31.. Món quà

Trong xe nhà Kim gia, không gian được ngăn cách bởi vách ngăn, Điền Chính Quốc ôm Lan Dung Tuyết, ngồi đối diện là Kim Đại Chí. Gương mặt em buồn thiu. Lan Dung Tuyết an ủi mãi không được. Kim Đại Chí ông nhìn cũng thương.

"Được rồi, lần sau ba sẽ mắng nó một trận cho con hả dạ, được không?" Kim Đại Chí chẳng còn cách nào khác ngoài chuyện đem thằng lớn ra dỗ thằng nhỏ.

Lan Dung Tuyết nghe vậy cũng muốn hùa theo: "Phải đấy. Dám không hỏi thăm con trai của mẹ đã là đáng trách lắm rồi đúng không con."

Điền Chính Quốc nghe vậy càng buồn hơn.

Chuyện là, tối hôm trước, Kim Thái Hanh đã gọi điện thoại về nhà. Không cần nói thêm gì nữa thì Điền Chính Quốc thiếu điều muốn khóc thật to. Anh gọi cho số điện thoại Kim gia chứ không gọi cho em. Em tủi thân đến đôi mắt nai con ướt nhèm.

"Có phải anh hết thương em rồi không?"

Cả ngày hôm đó tâm trạng em tuột dốc không phanh. Ba mẹ Kim cũng không đành lòng, chỉ đành hẹn em lần sau cùng đi mua sắm.

Điền Chính Quốc cũng không về trường, em ngủ ở Kim gia một đêm sáng hôm sau mới dậy đi học. Có lẽ do tâm trạng ảnh hưởng, nửa đêm em đã có cơn sốt. Trán nhỏ nóng hôi hổi, mồ hôi đổ đầy trán. Trong cơn mê em đã khóc, em nói trong vô thức "Anh ơi.."

Sáng hôm sau Lan Dung Tuyết đang từng thìa đút em ăn cháo. Điền Chính Quốc vẫn còn mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường, tay ôm chặt chiếc gối Kim Thái Hanh hay nằm, điều đó phải chăng có thể giúp em gần hắn một chút, đỡ nhớ một chút, cảm giác cô đơn sẽ ít đi hay không?

Không ai trả lời được.

Lan Dung Tuyết trông mà xót xa vô cùng.

Mãi đến tận chiều, vừa mở mắt ra, theo thói quen lại muốn được ôm. Không có hơi ấm. Điền Chính Quốc bĩu môi tủi thân. Nhưng nhanh chóng sự chú ý của em dần được chuyển qua chiếc hộp hình chữ nhật bề ngoài tối giản nhưng lại sang trọng quý giá được đặt bên cạnh.

"Hưm... Cho em hả?" Điền Chính Quốc vu vơ câu hỏi. Nhưng thâm tâm đứa nhỏ đã xác định nó là của mình. Bàn tay nhỏ xinh bắt đầu tháo gỡ lớp ruy băng bên ngoài. Bên trong là một chiếc điện thoại mới, cùng một cái hộp nhỏ hơn màu trắng. Điền Chính Quốc nghiêng đầu cứ hoài nghi. "Cho em thật sao?"

"Để trong phòng em chắc chắn là của em rồi." Nhưng em vẫn không yên tâm được, lỡ đâu là của Lan Dung Tuyết để quên thì sao. Em nhanh chóng đóng hộp lại, mang theo cái hộp đi dép bông xuống nhà.

Lan Dung Tuyết lúc này chuẩn bị mang thuốc và cháo lên, thấy em xuống liền hấp tấp kéo em ngồi xuống sofa. "Mau đến đây bảo bối, mẹ đo nhiệt độ lại cho con."

"Mẹ ơi, của con ạ?" Em không nhanh không chậm hỏi điều mình thắc mắc.

Lan Dung Tuyết lúc này mới chú ý, bà liền cười nhẹ, ánh mắt hàm chứa niềm vui nhỏ: "Là của con, đoán xem là ai tặng con? Quốc Quốc."

.

.

.

Điền Chính Quốc ngơ ngẩn ngồi trên giường, đôi bàn tay nhỏ mở chiếc điện thoại mới, là sản phẩm mới ra của thị trường. Giao diện vẫn đang ở chế độ mặc định, vị trí vẫn còn hiển thị nước ngoài. Đôi mắt nhòe cay, em vô thức vào danh bạ, đập vào mắt là dãy số duy nhất với cái tên "Kim Thái Hanh."

"Hức...Anh của em đấy." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nức nở.

Tay ấn vào cuộc gọi. Hơi thở gấp gáp cố kìm nén để lắng nghe. Đầu dây bên kia dường như đang chờ đợi em, chưa đến ba giây đã tiếp nhận.

"Bảo bối." Giọng nói trầm ấm từ bên kia phát ra, muốn dịu dàng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, Điền Chính Quốc tuôn trào cảm xúc. Không biết nói gì, rõ ràng là có nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng giờ đây em chẳng thể nói bởi thanh âm nghẹn ngào đã ngăn chặn tất cả.

Điền Chính Quốc ôm gối khóc nấc lên, em không biết làm thế nào để diễn tả nỗi nhớ lúc này. Em thật sự rất nhớ hắn. Thanh âm trầm ấm vang bên tai, tựa rất gần lại xa vạn dặm.

Tâm can đau nhói, Kim Thái Hanh có cảm giác bản thân đang bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên. Có ai biết hắn cưng em thế nào, yêu em thế nào. Nhưng lại vì hành động thiếu suy nghĩ lại khiến em khóc đến hoa lê đái vũ.

"Quốc Quốc, là anh trai có lỗi với em. Bảo bối ngoan, em đang bệnh, đừng khóc."

Xin em.

Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc dần dần bình tĩnh trước lời nói như liều thuốc chữa lành tâm hồn bé bỏng. Bàn tay đẹp đẽ lau hàng nước mắt. Em nhỏ giọng oán trách: "Anh... Anh hong có thương em nữa."

Kim Thái Hanh hận không thể ngay bên cạnh em lúc này, muốn hung hăng hôn đôi môi chỉ biết nói lời tổn thương chính mình. "Cục cưng oan cho anh đấy nhé. Anh chỉ yêu mình em, thương em thôi."

"Nói...nói thương mà bỏ em đi, thương mà không liên lạc với em...có thương đâu.." Điền Chính Quốc bĩu môi xinh, nghĩ thầm anh trai mau giải thích đi.

Kim Thái Hanh nghĩ chính mình có thể nhìn ra em đang bộ dạng em lúc này, mỉm cười dịu dàng, muốn thâm tình bao nhiêu liền có bấy nhiêu. "Thật muốn hôn em, bảo bối." Thật nhớ đôi môi ngọt ngào mềm mại ấy.

Điền Chính Quốc lúc này lại ngượng ngùng. Mọi giận hờn không biết bay theo cơn gió nào rồi.

Như chợt nhớ ra điều gì, Kim Thái Hanh nhớ lại vài ngày trước, cái tên đáng chết kia thân mật với em chọc tức hắn, nhưng Kim Thái Hanh không muốn em lo lắng, chỉ nhẹ giọng dỗ dành.

"Quốc Quốc, từ nay về sau em đừng thân cận với ai quá được không? Bé cưng." Vì anh sẽ phát điên lên mất.

Môi trường đại học không đơn giản. Điền Chính Quốc hiểu rõ, tuy em thấy khá ổn nhưng anh của em lại không muốn, em thương anh, không muốn anh lo lắng cho mình. Liền nhanh nhảu hứa hẹn, giọng nói vì vừa khóc nên còn âm mũi, nghe như thỏ con. "Em chỉ thân cận với anh thôi."

"Thật ngoan." Kim Thái Hanh nhũn cả tim, mỉm cười hài lòng.

"Quốc Quốc nếu muốn anh yên tâm, hãy mang chiếc vòng tay anh gửi về nhé, đừng tháo nó ra, người khác sẽ bén mảng tới đấy."

"Vòng tay ạ?" Điền Chính Quốc lúc này mới nhớ tới còn một chiếc hộp bên cạnh. Em bật loa ngoài đặt điện thoại xuống. Mở chiếc hộp nhỏ, bên trong thật có một chiếc vòng tay với đường nét tinh tế, tuy đơn giản nhưng lại không đơn giản. Viên kim cương được đính bên trong vòng tay còn có cả thiết bị định vị được tỉ mỉ làm bên trong. Điền Chính Quốc không nhận ra, vì em đang líu lo nói lời yêu thương với hắn.

Đứa nhỏ đáng yêu thế đấy, có anh trai là quên hết mọi việc, bao giận hờn đều đi đâu hết rồi không biết. Mấy khi em còn quên mất vài tháng trước bản thân đã ấm ức thế nào.

Đừng tháo nó ra, bảo bối. Kim Thái Hanh không chút kiên nhẫn với những kẻ dám nhìn ngó Quốc Quốc của hắn.

.

.

"Chính Quốc, chơi game không, đang thiếu người đây." Đường An gõ gõ thành giường, nhìn đứa nhỏ đang ngây ngốc nhìn chiếc vòng tay.

Không nói quá chứ em ngắm nó hơn một tiếng rồi. Không chán hả?

Đường An ngán ngẩm. Sao có cảm giác cải trắng nhà mình bị cướp mất vậy nè.

Cửa phòng mở ra, nhóm tuần tra vào kiểm phòng. Điền Chính Quốc dời mắt, Đường An cũng về giường. Trong đội tuần tra có Trì Hiên nên gã đã thông báo sớm, em và Đường An đều chẳng lo lắng gì cả. Chỉ riêng thái độ của những người này rất quái, rất không có thiện cảm. Trước khi ra ngoài còn cố liếc mắt nhìn xem có bỏ sót gì không.

Sau khi đám người rời đi, Đường An tức đến chửi bới: "Chảnh thấy ớn, đi kiểm tra bộ oai lắm sao? Nhìn phát ghét."

Điền Chính Quốc từ chối cho ý kiến.

.

Kim Thái Hanh sau một đêm không thể ngủ, chỉ có thể lao vào việc học như tên điên. Hắn muốn thật sớm thật sớm về với em.

Trong căn nhà rộng lớn chỉ có hắn và một nữ nhân, à đúng hơn là người mà Lan Dung Tuyết sắp xếp làm việc cho hắn. Cô ả với vẻ ngoài bình thường, bình thường của bình thường, đang trong phòng bếp pha ly sữa nóng cho hắn.

Kim Thái Hanh rất chán ghét cái cảm giác ở gần nữ nhân. Hắn sởn cả gai ốc nhưng Lan Dung Tuyết lại bảo đây là thử thách hắn phải vượt qua, không thì đừng nghĩ đến việc về nước.

Mẹ thật ác.

Nữ nhân này không biết do mẹ hắn yêu cầu hay thế nào mà cứ không có phép tắc, tự xem mình là 'chủ' nhà. Người ngoài không biết, mấy khi còn nghĩ là mái ấm với một cặp đôi. Kim Thái Hanh càng nghĩ càng ghê tởm.

"Thái... Cậu Kim, mời cậu." Lave nở nụ cười dịu dàng, trên tay cầm ly sữa mang đến. Đứng cách hắn một cái bàn nhưng Kim Thái Hanh vẫn tức giận đến gập laptop lại bỏ lên phòng.

Lave đã quen với tính khí này. Cô chỉ cười trừ nhưng trong đôi mắt lại đầy vẻ cuồng si.

Kim Thái Hanh về phòng lập tức gọi cho Lan Dung Tuyết. "Mẹ không đuổi cô ta đi, ngày mai tôi thấy ở đâu, tôi giết ở đó."

Lan Dung Tuyết sầm uất: "Con đang-" Bà nghi hoặc, sao hắn lại tức giận đến vậy? Lại bị hắn cướp lời.

"Và, mẹ đừng mong gặp lại Điền Chính Quốc, bé cưng của tôi chịu bao nhiêu ấm ức rồi?" Kim Thái Hanh hơi thở đều đặn. Bàn tay nắm chặt đến nổi đầy gân xanh.

"Tôi hy vọng mẹ không xem đây là lời nói đùa."

-------------------------

thử thách thử thác hoiiiiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip