Chương 6: Trương Nguyên
Tuấn Chung Quốc khẽ chớp mắt tỉnh dậy, đầu cậu còn hơi choáng váng, cả người lại nóng ran. Đây là đâu?? Tuấn Chung Quốc liếc xung quanh, căn phòng trang trí nho nhã hơi cổ điển khác xa với căn phòng sang trọng hiện đại quen thuộc của Kim Tại Hưởng. Cậu nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn, thế mà lại không chết?
"Tỉnh rồi sao?"
Tiếng nói phát ra rất gần, Tuấn Chung Quốc như bừng tỉnh quay về phía âm thanh. Người con trai với khuôn mặt xa lạ đẩy cửa bước vào, bưng theo một tô cháo nóng tự nhiên ngồi xuống kế bên Tuấn Chung Quốc. Đối với hành động của hắn, cậu vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh không nhìn ra chút giao động nào. Mà cậu vốn chẳng sợ, đem về rồi không giết còn bưng cháo tới, hắn rảnh vậy sao?, Đầu óc đơn giản của cậu chỉ có thể nghĩ đến vậy.
"Anh là...." Tuấn Chung Quốc hơi nghiêng đầu hỏi, dù sao cũng nên biết hắn tên gì, lỡ có bị chết oan còn báo diêm vương được.
" Tôi là Trương Nguyên. Tôi thấy cậu ngất ở gốc cây nên đem cậu về. Cậu bị sốt rồi, nào, ăn chút cháo rồi uống thuốc."
Trương Nguyên cười khẽ, múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi thổi, rồi đút cho Tuấn Chung Quốc. "A ...... naò"
Tuấn Chung Quốc đối với hành động có chút thân mật này hơi bài xích, nhíu mày miễn cưỡng nuốt một ngụm cháo, cổ họng khô khốc đang cố lấy lại vị giác. Cậu vừa nhai vừa âm thầm quan sát. Người con trai tên Trương Nguyên này rất đẹp, khác hẳn vẻ đẹp lãnh khốc băng hàn của Kim Tại Hưởng, anh lại mang vẻ đẹp dịu dàng ôn nhu, thật khiến người ta vừa nhìn liền yêu mến. Hừm... có vẻ cao hơn Kim Tại Hưởng. Khoan đã, Tuấn Chung Quốc chợt nhớ ra điều gì đó. Anh ta trông rất quen, cậu chắc chắn đã gặp qua rồi. Đăm chiêu thêm một lúc, Tuấn Chung Quốc mở to mắt, bật người dậy, kích động chỉ tay vào người Trương Nguyên, gấp gáp nói:
"Á, tôi nhớ ra rồi. Anh là học trưởng đó đúng không?"
"Cuối cùng cũng nhớ ra rồi."
Trương Nguyên bật cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút thất vọng, tiếc là Tuấn Chung Quốc ngốc kia không thèm nhìn tới. Cậu đang bận hồi tưởng.
Anh ta chính là ngươì hay ở thư viện. Tuấn Chung Quốc mỗi lần giải lao đều lên đó, phần vì tránh rắc rối, phần vì muốn đọc thêm sách, có gì Kim Tại Hưởng hỏi cậu vẫn trả lời được. Còn nhớ lần đầu tiên gặp, hôm đó, Tuấn Chung Quốc đang học bài, thì một cô gái tiến đến, nhẹ nhàng giựt vở cậu, nhẹ nhàng xé rách ra. Tuấn Chung Quốc có chút ngạc nhiên, rồi vẫn tiếp tục lấy cuốn sách khác ra đọc, một chút phản ứng cũng không muốn. Cô gái bị bẽ mặt, thẹn quá hóa giận giơ tay muốn tán Tuấn Chung Quốc, liền bị một học trưởng ngăn cản, cứu cậu một màn. Tuấn Chung Quốc cảm kích vô cùng, nếu không có anh ta, chưa chắc cậu né được cái tát kia. Cũng chính anh luôn tìm sách giúp cậu, lấy sách trên cao, đôi khi chỉ bài cho cậu. Có thể nói, ngoài Tiểu Mạn thì anh là người bạn thứ hai của cậu, à không, là anh trai của Tuấn Chung Quốc.
"Ra anh tên là Trương Nguyên. Quen anh lâu rồi mà vẫn không biết tên anh, thậy ngại quá."
Tuấn Chung Quốc cốc đầu cười ngốc. Cậu không tin được mình thật sự quên hỏi tên người ta, toàn gọi là học trưởng thôi.
"Ừ. Từ 3 tháng trước em không lên thư viện nữa. Tôi đợi em suốt." Trương Nguyên xoa xoa đầu Tuấn Chung Quốc, lắc đầu cười. Tuấn Chung Quốc tự mình cho Trương Nguyên là anh trai, nhưng cậu theo bản năng tránh né, dù sao cũng không nên làm thế này mà, cũng không thân thiết đến vậy.
"Ưm....Từ Lúc đó, Kim Tại Hưởng kéo tôi đi ăn cơm chung, nên.... Xin lỗi anh!"
Tuấn Chung Quốc áy náy gãi đầu, có một lần cậu đang nhờ Trương Nguyên giảng bài, Kim Tại Hưởng từ đâu lại xuất hiện trên thư viện, dọa Tuấn Chung Quốc một bữa hoảng hồn. Phải biết, dụ được Kim Tại Hưởng vào thư viện còn khó hơn bảo hắn đánh cậu ít một chút! Vậy mà hôm nay lại tự động mò tới, quá kinh diễm rồi. Kim Tại Hưởng bữa đó không biết bị ai chọc giận, mặt hầm hầm bảo: Tôi đói! rồi túm áo Tuấn Chung Quốc lôi đi, từ đó ngày nào hắn cũng canh chuông reo liền kéo cậu đi, Tuấn Chung Quốc không có cách nào lên thư viện.
"Phụt" Trương Nguyên chợt ôm bụng cười.
"Cái vẻ mặt tội lỗi gì thế này. Nhìn ngốc quá đi mất. "
"...."
"Tuấn Chung Quốc này, lúc đó em bị làm sao vậy?? Trời mưa to thế còn nằm ở đó?? Em bị ngốc hả?"
"....." Tuấn Chung Quốc cúi đầu im lặng, cậu không thể nói vì mình tỏ tình bị từ chối nên mới dầm mưa một bữa, mất mặt lắm!
"Nhà em ở đâu?? Tôi đưa em về!" Thấy Tuấn Chung Quốc không muốn nói, Trương Nguyên cũng không hỏi thêm, liền ngỏ ý muốn đưa cậu về nhà.
Nghe đến nhà, ánh mắt Tuấn Chung Quốc có chút dao động, cay cay sống mũi, cười chút xót một cái.
"Nhà?.... Không còn nữa.... Mất rồi..."
Trương Nguyên vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Em không có nhà sao??"
"Đã từng có..... Nhưng bây giờ thì không...."
Trương Nguyên dường hiểu được chút gì đó, chợt thở dài, vỗ mấy cái vào vai Tuấn Chung Quốc trấn an. "Vậy em tính ở đâu?"
Tuấn Chung Quốc nhớ ra cái gì đó, loay hoay lục túi áo của mình một cái thẻ ngân hàng, cậu nhìn cái thẻ có tên Kim Tại Hưởng trên đó, trong lòng dáy lên từng đợt chua xót.
"Em còn một chút tiền ở đây. Thẻ Kim Tại Hưởng cho chắc sẽ không bị khóa đâu. Em sẽ mượn đỡ để thuê một căn hộ nhỏ vậy. Chuyện sau này... Cứ để sau này rồi lo."
"Sao em không ở đây. Tôi ở một mình thôi. Vẫn còn phòng trống mà. Em đang sốt. Tôi có thể chăm sóc em."
Tuấn Chung Quốc cay đắng, đây là cách người đối xử với người sao? Một người xa lạ tình nguyện giúp cậu đến thế ư?
"Cảm ơn anh. Nhưng tôi muốn được ở riêng thôi. Anh có thể giúp tôi tìm phòng được không? Sau này anh qua thăm tôi là được mà! Nha?"
Dù cậu rất cảm kích Trương Nguyên, nhưng cậu đang chờ đợi! Chờ ngày Kim Tại Hưởng đến đón cậu về. Cho đến ngày đó, cậu chỉ muốn được ở một mình. Kim Tại Hưởng ghét nhất ai đụng vô đồ của hắn, Tuấn Chung Quốc luôn nhớ như in. Kim Tại Hưởng lúc nào cũng đánh cậu vì mau quên, nhưng hắn lại không biết, bất cứ cái gì hắn từng nói, cậu sẽ không thể quên.
"Hết cách với em. Tôi tất nhiên sẽ giúp. Nhưng mà.... Bây giờ em phải ngủ cho tôi. Hết bệnh đi rồi mới cho đi nhá."
Tuấn Chung Quốc bật cười, lau vội giọt nước mắt nói một tiếng cảm ơn rồi ôm chăn hảo hảo ngủ. Trương Nguyên vươn tay xoa đầu Tuấn Chung Quốc mấy cái, rồi bước ra cửa sổ kéo rèm lại, rời khỏi phòng. Khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Tuấn Chung Quốc, em sẽ là của tôi! Tôi sẽ không để ai cướp mất em lần nữa!!
***************
Lớp học vẫn diễn ra bình thường, dường như chẳng ai quan tâm đến sự thiếu vắng một ai đó.
*RẦM*
Tiểu Mạn đập tay vô bàn Kim Tại Hưởng, giận dữ quát: "Kim Tại Hưởng, tôi hỏi cậu lần nữa, Tuấn Chung Quốc đâu? "
Kim Tại Hưởng lười biếng dựa vô ghế, tay xoay xoay bút, bộ dạng không hứng thú này của hắn chính là ép người ta phát điên.
"Tôi không biết. Tôi cũng không phải mẹ cậu ta "
Tiểu Mạn đã gọi vô số lần cho Tuấn Chung Quốc, vẫn không ai nhấc máy. Tuấn Chung Quốc chưa bao giờ bỏ học, dù ngày nào cũng bị bắt nạt, cậu vẫn không mệt mỏi mà nghỉ không lí do như thế này. Tiểu Mạn mất kiên nhẫn, túm áo Kim Tại Hưởng lên: "Là cậu. Tên khốn kiếp cậu đã giấu Tuấn Chung Quốc ở đâu?? Hôm qua còn ở cạnh cậu, bây giờ thì mất tích?? "
Kim Tại Hưởng nhăn mặt, vung tay hất mạnh Tiểu Mạn ra, phủi phủi lại cổ áo bị nắm đến nhàu nát. Tiểu Mạn bất ngờ đập người vô bàn học, đau đớn nghiến răng, cười nhạt:
"Tôi đã nói cậu không phải là người tốt. Tuấn Chung Quốc tên ngốc đó lại đi yêu cậu! Con mẹ nó là yêu tên khốn nhà cậu! Kim Tại Hưởng, cậu một chút cũng không xứng với Tuấn Chung Quốc. Đừng làm phiền Tuấn Chung Quốc nữa. Tránh xa cậu ấy ra! Tên cặn bã!"
Kim Tại Hưởng thoáng ngây người, rồi cười lớn: "Cậu ta rồi cũng sẽ tìm về bên tôi!"
Các bạn nữ khác đến lôi Tiểu Mạn đến phòng y tế, để yên thế nào cô cũng sẽ liều mạng đánh hắn một trận. Kim Tại Hưởng dựa người vô ghế, nhìn qua ngoài cửa sổ, mỉm cười: "Cậu cuối cùng cũng sẽ tìm về bên tôi thôi, đúng không?? Tuấn Chung Quốc?!"
Kim Tại Hưởng đã mãi nghĩ như vậy, bất giác cũng đã 5 năm trôi qua.......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip