Chương 30
Lúc Ôn Nguyệt lên lầu, nhìn thấy Điền Chính Quốc bị ném ra ngoài cửa.
Tóc cậu hơi rối, trên mặt đều là mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ, một bên cổ áo bị lệch xuống bả vai, dáng vẻ không biết mình đã làm sai chuyện gì.
"Ai da," Ôn Nguyệt có hơi kinh ngạc, "Dì nhớ rõ Tiểu Thái Hanh không có tính gắt ngủ mà."
Điền Chính Quốc thu lại sự hấp tấp, nhanh chóng cúi đầu vẫy đuôi giống như cún con, nhỏ giọng gọi: "Dì ơi..."
Mặc dù là giả vờ, nhưng cũng làm người ta nhìn đến mềm lòng. Ôn Nguyệt cười đáp: "Ừm."
Cửa vừa đóng lại mở ra, Kim Thái Hanh vẻ mặt hờ hững nhìn cậu: "Điền Chính Quốc, đừng giả vờ nữa."
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một lát, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu ấy hung dữ với con..."
Kim Thái Hanh lúc này chỉ muốn trói con cún con đang giả vờ đáng thương này lại nhét vào ổ chăn.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa." Ôn Nguyệt cười không ngừng được, "Rửa mặt xong thì xuống ăn sáng nhé."
Điền Chính Quốc vừa ngồi xuống bàn ăn, Ôn Nguyệt cầm máy tính bảng đi tới trước mặt cậu: "Hóa ra Tiểu Điền cũng nhảy cao sao! Dáng người thật là đẹp."
Điền Chính Quốc đang uống sữa bò bị sặc một chút, hơi bất ngờ nhìn ảnh chụp nhảy cao của mình: "Sao dì lại có ảnh chụp ạ?"
"Tiểu Từ chụp cho dì, có rất nhiều đấy." Nói xong rồi đến ngồi bên cạnh cậu, cùng nhau thảo luận về ảnh chụp.
Ôn Nguyệt liếc mắt một cái là có thể nhận ra trên áo lớp còn có hai nhân vật chibi nhỏ, còn hỏi lỗ tai cún có phải là cậu hay không.
Điền Chính Quốc có chút bất đắc dĩ thừa nhận, Ôn Nguyệt ngạc nhiên: "Nói như vậy, dì ngược lại cũng cảm thấy Tiểu Thái Hanh có hơi giống mèo con đấy."
Lúc Kim Thái Hanh xuống lầu, nhìn thấy Điền Chính Quốc sinh động như thật kể chuyện đua tiếp sức cho Ôn Nguyệt nghe.
Lúc trước hắn cho rằng Điền Chính Quốc là kiểu người không thể nào ở chung với người lớn được, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, cún con đều là nếm được ngon ngọt thì sẽ kêu gâu gâu làm nũng, cậu đối tốt với nó, nó liền không đề phòng mà lật ngửa bụng ra cho cậu sờ.
Kim Thái Hanh cười khẽ, ngồi vào vị trí của mình.
Ôn Nguyệt xem ảnh chụp một vòng, buông ipad nhìn về con trai ngồi đối diện, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thái Hanh, mặt dây chuyền của con đâu?"
Điền Chính Quốc nhìn thấy tay Kim Thái Hanh hơi dừng lại một chút.
Hắn không chút chột dạ giải thích: "Hội thao không tiện mang theo, nên con cất rồi."
"Ồ." Ôn Nguyệt sờ sờ sườn mặt, không hỏi gì nhiều, tiếp tục xem ảnh.
Điền Chính Quốc yên tĩnh một hồi lâu, mới nhớ tới mặt dây chuyền của Kim Thái Hanh... Là mặt dây ngọc bội bị cậu cắn kia.
Cậu cũng sắp quên mất rồi.
"Ôi chao, bức ảnh này là hai đứa sao?" Ôn Nguyệt che môi, hiếu kỳ hỏi.
Kim Thái Hanh nghe tiếng thì nhướng mày, nhìn sang lại thấy vẻ mặt Điền Chính Quốc cứng đờ.
Cún con sao lại im rồi.
Hắn hỏi: "Ảnh chụp gì vậy ạ?"
Ôn Nguyệt giơ ipad lên, bên trong đúng là ảnh chụp CP trong topic "chọn khăn voan" đang hot nhất trên Tieba, cũng chính là lúc Điền Chính Quốc ngủ ở thính phòng, Kim Thái Hanh đi gọi cậu dậy.
"Ai chụp vậy chứ." Điền Chính Quốc gãi gãi tóc, "Còn không cho người ta ngủ sao."
Ôn Nguyệt lại đối với tấm ảnh này yêu thích không buông tay, nhìn một hồi rồi cười nói: "Thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân vậy."
Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh: "..."
Đây là hiểu lầm cần thiết phải làm sáng tỏ, vẻ mặt Điền Chính Quốc nghiêm túc: "Dì, có chuyện con cảm thấy nên nói rõ."
Ôn Nguyệt gật đầu: "Con nói đi."
"Con là Alpha."
Ôn Nguyệt nhìn cậu một lát, như vừa tỉnh lại sau giấc mộng: "Con là Alpha? Nhưng mà sau cổ con..."
"Chuyện này nói ra thì rất dài." Điền Chính Quốc nói rất nghiêm túc, "Nhưng dì à, con và Kim Thái Hanh thật sự không phải là loại quan hệ này đâu ạ."
Kim Thái Hanh rũ mắt, không tiếng động bưng sữa bò trên mặt bàn lên, không có cảm xúc gì, cũng không có đáp lại.
Quấn lấy hắn đòi đánh dấu cả đêm, tỉnh dậy lại nói không phải loại quan hệ này, thật là cái gì cũng nói được.
Sau khi ăn sáng xong, Điền Chính Quốc nhận được điện thoại của em gái.
Khi Kim Thái Hanh giúp đỡ thu dọn bàn ăn, Ôn Nguyệt nhẹ nhàng đè tay hắn lại: "Đánh dấu tạm thời của Tiểu Điền, là con cắn phải không?"
Trong vấn đề giới tính này, Điền Chính Quốc không cần thiết phải nói dối, cho nên nếu thật sự đánh dấu được Alpha thì chỉ có Enigma.
Ôn Nguyệt không đến mức chuyện đơn giản như vậy cũng không biết rõ.
Kim Thái Hanh nhìn mặt bàn, "vâng" một tiếng.
"Con không thích Tiểu Điền sao?" Ôn Nguyệt lo lắng nói, "Con đánh dấu nó, đối với người ta nhất định đã tạo thành ảnh hưởng, nó lại nói không có quan hệ gì với con... Kim Thái Hanh, không phải là con muốn tổn thương người ta xong rồi không chịu trách nhiệm chứ?"
Kim Thái Hanh có đôi khi không hiểu rõ được mạch não của mẹ mình.
"Từ nhỏ mẹ đã dạy con, khi chưa có giác ngộ nhất định thì ngàn vạn lần không nên đối với Omega..."
"Mẹ." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cắt ngang, "Không phải con, là Điền Chính Quốc. Cậu ấy muốn làm Alpha, con cũng không thể cưỡng ép người ta trở thành Omega độc quyền được."
Ôn Nguyệt im lặng một lúc lâu: "Vậy tại sao con còn đánh dấu người ta!"
Kim Thái Hanh thở dài, giải thích rõ lý do, lúc này Ôn Nguyệt mới hiểu rõ.
"Thiệt thòi cho đứa nhỏ này, nếu mẹ là mẹ của Điền Chính Quốc thì đã sớm tìm con tính sổ rồi."
Kim Thái Hanh thầm nói mẹ vừa nãy đã muốn tìm con tính sổ rồi đấy.
"Vậy con có thảo luận qua vấn đề này với nó chưa? Đứa bé kia không muốn phụ thuộc vào con, nhưng cũng sẽ bị tin tức tố của con ảnh hưởng, như vậy sẽ rất khổ sở."
"Còn chưa có thảo luận, nhưng bệnh viện bên kia gần đây mới đưa ra biện pháp." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc vừa nghe điện thoại xong trở về.
Chuyện vào sáng hôm nay, Kim phu nhân nói bệnh viện cho phương án trị liệu, là phản ứng giới đoạn* dài đến một năm.
*nguyên văn 戒断反应 (abstinence reaction) là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi ngưng sử dụng thuốc hoặc giảm liều, hoặc dùng thuốc đối kháng để chiếm thụ thể. Cơ chế là do sự phục hồi thích ứng do bỏ thuốc đột ngột sau khi dùng thuốc dài ngày. Triệu chứng cai thuốc gây ra bởi các loại thuốc khác nhau do các đặc tính dược lý của chúng, và thường được biểu hiện dưới dạng các triệu chứng trái ngược với tác dụng của loại thuốc được sử dụng. Ví dụ, các triệu chứng như hưng phấn, mất ngủ, thậm chí là co giật xảy ra sau khi cai rượu.
Trong mười tháng đầu của giới đoạn sinh lý, bệnh viện sẽ theo dõi tin tức tố của Điền Chính Quốc theo thời gian thực, nâng cao khả năng chịu đựng của cơ thể sau đó kết hợp với sự hỗ trợ của thuốc, từng bước làm suy yếu sự ảnh hưởng của tin tức tố Enigma đối với cậu. Hai tháng còn lại không cần kiểm tra đo lường, nhưng vẫn phải dựa theo quy trình để cơ thể tự chữa khỏi.
Nhưng đây chỉ là lý luận phương án có thể thực hiện, do trước mắt không có ví dụ thực tế về việc Alpha khôi phục sau khi phát sinh phản ứng ngược, bọn họ sẽ là đôi EA đầu tiên thử.
Hắn còn chưa kịp nói cho Điền Chính Quốc.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?" Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh hắn, đưa tay cầm trò chơi ra: "Đánh không?"
Cũng thật là tự tại.
Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu một cái, nhận lấy tay cầm.
Điền Chính Quốc hoạt động đầu ngón tay: "Chơi nào, nếu cậu thua thì giúp tôi làm bài tập về nhà cuối tuần đấy."
Kim Thái Hanh thong thả: "Cậu thua thì sao?"
"Không có khả năng."
Điền Chính Quốc thừa nhận mình có vài phần kiêu ngạo, nhưng cậu không ngờ là một ván mình cũng không thắng được Kim Thái Hanh.
"Lần trước trình độ của cậu không phải như thế này mà." Cậu lầu bầu một câu, lại hỏi: "Kim Thái Hanh, ngọc bội của cậu..."
"Vỡ rồi." Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn mặt cậu, ánh mắt mang theo thâm ý, "Không phải là cậu nên rõ ràng hơn so với ai khác sao?"
Điền Chính Quốc bị hắn làm nghẹn, nửa ngày mới nhỏ giọng: "Khi đó ý thức của tôi không tỉnh táo... Cái đó đối với cậu rất quan trọng sao?"
"Mẹ tôi tặng cho tôi."
Vậy chính là rất quan trọng, tay phải Điền Chính Quốc không tự giác siết chặt lại, lòng bàn tay có chút đau.
Đầu ngón tay thon dài của Kim Thái Hanh gõ gõ lên tay cầm, chuyển chủ đề: "Điền Chính Quốc, về chuyện đánh dấu tạm thời, cậu hình như không còn chống lại như trước đây."
Điền Chính Quốc không nghĩ tới hắn chuyển đề tài nhanh như vậy, nghiêng mặt nghĩ: "Là tự tôi muốn cậu đánh dấu tạm thời, đây lại là tình huống đặc thù, bây giờ tôi còn chống đối thì có phải là có chút không phân biệt tốt xấu hay không?"
Kim Thái Hanh sờ soạng viên kẹo trong lòng bàn tay, không có bóc ra.
"Thật ra thì lúc trước tôi nhìn cậu là khó chịu." Điền Chính Quốc ho khan một tiếng, thanh giọng nói tiếp: "Chẳng qua là cậu cũng không phải vì chiếm tiện nghi mới đánh dấu tôi."
Quan hệ giữa cậu và Kim Thái Hanh khá phức tạp, rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra đều không thể giải quyết bằng phương pháp tầm thường.
Huống chi tình huống đêm qua, Điền Chính Quốc đơn giản đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu là một Omega không biết tốt xấu nói chuyện với cậu như vậy, cậu có thể nhịn được hay không thì khó nói lắm.
Nói như vậy, quan hệ giữa hai người họ đã gần đến mức "anh em tốt" rồi.
Kim Thái Hanh nắm viên kẹo trong lòng bàn tay: "Cậu muốn làm Alpha, phải không?"
"Đương nhiên rồi." Điền Chính Quốc thay đổi nhân vật khác trong game: "Mau chuẩn bị đi."
Kim Thái Hanh hạ mi mắt, nhẹ nhàng bấm chọn nhân vật: "Nếu như..."
Điền Chính Quốc lơ đãng: "Hả?"
"Không có gì."
...
Cuối tuần kết thúc, Điền Chính Quốc vì thua Kim Thái Hanh chín ván game mà phải phụ trách mang bữa sáng hằng ngày cho hắn.
Sáng sớm thứ hai, vì muốn đến nhà ăn sớm một chút nên Điền giáo bá bò dậy từ rất sớm, sau đó mới muộn màng cảm giác được gặp quỷ.
Tại sao lại không thắng được chứ!
Trở lại phòng học, bàn sau vẻ mặt ủ rũ lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, một bộ dáng thiếu gia quen được hầu hạ.
Điền Chính Quốc đặt bánh mì và sữa đậu nành lên bàn hắn: "Mua cho cậu đấy, không có chọn đâu."
Mắt Kim Thái Hanh lim dim tản mạn: "Là sữa đậu nành ngọt sao?"
"Không phải!" Điền Chính Quốc uy hϊếp: "Cậu thích thì uống không thì thôi!"
Lúc Hứa Trạm trở về thì nghe thấy hai người họ vì một ly sữa đậu nành mà cãi nhau, cậu ta cầm theo bữa sáng trong tay: "Hôm nay ngọn gió nào thổi tới đây nha, bạn học Tiểu Điền của chúng ta thế mà lại đi nhà ăn mua bữa sáng."
Điền Chính Quốc diễn vai ác: "Có ý kiến à?"
"Làm gì có." Hứa Trạm giơ giơ tay, "Trịnh Tinh Lẫm lại mua nhiều, tôi vừa định đưa cho cậu, nhưng bây giờ xem ra là không cần."
Điền Chính Quốc không quá để ý, Kim Thái Hanh lại nhìn bữa sáng còn dư ra trong tay Hứa Trạm.
Bạn học Trịnh lớp bên cạnh hình như thường xuyên mua nhiều.
Tiết đọc sớm kết thúc, chuông vào học vừa reo thì thông báo của chủ nhiệm khối trên phát thanh cũng vang lên sau đó.
"Gần đây xuất hiện một vài thiết bị gây hại bên ngoài trường học." Chủ nhiệm khối đề cập ngắn gọn về chuyện tấn công Omega, hơn nữa còn đổi tất cả các tiết học đầu tiên của trường thành môn sinh lý học.
"Trường học sắp tới sẽ hợp tác cùng với bệnh viện trung ương, mỗi bạn học Omega các khối đều phải điền một phần báo cáo, bệnh viện sẽ căn cứ theo tình hình thực tế mà cung cấp cho mỗi bạn học lắc tay tin tức tố."
Bệnh viện sẽ tổ chức tiến hành lấy máu vào buổi chiều cho các khối lớp Omega, sau đó lại dựa trên phiếu điều tra khoa học mà điều chế ra lắc tay tin tức tố với độ phù hợp 50% đối với từng học sinh, vai trò của lắc tay là ức chế tạm thời khi bị ác ý hướng dẫn tiến vào kỳ đặc thù.
"Không hổ là trường trọng điểm, hạng mục này nghe nói vừa mới nghiên cứu phát minh thành công không lâu trước đây." Cao Tử Ninh nói.
Kim Thái Hanh nghe thấy, ánh mắt lại dừng sau cổ Điền Chính Quốc, chiếc cổ trắng mịn được đường viền cổ áo bao phủ chỉ lộ ra một nửa, dấu răng đánh dấu tạm thời cũng bị che giấu một cách hoàn hảo.
Kim Thái Hanh không tự chủ được liếm răng nanh, có lẽ không chỉ có Omega mới cần lắc tay tin tức tố.
Sau phát thanh của chủ nhiệm khối là giáo viên tiết sinh lý đến từng lớp mở họp, nhắc đến trên thị trường hiện nay đã có thuốc hướng dẫn kiểu mới, còn có các loại phương pháp cần thiết đề phòng hàng cấm.
"Còn có, về loại giới tính thứ tư, Enigma." Giáo viên mở PPT ra, "Loại giới tính này tuy rằng cực kỳ hiếm thấy, nhưng không phải là không có. Đặc biệt là các em đấy, đừng tưởng rằng mình là Alpha thì có thể bỏ qua, loại giới tính này dù là Alpha, Omega hay Beta đều có thể đánh dấu được."
"Đậu má, vậy không phải là không có cách nào sao?" Hà Như cảm thán.
Tiếp theo liền vang lên một trận thảo luận, dù sao loại chuyện Alpha bị đánh dấu này nghe cũng thật mới lạ.
Cao Tử Ninh không có ánh mắt nhìn về Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc: "Ây, hai vị Alpha đỉnh cấp, phỏng vấn một chút, nếu các cậu gặp phải Enigma thì làm sao bây giờ?"
Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh: "..."
Cậu thật đúng là thiên tài đặt câu hỏi.
Hiển nhiên giáo viên sinh lý cũng nghe được vấn đề của bọn họ: "Sau khi Beta và Omega bị Enigma đánh dấu, bất luận tin tức tố là hương vị gì, cũng đều sẽ đạt tới 100% độ phù hợp với Enigma về mặt sinh lý."
"Vậy Alpha thì sao hả thầy?" Dương Hữu giơ tay hỏi.
"Alpha thì tương đối đặc biệt hơn, sau khi bị đánh dấu tạm thời sẽ phát sinh Reverse, cũng chính là phản ứng ngược, mà ở lần thứ hai sau đánh dấu tạm thời," Giáo viên thay đổi PPT sơ đồ cấu trúc cơ thể người, sau đó chỉ vào một vị trí nhỏ ở vùng bụng dưới: "Sẽ xuất hiện hoa văn đánh dấu ở vị trí này, nó sẽ có hình dạng giống như một bông hoa."
"Oa, sao nghe như là..." Lớp trưởng nghe tới đỏ tai, che môi nhỏ giọng nói: "Alpha vốn dĩ thuộc về mặt sinh lý cao cấp, nhưng sau khi bị đánh dấu lại vì Enigma, ở một vị trí bí ẩn như vậy mở ra một đóa hoa, oaa, thật tuyệt quá đi."
Điền Chính Quốc đang ngẩn người bỗng sửng sốt, không thể khống chế quay đầu lại, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Kim Thái Hanh.
Cậu hoảng hốt, cảm thấy bụng dưới của mình có chút nóng lên.
Kim Thái Hanh nhìn đáy mắt Điền Chính Quốc hiện lên hoảng loạn trong chớp mắt, sau đó lại không được tự nhiên quay đầu trở về.
Vẻ mặt biến hóa của Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh thu hết vào mắt, hắn thong dong nâng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn bàn trước.
Giọng nói trộn lẫn ý cười nhẹ hỏi: "Cậu không trả lời vấn đề của Cao Tử Ninh sao?"
Điền Chính Quốc không quay đầu lại: "... Cậu thích sao cậu không trả lời đi?"
Kim Thái Hanh nhướng mày, nhìn về phía Cao Tử Ninh: "Điền Chính Quốc nói, chuyện Enigma, cậu đừng hỏi nhiều."
Cao Tử Ninh: "?"
Điền ca, quá đáng nha.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Điền Chính Quốc ngay cả cơm cũng chưa ăn đã về ký túc xá.
Lời giáo viên sinh lý nói như là mũi tên trúng ngay hồng tâm, để ở trong lòng Điền Chính Quốc làm cậu bất an cả buổi sáng.
Trước tiên cậu đi vào phòng tắm, vén quần áo của mình lên nhìn kỹ một lần, xác định cái gì cũng không có làm cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên đều là tự mình dọa mình, Enigma hiếm như vậy, trường hợp này cũng chưa đến mấy cái, làm gì có chuyện chính xác đến mức vừa đánh dấu tạm thời hai lần là sẽ có hoa văn liền chứ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa đẩy cửa ra thì bắt gặp ánh mắt Kim Thái Hanh đang đứng ngay cửa, cậu ngẩn ra một chút, không biết nên bày ra vẻ mặt gì bèn dứt khoát xoay đầu đi.
Cậu còn chưa tìm được gì để nói, Kim Thái Hanh đã mở miệng trước: "Điền Chính Quốc, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một chút."
Điền Chính Quốc vẻ mặt thả lỏng bình thường: "Chuyện gì vậy?"
"Về chuyện phản ứng giới đoạn, không phải là cậu muốn làm Alpha sao?"
Kim Thái Hanh gửi phương án bệnh viện đề xuất qua điện thoại Điền Chính Quốc.
Cậu xem một hồi lâu mới ngẩng đầu: "Nói cách khác, nếu tôi muốn trở lại bình thường thì phải mất thời gian một năm?"
"Ừm." Kim Thái Hanh nhìn cậu, "Về phương diện tiền, Kim gia sẽ gánh vác."
Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn mặt hắn, nghĩ ngợi: "Kim Thái Hanh, tuy đây là chuyện cậu nên làm, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu."
Enigma quá hiếm, có lẽ là rất nhiều chuyện Kim Thái Hanh không thể tự khống chế được, Điền Chính Quốc dù sao cũng không phải loại người hay mang thù.
Từ trước cậu đã không quá coi trọng vấn đề giới tính, cảm thấy dù là Beta cũng không tồi, dẫu sao sinh mệnh cậu cũng không phải chỉ xoay quanh chuyện phân hóa giới tính.
Tuy rằng sau khi gặp Kim Thái Hanh có rất nhiều chuyện chuyển biến trở nên phiền toái, nhưng chỉ cần có thể giải quyết, cậu đều có thể tiếp thu được.
Ánh sáng trong mắt Kim Thái Hanh khi chăm chú nhìn người khác rất dịu dàng: "Tôi sẽ không làm tổn thương cậu."
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy tính cách biệt nữu của mình bị người này từng chút từng chút mài mòn đi, Kim Thái Hanh thành khẩn như vậy khiến cậu có chút không biết làm sao cho phải.
Vì thế, như là để đáp lại, Điền Chính Quốc vén áo đồng phục của mình lên, lộ ra bụng nhỏ: "Nhưng chỗ này của tôi hẳn là sẽ không có hoa đúng không? Buổi sáng tôi nghe bọn họ miêu tả, cảm thấy rất rợn người."
Làn da trắng mịn như lụa đột nhiên lộ ra ở trước mắt, ánh mắt Kim Thái Hanh chợt tối sầm lại.
Thật đúng là chỉ cần người khác đối với cậu tốt một chút, cậu liền lộ bụng ra như cún con vậy.
Đầu ngón tay thon dài của Điền Chính Quốc sờ sờ, lại buông áo xuống, dáng vẻ không thể nào lý giải: "Giới tính này của cậu thật sự giống như bạo quân vậy."
Kim Thái Hanh: "..."
Tiết học buổi chiều, Điền Chính Quốc suy nghĩ lại lời nói lúc trưa của Kim Thái Hanh một lần nữa, càng nghĩ càng thấy mình giống như vẫn luôn chiếm hời của người ta vậy.
Tá túc ở nhà hắn, hắn sắp xếp trị liệu tiếp theo cho mình, mình lại mang đến cho hắn không ít rắc rối.
Điền Chính Quốc nhớ tới biểu cảm ngày hôm qua của Ôn Nguyệt, đè đè mi tâm, lấy điện thoại trong hộc bàn ra.
Cậu rất ít liên lạc với ba mình, cái gọi là tình cảm cha con giữa hai người cũng không mấy sâu đậm, ngay cả lúc trước khi dọn ra khỏi nhà, một câu giữ người lại Điền Chính Quốc cũng chưa từng nghe thấy.
Có lẽ con cái tuổi dậy thì nghịch như thế nào dù sao cũng phải cúi đầu một lần, Điền Chính Quốc gửi đi một tin nhắn.
Thời điểm tan học, Hứa Trạm quay đầu lại muốn kéo Điền Chính Quốc đi ăn quán lẩu mới khai trương bên cạnh trường, cậu mang cặp sách lắc lắc đầu.
"Ba tôi muốn tới đây."
Hứa Trạm sửng sốt: "Cậu... Chú Điền muốn tới đây? Làm sao vậy? Nhà cậu lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải." Điền Chính Quốc thở dài, "Tôi có chút việc, nên tìm ông ấy giúp một chút."
Điền Chính Quốc giơ tay xoa nhẹ đầu Hứa Trạm: "Tôi về sẽ mua đồ ăn vặt cho cậu, ngoan, giữ nhà cho tốt."
Hứa Trạm: "... Chuyện gì dính dáng tới người khác, cậu một chút cũng đều không muốn làm."
Kim Thái Hanh đúng lúc không có ở chỗ ngồi, Điền Chính Quốc cũng bỏ phần chào hỏi hắn, đi ra cổng trường thì thấy xe của ba mình.
Điền Mộ đến một mình, thấy Điền Chính Quốc đi tới thì mở cửa xe cho cậu.
"Hình như lại cao hơn rồi?" Khi Điền Chính Quốc bước vào, ông duỗi tay sờ đầu cậu.
Điền Chính Quốc nhíu mi né tránh, cúi đầu ngồi vào xe.
Điền Mộ cũng không xem tính tình Điền Chính Quốc như vậy là chuyện gì lớn, dù sao tính cách cậu cổ quái cũng không phải ngày một ngày hai: "Đi ăn cơm Tây đi."
Điền Chính Quốc nhìn ngoài cửa sổ, không có cảm xúc gì "vâng" một tiếng.
Có đôi khi cậu cảm thấy hình thức ở chung giữa mình và ba quá mức mới lạ.
Khi xe dừng lại, Điền Chính Quốc lúc này mới phát hiện Điền Mộ dẫn mình đến nhà hàng Bạch nữ sĩ thích ăn nhất.
Bạch nữ sĩ cũng chính là vợ hiện giờ của Điền Mộ, một Omega nhu mềm, trẻ tuổi, tin tức tố vị đào ngọt dịu.
Cậu lập tức không còn hứng thú ăn uống gì, ngồi vào phòng cũng chỉ tùy tiện uống một ngụm nước.
Điền Mộ rũ mắt nhìn menu: "Vân Biên, có việc nhờ người khác thì không nên bày ra sắc mặt như thế, loại tính cách này của con chính là mất nhiều hơn được."
Điền Chính Quốc không phản bác, hạ mắt nhìn điện thoại.
"Gần đây Vân Dĩ có khỏe không? Nó không chịu nhận điện thoại của ba."
Điền Chính Quốc cảm thấy nếu ông ta nói thêm một câu nào về em gái nữa cũng đều làm cho cậu chán ghét, cậu rũ mắt: "Ba, con làm hỏng ngọc bội của bạn học, chỗ con không đủ tiền."
Điền Mộ nâng mí mắt, nhìn cậu: "Con lại đánh nhau với người khác à?"
"Không có, chỉ là không cẩn thận."
Điền Mộ thấy bộ dáng dầu muối đều không ăn của cậu, cũng lười truy cứu lý do: "Con không có mang theo thẻ sao?"
"Thẻ gì cơ?"
"Ba kêu dì Bạch đưa cho con, mỗi tháng đều thêm tiền sinh hoạt vào đó."
Bạch nữ sĩ trước nay không có nói chuyện này với cậu, Điền Chính Quốc cười một cái, chỉ nói: "Vâng, con quên cầm theo."
Điền Mộ nhíu mày: "Ba chuyển qua cho con."
Điền Chính Quốc nhìn tin nhắn chuyển khoản kia, an tĩnh một lát: "Cảm ơn ba."
Bữa cơm chiều kết thúc trong không khí im lặng, Điền Mộ nói muốn đưa cậu về trường học, nhưng Điền Chính Quốc từ chối.
Ở trên phố do dự thật lâu, Điền Chính Quốc vẫn gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt.
"Dì Ôn, thật xin lỗi, mặt dây chuyền của Kim Thái Hanh bị con làm hỏng rồi." Điện thoại vừa chuyển, Điền Chính Quốc liền thành thật nói rõ nguyên do.
Ôn Nguyệt có chút bất ngờ, nghe cậu liên tục xin lỗi mới cười nói: "Không có việc gì đâu con, ngọc bội đó là dì tiện tay chọn, không có quá nhiều ý nghĩa."
Điền Chính Quốc hỏi địa chỉ, bắt xe đến phố đồ cổ, dạo từ đầu đến cuối từng cửa hàng, chụp những cái mặt ngọc tốt cho Ôn Nguyệt xem.
Ôn Nguyệt chọn cái thích hợp nhất, rồi cậu thanh toán tiền.
Ôn Nguyệt vẫn luôn hỏi cậu giá cả, Điền Chính Quốc không nói, cuối cùng phóng đại chiêu chơi xấu: "Dì ơi, mỗi ngày con đều đến nhà dì cọ ăn cọ uống, làm vỡ đồ vật còn không bồi thường thì có phải con rất giống tên vô lại rồi không?"
Ôn Nguyệt không lay chuyển được đành phải chiều ý cậu.
Thời điểm Điền Chính Quốc trở lại trường đã xong tiết tự học buổi tối, cậu đuổi theo bảo an đang tuần tra phía trước đi về phòng.
Nhưng Kim Thái Hanh lại không có ở ký túc xá.
Vốn đã tập luyện ở trong đầu một lần chuyện trả ngọc bội lại không có chỗ dùng, Điền Chính Quốc gãi gãi tóc, đặt ngọc bội lên mặt bàn hắn.
Cậu tắm rửa xong thì đã đến giờ tắt đèn, trong ký túc xá vẫn không có động tĩnh, Điền Chính Quốc đi đến phòng 705 bên cạnh.
Hứa Trạm biết được cậu đến tìm Kim Thái Hanh thì cười một tiếng: "Không phải chứ, Tiểu Điền, cậu cho rằng ai cũng như cậu sao, có chuyện là đến chỗ tôi trốn? Kim Thái Hanh hình như là có việc gì đấy, tiết tự học buổi tối xin nghỉ về nhà rồi."
Điền Chính Quốc ồ một tiếng, kéo cửa ký túc xá lại.
Hứa Trạm ngẩn người tại chỗ một hồi: "Mẹ kiếp, ai ở ngoài cửa chứ! Cậu còn dám đóng cửa của chúng tôi!"
Điền Chính Quốc không để ý đến cậu ta, trở về phòng gửi một dấu chấm cho Kim Thái Hanh.
Tam Trung ảnh đế Kim thiếu gia: Mèo nhỏ cào người.jpg
Điền Chính Quốc không muốn gửi sticker, dứt khoát gửi giọng nói cho hắn.
Điền Chính Quốc đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao lại xin nghỉ vậy?"
Kim Thái Hanh chậm rãi đáp: "Bạn học Điền phát hiện bạn cùng phòng mất tích, cho nên rất sốt ruột sao?"
"Đúng vậy, gấp chết tôi rồi đây." Điền Chính Quốc cười, "Mấy tiếng nữa thì cậu về?"
"Chắc là ngày mốt."
Điền Chính Quốc nhíu mày: "Lâu như vậy sao?"
"Làm sao vậy?" Âm thanh Kim Thái Hanh rất nhẹ, "Cậu không thoải mái sao? Thuốc ức chế ở trên kệ sách của cậu đấy."
"Không phải. Chậc, không có gì, nào về nhớ mang cơm cho tôi, cảm ơn." Điền Chính Quốc lưu loát cúp máy.
Khi nằm trên giường, Điền Chính Quốc nhàn rỗi không ngủ được, tiện tay bấm vào phần mềm muốn xem, chờ tải trang xong mới nhận ra mình vô tình bật nhầm Weibo.
Cậu nhìn giao diện tài khoản, nhấn đăng nhập.
Lúc trước khi thu âm bài hát, là Điền Vân Dĩ tạo tài khoản cho cậu, sau này khi Điền Vân Dĩ nhập viện, cậu đã không còn vào đây thường xuyên nữa.
Mới vừa vào, Điền Chính Quốc liền thấy mình nhận được ba tin nhắn.
Trước đây khi cậu tạm dừng hoạt động ca hát trên Weibo, có một bộ phận nhỏ khán giả chú ý sẽ gửi tin nhắn cho cậu, Điền Chính Quốc ngẫu nhiên sẽ xem, nhưng theo thời gian dần trôi, số người chú ý cũng dần ít đi, cũng không có người nào gửi tin nhắn gì cho cậu nữa.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy tin nhắn đến, cậu vẫn có chút kinh ngạc.
Avatar người nhắn là một con búp bê vải bản chibi, ID là "mèo con ngọt sữa".
Điền Chính Quốc có chút ấn tượng, người này hình như là một trong những người chú ý đến cậu sớm nhất, lúc ấy Điền Vân Dĩ còn vui đùa, nói tên vừa nghe thì biết là một Omega đáng yêu rồi.
Mèo con ngọt sữa: [Tôi đến cảm ơn vì một đường làm bạn lâu như vậy.]
Như là cô gái nhỏ nào đó đối với quá khứ nói lời tạm biệt.
Nếu là bình thường, Điền Chính Quốc xem xong liền tắt.
Nhưng đêm nay, cậu lại nhấn nhấn màn hình: [Không có gì, chúc cậu mỗi ngày đều vui vẻ.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip