48.

Điền Chính Quốc vừa từ phòng ngủ bước ra, mắt còn chưa mở hết đã cất giọng gọi lớn một tiếng.

- Hanh a? Kỳ Kỳ?

Đáp lại cậu là sự im lặng.

Điền Chính Quốc trong lòng liền khó hiểu, thầm nghĩ hay hai người họ ra ngoài, chớp chớp dụi mắt mấy cái rồi đến cửa chính, quả đúng như cậu đoán, giày dép đều không cánh mà bay.

Kingcongg

Tiếng chuông cửa vang lên bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Chính Quốc, lại nghĩ là hai người lúc đi không mang theo chìa khoá, không vội vã, cậu hoàn hồn rồi mới từ từ mở cửa ra.

- A? Lulu?

- Tiểu Quốc, nhận lấy này.

Nói rồi đưa cho cậu một cành hoa hồng đỏ đang nở rực rỡ. Cười đến ranh ma rồi bùng cái biến mất vào hư vô. Chính Quốc mới đầu còn đang ngơ ngác, mất vài giây lại mới hoàn hồn, nhìn về phía trước lại không phải cái hành lang thường ngày cậu hay qua lại, mà là một cánh đồng hoa vô tận trải dài đến tận chân trời, bầu trời trong xanh cao đến vô tận, đâu đó còn nghe thấy tiếng dế kêu gọi nhau rất vui tai.

Điền Chính Quốc ngây ngốc một chỗ vì vẻ đẹp như tranh vẽ ấy, sau đó với rụt rè bước khỏi hiên nhà, bàn chân trần chạm đến nền cỏ tươi mát mềm mại, lúc này cậu mới dám khẳng định đây không phải là mơ.

- Thái Hanh? Kỳ Kỳ?

- Nhận lấy.

Điền Chính Quốc giật mình nhìn quanh, liền thấy Hoàng Linh Châu một thân bạch y đứng đó từ lúc nào, nàng đưa cho cậu hai cành hoa rồi biến mất.

Điền Chính Quốc chính thức khó hiểu.

- Quốc nhi! Nhận lấy a.

- Tử Linh...

Vương Tử Linh bất ngờ hiện ra, trên tay cầm theo ba cành hoa hồng, không đợi Chính Quốc mở miệng liền hôn vào má cậu một cái rồi hoá hư vô.

- Này.

Còn chưa hoàn hồn tiếp đó Kim Trấn Long liền xuất hiện, không nói nhiều, đưa cậu bốn cành rồi biến mất.

- Quốc Quốc.

- Mẹ!!!

- Bất ngờ lắm phải không? Nhóc con nghĩ qua mặt ta sao? Ha ha ! Tử Linh đã nói với ta rồi.

Điền Chính Quốc bỗng thấy hổ thẹn, cúi cúi đầu lắc lắc, cậu đâu phải muốn giấu, chẳng qua là chưa biết nên mở lời thế nào thôi.

- Mẹ! Con-

- Được rồi, mau nhận lấy, tiểu Hanh còn đang đợi con đấy.

Điền mẫu đưa cậu năm cành rồi không nói gì thêm.

- Đợi con?

Điền Chính Quốc theo hướng vô định nhìn thấy ba ba đang đứng ở xa, một tay vẫy tay một tay ôm một bó hồng nhỏ.

Điền Chính Quốc vội vã chạy lại, ôm chầm lấy ông Điền, nở nụ cười hối cải, cha Điền mỉm cười hiền dịu, đưa bó hoa cho cậu, hoa trong tay Chính Quốc đã góp thành một bó lớn. Ôm lấy có hơi chật vật.

Cha Điền ôn nhu xoa tóc cậu, mỉm cười nhìn về hướng xa xa.

- Đi đi, tiểu Hanh đang đợi con.

Nói rồi chỉ tay về phía cánh đồng, cả cánh đồng hoa bằng phẳng mọc lên một cái cây cao lớn, tán lá rộng vươn lên trời xanh. Điền Chính Quốc dạ vâng đáp lại lời ông rồi bước về phía đó.

Điền Doãn Kỳ từ đâu bay đến, lao một đường vào lòng Chính Quốc, đang ôm một bó hoa lớn lại thêm một củ khoai tây tròn, Điền Chính Quốc còn chưa kịp hiểu, Doãn Kỳ liền hôn lên môi cậu một cái, cười hết sức vui vẻ.

- Quốc Quốc, Quốc Quốc, tặng anh nè, yêu anh nhất.

- Anh cũng yêu Kỳ Kỳ.

- Quốc Quốc, mau, tiểu Hanh ở kia.

Điền Doãn Kỳ nhanh nhẹn trượt xuống, lon ton chạy đi, lúc này chỉ còn Điền Chính Quốc đứng ngây ngốc nhìn, dưới tán cây râm mát, khi có khi không những đốm nắng xuyên qua rơi xuống mái tóc đen của người đó. Gió bỗng nổi lên, nghe đâu đó tiếng chuông thánh thót vang vọng cả không gian, mùi hương từ ngàn loài hoa xung quanh lẫn bó hoa trên tay hoà với nhau mang một chất rất thanh bình.

Hắn đứng đó, như thể đã từ rất lâu.

- Thái Hanh.

Chạy.

- Thái Hanh.

Chạy thật nhanh.

- THÁI HANH!!

Trong cậu hiện lên một cõi cảm xúc hạnh phúc bất ngờ, nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy thân ảnh cao lớn kia, Điền Chính Quốc không để ý rằng khóe mắt đã đỏ lên từ lúc nào.

Kim Thái Hanh ôm cả người cậu bế bổng lên, ngước mắt nhìn thấy khóe mắt đỏ của cậu mà hôn nhẹ, mỉm cười ôn nhu cất tiếng:

- Chính Quốc.

- Dạ?

- Sinh nhật vui vẻ.

Điền Chính Quốc chính thức khóc thành tiếng, đã bao lâu rồi cậu không nhớ đến sinh nhật của mình, vì chăm Doãn Kỳ còn nhỏ, cha mẹ thì bận rộn, vẫn cứ nghĩ một chuyện sinh nhật không hề quan trọng đến vậy, ai nghĩ được nhớ đến lại vui mừng đến mức này.

Một câu "Cám ơn anh" khó có thể diễn tả hết, Chính Quốc liền chủ động ôm lấy mặt hắn hôn lên, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lâu bền, nụ hôn chứa đựng bao tình yêu cậu dành cho hắn.

Mãi đến khi trời dần tắt, chuông dần tan, người cao lớn nọ mới nở một nụ cười ranh ma, thì thầm vào tai người nhỏ hơn điều gì đó. Cả mặt và tai cậu bỗng đỏ bừng lên, chân tay luống cuống giơ lên che mặt, phải rất lâu sau đó mới dám lí nhí mở miệng trả lời.

Hình như là.

Em nguyện ý.

_HOÀN CHÍNH VĂN_

--------------------------
Vẫn còn phiên ngoại nhé mụi ngừi oi

Chiện là tui mới phát hiện ra chiếc fic "Toàn tâm toàn ý" chuyển ver của tui đã được 100k lượt đọc ❤️ cũng là chiếc fic thứ 2 đạt được con số này ❤️👏🏻 xin cảm ơn tất cả mụi ngừiiiii 🥺❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip