Chương 3. Tôi Quen Nhiều Đại Gia Mà


Jeon Wonwoo không ăn cơm ngoài nên từ chối ý tốt của Jung Hayoon. Anh ăn cơm tại căn – tin rồi định về văn phòng nghỉ ngơi một lát.

Jeon Wonwoo là bác sĩ điều trị, không có phòng làm việc riêng nên phải chen chúc trong cùng một phòng với các bác sĩ nội trú và bác sĩ điều trị khác. Bệnh viện của bọn anh là một bệnh viện lâu đời, xây dựng không theo kịp sự phát triển, nhưng ít nhất bác sĩ chính thức đều có chỗ ngồi, chỉ có điều số lượng máy tính không tương xứng với số người dùng nên đôi khi một máy tính mà có tận mấy người cùng dùng.

Tuy bệnh viện trực thuộc là bệnh viện hạng ba của tỉnh nhưng dù sao cũng đã lâu, cơ sở vật chất trong văn phòng đều cũ, nơi để các bác sĩ nghỉ ngơi chỉ có một chiếc sô pha đã sờn.

Bình thường Jeon Wonwoo không nghỉ ngơi trên sô pha, khi mỏi mệt sẽ gục mặt xuống bàn. Thật ra cơ hội cho anh có thể nằm nghỉ trên bàn làm việc rất ít. Trừ những khi ngồi khám bệnh thì phần lớn thời gian anh đều ở phòng phẫu thuật.

Giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc không có người. Jeon Wonwoo dọn dẹp bàn một chút, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Đồng nghiệp của anh – Anh Hwang đang nằm nghỉ trên sô pha, tiếng ngáy vọng khắp phòng.

Jeon Wonwoo ra mở cửa.

Bên ngoài là người nhà bệnh nhân, hai mẹ con, Jeon Wonwoo có quen.

Trong tay người mẹ kia có một hộp cơm dùng một lần, đưa cho Jeon Wonwoo rồi bảo: “Bác sĩ Jeon, sáng nay chị nấu nhiều canh khoai sọ, hai người bọn chị ăn không hết nên mang qua cho cậu một phần đây. Buổi chiều nếu cậu đói bụng có thể ăn đỡ một chút.”

Con gái chị để một kiểu tóc nam tính, nép sát người vào chị ta. Ánh mắt cô bé vốn đang nhìn chằm chằm dưới đất, nghe tiếng ngáy liên tục trong phòng thì lặng lẽ ngước mắt nhìn vào trong.

“Lần trước tôi nói rồi mà, đừng đưa đồ cho tôi nữa.” Jeon Wonwoo thở dài, “Tôi không nhận đâu, chị cầm về đi.”

Jeon Wonwoo có một bệnh nhân tên là Lim Yong Rae. Người trước mắt này là mẹ của Lim Yong Rae, bên cạnh là em gái cậu ấy. Thân phận Lim Yong Rae hơi đặc thù, trên người có mang tiền án, là người được bảo lãnh ra ngoài chữa trị.

“Chị cũng đâu đưa thứ gì đáng giá.” Người ấy xoa đầu con gái, cười khổ, “Chỉ là chút thành ý nhỏ chị và con bé cùng làm. Bác sĩ Jeon, cậu cầm đi, chiều đói còn có thể ăn lót dạ.”

Jeon Wonwoo nhìn thoáng qua cô bé. Anh trai tên Lim Yong Rae, em gái tên Lim Yong Eun.

Một cô bé rất đáng yêu. Gương mặt như được đúc từ cùng một khuôn với Lim Yong Rae. Từ ánh mắt chậm chạp, rời rạc của cô bé là có thể nhận ra trạng thái tâm lý bé có vấn đề.

Jeon Wonwoo vẫn nhận hộp cơm, nói rõ: “Đây là lần cuối, lần sau chị đưa gì tôi cũng không nhận nữa.”

Jeon Wonwoo nhìn Lim Yong Eun: “Muốn ăn bánh ngọt không?”

Cô bé mờ mịt nhìn anh, không phản ứng.

Jeon Wonwoo vào trong cầm ra một hộp bánh ngọt vị phô mai. Đây là Jung Hayoon đưa cho anh, bảo rằng là món tráng miệng nổi tiếng, hương vị rất tuyệt. Tiếc là Jeon Wonwoo không thích đồ ngọt, còn bị dị ứng phô mai.

Cô bé vô thức lui về sau một bước, căng thẳng nắm tay áo mẹ mình. Cô bé nhìn hộp bánh chăm chú, biểu cảm hơi do dự, vài giây sau, lắc đầu.

Phản ứng này có vẻ là thích ăn.

Jeon Wonwoo dỗ bé: “Đây gọi là có qua có lại, lấy không đồ mẹ em làm anh áy náy lắm. Sau này cấp trên tìm anh nói chuyện, trừ lương thì phải làm sao.”

Lim Yong Eun chậm chạp nhìn Jeon Wonwoo rồi quay lại nhìn mẹ bé. Mẹ bé khẽ gật đầu. Bé cũng gật đầu theo.

Jeon Wonwoo đưa bánh ngọt cho người mẹ, đối phương nhẹ giọng nói một câu “Cảm ơn”.

Jeon Wonwoo đóng cửa lại. Chẳng rõ đồng nghiệp nằm trên sô pha đã tỉnh khi nào. Anh ta ngồi dậy ngáp một cái, kéo vạt áo lau kính, híp mắt nhìn ra ngoài: “Lại có người nhà mang đồ cho hả?”

“Vẫn là người lần trước.” Jeon Wonwoo mở hộp bảo quản ra.

“Lần này đưa gì đấy?” Anh Hwang đi tới, nhìn vào hộp, “Chà, canh khoai à.”

Jeon Wonwoo cầm hộp bảo quản lên: “Ăn không?”

“Người thấy là người có phần hả?”

“Em không thích ăn món này.”

Anh Hwang cười đến rung cả mỡ bụng: “Cậu đã khách sáo thế này rồi thì anh đành không khách sáo thôi, đúng lúc buổi trưa ăn chưa no.”

Jeon Wonwoo là bác sĩ điều trị trẻ tuổi nhất trong khoa. Phẫu thuật ở khoa giải phẫu thần kinh có độ khó cao. Để mà bồi dưỡng ra được một bác sĩ có thể độc lập mổ chính thì cần thời gian rất dài.

Các bác sĩ trong khoa mà sàn sàn tuổi Jeon Wonwoo hầu hết đều là bác sĩ nội trú, thậm chí có một vài bác sĩ lớn tuổi hơn anh mà chức danh cũng không cao bằng anh.

Jeon Wonwoo học liên thông thạc sĩ tiến sĩ, theo học viện trưởng viện trực thuộc Yang Hyun Ki. Năm đó, thầy Yang là một truyền kỳ trong khoa ngoại thần kinh của bệnh viện. Sinh viên ông dẫn dắt hầu hết đều là chuyên gia có uy tín trong khoa. Mà trong số những người có thể xưng là chuyên gia thì Jeon Wonwoo là người trẻ tuổi nhất.

Anh Hwang cũng là bác sĩ điều trị, lớn hơn Jeon Wonwoo mấy tuổi, con cái đã lên tiểu học. Anh ưỡn cái bụng hơi nhô lên, ngồi tại chỗ ăn canh khoai sọ, vừa ăn vừa hỏi Jeon Wonwoo: “Này, Wonwoo, cái ông chủ tịch tập đoàn BOMG kia xác định không phẫu thuật à?”

“Ông cụ không muốn.” Jeon Wonwoo bảo.

“Ở cái tuổi này của ông ấy, không làm thì đỡ mạo hiểm hơn.” Anh Hwang húp một ngụm canh ngọt, “Mà thật sự không làm thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Hôm sau, Lee Chan lại tới bệnh viện.

Buổi sáng, bác sĩ tới kiểm tra phòng. Khi Lee Chan đi vào, trong phòng bệnh đã có vài bác sĩ, đều là những gương mặt trẻ tuổi. Bác sĩ đứng đầu quay lại, mắt đối mắt với Lee Chan.

Đối phương đeo khẩu trang nhưng gương mặt đẹp trai này nhìn quen mắt lắm.

Lee Chan nhìn ông nội. Ông cụ nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đã không ngồi dậy nổi, chỉ có thể từ tốn nháy mắt với anh một cái.

Lee Chan đi tới, thư ký đứng cạnh giường bệnh cung kính chào một tiếng: “Tổng giám đốc Lee.”

Ánh mắt ông cụ nhìn sang bác sĩ đứng đầu, giới thiệu với anh: “Cháu trai tôi.”

Jeon Wonwoo hơi gật đầu về phía Lee Chan.

Lee Chan cũng gật đầu chào hỏi. Ánh mắt đối phương không có biến hoá rõ ràng nên Lee Chan không xác định được anh có ấn tượng gì với mình không.

“Bác sĩ Jeon, việc gì cần hỏi chắc cũng hỏi xong rồi, tôi muốn ở cùng cháu mình một chút.” Ông cụ mở miệng bảo.

“Được rồi, không làm phiền ông nữa, ông nghỉ ngơi tốt nhé.”

“Thật ra các cậu không cần ngày nào cũng đến xem tôi đâu. Tôi không phẫu thuật, có nhìn hay không cũng giống nhau thôi, đừng lãng phí tài nguyên bệnh viện.”

Jeon Wonwoo bật cười: “Bệnh viện có quy định của bệnh viện, chúng cháu nhất định phải làm theo quy định. Kể cả khi ông không làm phẫu thuật thì chúng cháu vẫn cần phải hiểu rõ tình trạng cơ thể ông.”

Bình thường bác sĩ trưởng khoa sẽ kiểm tra phòng một đến hai lần một tuần. Jeon Wonwoo là bác sĩ điều trị nên cơ bản mỗi ngày đều đến. Lúc đến đều dẫn theo các bác sĩ nội trú và bác sĩ thực tập đi quanh các phòng bệnh, hiểu rõ sự thay đổi bệnh tình của bệnh nhân, giải thích ca bệnh tại chỗ.

Jeon Wonwoo dẫn một đội bác sĩ trẻ tuổi ra ngoài.

Có một bác sĩ nội trú quay đầu nhìn phòng bệnh một cái, nhỏ giọng bảo: “Hoá ra đó là “Tổng giám đốc Lee” trong miệng mấy người đó à. Tui còn tưởng là con ông cụ cơ, không ngờ trẻ như vậy”

“Không thấy ông cụ gọi là cháu trai sao.”

“Cậu đừng nói, những người có tiền này phô trương kiểu khác lắm, mấy hôm trước viện trưởng còn đích thân đến kiểm tra phòng kia kìa.”

“Cậu biết cái gì, hằng năm người ta đều tài trợ cho bệnh viện, hết tài trợ thiết bị lại đầu tư tiền nên tư tưởng giác ngộ có thể không cao sao.”

“Thật á?”

“Lừa cậu làm gì, nếu không sao lại kinh động tới cả viện trưởng được. Tui còn nghe nói vợ của ông chủ tịch kia trước cũng là bác sĩ ở viện chúng ta đấy.”

“Vl, thật á, ai đấy ai đấy?”

Jeon Wonwoo đi phía trước, nhắc nhở một câu: “Buôn chuyện thì đợi tan làm lại buôn.”

Một đám người lập tức im lặng, kết thúc câu chuyện, đuổi theo bước chân anh.

Lee Chan ngồi xuống cạnh giường bệnh. Mới qua nửa tháng mà ông cụ như đã già thêm mười tuổi. Tuy tuổi tác đã cao nhưng tinh thần ông cụ vẫn luôn rất tốt, tai thính mắt tinh, tinh thần hừng hực. Mãi tới giây phút này Lee Chan mới cảm nhận được ông mình đã già thật rồi, mắc bệnh, ở gần ông không được bao lâu nữa.

“Ông ăn sáng chưa?” Lee Chan hỏi ông.

“Lát nữa đầu bếp đưa tới.”

Phòng bệnh của ông cụ có người canh gác. Người tới thăm ông quá nhiều. Ông muốn thanh tịnh nên trừ bác sĩ kiểm tra phòng thì những người không được ông cho phép đều không được vào, thậm chí đầu bếp đưa cơm tới cũng phải để thư ký ra ngoài mang vào.

Ông cụ nằm trên giường, giọng nói rất yếu: “Con bé sao rồi? Tay bị thương có nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao cả, vẫn nhảy nhót tưng bừng.”

Bên ngoài có người gõ cửa, phỏng chừng là bữa sáng đưa tới. Thư ký ra mở cửa, mang khay thức ăn vào.

“Để tôi.” Lee Chan bắt tay vào làm. Thư ký đặt bát cháo dinh dưỡng vào tay anh.

Suốt cả quá trình Lee Chan không nói gì, trầm mặc bón cháo cho ông cụ. Ông cụ không có khẩu vị, ăn được một nửa thì không ăn được nữa. Đây cũng là do Lee Chan bón cho ông, nếu là người khác sợ là chỉ ăn được hai thìa.

“Không ăn nữa.” Ông cụ lắc đầu, “No rồi.”

Lee Chan giao lại bát cho thư ký, rút hai tờ khăn giấy lau miệng cho ông.

Hôm nay Lee Chan đặc biệt im lặng. Ông cụ nghiêng đầu nhìn anh một lúc, bảo: “Giận ông à?”

“Nào dám ạ.”

“Chỗ nào mà con không dám.” Ông ho khan một tiếng, thò tay khỏi chăn nắm tay anh.

Tay Lee Chan rất lạnh. Ông cụ không nắm được, tay không có sức. Lee Chan để mặc ông nắm tay mình, ngẩng đầu nhìn ông. Đôi mắt ông không còn sáng như xưa. Lúc nhìn anh, ánh mắt vừa lơ đãng vừa mờ mịt.

Anh đoán mắt ông ấy có lẽ đã mờ rồi.

“Làm phẫu thuật đi.” Lee Chan nắm chặt tay ông mình.

Ông cụ nhắm hai mắt lại: “Không làm.”

Lee Chan rơi vào trầm mặc.

“Nhỡ nằm lên bàn mổ rồi không xuống được nữa thì phải làm sao bây giờ…” Ông cụ mở mắt nhìn Lee Chan, “Cứ như vậy mấy hôm, để ông ở với mấy đứa thêm nữa.”

Lee Chan cảm thấy lồng ngực ngột ngạt. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn gương mặt tái nhợt gần đất xa trời của ông mình.

Buổi trưa, Seo Joon tới văn phòng Jeon Wonwoo tìm anh ra ngoài ăn. Seo Joon là bác sĩ khoa chỉnh hình, vừa là bạn đại học của Jeon Wonwoo, vừa là bạn cùng phòng của anh. Lúc thi nghiên cứu sinh, hai người đăng ký khoa khác nhau. Seo Joon vào khoa chỉnh hình, Jeon Wonwoo vào khoa ngoại thần kinh.

Hai người vào thang máy. Jeon Wonwoo nhấn nút tầng một, bảo: “Han Baram làm phiền tôi mấy ngày nay rồi, chuyện của hai người đã xong chưa.”

Seo Joon cầm điện thoại xem tin tức, bảo: “Cô ấy ký tên, chuyện này kết thúc rồi.”

“Chuyện rối rắm của mấy người mà suốt ngày để tôi chịu tội.”

“Ai bảo ông là người thân của cô ấy.”

“Cô ấy tính là người thân nào của tôi.”

Seo Joon đáp trả: “Lúc tôi kết hôn với cô ấy sao ông không ngăn cản.”

“Tôi không ngăn?” Jeon Wonwoo bật cười một tiếng, “Seo Joon, ông mới ba mươi tuổi đã đãng trí tuổi già rồi à?”

Hai người từ tòa nhà hành chính xuống. Lúc ra khỏi tòa nhà, họ thấy ngay một chiếc Bentley màu lam đỗ trong bãi gửi xe trước cổng chính bệnh viện.

Chủ xe đang đi tới từ xa, âu phục giày da, dáng người cao ngất. Tài xế xuống xe mở cửa xe cho anh. Lúc người đó cúi đầu chuẩn bị ngồi xuống thì chợt ngẩng lên thoáng nhìn về phía họ.

Anh nhìn Jeon Wonwoo gật đầu một cái.

Jeon Wonwoo hơi sững sờ, cũng gật một cái, coi như đáp lại.

Sau khi chào hỏi Jeon Wonwoo từ xa xong, chủ xe liền ngồi vào trong.

Seo Joon cảm thấy người kia hơi quen mắt nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Y là bác sĩ, số người gặp mặt còn nhiều hơn số muối ăn vào, gặp ai cũng thấy quen mắt. Y nhìn Jeon Wonwoo một cái: “Ông quen đại gia khi nào đấy?”

Jeon Wonwoo không đứng đắn bảo: “Tôi quen nhiều đại gia mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip