Chap 41
Tặng chị MunMunJK
Iêm nói là iêm ra mà TvT
________________________________________________________________________
Biệt thự kiểu Ý
Trong khuôn viên rộng lớn, một thân ảnh thướt chín thô bạo kéo lấy thân hình nhỏ nhắn
Kể từ lúc V bắt Jungkook rời khỏi, cậu như mất đi linh hồn, thẫn thờ và im lặng
Như một con búp bê xinh đẹp nhưng vô cảm, Jungkook mặc kệ để hắn kéo đi
Phòng ngủ
"Rầm "
Vtức giận vung chân đạp mạnh vào cửa gỗ, khiến nó phát ra âm thanh kinh người
Sau đó chán ghét đẩy cậu té xuống giường lớn
Không khách khí giật phăng chiếc áo khoác đắt tiền ném xuống đất
Ban đầu cậu cứ như vậy mà lặng thinh, dù bị đẩy té xuống thật mạnh, dù vết thương trên cơ thể bị động rất đau nhưng cậu vẫn nhất quyết không biểu lộ ra bất kì cảm xúc
Đến khi mảnh vải duy nhất bị V ngang nhiên thoát ra
- Anh muốn làm gì? _ cậu kích động bật dậy, xô hắn lùi lại
- Làm gì đến lượt cậu quản? _ sau khi quăng một câu, hắn bá đạo túm lấy người cậu đè xuống
- Thả ra...thả ra..._ cậu kịch liệt chống cự
- Cậu có tin tôi sẽ khiến cậu chết tại chiếc giường này không hả _V tức giận gầm lên với Jungkook
Biết hắn thực sự nổi giận cậu bất lực nằm yên
Nhận thấy không còn việc gì nữa hắn lật người cậu lại
Tấm lưng trần trắng nõn cư nhiên lại bị tên khốn khiếp khiến làm cho xuất hiện hàng tá vệt xước dài, miệng vết thương vẫn còn rỉ máu
Nâng bàn tay thon dài kéo ra một chiếc hộp trong ngăn tủ ở cạnh giường
Hắn nhẹ nhàng tẩy rửa vết thương trên người cậu
Hắn...
Anh ta sao phải làm vậy....
Cảm nhận những hành động nhẹ nhàng của hắn, thực ôn nhu lại khiến lòng cậu nảy sinh một cảm giác khác lạ
Bất giác nước mắt cậu tuôn rơi
Đừng đối xử với tôi như vậy...
Tôi ghét anh lắm anh biết không
V cũng khó hiểu hành vi của mình là gì
Hắn chỉ biết là nhìn cậu bị thương thế này... hắn cảm thấy khó chịu
Jeon Jungkook, cậu đang nợ tôi đấy
Bỗng nhiên bờ vai nhỏ gầy của cậu rung rẩy, hắn có chút kinh ngạc
Để mọi thứ sang một bên, hắn kéo người cậu lại
Gương mặt nhỏ bé đã thấm đẫm một tầng nước, hàng mi dài khẽ rủ
Thấy hắn nhìn mình trầm trầm, cậu không được tự nhiên quay mặt né tránh, nhưng lại bị hắn chặn lại
- Khóc? Đau khổ lắm à hay.... _hắn đột nhiên cuối người đến thì thầm vào tai cậu _cảm động a...hửm
Im lặng
- Sao anh phải làm vậy, có thể mặc kệ tôi mà...._ vài giây sau đó cậu hướng hắn hỏi
- Giống như cậu nói, đồ chơi mà hỏng làm sao dùng đây! _ V tựa tiếu phi tiếu đáp lại
- Anh có thể sai khiến người khác mà... hay là.....
- Không có hay là gì cả..... _như sợ cậu vạch trần gì đó hắn vội vã ngắt lời _tôi nói cậu từ khi bắt đầu cậu đã nợ tôi, tôi cảnh cáo cậu không được bỏ trốn. Thứ nhất... sẽ không bao giờ trốn khỏi. Thứ hai... nếu tôi bắt được, ha, cậu biết mà
- Nếu đã hận như vậy, sao anh không giết tôi đi _ giọng nói nhẹ tênh của cậu khi thoát ra lại khiến hắn lúng túng
Vì thế hắn chọn giải pháp yên lặng, từ người cậu hắn đứng dậy, định quay đi thì tay hắn bị gì đó níu kéo
Nhìn lại chính là cậu
- Tôi... xin anh, hãy để tôi gặp em trai được không? _ với ánh mắt trong veo cậu nhìn hắn thật lâu
- Sao tôi phải đáp ứng cậu chứ _hắn hướng cậu hỏi
- Tôi.... sẽ không bỏ trốn. _tự thấy bản thân chỉ còn lý do như vậy để đánh đổi
- Vậy sao? Riêng tôi thấy nếu cậu không hứa tôi vẫn có khả năng khiến cậu không thể đi đâu được _hắn thản nhiên trả lời
- Thế... phải như thế nào, anh mới chấp nhận
- Cậu nghiêm túc?
- Phải
- Được, tôi sẽ cho cậu gặp
- Điều kiện
- Cậu đã là của tôi rồi, cái gì của cậu cũng là của tôi... cậu nghĩ có cần điều kiện -.....Trước lời nói của V, Jungkook im lặng
Phải, mình còn gì nữa chứ
-Nhóc con, cậu biết bộ dạng hiện tại của cậu rất câu dẫn không?Lời nói của hắn khiến cậu tức khắc ý thức được tình trạng của bản thân
Không áo, quần thì xộc xệch, lại ngồi trên giường
Chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm lấy
-Cậu, đừng đi! _sau khi bỏ lại một câu hắn liền xoay lưng ly khai
Anh ta....
Vừa nói gì....
Đưa tay sờ lên ngực mình
Sao lại nhanh như vậy...
Jeon Jungkook .. anh ta... anh... ta...chỉ là....
Cậu bối rối suy nghĩ mong tìm được lý do cho mình, kết quả .... chính là không có đi
Bên ngoài
Kim Taehyung, mày vừa nói gì thế...
Mình...
____________________
Biệt thự ngoại ô
Trên ghế sofa một nam nhân cao lớn dịu dàng ôm lấy một mỹ thiếu niên mắt đỏ hoe
- Seokie à, em.. em muốn gặp anh trai, chúng em vừa tìm ra nhau mà. Sao người đó lại bắt chúng em xa nhau chứ... hức hức _dựa vào lòng ngực rộng lớn của anh cậu thì thầm nức nở
- Yoongie à, đừng khóc nữa.. _nhìn cậu thương tâm như vậy, tim anh chính là đau nhói, nhưng biết làm sao được. Một người là thiếu chủ anh kính trọng, một là người anh yêu thương ,anh chỉ có thể bất lực mà thôi
- Anh à...
- Nghe anh nói này _Hoseok kéo Yoongi dậy đối mặt với mình _em và Jungkook đã đợi được mười năm rồi, vì thế phải cố lên, biết không? Để qua vài ngày nữa anh sẽ đến tìm thiếu chủ biết đâu anh ấy sẽ suy nghĩ lại. Còn nữa chẳng phải Jungkook vẫn khỏe mạnh đứng trước mắt em vừa rồi sao. Ngoan đừng khóc nếu cậu ấy biết em như vậy sẽ rất đau lòng... và anh cũng thế biết không? _ vừa nói Hoseok vừa dùng ánh mắt chân thành đối với cậu. Cậu là chỉ mới mười tám tuổi, nhưng lại rất sâu sắc, anh biết cậu sẽ nghĩ thoáng hơn
Bỗng dưng Yoongi ôm chầm lấy Hoseok
- Anh à.... cảm ơn anh
-Đồ ngốc, nói gì thế _anh yêu chiều siết chặt vòng tay ôm lấy cậu
.
.
.
.
.
.
.
Mai tui thi rồi ỌvỌ
Chúc tui thi tốt cái coi hic Ọ.Ọ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip