chương 79 Em đang ở đâu?
Chẳng qua là cô không thể ngờ tới, Vegas rõ ràng đã lái xe đi ra ngoài, thế nhưng chưa đến hơn mười phút liền đã trở lại, chiếc xe màu đen có rèm che kia sáng lạng trong tiết trời âm u, đâm xuyên qua cửa sắt vọt tới đây, cả người Lily run rẩy chạy nhanh tránh né, thế nhưng chiếc xe kia lại “Két” một tiếng, dừng lại ngay bên cạnh người cô.
Trong xe, thân ảnh Vegas giống như thần chết, làm cho tim người ta sợ run rẩy.
Lily ngây dại, ánh mắt trợn to, không biết hắn bị làm sao, tim lại áp lực đập cuồng loạn như trước, run giọng nói:
“Vegas, tại sao anh đã trở lại....”
Vegas thản nhiên xuống xe, thân ảnh cao lớn như một ngọn núi áp bức đi tới, Lily cố gắng kiên trì nhìn hắn, buộc bản thân không được sợ hãi, nhưng là sống lưng vẫn là hơi chùng xuống một chút, suýt nữa lảo đảo ngã xuống trước mặt hắn.
Cánh tay Vegas giơ ra đỡ lấy cô không cho cô ngã xuống, hung hăn kéo cô ta đứng thẳng trước mặt mình.
Cổ tay Lily bị xiết chặt tựa như là hai gọng kìm.
Lily đau tới mức mặt nhăn nhó lại, hít sâu, lại hít sâu, đều không có biện pháp giảm đi đau đớn đến nát xương trên cổ tay.
“Cô đã làm gì em ấy?”
Hắn nâng lên ánh mắt lợi hại có tia huyết sắc, thản nhiên hỏi.
Vegas nhìn chằm chằm cô một hồi, cười lạnh một tiếng kéo cô sát lại gần, hơi thở mong manh.
“Cô có biết hay không, căn bản là cô không biết nói dối? Một khi nói dối cũng chỉ có thể nói được vài câu như vậy là sẽ bị phát hiện? Lily, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết rốt cục cô đã làm gì Pete....?”
Họng súng đen ngòm xuyên qua làn tóc của cô, tìm đến sau gáy cô.
Lily hấp một ngụm khí, cảm giác được cái chết đang đến gần.
“Pete ở đâu?”
Thanh âm của Vegas trở lên khàn khàn.
“Mười giây, đủ cho cô suy nghĩ chứ?"
"Tôi vẫn luôn cảm thấy cô nghe và hiểu được những lời tôi nói, có thể hiểu được ý tứ của tôi, thế nhưng cô đã biết mà còn dám làm, Lily, cô thực làm tôi thất vọng.”
“Cạch” Một tiếng giòn vang, tiếng lên đạn, dí thật mạnh, một phát súng là có thể nổ tung đầu của cô ta
“Vegas...”
Lily bị dọa đến khóc không ra tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có chuyện gì đau lòng hơn thế này nữa, người đàn ông mà cô yêu suốt mười năm, ôm cô vào ngực, cũng lấy cái chết để bức cô, bắt cô phải nói sự thật.
“Vì sao anh lại cho là em làm. Cái gì em cũng không có làm, cái gì cũng đều không có làm...Vegas, không cần tìm, em yêu anh như vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em, em yêu anh mà...”
Cô nhìn đến sắc mặt không thể khống chế của hắn, mặt hoa khóc lóc, chẳng qua là trong khoảnh khắc này, cô cầm tay hắn, túm lấy Tây trang của hắn, run rẩy giống như lá cây sắp rụng.
“Còn năm giây…”
Cánh môi tái nhợt của hắn phun ra mấy chữ, càng lúc càng mím chặt.
Lily hét chói tai, trốn không thoát kìm kẹp của hắn, rõ ràng bị người đàn ông mà mình yêu thích nhất bức đến đường chết.
“Kìa Vegas, cậu đang làm gì?”
Phu nhân Ana từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ đang dây dưa ngoài cửa lớn, nhìn cái tư thế kia là biết bọn họ đang làm cái gì, Phu nhân Ana cũng sợ tới mặt tái nhợt, cho tới bây giờ bà vẫn biết Vegas không thích Lily, nhưng mà cũng không đến mức hận cô ta như vậy chứ.
“Phu nhân.... Phu nhân cứu cứu tôi! Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết a"
Lily khóc thét lên, ở trong ngực Vegas giãy giụa, miệng bị người ta ngăn chặn, sau gáy lại là nguy hiểm rình rập.
Phu nhân Ana đi lên phía trước, cũng không dám dùng hành động để ngăn cản, chỉ có thể lớn tiếng quát lớn:
“Vegas, buông ra!”
Vegas ngoảnh mặt làm ngơ, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bóp cò súng.
Họng súng dán chặt da đầu, Lily rõ rằng nghe được thanh âm ” Bùm” Một tiếng đạn bùng nổ bên tai.
Sắc mặt Phu nhân Ana nháy mắt đã trắng bệch, mà nữ hầu phía sau bà đều hét ầm lên, bị cảnh tượng kia dọa đến sắp xụi lơ, thậm chí có người đã sợ tới mức chạy loạn lên, bên trong tòa lâu đài một mảng tĩnh mịch, lại một mảng hỗn loạn.
Lily kêu thảm thiết một tiếng, nhắm lại mắt tựa như sắp ngất đi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô ngây ngốc, ngẩn người, không thể động đậy.
Sau một lúc lâu cô mới rõ ràng bản thân không có bị thương, cô còn có thể thấy ngón tay tái nhợt của mình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng của người đàn ông trước mặt.
Cô.... Cô chưa chết!
Hơi nước còn đọng bên tai, lúc nãy Vegas lệch đi một chút góc, viên đạn xuyên qua tóc cô chạy xẹt bên tai bay ra ngoài, lỗ tai Lily nóng lên, máu tươi ồ ồ toát ra....
Cô giơ tay kên sờ thử, nửa đầu đều ong ong đau đớn, trên tay đầy máu....
“Một cơ hội cuối cùng… ”
Vegas lên đạn một lần nữa, lúc này đã áp sát thái dương của cô.
”không tin tôi giết cô đúng không? Tôi hỏi cô một lần nữa,em ấy ở đâu?”
Một bên, Phu nhân Ana cũng sửng sốt đến chôn chân một chỗ, không thể động đậy.
Lily biết ngay lúc này nếu cô không mở miệng, thì viên đạn sẽ xuyên qua thái dương của cô, mang theo một ít dịch não dính ở đó…
Cô há mồm, toàn bộ những gì sợ hãi nhất trên thế giới này đều ngưng tụ trong con mắt đang mở lớn của cô, cánh môi run rẩy, gắt gao nắm chặt quần áo Vegas, nhưng Vegas chỉ đợi có vài giây, cô cũng không nói gì, hắn lại cười lạnh, chuẩn bị bóp cò súng.
“.... Tôi nói!!!!!!!”
Đột nhiên một tiếng la bùng nổ vang vọng trong lâu đài. Lily cảm giác được giọng nói của mình phát ra có thể phá tan cả sống chết, nỗi kinh hãi bên bờ vực tuyệt vọng, kích thích màng nhĩ của mọi người.
“Cậu ta đã chết... Cậu ta từ trên vách núi nhảy xuống, cậu ta đã chết!!!!!”
Rốt cục có thể rống ra bí mật đè nặng trong đáy lòng chính mình, Lily đem tất cả tội ác của mình phơi bày trước mặt mọi người, khiến tất cả những ai nghe được đều sửng sốt, ngay cả Phu nhân Ana, sắc mặt bà tái nhợt suýt nữa ngất đi, có chết cũng không muốn nghe đến loại tin như vậy.
Vegas để họng súng áp sát ở thái dương của cô, như là bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lạnh lùng bỗng chốc trở lên khiếp sợ tái nhợt, cánh môi khẽ mở, khàn khàn hỏi:
“Cô nói cái gì?”
“Tôi muốn cậu ta chết... Là tôi muốn cho cậu ta chết, tôi bức cậu ta từ trên đó nhảy xuống dưới.”
Lily ôm mặt khóc rống lên, thanh âm run rẩy hô.
“Vegas, cậu ta đã chết, cậu ta thực đã chết, anh không nên tiếp tục yêu cậu ta, không nên yêu cậu ta… “
Súng trong tay Vegas rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc, lùi về sau mấy bước nhìn từng cử chỉ của Lily.
Pete của hắn....
Cậu mạo hiểm đi ra khỏi lâu đài lúc trời mưa lớn, từ trên vách núi cao ngất nhảy xuống, phải không?
Vegas gian nan tự hỏi vết thương trên mặt cục cưng là do đâu tạo thành, dùng hết khí lực cuối cùng để cẩn thận suy xét hết thảy…
Đau quá, đau đến trái tim như ngừng đập, như ngừng thở…
Vách núi cao như vậy, cậu cứ như thế một mình nhảy xuống!!!!!
“Pete....”
Vegas mờ mịt kêu lên một tiếng, tựa như người điên nhằm phía chiếc xe, mở cửa xe, nổ máy, điên cuồng mà hướng vách núi kia lao tới. Toàn bộ trong đầu hắn là hình ảnh cả người cậu ướt sũng rơi xuống vực sâu
Chiếc ô trên đỉnh đầu Phu nhân Ana không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, mưa bụi lất phất rơi trên người bà, rất lạnh, rất lạnh.
Ánh mắt bà vất vả lắm mới có thể chuyển động, chậm rãi nhìn Lily đang đứng im tại chỗ, ánh mắt hàm chứa nghi hoặc cùng thất vọng, vì sao cô ta có thể làm ra loại sự tình như thế này?
Thừa dịp bà và Công Tước đại nhân không ở đây có mấy giờ mà mình cô ta có thể làm ra cái loại sự tình này sao?
Lúc trước khi cô ta bị Công Tước đại nhân đuổi về nước, bà còn đang suy nghĩ, đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông đối xử nhẫn tâm với người phụ nữ của mình như vậy, cho dù có niềm vui mới không cần tình yêu cũ cũng không hà tất phải như vậy, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu…
Người này ở trước mắt mình tươi đẹp biết bao, người này nghe lời như vậy, nhưng là cũng cỡ nào ngoan độc...
Cô ta cư nhiên có thể lấy một đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi đi uy hiếp sự sống chết của papa nó.
“Phu nhân…”
“Đứng lại đó!”
Phu nhân Ana lớn tiếng quát, thế nhưng nhịn không được mà lùi về phía sau từng bước, bà gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, nhìn thấy bảo vệ lâu đài đi tới. Ngón tay run rẩy chỉ về hướng cô gái này.
“Trước mắt hãy bắt cô ta lại... Lập tức bắt, bắt ngay lập tức.”
“Phu nhân... Đừng lại đây.”
Lily hoảng sợ lùi về phía sau kinh hãi hét lên:
“Các người không được lại đây, có nghe được không hả? Ta là công chúa, cút, ta là Công Tước phu nhân tương lai, các người lại dám đối xử với ta như vậy, tránh xa ra, cút ra xa một chút.”
Cô gái trước mắt tựa như đã hoàn toàn nổi điên, nửa bên mặt toàn là máu, trên hai tay cũng dính đầy máu tươi bị mưa xối rớt xuống quần áo trông thực thê thảm, nhưng giờ phút này căn bản cô không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể giãy giụa cùng điên cuồng chạy trốn thoát khỏi nguy cơ bị bảo vệ bắt được, hung hăng mà vùng vẫy hai tay, mà cô vẫn như cũ không từ bỏ hét lớn.
“Không liên quan gì đến tôi, các người thật to gan, thật hỗn đản, buông ra...”
Pete....
Phu nhân Ana nhớ tới cậu nhóc người Thái nhu nhược tinh tế kia, lần đầu tiên cậu xuất hiện ở lâu đài này, khi đó ánh mắt cậu lãnh đạm có lễ phép hòa cùng xa cách, cậu thong dong đi theo bà ở hành lang vẽ tranh, bình tĩnh đến mức người ta nghi ngờ tuổi đời cùng từng trải của cậu, cậu yêu cục cưng đến đau lòng, tất cả hàm chứa trong mắt, cùng thái độ kiên định đến chết của cậu...
Đứa nhỏ kia đã xảy ra chuyện sao?
Phu nhân Ana có chút chán nản nhìn về hướng vách núi, lạnh lùng nói:
“Nhanh đi… Đi theo công tước đại nhân, đừng để hắn xảy ra việc gì không may, cho dù có không tìm thấy thi thể thì cũng phải bảo toàn hắn không việc gì, biết không?”
Một đám thị vệ đeo kính râm mặc Tây trang màu đen nhận được mệnh lệnh, lúc sau cẩn thận chỉnh lại tai nghe thông báo cho đối phương, vội vàng hướng tới phía xe chạy đến, không đến một lúc, một đoàn xe xơ xác tiêu điều đã chỉnh tề từ trong lâu đài đi ra đường lớn, hướng phía vách núi chạy rất nhanh.
Thời tiết vẫn mưa bụi nặng hạt, bầu trời sắp tối đen.
Thời điểm Vegas đi đến nơi hai tay đều run rẩy, quãng đường phía trước xe không thể đi qua, hắn xuống xe, thân ảnh có chút lảo đảo trong trời mưa, ánh mắt thâm thúy lắng đọng lại đau đớn cùng nóng lòng, trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm một cái tên, làn môi tái nhợt, tìm kiếm khắp nơi.
“Công Tước đại nhân, để chúng tôi đến.”
Đội thị vệ đeo kính râm tiến lên, chạy tới nhanh chóng ngăn lại hắn.
Từ đêm khuya đến giờ hắn bận rộn cơ hồ đều chưa có chợp mắt, hiện tại trong loại thời tiết ác liệt này nếu tiếp tục tìm người chỉ sợ sẽ ngã xuống lúc nào không biết. Bọn thị vệ đều đã được huấn luyện, ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lại ăn ý mà tản ra bốn phía xung quanh khe núi tìm kiếm, núi đá sừng sững, cây cối dây dợ quấn quýt lấy nhau đứng cùng một chỗ, như vậy tìm kiếm một cỗ thi thể thật là khó càng thêm khó, hơn nữa lại là từ phía trên rơi xuống mà nói, đừng thấy một bờ vực nho nhỏ từ trên vách núi nhìn xuống, nhưng là bên dưới vách núi cơ hồ có rất nhiều cây cối to lớn che khuất, còn có vô số bụi rậm từ trong vách núi mọc ra. Ai biết được vị thiếu gia kia rốt cục là dừng ở chỗ nào…
Trời cao làm cho người ta sợ hãi, như vậy làm sao còn có hy vọng sống chứ?
________***_________
Suốt bốn giờ từ lúc trời bắt đầu tối mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn bao trùm, không khí ở khe núi bốc lên lạnh như băng, căn bản là không có chút dấu hiệu của sự sống, Vegas ngồi ở trong xe, một đám người sức cùng lực kiệt quay trở về đứng ở tại chỗ, sau lớp kính râm không khỏi hiện lên hai chữ ‘mất mát’, không thu hoạch được gì.
“Công Tước đại nhân, chúng tôi thực đã lật tung tất cả mọi nơi, nơi này là một khe núi tắc nghẽn, từ phía trên rơi xuống không có khả năng dừng ở chỗ khác… Chúng tôi tìm không thấy… ”
Một người đàn ông đứng ra, thanh âm khàn khàn chậm rãi nói.
Mưa vẫn rơi xuống, ‘mưa bụi’ không lớn, nhưng lại có thể lạnh thấu vào trong trái tim mọi người, làm băng lãnh lòng người.
“.... Các người trở về trước đi!”
Tựa đã lâu như một thế kỷ, làn môi tái nhợt của Vegas mới phun ra một câu, vô cùng khàn khan, nói với mọi người.
Mấy người đàn ông nhíu mày, đứng yên tại chỗ, không ai dám động
“Công tước đại nhân...”
“Đi về trước!”
Vegas quyết đoán đánh gãy lời nói của họ, sắc mặt tái nhợt mang theo tuyệt vọng.
“Nếu phu nhân có hỏi đến, có thể nói với bà ấy, tôi tìm được sẽ trở về… “
Mấy người đàn ông mím môi, một mực im lặng.
Bọn họ tìm suốt bốn giờ đều không thấy, chẳng lẽ hắn muốn một mình đi tìm sao?
Đừng nói đến thi thể, ngay cả vết máu bọn họ cũng đâu có nhìn thấy.
“Công Tước đại nhân, thực đã quá muộn, không bằng đi về trước, ngày mai chúng ta lại phái nhiều người hơn đến tìm được không?”
Một người đứng ra khuyên giải cũng là đề nghị, cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.
Vegas buồn bã cười.
Cánh tay tao nhã chống trên tay lái, hắn không nghĩ muốn nói gì nữa, miệng phun ra hai chữ:
“Đi về.”
Trời biết.... Hắn làm sao có thể để mặc cậu ngây ngốc ở một nơi hoang vu như thế này một buổi tối?
Có lẽ cậu đang còn sống, có lẽ cậu chưa có chết…
Hắn đã để cho cậu phải cô đơn quá lâu như vậy, như thế nào lại có thể tiếp tục để mặc một mình cậu?
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, bị mấy người bên cạnh ngăn lại, lắc đầu, ý bảo hắn khuyên cũng vô tác dụng.
Một đoàn xe xơ xác lại xếp thành hàng một loạt chạy trở về, để lại hai người đứng tại chỗ để ý tình huống của Công Tước đại nhân, tất cả đều không dám để một mình hắn ở lại nơi này, tóm lại bọn họ muốn cam đoan an toàn của công tước đại nhân.
Mãi cho đến đêm khuya.
Bóng tối nặng nề, hơi lạnh của mưa thực đã có thể ngấm tới tận xương cốt, Vegas xuống xe, trên đầu là đầy trời sao sáng.
Những cây cổ thụ cao lớn trong bóng đêm trông giống như hình người quỷ dị, thân ảnh to lớn cao ngất của hắn đi tới, mờ mịt mà đi, mờ mịt mà cảm giác nơi nào có cậu tồn tại, hắn nhớ rõ những động tác khi cậu ở trong ngực hắn, thực ấm, thực ngoan, lần đầu tiên hắn không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn cậu, không có khúc mắc và chuyện gì phải giấu giếm, chỉ còn lại yêu, tình yêu đơn thuần nhất, cháy bỏng nhất…
‘Pete, em ở đâu, nói cho anh biết được chứ?’
Hắn một mạch đi tới, trong đầu hiện lên mỗi một sự việc phát sinh từ sau khi hắn và cậu gặp nhau…
Ngày nào đó, hắn vừa mới xuống máy bay đi vào đại sảnh của trung tâm thương mại, không cẩn thận đụng phải một cậu nhóc toàn thân quần áo trắng tay đang cầm hồ sơ lý lịch.
Ngày nào đó, hắn ở trong khách sạn cùng người của Koi đàm phán, cậu từ trong căn phòng sát vách lao ra, quần áo không chỉnh tề, lưng ong trơn bóng lõa lồ, khóc cầu xin hắn cứu cậu.
Ngày nào đó, hắn vô lý nảy sinh dục vọng với cậu, vậy cậu ở trên sofa trong phòng, thân thể hắn gắt gao đè ép xâm phạm từng chỗ mẫn cảm trên người cậu...
Lần đầu tiên nghe cậu nói yêu, lần đầu tiên nói yêu với cậu.
Từ khoảng cách rất xa nhìn cuộc sống của cậu, nhìn một mình cậu mang cục cưng của mình, nhìn cậu kiên cường không rơi lệ.
‘Pete anh tìm thực mệt quá… Nói cho anh biết em không chết. Nói cho anh biết.....’
Cậu nhóc kia đã sớm mọc rễ ở trong trái tim hắn, chiếm hết toàn bộ tư tưởng của hắn, hắn có thể ngửi được hơi thở của cậu từ một nơi cách hắn không xa, hắn thà rằng tin tưởng cậu chưa có chết.
Một dây leo quấn vào dưới chân, một cái lảo đảo, Vegas tái nhợt nghiêm mặt giơ tay túm lấy thân cây bên cạnh.
Bụi cây mềm yếu căn bản không chống đỡ nổi lực túm, bàn tay to lớn cứng cáp của hắn nắm chặt một ít cành cây, đồng thời cũng nắm phải một cái gì đó lành lạnh....
Ánh trăng tĩnh mịch từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống dưới, trong tay hắn là một mảnh vải màu trắng, đã ướt đẫm nước mưa. Thứ mềm nhẵn kia bị hắn xiết ở trong tay, khiến cho có vài gợn nhăn.
Đó là quần áo của cậu.
‘Pete không chết.... Em không chết phải không?’
Vegas nín thở, ánh mắt thâm thúy như áng mây che phủ ánh mặt trời, kích động cực nóng bỏng, hắn xiết chặt mảnh vải dệt kia, tìm kiếm điên cuồng ở bên cạnh.....
Chẳng qua là trừ bỏ một mảnh vải lụa, ngoài ra không có thêm gì nữa.
Vết máu trên thân cây đều đã bị nước mưa cọ rửa, nếu như quần áo của cậu đã bị xé rách ở đây, như vậy nhất định cậu sẽ ở quanh quẩn đây đúng không?
Ai nói cho hắn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đêm khuya Vegas ở cùng một chỗ, tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ vẫn là không thể nhìn thấy thân ảnh của cậu.
Mặc đêm đen mù mịt, hắn nghiêm khuôn mặt tái nhợt một mạch tiếp tục đi lên phía trước, mở rộng vòng tìm kiếm, vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy những ngôi sao kia, có chút hoảng hốt, cúi đầu kêu một tiếng, ‘Pete’, bước lên phía trước từng bước, đầu óc bỗng nhiên mê muội...
Huyết sắc trên môi nhanh chóng biến mất, Vegas dựa vào thân cây, lại như trước ngăn chặn cảm giác mê muội đang đánh úp tới, đem đả kích trầm trọng cùng áp lực đè nén xuống dưới lâm vào hôn mê.
……….
Ở cùng một chỗ lại có tới hai người, có phải là trùng hợp hay không?
Thôn phụ xinh đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông ngã dưới đất trước mắt, sau lưng là một cái giỏ, trong giỏ là một con sóc nhỏ bị nước mưa làm ướt đang run rẩy cuộn mình ở bên trong, còn có một con thỏ, còn có một con vật nhìn không rõ bộ dáng đầy người là bùn đất.
Hai ngày này cô đều lên núi, bất quá là tìm đến những con vật không kịp chạy vào khe núi trốn mưa.
Mà không nghĩ rằng cư nhiên lại gặp được hai người?
Lần thứ nhất là vào lúc giữa trưa cô cõng trở về một cậu nhóc cả người đều là vết thương… mà hiện tại bây giờ… Là đem thêm một người đàn ông?
“Ôi thượng đế của tôi… Lần này tôi cũng không có biện pháp mà cõng anh trở về.” - thôn phụ xinh đẹp kinh hô một tiếng.
Lần trước nữ hài tử kia rất nhẹ rất nhẹ, cô chỉ cần đỡ cậu lên lưng rồi cõng về, mà hiện tại nam nhân này, cô phải làm thế nào mới tốt?
Thôn phụ có chút đẫy đà kia tự hỏi thật lâu, đi qua xem xét hắn còn hơi thở chứng minh hắn chỉ hôn mê còn có thể cứu được, cô đứng dậy bắt đầu nghĩ biện pháp cứu người
Dùng vỏ cây nứt ra làm thành cái giường lớn, đem bụi cây phủ lên trên, sau đó lại kéo người đàn ông to lớn đặt ở mặt trên, thôn phụ xinh đẹp sau khi trải xong bụi cây bắt đầu dùng hết sức lực để kéo hắn đi.
Thực là nặng, phải cố hết sức, đúng là làm cho người ta tuyệt vọng…
Mà trên khe núi, hai người bảo vệ mất liên hệ với công tước vẻ mặt đang xanh mét, bắt đầu tìm kiếm, không có khả năng đánh mất một người phụ nữ rồi đến ngay cả công tước cũng đánh mất.
“Hừ, hừ,”
Theo con đường mòn uốn lượn đem người kéo đi, phía trước cách vài Km là nhà của cô,.....
Từ đây mỗi ngày có thể nhìn sang tòa thành có kiến trúc xa hoa kia, chính là nghe nói cuộc sống bên trong cũng không được bình an lắm, hoàng thất đích thật là nơi mà người ta mơ ước, nhưng có lẽ là cô thích hợp với gia đình nhỏ bé hơn....
“Ây da!”
Người đàn ông này thế nào lại nặng như vậy chứ?
Trong căn phòng nhỏ có chút hôn ám, đôi mắt Vegas mở ra trong một giây, lại nhanh chóng nhắm lại, ánh mắt bị ánh đền màu cam kích thích có chút nhức mỏi, lông mi dày đậm của hắn rung động, cố gắng dịu đi hơi thở.
Chủ nhân căn phòng đứng dựa thân hình đẫy đà vào bên cửa, ngạc nhiên đánh giá hình dáng của người đàn ông này.
Lông mày mũi mắc sắc bén, khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng, cánh môi tao nhã, lộ ra một tia tà mị cùng anh tuấn, khi cánh mi dày đậm kia hé mở lộ ra một đôi mắt thâm thúy chỉ trong một giây, nhưng cũng đã đủ để nhìn thấy tia lãnh liệt cùng xa cách bên trong.
Người đàn ông như vậy thật là... làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Khi hắn tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không giống như là thiên đường cũng không phải là địa ngục, chỉ là một thôn phụ đang mê mệt mà nhìn mình.
“Khụ, khụ, xin hỏi…”.
Tiếng nói du dương của hắn lộ ra tia khàn khan, nói tiếp:
“Cô nhìn đủ chưa?”
Thôn phụ ngẩn ra, mừng rõ nói:
“Ôi cậu bé đáng yêu của tôi, cư nhiên cậu đã tỉnh?”
Một câu nói, làm cho đầu óc Vegas có chút chấn động, hắn chống đỡ tay muốn ngồi dậy, Tây trang trên cả người đều đã ướt đẫm, cánh môi tái nhợt hé ra chút huyết sắc, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng bình dân, mà người phụ nữ trước mặt này....
“Cô đã cứu tôi?” - Vegas chần chờ hỏi ra một câu.
“Đúng vậy nha!” - Thôn phụ vui mừng nói.
“Cậu cùng vị thiếu gia xinh đẹp kia đều ngã cùng một chỗ, may mắn là nhà của chúng tôi cũng rộng, bằng không cũng không thể chứa được nổi hai người đâu.”
Sắc mặt Vegas bỗng nhiên bị bao trùm bởi một tầng hàn băng ngàn năm.
Hắn hoài nghi là bản thân mình nghe lầm, nhịn không được muốn cậu nói rõ lại một lần nữa.
“Này, vị tiên sinh này, cậu không phải là đang tìm một thiếu gia xinh đẹp chứ? Cậu ấy....”
Thôn phụ ngập ngừng tìm từ ngữ miêu tả:
“Cậu ấy rất được, hơn nữa trên người còn mặc một bộ quần áo màu trắng mỏng. Cậu ấy đã liên tục phát sốt nha...”
Vegas đột nhiên bắt lấy cổ tay của thôn phụ. Sắc mặt tái nhợt thực dọa người, ánh mắt tản ra tia cực nóng tựa như có thể đem người ta ăn tươi nuốt sống, dồn đập hỏi:
“Em ấy ở đâu? Cô nói là em ấy đang ở chỗ của cô sao? Em ấy không chết. Cô dẫn tôi đi gặp em ấy, nhanh.”
Cổ tay của thôn phụ bị bóp rất đau:
“Vị này.... Cậu không cần kích động, ở chỗ này của tôi đúng là có một cậu nhóc nhỏ như vậy, cậu không cần gấp gáp, tôi mang cậu đi gặp cậu ấy...”
Thanh âm của thôn phụ ôn nhu như là an ủi, Vegas có chút bình tĩnh lại, áp lực trái tim đang đập loạn lên, buông lỏng cổ tay cô ta ra, nhìn thấy thôn phụ đi trước dẫn đường, hắn nhấc chân đuổi kịp theo.
Trong một căn phòng ánh sáng chan hòa, trên giường, một cậu nhóc ôn nhu xinh đẹp đang yên lặng ngủ, chiếc giường kia được trải rất nhiều tầng đệm, ga trải màu vàng có vẻ rất sạch sẽ, trên mặt thôn phụ lộ ra vui sướng, tựa như là cất giữ một báu vật quốc gia bây giờ đã có người đến nhận lấy, khó dằn lòng mà muốn đứng lại xem.
“Cậu nhìn xem, chính là vị thiếu gia mỹ lệ này, ngày đó giữa trưa tôi phát hiện thấy cậu ấy ở vách núi, cậu ấy bị té xuống, bất quá cũng không nặng lắm, bôi thuốc là được rồi, chính là vẫn phát sốt, hôn mê bất tỉnh…”
Chỉ cần liếc mắt một cái, cả người Vegas đều đã không khống chế được.
Pete.
Hắn cắn chặt cánh môi tái nhợt, sải bước đi qua, hai tay xanh tại bên cạnh thân hình của cậu nhóc xinh đẹp.
Cậu im lặng ngủ, trên mặt có vài vết xước nhỏ, như là bị bụi cây sượt qua, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn có những vết hồng mất tự nhiên, cậu thực đang phát sốt.
Thôn phụ cười yếu ớt nhìn người đàn ông cao lớn kia đi qua cúi người quan sát cậu, hai bàn tay đang nắm chặt buông lỏng ra, ánh mắt thâm thúy nồng đậm yêu say đắm lại dày đặc hơn là tia cảm kích.
Hắn hận không thể đem cậu nhóc trên giường gắt gao ôm vào trong lòng chính mình, nhưng là lại sợ hãi thương tổn cậu, vậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt thâm tình như vậy mà ngắm cậu, một giây cũng không rời, như là cả người đều phải tập trung mà che chở cho cậu, coi cậu như bảo bối, không bao giờ để cậu phải chịu nửa điểm thương tổn nữa.
“Cảm ơn ông trời... Em ấy không chết, em ấy thật sự không chết.”
“Pete....”
Thanh âm của Vegas run nhè nhẹ gọi ra cái tên này, ngón tay tái nhợt vuốt ve mỗi tấc da thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hơi thở ấm áp phun lên mặt cậu, vạn phần thương tiếc, thanh âm lộ ra tia mừng rỡ trong thống khổ:
“Pete.... Pete....”
Cánh tay hắn đem chăn níu chặt lại, gắt gao siết chặt lấy thân mình cậu, cúi người càng thấp, giống như chỉ vậy mới có thể ôm được cậu, nếu không sẽ đánh mất cậu vậy...
Thôn phụ hài lòng nhìn tràng cảnh này, đôi mắt tràn ra tia ái mộ, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngoài cửa, chồng bà ta đã trở về, cởi xuống chiếc mũ bám đầy bụi, khuôn mặt đôn hậu nở lên nụ cười hài hước, thôn phụ áp một ngón tay vào môi nhẹ nhàng nhắc nhở, ý bảo hắn nói nhỏ thôi, có điểm không tiện nói.
Bên trong phòng, ánh đèn dào dạt.
………..
Khi mà Pete tỉnh lại cũng đã là một tuần sau.
Sốt cao kéo dài không giảm, cậu chìm trong mông lung mơ màng, căn bản không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chính là đêm nào cũng có một thân ảnh ở bên cạnh chăm sóc cậu, dùng khăn mặt lạnh lau đi mồ hôi của cậu, hôn lên cái trán nóng bỏng của cậu, cậu chịu không nổi thanh âm thân thiết đó, giọng nam nhân trầm thấp, lại có những nụ hôn trong trẻo rơi xuống, mềm nhẹ mà an ủi cậu.
Cậu thích sự trong trẻo như vậy, nhịn không được truy đuổi, đáp lại, mặc cho cảm giác tê dại kia lan truyền khắp toàn thân.
Sốt cao trải qua thời gian nguy hiểm kia, sau đó liền chậm rãi ổn định lại.
Một ngày kia, khi mà chiếc xe màu đen xa hoa có rèm che chậm rãi mà tiến vào lâu đài, Phu nhân Ana đang ôm đứa bé đứng bên cửa sổ, nhíu mày nhìn về phương xa, nghe được người hầu phía sau báo tin, cánh tay mềm nhũn suýt nữa đánh rơi đứa bé, khuôn mặt tái nhợt nhất thời dịu lại, đem cục cưng đặt vào chiếc nôi, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Xuống lầu, thở gấp, rốt cục bà cũng thấy được người đã biến mất mấy ngày qua – Vegas, vẫn như trước tuấn lãng cao ngất đứng ở trước mặt bà.
Từ trong xe hắn ôm ra một cậu nhóc đang ngủ say được bọc bằng chăn mỏng, cơ hồ làm cho Phu nhân Ana kinh ngạc đến rớt hàm. Đứa bé xinh đẹp đó cư nhiên vẫn còn sống.
Trong vòng một tuần sau, cả tòa thành đều loan truyền tin tức về tiểu nam nhân ngủ say đã trở về
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip