09.. Không phải lạnh nhạt

Tiếng chân ghế cọ xát phá tan không gian tĩnh lặng, Kim Thái Hanh bước ra khỏi lớp, hướng đến văn phòng của Phùng Thanh Thư.

Bên ngoài trời vẫn mưa ầm ĩ, thân ảnh lạnh nhạt, gương mặt điển trai tinh xảo không một tia xúc cảm tựa cả cơ thể vào bức tường đối diện văn phòng. Không một chút che giấu, hắn muốn người bên trong biết, Kim Thái Hanh hắn vẫn luôn bên cạnh Điền Chính Quốc.

Đôi mắt không ngừng nhìn ngắm bé cưng đang ngồi bên trong, trên môi luôn cười nhẹ, tấm lưng nhỏ thẳng tắp, em ngoan ngoãn đến khiến hắn động lòng không biết bao nhiêu lần.

Ở bên trong không khí có phần ngượng nghịu, Phùng Thanh Thư hai tay để trên bàn, nhìn đứa nhỏ trước mặt, quay đi quay lại vẫn là không thể nào trách móc, cô ho khan vài tiếng: "Sức khỏe của em, dạo này thế nào?"

Điền Chính Quốc đôi mắt to tròn, nghiêng nghiêng mái tóc, "Tốt lắm ạ."

Điền Chính Quốc đầu óc trống rỗng, em nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu.

Phùng Thanh Thư nghĩ tới nghĩ lui cũng thôi dài dòng, "Thành tích của em cô không nói tới, nhưng nếu trong người không được tốt em có thể xuống phòng y tế nghỉ ngơi. Sắp đến kì thi tháng, phải thật thoải mái, tâm lý vững vàng. Giữ vững phong độ như hiện tại là tốt nhất."

Phải nói cô rất hài lòng với biểu hiện của Điền Chính Quốc. Không kêu ca ngạo mạn đã là một đức tính tốt của bao học sinh. Nhưng cũng không thể để tình trạng này kéo dài, bằng không học sinh trong lớp lại nói cô thiên vị, bằng chứng chính là qua thái độ của Khâm Hàn.

Cô nói thêm vài câu tựa như quan tâm, lại ẩn ý một số chuyện liên quan đến lớp rồi cho em về.

Phùng Thanh Thư thả lỏng cơ thể một chút, lơ đãng lại nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng cao gầy đang lẳng lặng nhìn đứa nhỏ.

Trong lòng cô thoáng một tia bối rối.

Điền Chính Quốc cũng theo ánh mắt của cô nhìn ra bên ngoài. Anh trai của em.

Đứng dậy chào cô rồi chạy ra ngoài. Điền Chính Quốc cũng không phải ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu những gì cô nhấn mạnh, nhưng em không quan tâm, em cảm thấy bản thân không cần phải làm vừa lòng ai cả. Từ nhỏ ba mẹ và anh trai luôn bên cạnh yêu thương em, dù cho cả thế giới có quay lưng với Điền Chính Quốc, em cũng chẳng sợ hãi phải đi nịnh bợ người khác. Em có gia đình là tốt rồi.

Khi thấy hắn liền không kiềm chế được mà vui vẻ. Tâm trạng không tốt liền vơi đi không ít.

Kim Thái Hanh đầu tiên là kéo Điền Chính Quốc ôm vào lòng, ghé vào tai em nói gì đó rồi mới thả em đi. Đến khi không còn thấy bóng dáng Quốc Quốc nữa thì mới chầm chậm mở cửa vào.

Phùng Thanh Thư trầm mặc.

Kim Thái Hanh lại vô cùng điềm tĩnh, tuyệt nhiên không nói một lời, toàn thân lạnh nhạt xa cách.

...

Bầu không khí dần thay đổi, sự ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khó thở, hoàn toàn trái ngược khi có đứa nhỏ kia ở đây. Phùng Thanh Thư đi dạy nhiều năm, chưa từng cảm thấy áp bức bởi bất cứ điều gì, tuyệt nhiên đến khi Kim Thái Hanh từ sơ trung nhập học, phong thái lạnh nhạt, lại có một cỗ tàn nhẫn hiển nhiên trong đôi mắt. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất an đến vậy, mặc dù hắn chẳng đoái hoài gì đến cô, thậm chí lại là trò ngoan trong mắt tất cả giáo viên Nhất Trung.

Kim Thái Hanh lãnh đạm không kết thân với bất kì ai, cho đến khi Điền Chính Quốc xuất hiện tại Nhất Trung, lần đầu tiên cô thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt đó. Thì ra không phải lạnh nhạt, vốn dĩ chỉ dịu dàng với một người.

Phùng Thanh Thư thầm thở dài. Dù thế nào thì cô vẫn không thể đối mặt với Kim Thái Hanh được. Chưa bao giờ cuộc trò chuyện của học sinh và giáo viên, giáo viên lại trở thành thế bị động như lúc này.

Cô mấp máy, trên môi nụ cười gượng gạo, định nói gì đó để phá tan tình cảnh hiện tại, nhưng Kim Thái Hanh đã mở lời trước.

"Em không hy vọng chuyện này lại xảy ra một lần nữa." Thanh âm trầm ấm, Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt cô, đây không phải lời nói thông thường, đó rõ ràng là lời cảnh cáo. Phùng Thanh Thư bất giác rợn người, cô biết rõ giới hạn của bản thân nên dừng ở đâu, ai là người không nên đụng. Thầm nghĩ, khi nãy thật may không nặng lời với Điền Chính Quốc.

"Quốc Quốc còn nhỏ, em ấy không hiểu chuyện, lúc nào cũng phải có em bên cạnh"

"Em không nỡ để em ấy phải chịu đựng bất cứ lời nói phán xét nào một mình. À không, em ấy sẽ không phải chịu một lời phán xét nào cả."

Phùng Thanh Thư: ...

Phùng Thanh Thư chột dạ, đành phải nói tất cả cho Kim Thái Hanh.

Hắn nghe xong cũng không có phản ứng gì, đôi mắt vẫn điềm nhiên như cũ.

"Sao này mọi chuyện liên quan đến Quốc Quốc, trực tiếp nói với em." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Phùng Thanh Thư.

"Mong cô hiểu cho." Kim Thái Hanh cười nhạt, "Em đi trước."

...Phùng Thanh Thư thầm than số mình thật khổ. Làm giáo viên chủ nhiệm, chưa bao giờ mệt tâm như lúc này.

.

.

Đến tối, Điền Chính Quốc nằm trong lòng Kim Thái Hanh nghe hắn đọc sách đến đôi mắt nai con mơ màng. Gương mặt nhỏ úp vào lồng ngực ấm áp, Kim Thái Hanh một tay cầm sách, một tay vỗ về tấm lưng nhỏ, dỗ dành bé cưng ngủ say rồi mới nhẹ nhàng đặt em nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi ra khỏi phòng.

Kim Thái Hanh chậm rãi lên tầng ba, đứng trước cánh cửa gỗ lớn, thư ký Lâm bên ngoài vào thông báo cho Kim Đại Chí.

Cánh cửa trước mắt nhanh chóng được mở ra, "Mời ngài."

Kim Thái Hanh gật đầu bước vào.

Kim Đại Chí đeo kính, đặt tách trà xuống bàn, tư thế nhã nhặn của một người đàn ông thành đạt, khuôn mặt tám phần cùng Kim Thái Hanh tương đồng, trêu chọc hỏi: "Con lại đến ghi nợ với ba à? Nợ không ít rồi nhỉ.."

Kim Thái Hanh cười nhạt: "Con đồng ý mỗi tuần ba ngày, mười tập hồ sơ."

...

Ông trợn mắt.

"Thành giao! Thư ký Lâm bên ngoài, con cứ nói với anh ta." Kim Đại Chí ngay lập tức đồng ý, hất tay về phía cửa ý bảo hắn muốn làm gì thì làm.

Kim Thái Hanh mặt vô biểu tình ra khỏi thư phòng. "Ba thương con ghê."

Kim Đại Chí cười cười tiếp tục thưởng thức tách trà, lật xem hồ sơ trong tay, tinh thần phấn chấn hẳn lên, phải nói là ông khá ngạc nhiên với quyết định của hắn. Thật lòng ông đã ấp ủ chuyện nghỉ hưu từ lâu, nhưng một mặt ngại Lan Dung Tuyết không vui vì bà sẽ xót con trai, mặt khác là thằng con trai đó của ông từ chối.

Với lý do "Quốc Quốc còn nhỏ."

? Con trai út còn nhỏ thì liên quan gì đến chuyện ông nghỉ hưu?

Hắn đã thẳng thừng từ chối ông vào năm hai cao trung.

Giờ đột nhiên đồng ý.

Nụ cười trên môi dần co rúm.

Cái giá phải trả không biết là gì đây. Dù sao thằng con trai lớn của ông cũng không bình thường.

Bên trong gió cuồn cuộn, bên ngoài lại sóng yên biển lặng

Kim Đại Chí thầm mắng bản thân quá hấp tấp, bây giờ rút lời còn kịp không nhỉ?

---------------------------------
hong sao đâu bác, chắc giờ ảnh đang si nghĩ mắc kím tiền á :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip