùng của tôi, Pete, tôi chỉ muốn cậu nhớ kỹ, cậu thua, dù cho sắc đẹp tuổi thanh xuân của cậu có thể kéo dài, thế nhưng, thân thể cậu cũng dơ bẩn khiến không ai yêu thương."
Môi dưới Pete run rẩy, trên mặt mấy sợi tóc do mồ hôi toát ra mà dính chặt lại.
Tóc đen dán chặt trên da thịt trắng nõn, cậu không chút sợ hãi mà nhìn hắn, tựa như tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với cực hình lăng trì tàn khốc.
"Vậy cũng tốt, lần này không có người thân thiết phản bội cậu, cậu hẳn là không phải cảm thấy quá khó khăn phải không?"
Kew nhíu mày, như là hiếu kỳ hỏi cậu một câu, nhân tiện khoan thai cười cười.
"Chưa tính tới tiền bồi thường cậu không có đủ, tôi không bắt buộc, coi như là phí bồi thường tổn thất thanh xuân tôi đưa cho cậu, dù sao cũng không nhiều."
Cây chống đỡ trong ngực Pete ầm ầm sụp đổ.
Cậu cố nén không cho nước mắt rơi xuống, thế nhưng mọi người trong khán phòng đều có thể nhìn ra sự yếu đuối mà kiên định của cậu, Kew khẽ cười một tiếng xoay người rời đi.
Mọi người trong hội trường đều bắt đầu giải tán, cậu gắng sức đứng dậy, thu thập toàn bộ tài liệu trên bàn.
Luật sư hai bên đang nói về tiền phí tổn, Pete nghẹn lời nói: "Được", một mạch đi ra ngoài.
Dù sao vẫn không thể cứ như vậy đi tới đường cùng, thế nhưng, thế nhưng, để tất cả mọi người chứng kiến bản thân bị áp bức cùng vũ nhục, đúng là tuyệt vọng đến cùng cực.
Lúc này cậu không muốn đi ra ngoài, không muốn thấy ánh mặt trời, không muốn đối mặt mọi người.
Lời nói của Kew còn vang vọng bên tai
"Chưa tính tới tiền bồi thường cậu không có đủ, coi như là phí bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân."
Cậu dành hết tuổi thanh xuân để quen biết một tên ác ma, một kẻ giết người không gươm, ngoài vòng pháp luật, tiêu diêu tự tại khốn nạn, là kẻ cặn bã.
Phía bên ngoài có rất nhiều phóng viên nhà báo lần nữa nhào tới.
Những từ ngữ châm chọc trực tiếp tấn công đến, ngăn cản đường đi của cậu, thân thể nhỏ bé của cậu bị bao vây bởi rừng camera, không thể thoát ra. Thậm chí có phóng viên còn hỏi.
"Ngài Kew bỏ qua cho cậulời xin lỗi cùng với tiền bồi thường, có phải cậucảm thấy mình rất may mắn cùng cảm kích" - khuôn mặt nhỏ nhắn của Pete tái nhợt lại.
Đám nhà báo kia bị giải tán, quả nhiên ngay sau đó trời bất ngờ mưa.
Tựa như từ trên trời trút xuống, một tiếng sét vang lên, sau đó từng hạt mưa lớn bồm bộp rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi người chạy đi trú mưa, Pete chạy không kịp, nên y phục trên người cậu đã sớm bị ướt nhẹp, rất phù hợp với bộ dạng chật vật lúc này của cậu.
Trên bậc thang của tòa án, một thân ảnh cậu nhóc nhu nhược bước từng bước xuống, sắc mặt thản nhiên bước ra ngoài.
Một chiếc Ferrari màu đen chạy tới, đèn xe chói mắt bật lên, có chút thô bạo mà vòng một đường, dừng ngay trước mặt cậu.
Bên trong cửa sổ xe, người đàn ông với khuôn mặt lợi hại tựa như điêu khắc, đường nét hoàn mỹ tản ra sự điềm tĩnh lạ thường.
Hắn nói đúng, lật lại chính là sự liều mạng.
Lồng ngực cuối cùng hung hăng mà đau nhói, chua xót dâng lên, nước mắt theo nước mưa lạnh giá chảy xuống. Pete mở cửa xe, không để ý trên người đầy nước mưa mà ngồi xuống, đem toàn bộ ủy khuất cùng tuyệt vọng đóng xe lại.
***
Đêm tối cuối cùng cũng buông xuống.
Cậu chưa bao giờ thích đêm tối như vậy, như vậy sẽ không ai nhìn thấy thất bại cùng sự khuất nhục của cậu.
Cũng không có người sẽ hỏi lại những oan khuất.
"Tách."
Một tiếng vang nhỏ, đền phòng tắm được bật lên, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Pete, đôi mắt bị kích thích tới.
Một cỗ hơi thở ấm áp tiến sát đến bên tai mẫn cảm của cậu, cậu run rẩy, đón nhận hơi thở cùng với tiếng nói trầm thấp lôi cuốn:
"Mở mắt ra."
Cậu cố sức mở mắt ra, lông mi bị nước mưa làm ướt nhẹp, có chút nặng trĩu, thật vất vả mới thích ứng được với những tia sáng mãnh liệt này.
"Trước tiên tắm rửa, có chuyện gì nói sau."
Vegas nhìn cậu nhóc trong lòng, thấp giọng nói.
Từ đầu tới cuối cậu không hề nói nửa câu, nhưng hắn biết, trong lòng cậu đã thỏa hiệp, nếu không cậu cũng không ngồi lên xe của hắn.
Pete nghe thấy một cỗ hơi thở quen thuộc, so với hơi lạnh của nước mưa trên người thì hơi thở này thật dễ chịu hơn nhiều, nửa người cậu đều nằm trong khuỷu tay hắn, nâng ánh mắt nhìn lên cổ áo sạch sẽ của hắn.
Nhận lấy quần áo cùng khăn tắm trong tay hắn, cậu nỗ lực tự mình đứng lên.
"Tôi biết rồi." - Pete nghẹn giọng nói.
Hắn nói không sai, trong vòng một tuần, quả nhiên cậu phải mở miệng cầu xin hắn, vô luận điều kiện gì, cảm giác khi cậu thỏa hiệp với hắn, hiện tại cảm giác này, lại như ông chủ cùng với trai bao, đầu tiên cậu phải chuẩn bị thân thể sạch sẽ, mới có thể khiến hắn hài lòng.
Vegas không có ý định buông tha cậu, khóe môi nổi lên một tràng cười, một lần nữa đem cậu kéo vào trong lòng.
"Em đúng là dám mạnh miệng trên tòa án..."
Hắn cười đến là ấm áp, nhớ tới câu nói cuối cùng của cậu với Kew, chắc chắn mà rất tự tin.
"Vì sao lại khẳng định là tôi sẽ giúp em?"
Pete nhẹ nhàng cắn môi, không lên tiếng.
Đây không phải là thứ mà anh muốn sao?
Tôi thất bại thảm hại, không còn cách nào mới đến cầu xin anh.
"Vậy ngài sẽ giúp tôi sao?"
Cậu thấp thỏm, tiếng nói khàn khàn, vội vã hỏi đến. Vegas nhíu mi, chậm rãi nói:
"Phải xem tâm tình đã."
Pete cả kinh, ánh mắt trong veo nhìn hắn, tất cả không tốt sao?
Chẳng lẽ hắn còn muốn đổi ý?
Không khí trong phòng tắm thực an tĩnh, một lần nữa cậu cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng, thế nào hắn lại lật lọng, chẳng phải bọn họ đã thỏa hiệp sao, hắn còn muốn như thế nào nữa?
Vegas cười ra tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, làn môi tuấn dật thu hồi nụ cười kia, đôi mắt dày đặc đam mê, thanh âm ám muội nói:
"Pete, em vẫn mãi dùng ánh mắt này để nhìn tôi, biết tôi muốn em bao nhiêu không, nếu như tôi muốn em, em cả đời cũng đừng nghĩ tới trốn thoát."
Pete giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy khiếp sợ, mở mắt thật lớn nhìn hắn.
Cậu nhìn như thế, Vegas rất muốn hôn cậu, hôn đến khi cái miệng nhỏ nhắn của cậu chỉ còn hơi thở của hắn mới thôi. Hắn yêu thích sự dũng cảm của cậu nhóc này, dù cho bị đánh tới không dậy nổi cũng tuyệt đối không hạ thấp tự tôn của bản thân, mà hiện tại, thuận theo một chút, như vậy có thể làm hắn thích.
"Ngoan, đi tắm đi, tôi ở bên ngoài chờ em."
Hắn ôm lấy cậu, hạ giọng nói một câu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của cậu rồi buông tay.
Trong một căn phòng hai người ở của khu nhà trọ, Pete có thể nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Hơi nước như sương mù bốc lên làm cho lớp thủy tinh càng thêm mờ ảo, cậu ngồi trong một căn phòng xa lạ, cảm nhận được nước nóng đang tẩy rửa thân thể, tấm gương cách đó vài bước vẫn chưa bị hơi nước làm mờ, phản chiếu rõ rệt hình ảnh cậu.
Tóc bị rũ rượi, lãnh khí trong cơ thể đều bị xua tan bởi hơi nước dày đặc.
Từ sau gáy đến xương quai xanh, đến hai vai, cùng với trước ngực nở nang, Pete run rẩy nhìn thoáng qua, sẽ không còn dám nhìn nữa.
Thân thể như vậy, hai năm trước từng bị người khác chạm qua, lần cướp đoạt kia như cuồng phong vũ bão khiến cậu mê man ngất đi, quên đi đến chính cậu cũng không dám hồi tưởng, loại đau đớn kia khiến cậu sợ hãi, làm cho cậu biết được cái gì là bị phá hủy.
Thân thể bị hung hăng xuyên qua, cướp đoạt, tỉnh lại là lúc thân thể bủn rủn vô lực, toàn thân đầy dấu xanh tím, giống như bị người khác tra tấn.
Pete lắc lắc đầu, không cho bản thân nghĩ tới.
Tắm rửa xong, cậu mặc chiếc áo choàng mỏng manh đi ra ngoài, đai lưng thắt lại bên hông.
Trong phòng khách, ánh đèn nhu hòa bao phủ cậu.
Rõ ràng Vegas đã tắm rửa xong, trên trán còn dính vài giọt nước, áo choàng màu trắng mặc trên người hắn che đi vài phần khí chất lãnh mạc mà nghiêm nghị của hắn.
Ôn nhu hơn một chút, cũng không quá đáng sợ.
Chính là trong bầu không khí như vậy, ám muội khiến người ta hít thở không thông.
Mái tóc ướt sũng của Pete vương lả tả trên vai, hai chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại như nước, bàn chân mang dép lê bước từng bước nhỏ, giống như một người khách, không hề có cảm giác thân thiết.
Ngồi trên ghế xoay Vegas nheo mắt nhìn cậu trong chốc lát, ngoắc ngoắc khóe môi, ngoài trừ ánh mắt nhu hòa mơ màng kia, cậu thực sự không có gì khiến hắn có thể xoi mói.
Tuổi còn trẻ, mỹ lệ, thanh thuần động lòng người, thân thể có tỷ lệ hoàn mỹ.
Còn có vẻ mềm mại hòa cùng hương thơm nhàn nhạt trên thân thể cậu, hắn hưởng qua vài lần, lần sau so với lần trước lại càng mê say, hoàn toàn bị hút vào.
"Lại đây" - Hắn khẽ hé môi, phát ra thanh âm trầm thấp.
Pete nghe theo đi qua đó, nhẹ nhàng nghe không ra một tiếng động. Nhưng Vegas cũng biết cậu đến gần, bàn tay vươn ra, chuẩn xác mà ôm lấy thân thể cậu.
Quả nhiên vẫn còn nhiệt độ sau khi tắm, còn có hơi nước ướt sũng.
Hắn cầm tay cậu, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cẩn thận vuốt ve.
"Sợ sao?"
Hắn an tĩnh mà nhìn màn hình máy tính, con ngươi đen láy sáng như ngọc cũng không nhìn qua cậu.
Pete cảm nhận được cường độ từ lòng bàn tay hắn, xoa dịu, cố gắng không làm tổn thương cậu.
Hình dáng của người đàn ông này lúc này, rốt cục đây là ôn nhu sao?
Pete nhìn sườn mặt tuấn dật hoàn mỹ của hắn, ánh mắt không dám di động, khẽ liếc mắt qua cổ áo choàng của hắn.
Cậu sợ cảnh tượng nơi nào đó sẽ khiến cậu sợ hãi mà chạy mất, ngày hôm nay cậu đã vô cùng mệt mỏi, lòng dạ bị tàn phá bừa bãi không còn hình dạng, hắn nếu như muốn làm gì với cậu, cậu cũng không còn một chút khí lực mà phản kháng.
Nhẹ nhàng nâng đôi mắt, sau đó lông mi cùng với vẻ mê man trong ánh mắt dần dần rút lui, cậu cắn môi, chần chừ hỏi.
"Ngài muốn tôi làm thế nào?"
Vegas nghe cậu nói sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên mê người, càng lúc càng lớn.
Tâm tình của hắn vì câu hỏi này mà biến chuyển rất tốt, trong bóng đêm nhu hòa, ánh mắt hắn nhu hòa đi nhiều.
Chẳng lẽ từng việc cậu đều cần người khác dạy bảo sao, hắn còn trông cậy cậu chủ động nữa sao?
"Trước tiên..." - Vegas kéo bàn tay nhỏ bé của cậu qua.
"Ngồi sát lại đây."
Pete sửng sốt, theo lực kéo của hắn nhích tới gần hắn, đột nhiên bị cánh tay của hắn đem cậu kéo một vòng ngã nhào vào trong lòng hắn, cậu lại càng hoảng sợ, dùng bàn tay chống đỡ bờ vai của hắn, một mùi thơm nam tính sau khi tắm rửa ùa tới, khuôn mặt tuấn lãng của hắn trong nháy mắt phóng đại trước mắt cậu.
Hai tay Pete vịn lên bờ vai của hắn, thắt lưng bị hắn xiết chặt, ánh mắt trong veo nhìn thẳng hắn, thoáng cái khẩn trương.
Hai thân thể dán chặt chỉ cách nhau một tầng vải vóc, cậu ngồi trên người hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn khuynh đảo lòng người ngồi trong lòng hắn, khuôn mặt hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp của nhau.
Thân thể của hắn nóng hơn của cậu nhiều lắm.
"Ngài..."
Pete nửa ngày mới phun ra một tiếng, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt thay đổi bất ngờ. Tư thế này, thật sự ám muội khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Thân thể của cậu lâu lắm cũng không hề bị đàn ông chạm qua như vậy, chưa kể đến hơi thở nam tính bao vây cậu, ôm cậu vào trong ngực, giống như đây chính là người mà hắn yêu thương.
Vegas cúi đầu hôn cánh môi của cậu, cậu sợ muốn trốn tránh, nhưng môi hai người chỉ chạm nhẹ rồi buông ra.
Pete nhớ tới mình có việc cầu xin người ta, lại không dám né tránh, mắt hai người mở thật lớn, hắn vô tội nhìn cậu.
"Tôi thật nóng lòng muốn ăn tươi em, đừng dụ dỗ tôi, biết chứ?"
Khuôn mặt anh tuấn của hắn cười khẽ, điên đảo chúng sinh. Cậu căn bản là không có dụ dỗ người.
Trong lòng Pete gấp gáp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút uể oải.
Thực sự cậu đã quá mệt mỏi, cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rộng lớn, thời khắc được hắn ôm có chút hỏang hốt nhưng cũng có chút cảm giác yêu thương, nếu như không có nguy hiểm, cậu thậm chí còn có chút trầm luân trong đó, loại cảm giác này thực sự rất... yên tâm, thoải mái, không hề sợ hãi.
"Mệt mỏi sao?"
Vegas nhìn ra sự ủ rũ của cậu, vỗ vỗ đầu cậu, tiếng nói mang theo mị hoặc nói.
"Nhìn xem bản kế hoạch này, nếu như em thích sẽ bắt đầu tiến hành."
Pete hơi kinh ngạc.
"Kế hoạch gì chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mê man nhìn phía màn hình máy tính, vừa nhìn tới tiêu đề đã bị làm cho khiếp sợ, do dự hồi lâu mới nhìn xuống phía dưới.
Đây là bản báo cáo phân tích thị trường, đã nêu ra cách làm cùng khả năng và kết quả, tường tận khiến người khác sôi máu.
Thu mua M&W.
Hắn muốn thu mua M&W.
Pete nghĩ tới, có một ngày hội đồng quản trị đã nói qua vấn đề này. Chỉ là cậu không ngờ tới kế hoạch này lại được tiến hành nhanh như vậy, giống như thời gian khảo sát thị trường đã từ rất lâu, mới có thể khổ tâm tìm kiếm phân tích đưa ra một bản kế hoạch chi tiết như vậy.
Cho thấy khả năng và tốc độ làm việc của hắn rất cao.
Đó là một bản kế hoạch tuyệt vời.
Vegas ôm sát cậu nhóc trong lòng, ưu nhã cúi đầu, ngăn cản tầm nhìn của cậu:
"Xem xong chưa?"
Khoảng cách của hắn rất gần, hơi thở đều phun ra hít vào từ trên mặt hắn.
Tia khiếp sợ trong lòng Pete còn chưa rút lui. Nhìn mặt hắn, gật đầu.
Vegas dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cậu, nắm cánh tay cậu ôm cậu vùi mặt vào cổ hắn, trầm giọng nói:
"Em muốn hắn bị trừng trị đích đáng, tôi đã từng hứa hẹn. Mà trước nay, niềm kêu hãnh lớn nhất của hắn không có gì ngoài M&W, hắn không có một thứ gì giá trị khác".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip