Chương 9. Tặng anh
Đến tối, Lee Chan tỉnh lại. Tới giờ ăn tối rồi, không thể bỏ bữa được.
Cậu cầm sợi dây chuyền nấm nhỏ do chính tay mình làm chạy đến chỗ Wonwoo. Cậu nghĩ chốc nữa lúc ăn cơm thì lấy ra đưa cho hắn.
Không biết hắn có thích không nữa?
Siêu sốt ruột chạy về, nhưng hôm nay Wonwoo không ăn cơm. Khoảng thời gian gần đây, hai người đều ăn cơm chung, hôm nay đột nhiên thiếu đi một người, cậu có hơi không thích ứng được.
Cậu hỏi: “Chú quản gia, Wonwoo đâu rồi ạ?”
Quản gia đáp: “Hôm nay Jeon tướng quân đi họp ở quân bộ rồi, ngài ăn cơm trước đi nhé.”
Từ sau khi Wonwoo kết hôn, hắn đã xin nghỉ, theo kế hoạch thì định xin nghỉ một tháng, nhưng hôm nay có một cuộc họp vô cùng quan trọng, hắn chỉ đành mang bệnh đến tham gia. Wonwoo để cơ giáp trí năng Won Phong của mình đẩy hắn đến cuộc họp bằng xe lăn.
Lee Chan ủ rũ gật đầu.
Cậu duỗi tay vào túi, sờ vào sợi dây chuyền nấm nhỏ bên trong, cậu hỏi: “Vậy khi nào Wonwoo về ạ?”
“Tối nay anh ấy có về không ạ?” Nếu về thì cậu sẽ đợi.
Quản gia gật đầu: “Sẽ về, thưa phu nhân.”
Cậu vui vẻ trở lại, dùng bữa xong lại vui vẻ ngồi trên sô pha, vừa xem TV vừa chờ hắn. Đã nhiều năm trôi qua, giờ đây đã phát triển đến thời đại tinh tế, nhưng cậu không ngờ rằng TV vẫn chưa bị loại bỏ. Mà so với các dòng TV trước thì TV bây giờ có nhiều chương trình hơn, hình ảnh rõ nét hơn, có thể xem trực tiếp các chương trình 3D. Màn hình TV cũng siêu lớn.
Lee Chan siêu thích màn hình lớn, xem quá sướng.
Cậu có thể trộm học cách người tinh tế sinh sống, cách mua đồ này nọ, nếu ra ngoài thì đi bằng phương tiện gì, cậu xem rất nghiêm túc. Cậu đang xem một bộ phim chiến tranh, chiến tranh ở thời đại tinh tế, nhân loại và dị thú vũ trụ tranh giành tài nguyên và cơ hội sống. Vũ trụ bao la đều là chiến trường, chiến hạm va chạm với tiểu hành tinh, trong vũ trụ vô biên vô hạn vẽ ra một ánh lửa, trong nháy mắt một ngôi sao tan biến vào hư vô.
Thật tàn nhẫn, nhưng cũng nhiệt huyết sôi trào. Cuộc chiến giữa nhân loại và dị thú vũ trụ đã diễn ra hơn một nghìn năm, biết bao chiến sĩ đã hy sinh và biết bao sự nỗ lực của những nhân tài mới thay đổi được thế bất lợi thành lợi thế như hiện tại.
Xem xong, cậu chẳng thể nào bình tĩnh lại ngay được, ngay cả nấm nhỏ trầm tính và Phật hệ thì cũng muốn trên chiến giáp, làm một anh hùng vĩ đại. Nếu mà… Dù thể nghiệm một chút thôi cũng vô cùng đáng giá.
Lee Chan cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn của mình.
Nghe nói, trong thế giới loài người, chỉ có những đứa trẻ được cưng chiều, nâng niu mới có được đôi bàn tay thon thả, trắng trẻo và không một chút tì vết. Cậu không có người thân, không có người yêu thương, không được ai che chở, vậy mà cậu vẫn lớn lên vô ích, trắng trẻo, sạch sẽ. Vì cậu là tiểu yêu quái, trừ phi cậu bị thương rất nặng, chẳng hạn như vết thương bị sét đánh sau lưng, nếu không sẽ chẳng để lại sẹo.
Thật ra, ngoài Wonwoo thì chẳng ai đối xử tốt với cậu cả. Thế nên, cậu nhất định nhất định phải đưa cho Wonwoo nửa cây nấm nhỏ đầu tiên mà mình trồng được ở tại thế giới này.
Vuốt ve nấm nhỏ, cậu xem hết phim rồi dần dần ngủ thiếp đi trên sô pha.
Mười hai giờ đêm, Wonwoo họp xong thì được Won Phong hộ tống về nhà. Quản gia vẫn còn canh cửa.
Vừa nhìn thấy Wonwoo, quản gia liền báo cáo: “Tướng quân, phu nhân đang chờ ngài ở sô pha.”
“Có cần hâm nóng đồ ăn ở trong bếp không ạ?”
Hửm?
Chờ hắn?
Sau khi đóng cửa lại, hắn lập tức đứng dậy từ trên xe lăn rồi đi vào. Quả nhiên có một bé nấm đang xiêu vẹo trên ghế sô pha.
Này là đang chờ hắn sao?
Wonwoo bước vào, nửa khuôn mặt của thiếu niên giấu vào khe hở giữa ghế sô pha, bị lún xuống. Hắn chạm vào khuôn mặt mịn màng như trứng kia.
Hắn nhéo một cái, như jelly ấy nhờ. Bé jelly cố ý chờ hắn.
Hắn vươn tay lay nhẹ đối phương: “ Chan, Chan ?”
Chan không phản ứng gì, ngủ say sưa, thậm chí còn có tiếng ngáy khe khẽ. Wonwoo không đành lòng quấy rầy đối phương nữa. Hắn ngồi xổm xuống, ôm cả người lên giống như nhổ củ cải, hắn ôm người lên lầu.
Lee Chan vẫn chưa tỉnh, cậu tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Wonwoo rồi tiếp tục ngủ.
Ngủ ngon thật.
Wonwoo ghen tị, vì hắn thường xuyên đau đầu nên đến đêm sẽ chẳng thể ngủ được, nhưng đối phương lại ngủ như lợn nhỏ, gọi cũng không thèm tỉnh. Wonwoo bế cậu về lại gian phòng của mình, đắp chăn cho cậu rồi mới tắt đèn ra ngoài, xuống lầu ăn cơm.
Phòng của Lee Chan trống không, rất giản dị, Wonwoo vừa dặn dò quản gia mua một ít thứ mà các cậu chàng ở độ tuổi này thích, mua thêm cho cậu.
Hắn vừa xuống lầu, liền nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân.
Lee Chan dậy rồi.
Cậu sợ mình bỏ lỡ lúc hắn quay về nên đã đặt đồng hồ báo thức, mười hai giờ phải đánh thức mình. Vừa tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường.
Wonwoo đưa cậu lên đây hả?
Cậu lập tức xuống giường, đi dép vào, lộc cộc đi tìm hắn. Cậu nhìn từ đầu cầu thang xuống lầu, quả nhiên là hắn đã về rồi.
Lee Chan lập tức vui vẻ, cậu hét xuống dưới lầu: “ Jeon tướng quân, anh về rồi!” Cậu vừa hét vừa vẫy tay, rồi chạy xuống lầu. Wonwoo nhìn nấm nhỏ di động đột nhiên xuất hiện ở cầu thang, khóe miệng hắn cong lên.
Sau khi cậu tỉnh dậy, căn phòng như bừng bừng sức sống, trở nên sinh động hẳn. Cậu lên kế hoạch cả ngày hôm nay, lại đợi Wonwoo lâu như vậy, cậu mừng rỡ chạy xuống lầu, lấy sợi dây chuyền trong túi ra, đưa thẳng cho hắn.
Sau đó cậu mở to mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt, chết cha, đột nhiên cậu quên mất phải nói gì rồi.
“Tặng, tặng, tặng cho anh nè”, Chan nín thở, khó khăn nói.
Hắn nhìn nấm lớn, sau đó lại nhìn sợi dây chuyền nấm nhỏ trong tay nấm lớn, hắn hỏi: “Tặng cho tôi hả?”
Cậu đỏ mặt, rồi gật đầu: “Tặng anh đó, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em như vậy.” Lee Chan nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương, để lộ lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng, hai mắt cậu long lanh.
Wonwoo đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền hình nấm nhỏ.
Một cây nấm nhỏ xíu được gói kín trong nhựa cây.
À không, phải là một nửa cây nấm nhỏ. Rất nhỏ, chẳng bằng hạt đậu nành nữa.
Nhỏ xíu.
Đáng yêu quá.
Giống như thiếu niên trước mặt này.
Wonwoo sờ lên sợi dây chuyền nấm nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn nấm nhỏ đang đứng bên cạnh mình, nấm nhỏ nhìn hắn vừa ngượng ngùng vừa chờ mong.
“Cái này, cái này là em tự làm á, anh đừng chê xấu nha.”
Wonwoo ấm áp nói: “Nó rất đáng yêu, tôi rất thích, cảm ơn em.”
“Không… Không có gì ạ, anh thích nó là được rồi”, cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình, nói khe khẽ. Đây là lần đầu tiên cậu tặng quà, cũng may là hắn thích nó.
Thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đâu biết rằng đây cũng là lần đầu tiên Wonwoo nhận được một món quà. Còn là nấm nhỏ dễ thương.
Hắn cầm sợi dây chuyền lên, đung đưa trước mặt cậu hỏi: “Vậy thì Chan có thể đeo nó cho tôi không?”
Lee Chan sửng sốt.
Cậu không ngờ Wonwoo sẽ đeo sợi dây chuyền này. Hơi đạm mạc quá nhỉ.
Nhưng cậu rất vui khi nhìn thấy Wonwoo nhận và thích sợi dây chuyền do chính tay mình làm.
“ Chan?”, hắn nhìn nấm nhỏ, khẽ gọi.
Cậu hoàn hồn, cậu gật đầu, rồi bước lên một bước, cầm lấy sợi dây chuyền, sau đó vòng qua cổ hắn, đeo lên cho hắn.
Hai người dựa vào rất gần nhau.
Lee Chan nghe được tiếng hít thở của hắn, chợt cậu thấy mình như biến thành nấm nhỏ chưng khô đem đi kho tàu vậy. Nhanh chóng buộc xong sợi dây chuyền, cậu như giẫm phải thứ gì đó, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước: “Ngài thích là được rồi, em lên lầu trước đây, Jeon tướng quân ngủ ngon nha.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Wonwoo lại ngồi vào ghế, thong thả ăn cơm.
Chỉ có chính hắn mới biết rõ, nơi lồng ngực mà nấm nhỏ kề vào, bây giờ đang nóng như thế nào.
Hai người chưa từng gặp nhau, và nấm nhỏ cứ thế xông vào sinh mệnh của hắn, ấy vậy mà hắn lại có cảm giác đã quen từ lâu. Ánh mắt của hắn lúc nào cũng để ý tới Chan một cách không kiểm soát.
Lẽ nào đây là tinh thần lực xứng đôi trong truyền thuyết? Tinh thần lực!
Hắn nghĩ đến tinh thần lực không ổn định của mình. Thật ra hắn là một người bệnh có khuyết tật tinh thần lực, trước nay hắn không thể hòa hợp tinh thần lực với bất kỳ người nào, điều hắn có thể làm là áp chế tuyệt đối và chỉ thị đơn phương đối với tinh thần lực của người khác.
Hắn như thế có dọa Chan sợ không?
Wonwoo xử lý xong cơm nước thì lên lầu, hắn đi ngang qua phòng của Chan, nấm nhỏ giấu đầu dưới lớp chăn bông, một cặp JIO đang ngồi ở mép giường, ngón chân cậu cuộn tròn như hạt đậu tròn nhỏ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nấm nhỏ rụt người lại, cố gắng giấu hết người mình, môi dẩu lên cao hơn.
Wonwoo: “…”
Wonwoo trở về phòng, cởi quần áo đi tắm.
Sợi dây chuyền áp lên lồng ngực hắn.
Lúc này, hắn mới cẩn thận quan sát mặt dây chuyền hình nấm nhỏ này.
Không biết Chan làm nấm nhỏ bằng chất liệu gì, thế mà trông y như thật. Nấm là một loại sinh vật tồn tại cách đây hàng nghìn năm, loại sinh vật này quá mỏng manh, trong cuộc di cư lớn ở tinh tế, nấm không thể thích nghi với môi trường mới nên các loại nấm đều đã tuyệt chủng. Không chỉ nấm, nhiều loài đã biến mất trong suốt hàng nghìn năm khi nhân loại phát triển ở tinh tế. Nấm nhỏ mà Chan làm rất đáng yêu, khéo léo giống y như thật, nếu nhìn kỹ còn có màu hồng đào.
Nấm nhỏ có màu hồng nhạt sao?
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nó trong sách sinh học nhưng mà, nấm nhỏ độc nhất vô nhị, có màu sắc độc nhất vô vị này rất bình thường.
Wonwoo siết chặt mặt dây chuyền hình nấm nhỏ, cẩn thận bổ sung tinh thần lực của mình vào nó, làm như vậy sẽ không sợ hư hay thất lạc. Tinh thần thể của hắn, con giao long vàng kia dường như rất thích mặt dây chuyền, nó thu mình lại rồi lượn vòng quanh mặt dây chuyền, như muốn bảo vệ nấm nhỏ bên trong.
Wonwoo tóm lấy nó nhưng không tóm được.
Thôi bỏ đi, nó muốn làm gì thì làm, tinh thần thể mất mặt này, chỉ cần nó không tự đi tìm cậu làm nũng, hù dọa đối phương thì nó muốn làm gì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip