chương 67 Pete, chờ anh trở lại
Cả bầu trời đều xám xịt u ám.
Tay cầm giỏ, tựa như ngày đặc biệt trong năm nào đó, lần đầu tiên cậu đi vào thành phố C, cảm giác được thành phố này phồn hoa xa xỉ giống như trong mơ, tình yêu cùng tương lai của cậu đều đơn giản như vậy.
Tựa như đã rất nhiều năm, mà cũng tựa như vừa mới đây.
Tại một ngã tư của thành phố C phồn hoa, có thể nhìn thấy một cậu nhóc tóc nâu tung bay, dọc theo khúc uốn quanh đường mà đi tới, xinh đẹp mà cậu đơn thuần như vậy, hình dáng thanh khiết như suối.
Cậu mờ mịt đi, vẫn đi, không biết nên đi nơi nào.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước.
Mặt trời có vẻ lớn, trên thân thể người đang phơi nắng hơi hơi thấm ra mồ hôi, Pete cảm giác mình đã đi một quãng đường rất dài, rất dài, xa tới mức cậu cũng không biết đây là nơi nào, cậu mệt mỏi quá, đơn giản là ngồi xuống ven đường, chậm rãi thở dốc.
Bụng có chút đau, cậu có một chút hoảng hốt, che bụng nhẹ nhàng xoa.
Cậu lo lắng cho sinh mệnh nhỏ bé bên trong như vậy, không dám khóc, không dám tức giận, không dám làm cho cảm xúc có kích động quá lớn, thậm chí không dám chạy ra đường lớn đi tìm cái chết....
Cậu yêu thương đứa nhỏ chưa thành hình này, trong đầu hiện lên hình ảnh, là Vegas nhẹ nhàng ôm lấy cậu, khẽ hỏi mọi thứ về đứa nhỏ, giọng nói của hắn luôn lãnh đạm thản nhiên, nhưng là thời điểm mà cậu nói về đứa nhỏ, ánh mắt lại luôn luôn mềm mại như vậy. Hắn nói:
‘Pete, em có nghĩ đến sẽ theo anh đi về Anh không?’
Thậm chí cậu đã từng mặc sức tưởng tượng qua.
Nước Anh, Công Tước, hoàn cảnh thần bí mà cường thế của hắn, như thế nào lại có thể tạo ra hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.... (đẹp nhưng không thực). Khẽ chạm liền biến mất.
Chính là hắn xoay người, thản nhiên lưu lại cho cậu một vẻ mặt lãnh liệt mà hờ hững, ngóe ngóe khóe miệng, sải bước rời đi. Để lại cho cậu tình yêu trôi dạt khắp nơi, lưu lại cho cậu một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trong bụng, để lại cho cậu sự tuyệt vọng trong thành phố trống vắng.
Thế giới này, thật hoang vắng.
Bụng thực sự đau quá....
Pete gục đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, làm dịu đi sự bi thống của chính bản thân mình, không kích động, không oán hận, chẳng qua là trong nháy mắt khi tóc dài rũ xuống kia, nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, đem mặt đường nóng hầm hập tẩm ướt.
***
Một chiếc máy bay xa xỉ hạ cánh xuống sân bay.
Ánh chiều tà chậm rãi bị tầng mây bao phủ, những vệt hoàng hôn màu tím tuyệt đẹp, sặc sỡ tới chói mắt.
Cổ tay áo màu bạc sáng lấp lánh trong ánh chiều tà, sơ mi trắng nổi bật trong Âu phục màu đen, cả người hắn tản ra sự cao lớn mị hoặc, sắc mặt hắn đã có một tia tái nhợt, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đôi mắt màu nâu khoa trương trợn to, ý cười kiêu ngạo mà sâu xa, Kinn từ xa đi lại, hai tay mở lớn thực hiện cái ôm lễ nghĩa, lớn giọng nói:
“Ha, Vegas! Đã lâu không gặp, đây là lần đầu tiên tôi đi vào thành phố C, đây là Thái, nửa quê hương của cậu, tại sao cậu lại không ở đây hưởng thụ một thời gian, cũng giúp tôi hiểu biết về Thái nhiều hơn một chút chứ?”
Vegas cũng vươn tay vỗ lưng của hắn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đạm bạc, khóe miệng cong lên, thảm nhiên nói:
“Anh có thể tiếp tục ở lại Thái quan sát tỉ mỉ, chuyện đó không liên quan đến tôi. Mọi việc của tôi ở đây đều đã xong xuôi, tất nhiên phải về thôi, nếu anh muốn tiếp tục ở đây, tôi có thể sai người đưa anh đi gặp mặt từng người, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Khóe mắt Kinn hơi hơi nheo lại.
Trời mới biết hắn đến Thái vì cái gì, chẳng qua là muốn tóm được nhược điểm của Vegas, chính là hắn vừa tới Thái có hai ngày mà thôi, chợt nghe được tin tức từ giới truyền thông đưa ra.
B&B do chính tay Vegas ủy thác cho người khác, cũng cùng với một người trong nước hoàn toàn giải trừ hôn ước, một thân không vướng bận bước lên máy bay đi về Anh, như vậy hắn ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Kinn ngóe ngóe (giật giật) khóe miệng, cả người toát ra hơi thở giết chóc.
“Tôi nghe nói, cậu cưới một người trong nước.”
Ánh mắt hắn sáng như đuốc, gắt gao nhìn đứa em trước mắt có thực lực cạnh tranh với hắn. Vegas gật gật đầu:
“Xem ra anh đã điều tra rất rõ ràng.’’
Ánh mắt Kinn bỗng nhảy dựng, cảm giác được hắn không thèm quan tâm, chính là nghe nói, hắn và người vợ Thái của hắn ân ân ái ái, ngay cả Lily là một mỹ nữ cực phẩm cũng bị đuổi phải chạy về Anh, như vậy lại nhanh chóng ly hôn, làm sao có thể đơn giản như vậy?
Kinn ha ha cười rộ lên:
“Tôi chỉ là tò mò người mà cậu từng nếm thử có bộ dạng như thế nào thôi mà.”
Ánh mắt xa xăm của Vegas hiện nên một tia sáng nhạt, ngóe ngóe khóe miệng, thản nhiên nói:
“Người có trăm ngàn bộ dáng, chẳng qua là anh không biết tới, người Thái có một ý nghĩ thâm căn cố đế – nếu anh chỉ là người đàn ông của cậu ta, thì cả cuộc đời này bọn họ sẽ chết tâm mà tháp tùng....”
Đôi mắt Kinn chậm rãi trợn to.
Vegas cười nhẹ đứng lên, tao nhã tựa vào lan can, dùng thanh âm vô cùng khiêu khích nói:
“Anh không tin sao?”
Ánh mắt Kinn có tia vằn đỏ, tự hỏi hình ảnh này, có chút tỉnh ngộ:
“Chính vì vậy mà cậu cưới người Thái làm vợ?”
Vegas nhìn phương xa, ngừng lại rồi thở hắt ra. Hắn không thể kiềm chế mà không nhớ tới thân ảnh của cậu, nhớ tới từng vẻ mặt của cậu, thanh âm thản nhiên có chút khàn khàn nói:
“Có lẽ.”
Tình yêu của cậu, chẳng qua là không thể che giấu.
Ánh mắt Kinn lắng đọng rất nhiều phức tạp, hắn từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười gật gật đầu.
“Em họ thân mến của tôi....”
Hắn nghiêng mặt, dáng người to lớn như đấu sĩ quyền anh suýt nữa khiến Âu phục nứt ra, thanh âm u ám nói:
“Chúc mừng cậu khải hoàn rời khỏi Châu Á, chỉ cần cậu trở về, chúng tôi cũng sẽ không lưu lại lâu như vậy, cạnh tranh giữa mọi người có thể quang minh chính đại....”
Rõ ràng là ánh mặt trời chiều quyến rũ chiếu rọi khắp nơi, nhưng toàn thân Vegas lại nổi lên lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn im lặng không có chút biến hóa, chẳng qua là tao nhã mà chậm rãi xoay người, đến gần bên trong cabin.
Ánh mắt Kinn nổi lên một tia lạnh như băng, giấu rất sâu, nhưng một khắc lộ ra kia làm cho người ta dựng tóc gáy.
Đi gần vào trong cabin, sắc mặt Vegas vô cùng tái nhợt.
“Ngài Vegas!”
Gram đi đến, theo sát hắn, luôn luôn bình tĩnh nhưng hiện tại trong mắt lại có một tia ngưng trọng mà lo lắng:
“Có việc gì sao?”
Thời điểm một mạch đuổi tới đây, trời biết bọn họ gặp phải truy sát tàn nhẫn đến mức nào.
Vegas ngồi xuống ghế dựa êm dày, sắc mặt buộc chặt giãn ra một chút, ngón tay tao nhã xoa xoa mi tâm, nhưng tay kia thì không động đậy, mà xuyên qua phản quang của cabin, người ta có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn có một vết máu.
Miệng vết thương nằm ở xương vai cánh tay bên trái, đã bị vỡ ra, ồ ồ chảy máu, hiện tại đã thấm ướt vào bên trong áo sơ mi, chảy xuống lòng bàn tay, hơi nóng ấm, mang theo mùi máu tanh.
Vegas nhắm mắt lại, mím môi dựa người vào ghế không nói một lời nào.
Gram cũng không dám nói gì, lại tựa như là khuyên hắn:
“Ngài Vegas, khi nào thì chúng ta lên đường?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền kia rút cục cũng chậm rãi mở ra.
“Có kịp quay về nhà trọ một chuyến không?”
Hắn vẫn tiếp tục xoa mi tâm, trong đầu hiện lên thân ảnh Pete, trong lòng đau đớn quặn thắt lan tràn, còn có một ý nghĩ, quay về tìm cậu giải thích.
Gram nhíu mày, thật lâu mới giãn ra.
“Ngài Vegas, hiện tại nếu như quay trở về, mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.” - Hắn lý trí phân tích tất cả, nhẹ giọng đáp.
Nhất định Kinn khi đến Thái đã sai người theo dõi mọi hành tung của Vegas, sợ rằng ngay cả những nhân vật nhỏ bé cũng đã bị hắn điều tra tới, từng hành động tiếp xúc của hắn hẳn là đã lọt vào tai mắt của hệ thống tình báo quốc tế, hành động này tuy rất nhỏ nhưng lại gây ra hậu quả không thể lường trước được.
Đó là một người đàn ông điên cuồng thị huyết, điều đáng sợ không phải là khi hắn ngửi thấy mùi máu tanh thì phát cuồng, mà là Vegas không muốn cho hắn ngửi thấy một tia khác thường nào tồn tại, người mà hắn yêu, không nên vì hắn mà phải chịu nguy hiểm cùng uy hiếp.
Huống chi loại uy hiếp này, là liên quan đến sinh mệnh.
Cùng Jeff bàn bạc những chuyện này, đích thật là phong cách của hắn, chính là sau mỗi một phút, mỗi một giây, đều liên tưởng đến bộ dáng của cậu sau khi biết những tin tức này, thì ra lo lắng làm tổn thương một người lại đau đớn đến như vậy, mỗi một tấc cơ thể đều tê rần đau nhức, nghĩ muốn ôm cậu vào lòng, nói cho cậu biết hết thảy đều là giả, không phải là sự thật.
Suy nghĩ duy nhất lúc này của Vegas là quay trở về nhà trọ.
Cặp mi tuấn lãng nhíu chặt lại.
“Chờ tôi.”
Hồi lâu, Vegas thản nhiên nói ra hai chữ này, tao nhã đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt đón ánh sáng chiếu rọi, kiên định nói:
“Tôi đi rồi sẽ trở về.”
Trái tim Gram chậm rãi bị siết chặt.
Mắt thấy thân ảnh cao ngất của Vegas sát bên người rẽ đi qua, lòng bàn tay hắn vẫn còn máu nóng ấm, Gram nhẹ nhàng hấp một hơi, chân thành nói:
“Ngài Vegas, ngài sẽ phải hối hận với quyết định hiện tại của mình.”
Bước chân Vegas chậm rãi dừng lại.
Làm sao mà Gram lại không biết, người đàn ông trước mắt này không phải là không có thực lực đối đầu với Kinn, huống chi hắn lãnh khốc đến không kiêng nể gì, ở trên đường bọn họ đến sân bay lại có thể ra tay ám sát, điều này đã đủ để biết Kinn là một tên côn đồ cực kỳ hung ác, dùng bạo lực chống lại bạo lực kết quả chỉ là máu tanh tàn khốc, Vegas lại không muốn một bên phải chăm sóc bảo vệ vợ con mình, một bên lại phải cùng đối phương chém giết tàn khốc.
Dùng phương pháp lạnh lùng tàn nhẫn nhất đem cậu cùng đứa nhỏ đẩy đi thật xa. Đây là lựa chọn duy nhất mà hắn có thể làm.
Tốt nhất là cậu không cần phải biết đến sự tồn tại của nguy hiểm này.
“Khụ, khụ....”
Vài tiếng ho khan, từ cánh môi tái nhợt của hắn tràn qua.
Ánh mắt Gram căng thẳng, tiến lên đỡ lấy bờ vai của hắn, thản nhiên nói:
“Cậu Pete hẳn là có thể hiểu được, cuộc tranh đấu cậu ấy cũng không hiểu biết, đối với Kinn mà nói cậu ấy lại càng không biét gì cả, phương pháp tốt nhất lúc này cũng chỉ có thể là để cậu ấy ở lại đây mà thôi. Ngài Vegas, chú ý thương thế của ngài.”
Người đàn ông này có thói quen khi bị thương sẽ không chịu hé răng nói ra, gắt gao không để ý đến.
Bên ngoài cabin, thân ảnh vạn vỡ của Kinn giống như âm hồn quẩn quanh, cân nhắc lại từng chuyện đã phát sinh trong mấy ngày nay xem coi nó có ý nghĩa gì, hắn không thể không thừa nhận, luận về tâm kế, hắn đúng là thua xa Vegas.
Hắn thực sự không thể đoán ra người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.
Nguyên tưởng rằng người tên “Pete” kia là yếu điểm trí mạng của hắn, chính là khi hắn vừa mới đặt chân đến Thái, Vegas liền bỏ thành lui thân trở về Anh tham tuyển, hoạt động của hắn ở Thái quả là thành công mỹ mãn, mà theo tư liệu biết được, cậu nhóc kia bất quá cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn, một công cụ mà thôi, dùng xong liền trực tiếp vung tay vứt bỏ.
Nhìn về điểm nào, cũng phù hợp với tác phong lãnh huyết vô tình của Vegas.
Khuôn mặt Kinn càng thêm nhăn nhó.
“Đã điều tra rõ ràng rồi sao? Xác định mọi chuyện đều là sự thật, hả?”
Kinn hướng trợ lý bên người gầm nhẹ một tiếng. Trợ lý lật tra một chút tư liệu, nói.
“Đúng vậy, hành động ở Thái của hắn không có chút dị thường nào.”
“Sát thủ vừa mới sai đi ra tay thế nào? Không phải cậu đã nói với tôi đó là sát thủ đệ nhất Hà Lan sao?”
Con ngươi trắng đục hiện lên một tia chế giễu, nhìn trợ lý nói. Trợ lý toát mồ hôi lạnh, có chút ngập ngừng nói:
“ngài Kinn, em họ của ngài có thể duy trì chiếc ghế người thừa kế đến bây giờ, cũng là có lý do cả. Chỉ số thông minh của hắn ta vượt xa ngài tưởng tượng, cho nên tôi đã sớm nói qua, ngài không nên ỷ quyền cậy mạnh, trí tuệ mới là quan trọng nhất.”
“Ý cậu nói là tôi không đủ thông minh phải không?” - Mắt Kinn nheo lại.
Trợ thủ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn chân thành mà nghiêm túc:
“ngài Kinn, sau này khi trở lại Anh xin hãy cẩn thận. Hành vi của ngài cũng không nên càn rỡ như ở Thái được, có rất nhiều ánh mắt đang chú ý đến hành động của ngài, sự việc ám sát tuy rằng không có chứng cớ nhưng hẳn là mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, xin không nên quá mức tự phụ, nếu không ngài sẽ để cho kẻ khác túm được nhược điểm.”
Ánh sáng chói mắt, chiếu vào cabin, tiếng ong ong rất nhỏ vang lên, bắt đầu khởi động.
Cứ như vậy mà rời đi, vội vàng mà không có báo trước.
Ánh mắt Kinn chậm rãi liếc nhìn khoang hành khách phía cánh máy bay, sắc mặt vô cùng lãnh đạm:
“Chúng ta cũng nên rời đi thôi.”
Mà trong cabin, vết máu thực đã nhuộm đỏ lòng bàn tay Vegas, hắn ngồi dựa vào ghế êm dày, khuôn mặt tuấn lãng nghiêng đi, mắt ngưng lại nhìn ngoài cửa sổ, cánh môi mím chặt.
Bác sĩ đi theo bước từ cabin tới, cung kính chào hắn một câu, bắt đầu nhíu mày xử lý miệng vết thương trên vai hắn, xé rách tay áo bị máu tẩm ướt, sắc mặt của bác sĩ cũng lạnh lùng đi rất nhiều.
Máy bay cất cánh, bay lên trời cao mấy vạn dặm.
Ngay cả trái tim cũng ngừng đập.
Cả thành phố C trong nháy mắt đã bị thu nhỏ lại, đám người cùng cao ốc trong tầm mắt đều trở lên nhỏ bé, Pete lẫn vào trong đám người nhốn nháo như vậy, không biết đâu là cậu, càng không biết tâm tình của cậu như thế nào, cậu đang dừng lại ở đâu.
Đều đã trôi qua.
Bả vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Vegas mím môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ngài Vegas, xin đợi một chút, tôi sẽ đem thuốc mê lại đây.”
Bác sĩ nhẹ giọng nói, cúi người muốn đi ra.
“Không cần.”
Vegas thản nhiên nói, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia đau nhức, cũng không thèm nhìn tới hắn, giọng khàn khàn nói:
“Trực tiếp khâu là được.”
Sắc mặt bác sĩ trắng bệch, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Gram xong lúc này mới dám động thủ khâu vào.
Không có thuốc mê tình huống lại càng thực hơn, ý thức vô cùng rõ ràng có thể nghe được tiếng phi cơ nặng nề, mùi máu tanh quá, nhưng khi Vegas ngửi được, lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng nhẹ nhàng nói với cậu.
“Pete, chờ anh trở lại.”
***
Thành phố C, nửa năm sau.
Bầu không khí vui mừng đón năm mới còn chưa có biến mất hoàn toàn, thành phố C có chút se lạnh của sương mù bao phủ, biển quảng cáo thật lớn lộ ra hình ảnh tươi cười ngọt ngào, ngã tư đường còn lại một chút lá khô, nhưng cũng đã có cành non đâm chồi nảy lộc.
Một bàn tay giơ ra, cầm lấy một tờ tạp chí quốc tế trên giá báo.
“Vị này, mua về nhà xem đi.” - Cậu nhóc bán báo cười rộ lên.
“Mọi tin tức quốc tế đều có ở bên trong, có cuộc tham tuyển vị trí công tước của hoàng gia Anh, còn nữa là cuộc cạnh tranh (chạy đua) tranh cử vị trí tổng thống Mỹ cũng không kém chút nào, ngài mua về xem đi? A.... không đúng, không đúng, hẳn là phu nhân, mấy tháng rồi? Sắp sinh phải không?”
Pete run sợ, cánh mi thật dài chậm rãi buông xuống, nhìn bụng chính mình.
“Ừ, nhanh thật.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu có mang chút ửng hồng thản nhiên, càng tôn lên vẻ nhã nhặn, đài các, và ngọt ngào. Đã mang thai thời kì cuối nên cơ thể trở nên hơi nặng nhọc, nhưng cậu vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tản bộ, mỗi khi có người hỏi cậu vấn đề này nọ, họ luôn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cậu.
Thanh khiết giống như đóa hoa bách hợp nở rộ giữa màn đêm.
Một cậu nhóc như vậy, chắc là cuộc sống vô cùng hoàn hảo. Nhưng điều kỳ lạ chính là chưa bao giờ nhìn thấy chồng cậu đi cùng.
Thành phố C sau những ngày đầu năm tịch liêu bây giờ đã dần dần huyên náo trở lại, thành phần trí thức đã khôi phục lại thời gian đi làm sau kỳ nghỉ ngơi, vì thế thành phố lại có sinh khí. Cậu giơ tay cầm lấy một quyển tạp chí rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
“Phu nhân không thích sao? Tôi thấy ngày nào cậu cũng đến đây xem, lần nào đến cậu cũng chỉ xem mỗi trang bìa mà thôi. Cậu không có hứng thú với tin tức quốc tế sao?”
Cậu nhóc bán báo tò mò hỏi.
Cánh mi dài khẽ run rẩy.
Đôi môi anh đào mở ra một đường cong duyên dáng, cậu cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tôi không có hứng thú.”
Cậu vẫn nhớ rõ có một lần, cả trang báo đều là tin tức về hắn, trên trang bìa, gương mặt quen thuộc của hắn vẫn anh tuấn như trước, đôi mắt thâm trầm đen như mực, mị hoặc tới cực điểm, cái tiêu đề bài báo kia là gì thì cậu cũng đã quên mất, chỉ nhớ rõ bộ dáng kinh hồn nhiếp phách của hắn trên trang bìa kia, quả là cùng với tính cách của hắn không có chút bất đồng, vẫn là người đàn ông lãnh khốc đến vô tình kia.
Pete liếc nhìn đồng hồ trong sạp báo, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, tôi phải đi trước.”
Cậu nhóc bán báo cũng mỉm cười:
“Vâng, sắp sinh nên xem những tin tức vui vẻ một chút, đừng cả ngày chỉ xem đến những tin nào là chém chém giết giết thật ầm ĩ, phu nhân cậu đi vui vẻ.”
Pete cúi đầu nói lời cảm ơn, dọc theo ngã tư đi thẳng về hướng nhà trọ.
Gần chập tối, Third mang theo cả đống hành lý lớn nhỏ trở lại.
“Hô........ Mệt chết tôi, mệt chết tôi mất!”
Cậu đi vào, chào Pete rồi quẳng tất cả đống hành lý lên sàn nhà, oán giận.
“Về nhà ăn tết mệt mỏi quá đi! Làm mình khổ gần chết. Pete, cuối cùng mình cũng đã trở lại”
Thoát khỏi đống hành lý, Third như chú chim nhỏ bay qua, một chút cũng không thèm để ý đến Pete mà cúi người xuống dán vào bụng cậu, đùa giỡn nói với bảo bối trong bụng:
“ Pete Mini, cháu có nghe lời không? Cậu đi vắng mấy ngày nay cháu có đạp papa cháu nữa không đó? Hả? Nói chuyện đi! Không nói thì anh đẹp trai đây không cho cháu ăn đâu!”
Pete nhẹ nhàng vuốt bụng, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
“Third, nó không nói được đâu, hơn nữa đừng gọi là Pete Mini nữa, không phải mình đã nói cho cậu biết giới tính của nó sao?” Cậu êm ái nói. “Éc.......” Trên đầu Third chảy một tầng mồ hôi lạnh...
“Chuyện đó....... Là do mình quên mất thôi!” - Cậu phản bác lại.
“Tiện thể hỏi chút, mấy ngày nay cậu thế nào rồi? Có thoải mái hay không? "
"Số điện thoại của vị bác sĩ bệnh viện phụ sản mà mình đưa cho cậu, cậu đã gọi chưa? "
"Người đó là bạn của mình đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thẩm vấn anh ta không có chuyện gì đâu. Ai, nếu không phải thấy thân thể cậu không thuận tiện, thì đã có thể kêu cậu cùng về quê ăn tết với mình, kết quả thì thế nào?"
" Chỉ có thể để một mình cậu ở đây... Pete mini , có thấy papa cháu rất tịch mịch không, cháu mau chui nhanh ra chơi với papa đi.”
Nhà Third ở đi về cũng không xa lắm, nhưng vì Pete, năm nay cậu kéo dài đến tận khuya mới về nhà ăn tết.
Ngày nghỉ của nhân viên tập đoàn B&B cùng phúc lợi và đãi ngộ luôn luôn ưu đãi hơn so với các xí nghiệp khác. Đây cũng là nguyên nhân khiến các nhân viên luôn quyết một lòng ở lại B&B.
Ánh mắt Pete chợt đăm chiêu, khi nhớ tới những chuyện có liên quan đến hắn, biểu tình luôn có chút vượt xa dự liệu của người khác.
“Kia...”
Third nhìn biểu tình của cậu, theo bản năng thấy được cậu thật ‘cô đơn’, hai chữ kia khiến cậu đau đớn, bối rối chạy đi giải thích.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Pete, mình không cố ý, cậu đừng buồn a. Cậu còn có mình và cục cưng ở bên cạnh nha. Không cần cả ngày phải nhớ đến tên đàn ông thối kia. Cậu xem đã lâu như vậy mà hắn cũng không thèm quan tâm đến cậu, thậm chí thăm hỏi một chút cũng không có. Chúng ta không cần hắn, được không?!”
Tựa hồ những lời này, càng nói càng sai.
Pete nhẹ nhàng tựa người vào ghế sô pha, chống trán mà ngồi im lặng, nghe thấy lời của Third, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
“Được. Không cần hắn.” - Thanh âm của cậu nhẹ nhàng, quả quyết nói.
Third thở phào một hơi.
Thoạt nhìn Pete đã có vẻ buông tay, không chút hận nữa, cũng không hề nhớ tới người đàn ông kia nữa, chính là cậu vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì mỗi lần nhắc tới Vegas, Pete không thể bình thản được, tựa như lạc vào cõi thần tiên rất lâu mới có thể thoát ra.
Hai người ăn một bữa tối đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.
Third mệt mỏi hơn nửa ngày nên khẩu vị rất tốt, vừa ăn vừa thuận miệng hỏi:
“Pete, tính sơ sơ ra thì từ giờ đến lúc sinh cũng không đến một tháng nữa nhỉ? Cậu muốn sinh mổ hay là sinh thường?”
Pete nhẹ giọng nói:
“Sinh thường.”
“Khụ khụ khụ.......” - Third bị sặc cơm nên ho khan.
“Nhưng mà, Pete à, sinh thường rất đau rất đau nha!”
Cậu nghẹn đến đỏ cả mặt, nuốt hết chỗ cơm nghẹn trong cổ họng xuống rồi mới nói.
Đôi mắt trong veo ngước lên, tĩnh lặng tựa như mặt nước, Pete lướt qua bả vai Third mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể tưởng tượng ra rất đau như lời cậu nói là đau đến mức nào.
“Chắc là không có việc gì đâu.......”
Cậu dừng mắt nhìn, chậm rãi hạ cánh mi, nhẹ giọng nói:
“Nhiều năm qua có rất nhiều sinh thường, trừ phi là xử lý không tốt hoặc cơ thể không khỏe, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đâu. Sinh thường sẽ tốt cho cục cưng hơn là sinh mổ. Chắc là không đau đến mức chết người đâu.”
Third thực đã á khẩu, cậu thật sự không thể hiểu nổi, đến tột cùng cậu nhóc này đã trải qua những chuyện như thế nào, có thể lạnh nhạt mà nói ra được mấy chữ “chắc là không đau đến mức chết người đâu” như thế này.
Nên nói cậu quá dũng cảm hay là đang tự làm tổn thương mình?
“Đúng. Sinh thường tốt. Những người chọn sinh thường đều là những người vĩ đại.” - Third chỉ có thể cười theo lời của cậu.
“Phải vậy không?”
Pete dường như không để ý đến lời khen tặng của cậu, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cái muỗng múc một muỗng đổ vào bát chính mình.
Ma xui quỷ khiến Third lại đẩy đẩy tô canh về phía cậu.
“Pete, cậu có nghe nói đến những tin tức gần đây ở bên Anh hay không, ba tháng trước khi cuộc tham tuyển diễn ra, hoàng gia cơ hồ đã bị một cuộc khủng bố dìm vào bể máu"
"Cậu không biết chủ tịch dũng mãnh đến cỡ nào đâu, nhân viên của B&B mỗi ngày khi xem đến những tin tức này đều kích động muốn chết nha, cậu có biết cái người thừa kế tên là Kinn kia hay không"
" Sau khi hắn trở về có một số vị đại thần đã phản bác hắn tham tuyển, sau đó là xảy ra sự kiện bị ám sát, chuyện này thực đáng sợ, người đứng phía sau chuyện này chính là hắn ta! Sau đó là một đợt ‘khủng bố trắng’ diễn ra rất lâu....”
Third biết cậu ngày nào cũng xuống sạp báo xem trang bìa và tiêu đề của các tạp chí, mà không bao giờ giở ra xem nội dung bên trong, cho nên cậu mới vô tình mà tiết lộ cho cậu một số tin tức quan trọng.
Yêu cùng hận không có ranh giới rõ ràng nào, yêu sâu, hận càng đậm, hơi chút lệch lạc liền biến thành sai lầm không thể cứu vãn nổi.
Hiện tại cậu không biết, cảm giác của Pete đối với chủ tịch là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip