Chương 34. Quà cưới

“Điều này chứng tỏ em và nó có duyên với nhau.” Wonwoo nắm cổ tay mảnh khảnh của nấm nhỏ, dịu dàng nói: “ Chan, em có duyên với cỗ cơ giáp màu đỏ này nên nó mới chọn em.”

“Nhưng mà.” Nấm nhỏ nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình. Nói thật thì cậu cũng rất thích, nhưng cái này là do Wonwoo cất giữ, cậu cứ thế lấy đi thì hình như không tốt lắm?

“Không nhưng gì hết, Chan.”

Hai người dựa vào nhau rất gần, giọng của Wonwoo càng lúc càng dịu dàng: “Cơ giáp đặt ở đây chỉ là một cục sắt. Một cơ giáp chỉ có giá trị nếu nó tìm được chủ nhân của mình.” cơ giáp như hiểu những gì hắn đang nói, nó nháy đèn.

Nấm nhỏ bị mê hoặc, tim đập nhanh hơn.

Cậu nhìn Wonwoo gần mình trong gang tấc, liếm môi. Cậu không phải là yêu quái mang theo dục vọng, chỉ là đột nhiên muốn cắn môi Wonwoo thôi.

Bây giờ, hình như cũng muốn.

Cậu đúng là cục nấm xấu mà. Wonwoo đối xử tốt với mình tốt như vậy, mà cậu lại có suy nghĩ muốn ăn hắn. Quá không nên. Lee Chan rất tức giận với bản thân. Cậu càng cảm thấy mình không xứng đáng sở hữu cơ giáp của Wonwoo.

Cậu lùi lại một bước nhỏ, cúi đầu xuống, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Wonwoo đã chú ý tới động tác nhỏ của cậu. Hắn tiến lên một bước, nhìn nấm nhỏ thấp hơn mình, mỉm cười: “ Chan, anh muốn tặng cho em, muốn tặng cỗ cơ giáp này cho em. Hãy xem nó như một món quà, có được không?”

“Nhưng, nhưng mà, quà gì?”

Cậu nhìn Wonwoo đang gần như dựa vào mình, đầu óc cũng rối lên, liền bắt đầu nói nhảm.

Một nụ cười nhàn nhạt lại xuất hiện trên mặt Wonwoo: “Quà cưới.”

Lee Chan: “…” không biết sao, nhưng lúc này nấm nhỏ cảm thấy mình sắp bị nấu chín luôn rồi. Cậu muốn chạy khỏi ánh mắt của Wonwoo, nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu, cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát. Phải chăng Wonwoo dùng tinh thần lực khống chế cậu, chứ sao cậu lại không thể động đậy?

Wonwoo vẫn còn nắm cổ tay cậu hỏi: “ Chan, em có bằng lòng nhận quà cưới không?”

Cậu thầm nghĩ, người kết hôn với anh cũng chẳng phải em, nhưng nhìn ánh mắt của Wonwoo, cậu không thể không gật đầu.

Wonwoo nâng tay cậu lên, giúp cậu cất chìa khóa cơ giáp vào trong quần áo, sau đó chủ động kéo tay cậu.

Nếu đã nhận quà cưới của hắn thì từ nay sẽ là người của hắn.

Đừng mong có thể chạy.

Wonwoo nắm chặt tay dắt cậu vào phòng huấn luyện. Trong không gian ngầm khổng lồ có rất nhiều cơ giáp loại nhỏ khác. Lee Chan chạm vào cơ giáp trên cổ tay. Tất cả cơ giáp ở đây đều không đẹp bằng cơ giáp của cậu.

Cậu lúc này đã bình tĩnh lại, cũng không muốn ăn môi hắn nữa. Cậu tò mò hỏi: “ Wonwoo, cơ giáp của anh trông như thế nào ạ?”

Wonwoo lấy trong túi ra một khối sắt lập phương, sau đó, một cỗ cơ giáp vĩ đại xuất hiện trước mặt cậu. Màu trắng bạc của cơ giáp tạo cho nấm nhỏ có cảm giác lạnh lùng, giống như một con tốt giết người.

Rất đẹp. Hình dáng sắc sảo như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, cũng như chính bản thân Wonwoo.

Lee Chan đưa tay chạm vào phần dưới của cơ giáp.

Quái vật khổng lồ giống như một kỵ sĩ, chậm rãi hạ xuống, quỳ một chân, cúi đầu nhìn cậu.

Cậu phấn khích sờ lên đầu của quái vật khổng lồ: “ Wonwoo, cơ giáp của anh giỏi ghê.”

Wonwoo nhìn cậu: “ Chan, lấy cơ giáp của em ra để chúng nó làm quen với nhau đi.”

Cơ giáp cũng biết làm quen nữa hả? Cậu có hơi nghi ngờ nhưng vẫn duỗi cổ tay ra, cậu khó hiểu nhìn hắn: “Nhưng làm sao lấy ra đây?”

Hắn cười thành tiếng.

Chan nghiêng đầu quá đáng yêu. Wonwoo sờ đầu của cậu: “Dùng tinh thần lực triệu hồi nó.”

Lee Chan thử rót tinh thần lực vào trong chiếc vòng. Đột nhiên cậu nhận được phản hồi từ cơ giáp: “Chủ nhân, xin chào!”

Lee Chan trong lòng thầm đáp lại: “Chào mày nha.” Cậu thử thăm dò nghĩ: “Mày có thể ra đây không, tao muốn nhìn mày.”

“Được, chủ nhân.”

Cậu cảm giác cổ tay run lên nhè nhẹ, giây tiếp theo, một cơ giáp màu đỏ xuất hiện bên cạnh cơ giáp màu trắng bạc. Cơ giáp màu đỏ có một đôi cánh vô cùng kiêu ngạo, lúc nhìn thấy quái vật màu trắng bạc, nó lập tức cảm thấy không phục. Nó giang cánh ra và ngay lập tức trở nên cao bằng đối phương.

Wonwoo: “…”

Lee Chan: “…”

Cơ giáp cũng so bì nhau nữa à?Lee Chan chết lặng.

Wonwoo nói: “ Chan, đặt tên cho cơ giáp của em đi.”

Lee Chan nhìn cơ giáp quái vật: “Của anh tên gì ạ?”

“Won Phong.”

“Ồ, nó rất hợp với phong cách của anh.” Lee Chan nhìn hai cỗ cơ giáp nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, cơ giáp màu đỏ đột nhiên đập cánh như thể đang tức giận vì chủ nhân thích cơ giáp khác. Cơ giáp màu bạc lộ ra sát khí.

Wonwoo khẽ gọi một tiếng: “ Won Phong!” cơ giáp lại trở lại bình thường.

Cậu mang vẻ mặt chờ mong: “ Wonwoo, làm sao để điều khiển cơ giáp, em cũng muốn làm theo.”

“Được.”

Hắn đi tới, đứng ở bên cạnh cậu nói: “ Chan, chúng ta lên cơ giáp xem thử nhé.”

“Vâng ạ.”

Cậu vừa nói xong thì cơ giáp màu đỏ đã mở một cánh cửa chỗ bụng nó, có một cái thang nhỏ tự động thả xuống. Wonwoo ôm cậu nhảy thẳng lên.

Cậu giật mình, vô thức túm lấy quần áo của Wonwoo, ngã vào trong ngực hắn. Dường như tâm trạng của Wonwoo rất tốt, hắn mỉm cười, ôn nhu nói: “Từ từ thôi.”

Trong cơ giáp chỉ có một khoang điều khiển với một chút không gian ở phía sau.

Wonwoo ngồi trên ghế của khoang điều khiển, cậu chỉ có thể đứng ở bên cạnh, cách hắn rất gần. Wonwoo kéo tay cậu, cậu loạng choạng ngã vào trong lòng hắn

Lee Chan: “…”

Cậu nghi ngờ Wonwoo cố tình nhưng cậu chưa kịp lên án thì hắn đã trực tiếp kéo ngón tay cậu đặt lên một cái nút màu đỏ: “ Chan, đây là nút khởi động.”

Lee Chan: “…”

Khởi động rồi sao? Cậu vẫn còn đang ở trong lòng Wonwoo, phải làm sao đây? Lúc này nếu cậu đột nhiên đứng lên, có khi nào hắn sẽ cảm thấy mình không phải là cục nấm nghiêm túc không?

Lee Chan hãy còn cự nự, Wonwoo làm như không có chuyện gì xảy ra. Hắn nói tiếp: “Sau khi lên cơ giáp, muốn điều khiển cơ giáp thì việc đầu tiên là nhấn nút khởi động.”

Cậu chỉ có thể giả vờ rằng mình cũng đang rất bình tĩnh, cậu gật đầu và nghiêm túc nhìn bàn điều khiển. Có một màn hình lớn trên bàn điều khiển, dưới sự hướng dẫn của Wonwoo, cậu nhấn nút khởi động. Màn hình lập tức sáng lên.

Trên màn hình có thể thấy rõ cậu đang ở trong vòng tay của Wonwoo, cậu vội cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Wonwoo cười không nói lời nào. Hắn nắm tay cậu, phóng to cái nút màu xanh lam kia: “Đây là nút kích hoạt trạng thái chiến đấu của cơ giáp.”

Trạng thái chiến đấu, wow!

Lee Chan tràn đầy chờ mong: “Em bắt đầu được chưa?”

“Ừm.”

Cậu đặt tay lên cơ giáp, lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm không ạ?” cậu là nấm nhỏ không sợ nguy hiểm, nhưng lỡ như làm Wonwoo bị thương thì biết làm sao?

Hắn rất tự nhiên ôm cậu: “Sẽ không có nguy hiểm, có anh ở đây.”

Giọng của Wonwoo ở ngay bên tai cậu, thật ngứa ngáy!

Cậu cúi đầu, đầu ngón tay ấn nhẹ vào nút màu xanh. Cơ giáp lập tức vào trạng thái chiến đấu, có rất nhiều thứ xuất hiện trên màn hình.

Wonwoo chỉ vào thứ gì đó trên màn hình rồi nói tiếp: “Đây là trạng thái tấn công, đây là phòng ngự, đây là…”

Ba giờ sau, Wonwoo cuối cùng cũng giải thích xong giao diện thao tác cơ bản của cơ giáp cho cậu. Sau đó, nấm nhỏ lại trở thành nấm nhỏ suy yếu. Đầu của nấm nhỏ chưa bao giờ được sử dụng như thế này, thật kinh khủng. Wonwoo làm sao có thể nhớ được nhiều thứ như vậy?

Lee Chan đờ đẫn, cậu được Wonwoo ôm vào lòng cũng không nhận ra có gì không ổn. Hắn đương nhiên sẽ không chủ động mở lời, cũng sẽ không chủ động đặt nấm nhỏ xuống.

Ôm nấm nhỏ bước ra khỏi phòng huấn luyện, sau đó lên lầu đóng cửa căn cứ.

Lee Chan lúc tới thì nhìn đông nhìn tây, bây giờ cả cục nấm như bị úng mưa, cậu ngoan ngoãn gục đầu vào vòng tay hắn. Cậu rì rầm nói: “ Wonwoo, em muốn ăn thịt, não không đủ dùng, cần ăn thịt để bồi bổ.”

“Được.” Wonwoo đáp.

“Em muốn đồ uống nữa.”

“Được.”

“Mai không muốn học, muốn nghỉ.”

“Được.”

“Nhưng ngày kia muốn tiếp tục.”

“Vậy thì ngày kia tiếp tục.”

“ Wonwoo, anh tốt quá à.”

Lee Chan vui vẻ phát thẻ người tốt. Cái não nhỏ như tương hồ của cậu lại nghĩ: “Wonwoo, anh có cảm thấy em không phải là một học trò ngoan không, mới học một ngày đã xin nghỉ.”

“Không đâu. Những gì em vừa học cũng cần phải được tiêu hóa. Ngày kia chúng ta sẽ thực hành.”

“Vâng ạ.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, cậu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn cho cậu nghỉ phép hai tuần. Chuyện của Nhị hoàng tử vẫn chưa kết thúc, Wonwoo lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho Chan nên sau khi trao đổi với cậu liền xin nghỉ cho cậu.

So với đến trường thì Lee Chan đương nhiên là thích học cơ giáp ở nhà với Wonwoo hơn rồi.

Về nhà chính, quản gia đã chuẩn bị xong thức ăn. Hai mắt cậu sáng rực, cậu chạy như bay tới bàn ăn nhưng vẫn bị Wonwoo kéo lại.

Lee Chan quay đầu lại, trong mắt đầy sự lên án: Khốn nạn, cơm tối cũng không cho ăn sao?

Hắn tàn nhẫn nói: “Đi rửa tay.”

Lee Chan: “Dạ.”

Cậu bị hắn kéo vào phòng tắm. Cả hai cùng nhau rửa tay. Nấm nhỏ ghi thù chùi hết bọt xà bông trên tay lên quần áo của hắn.

Wonwoo: “…” không chịu nổi nữa mới giữ chặt móng vuốt của cậu, đặt dưới vòi nước rửa nhiều lần rồi mới buông tha cho cậu.

Lee Chan vội vàng bỏ chạy.

Wonwoo dùng khăn khô lau sạch bọt còn dính trên quần áo trước khi bước ra ngoài.

Cậu đã ngồi vào bàn ăn, bưng bát cơm háo hức nhìn hắn.

Wonwoo: “…”

“Không cần đợi anh đâu, lần sau em cứ ăn trước đi.”

“Không.” cậu nhìn Wonwoo, đôi mắt cong cong rất vui vẻ: “Em muốn ăn cùng với anh.”

Hắn im lặng phút chốc, sau đó nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip