Chương 6: Tỉnh giấc

Sau khi được Jungkook ân cần lau mặt mũi cho, Taehyung xấu hổ không nói nên lời, chui vào trong góc giường nằm, tất nhiên lại đưa mông về phía nhóc con kia.

Jungkook không để ý nhiều lắm, cậu nằm dài trên giường và cầm điện thoại lên nhắn tin. Việc thiếu niên vừa trò chuyện vừa cười thầm khiến "hello kitty" ở góc phòng nhăn mày. Lưu tên Yoongi còn thêm "trái tim" là có ý gì? Chẳng lẽ...

"Mai Yoongi có trận đấu bóng rổ với lớp bên, mày muốn xem không?"

Jungkook chợt xoay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh trìu mến như thể trông thấy người tình. Thứ cảm xúc kì quái trong lòng lại cuồn cuộn kéo đến, anh nhảy xuống đất và lắc đuôi đi về phía cái hộp giấy mà mình vẫn luôn chê bai là dơ bẩn. Anh thà ngủ trong thùng còn hơn nằm đấy với thằng nhóc mê trai kia. Việc gì phải hỏi ý anh? Thích thì đi mà xem. Nếu nói về bóng rổ thì anh đây là cao thủ của cao thủ, nên chẳng có gì thú vị khi xem lũ nhóc cấp ba tranh nhau một quả bóng cả. Anh đây chẳng cần!

"Không đi à?"

Jungkook đã quen dần với những hành động của chú mèo nhỏ này, nó dường như thật sự hiểu được tiếng người. Lúc buồn, nó thường nằm ngửa trên giường và vắt chân trước lên trán. Lúc giận, nó sẽ bỏ mặc cậu và chạy về phía thùng giấy nằm. Rất đáng yêu đấy chứ. Lắm lúc, cậu còn tưởng nó là người. Song, khi ý nghĩ này chợt hiện, cậu cảm thấy ớn lạnh. Hi vọng nó không phải ma quỷ gì biến thành...

Lê thân mình về phía Taetae, Jungkook ngồi xếp bằng bên cạnh thùng giấy nhỏ và đưa tay chọc bụng mèo con. Nó không vui dùng móng vuốt cào lên đầu ngón tay cậu, sau đó dùng chân đạp đạp như thể bực bội.

"Mày không khỏe hửm? Vậy mai tao đi một mình."

Ngón tay thon dài xinh xắn của cậu trượt từ bụng xuống tới vùng nhạy cảm, Taetae lập tức giật bắn người tông thẳng vào vách thùng. Jungkook bật cười ngặt nghẽo rồi dùng hai tay bế nó lên.

"Hung dữ quá."

Khuôn mặt của mèo con nhăn nhúm hết cả lại, tay chân quơ quào loạn xạ.

Điên mất! Cái thằng nhóc này suốt ngày sờ vào chỗ hiểm của anh! Biến thái vừa phải thôi chứ? Ngay cả bi của anh cũng dám sờ! Con mẹ nó! Jeon Jungkook, đừng để anh đây bắt được! Đồ phạm thượng! Arrrrrggg!

*************

Tên nhóc kia thật sự muốn bỏ anh ở nhà để đi hú hí với Yoongi à? Đứng trước gương chỉnh tóc hơn năm phút rồi, vẫn chưa hài lòng? Taehyung lén kéo điện thoại ra khỏi ba lô của Jungkook, đem điện thoại giấu xuống dưới chăn, sau đó nằm đè lên.

"Đi nha, Taetae."

Jungkook chỉnh trang xong lập tức kéo khóa ba lô lại, vội vàng rời khỏi. Tốt lắm, nhóc ta quên điện thoại ở nhà rồi ~

Taehyung vốn định nhắn tin cho Namjoon hỏi một chút về tình hình công ty và cơ thể của anh, nhưng khi mở khóa, lại kiềm không được dòm lén tin nhắn của Yoongi gửi tới.

[Vẫn chưa tới hả? Sắp bắt đầu rồi.]

Taehyung bực bội xóa luôn tin nhắn. Anh cũng chẳng hiểu mình vừa làm trò khỉ gì nữa...

Dùng điện thoại Jungkook xong là lập tức xóa hết tin nhắn, lại quay sang liên lạc với Namjoon. Cơ thể anh hiện giờ không ổn lắm, vì phải liên tục truyền dịch nên gầy đi rất nhiều, bác sĩ bảo trong vòng nửa tháng tới còn chưa tỉnh lại thì có thể phải sống đời sống thực vật. Nhưng anh phải làm sao mới tốt đây? Làm sao trở về được?

Trong lúc này, anh cảm thấy thật may rằng công ty dưới sự chăm chỉ cố gắng của Namjoon vẫn còn chống đỡ được.

Đối thủ của anh trên thương trường thật sự rất nhiều, trong một sớm một chiều không thể diệt hết được những kẻ nguy hiểm.

Nhàm chán lướt báo một lúc, Taehyung tắt điện thoại rồi giả vờ lăn ra ngủ. Thỉnh thoảng anh hé mắt nhìn đồng hồ, nhưng quá tám giờ tối, khi anh mất hết kiên nhẫn muốn đi tìm người, thì Jungkook mới rầu rĩ trở về. Môi dưới rõ ràng chảy máu, bất thường quá! Theo kinh nghiệm đọc sách báo của anh thì chắc chắn là bị ai đó "cắn". Taehyung đứng thẳng dậy, chạy nhanh về phía cửa để đón nhóc con.

Jungkook trông có vẻ hơi thất vọng, đầu cúi thấp, mi mắt cụp xuống vô cùng thiếu sức sống. Anh muốn hỏi thằng bé làm sao đấy, nhưng những gì anh có thể làm chỉ là đi tới đi lui dụi đầu vào chân thằng bé.

"Không sao, tao ổn..."

Jungkook run rẩy ôm Taetae vào lòng, gục mặt xuống đầu gối. Cậu thật sự không nghĩ tới mình lại bị cưỡng hôn trắng trợn ở một chỗ đông người như vậy! May mắn có Yoongi xông tới kịp thời nên cậu mới bảo toàn được nụ hôn đầu, dù vậy vẫn ngã và vô tình cắn rách môi. Nghĩ tới đã thấy nhục nhã!

"Meo~~~"

Taehyung muốn nhìn thằng bé một cái, nhưng Jungkook ôm quá chặt, anh không thể thở được. Tên nhóc Yoongi kia rốt cuộc đã làm gì thằng bé chứ?

"Không sao rồi. Mày đừng lo."

Jungkook vỗ nhẹ lên đầu Taetae, sau khi bôi thuốc bên môi xong liền tắm rửa và đi ngủ. Như thường lệ, Taehyung vẫn nằm bên cạnh thằng bé và mở to mắt nhìn khuôn mặt mềm mềm đáng yêu kia.

Anh cảm thấy bản thân chưa từng vô dụng như vậy, ngoài việc kêu meo meo ra, anh chẳng làm được gì cho thằng bé cả.

Trông ra ngoài cửa sổ thấy mưa lất phất bay, tâm trạng của anh cũng chùng xuống. Anh muốn quay trở lại thân người càng nhanh càng tốt. Bất kể thứ tình cảm quái quỷ này là gì anh cũng mặc kệ, bây giờ anh chỉ muốn dang tay che chở cho thằng bé thôi...

Dù mong ước có mãnh liệt đến mấy, sự thật vẫn luôn đau lòng. Taehyung tiếp tục ở trong cơ thể của mèo nhỏ suốt một tuần liền, mỗi ngày mở mắt đều thấy Jungkook bên cạnh, mỗi ngày nhìn bé con cố gắng học hành vất vả, thậm chí có hôm thức xuyên đêm để ôn bài mà lòng quặn thắt.

Tại sao thằng bé lại cố gắng nhiều như thế? Nó... thật sự hâm mộ anh sao? Có đáng không?

Taehyung thở dài, hôm nay lại chán và muốn theo Jungkook đến trường. Vài ngày nữa mà anh còn chưa tìm được cách trở về thì...

Vừa nghĩ tới đó, anh liền ngước nhìn Jungkook thêm một lúc. Thật kì quái, vì sao càng nhìn càng thấy thuận mắt chứ? Anh cảm thấy luyến tiếc đứa nhỏ này.

Đang lúc anh nghĩ ngợi linh tinh, Jungkook đột nhiên bị một cánh tay đẩy mạnh vào tường, mà anh do bất cẩn cũng từ trong ba lô té nhào ra ngoài.

Vai thằng bé đập vào vách khá mạnh, anh lo lắng muốn chết, vừa rơi xuống lập tức quan sát tên khốn mới xuất hiện. Nam Gook, lại là thằng nhóc này!

"Jeon Jungkook, tao đã nói sẽ không nhịn nữa, mày vẫn cưa cẩm Semi?" Nam Gook kéo cổ áo Jungkook lên, gằn giọng.

Semi? Lại là cô gái đó sao? Jungkook thật sự không hiểu rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy để tên điên này trút giận lên người mình.

"Thả ra."

Jungkook nắm cổ tay Nam Gook, muốn đẩy cậu ta ra nhưng vô dụng, hai đứa cứ thế giằng co một lúc lâu vẫn không giải quyết được gì. Cậu mất kiên nhẫn quát:

"Nam Gook, tôi bảo cậu thả tay ta!"

"Hôm nay tao phải giải quyết luôn với mày!"

Nam Gook giơ nắm tay lên, mạnh mẽ hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Jungkook mà đấm tới. Cho dù trông yếu đuối thế nào, cậu vẫn là một chàng trai khỏe mạnh bình thường, đâu thể để người ta bắt nạt được? Jungkook nhanh như chớp chụp lấy nắm tay Nam Gook, đầu gối nâng lên lập tức thúc vào bụng cậu ta một cái.

Động tác thuần thục liền mạch này khiến Taehyung vô cùng ngạc nhiên, Jungkook có học võ sao?

Nam Gook ăn một đòn bất ngờ lập tức ôm bụng rên rỉ, cả người cong lại như con tôm luộc. Jungkook ôm mèo con lên, nhìn thiếu niên kia một chút rồi rời đi. Đúng lúc Jungkook quay lưng về phía này, Nam Gook đang nằm trên mặt đất chợt vụt dậy, trong chớp mắt rút dao đâm tới.

"Cẩn thận!"

Không biết là ai vô tình nhìn thấy vội hét to cảnh báo Jungkook. Cậu nào ngờ Nam Gook lại làm ra chuyện động trời như vậy, nhất thời không thể tránh, cả người lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng.

Tiếng dao cắm mạnh vào da thịt khiến đầu óc Jungkook tê dại, máu tươi bắn đầy cả lưng áo sơ mi trắng của cậu. Đồng tử đen láy co rút thật nhanh, cậu loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Mà Nam Gook cũng giật mình, lúc tỉnh táo lại thì quăng dao bỏ chạy.

Jungkook ngồi bệt trên đất, ánh mắt thẫn thờ nhìn bụng Taetae phụt ra từng cục máu tươi. Nó he hé mắt, thở thật chậm rãi.

Ahh, Taehyung không thấy đau, chỉ cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh. Mạng của anh là do nhóc cứu, bây giờ xem như trả cho nhóc. Nếu anh còn có thể sống, nhất định sẽ bù cho nhóc cả lời lẫn lãi...

Thôi nào, Jungkook, đừng khóc. Anh cũng chỉ là một con mèo thôi, sao lại khóc tức tưởi như vậy chứ? Nhóc đau lòng sao?...

***************

"Namjoon, mau đến đây, chủ tịch tỉnh rồi!"

Seokjin vừa mới đặt giỏ hoa lên bàn thì phát hiện Taehyung đang mở to mắt nhìn mình, vội gọi Namjoon vào. Tóc đỏ nghe tiếng động lập tức ngắt điện thoại, loạng choạng chạy vào trong phòng.

"Taehyung? Tỉnh rồi? Thấy ổn chứ?"

Anh nắm vai Taehyung thật chặt, lo lắng nhìn từ đầu đến chân, thậm chí phản ứng thái quá làm Seokjin bĩu môi một cái:

"Người sống cũng sắp bị anh bóp chết rồi, tránh qua một bên đi."

Hai người thử nói mấy câu mà thấy Taehyung cứ đờ đẫn không trả lời thì vội gọi bác sĩ. Seokjin mất bình tĩnh, cầm ngón tay Namjoon lên cắn cắn.

"Lỡ em ấy phải sống đời sống thực vật thì làm sao đây?"

"Em mà còn tiếp tục cắn, anh bị dại thì phải làm sao hả? Taehyung sẽ ổn thôi, yên nào."

Namjoon cũng rất sợ xảy ra biến cố gì đó, nhưng bây giờ việc họ có thể làm chỉ là chờ đợi mà thôi.

May mắn là bác sĩ bảo Taehyung chỉ bị sang chấn tâm lí nhẹ, nghỉ ngơi vài hôm sẽ lại sức.

Người đàn ông với khuôn mặt hoàn mĩ mặc dù khoác quần áo bệnh nhân vào nhưng vẫn toát lên vẻ trưởng thành và cuốn hút lạ thường, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thấy trong lòng có chút mất mát. Anh ngủ bao lâu rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi anh bị tai nạn? Đầu anh thật sự rất đau, và hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong tâm trí anh chính là đuôi xe tải. Còn có... một khuôn mặt mờ ảo anh chẳng thể nhớ rõ. Đứa trẻ đó gọi anh là gì? Taetae? Taetae sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip