Chương 30. Lại Còn Chủ Động Gọi Điện Tới Khác Nào Thể Hiện Mình Trà Xanh?
Để ý kĩ mà nói thì không khó phát hiện giá trị nhan sắc của những người mưu trí bên cạnh Lee Chan đều không hề thấp, ví dụ như cô thư ký con lai da trắng xinh đẹp, còn cả cậu trợ lý dẫn Jeon Wonwoo lên tầng.
Chàng trai con lai không rõ thân phận trước mặt xuất hiện bên cạnh Lee Chan này còn có giá trị nhan sắc cao hơn hẳn.
Kết hợp với câu nói khi say tối qua của Lee Chan “thích mặt của anh”, Jeon Wonwoo cuối cùng cũng nhìn ra, tám chín phần mười Lee Chan là người mê sắc đẹp.
Có điều người này trông có vẻ không giống nhân viên, nhân viên nào có thể tuỳ tiện ra vào văn phòng của Lee Chan trong lúc Lee Chan không có mặt. Hơn nữa, cách người này nói chuyện với Lee Chan lộ ra vẻ thân thiết vô cùng.
“Văn phòng của anh còn to hơn cả phòng khách nhà em.” Jang Hoon hưng phấn bừng bừng mà nhìn Lee Chan, “Em còn lăn lộn trên sô pha được cơ.”
Lee Chan nhìn cậu: “Cậu sẽ không lăn lộn trên đó thật đấy chứ?”
“Sao thế được! Em có phải chó đâu!”
“Thế à?” Lee Chan cười, “Anh thấy cậu to con thế này rất giống con Becgie nhà anh.”
Jang Hoon cười cong mắt, hàng mi dày rậm díu vào nhau, “Sao anh lại mắng em thế.”
“Becgie nhà anh rất đẹp trai.” Lee Chan ăn ngay nói thật.
Jeon Wonwoo mở miệng bảo: “Tôi đi trước nhé.”
Lee Chan nhăn mặt: “Anh tới chỉ vì đưa cái đồng hồ thôi?”
Jeon Wonwoo cười như không: “Không thì sao?”
Câu hỏi ngược lại đôi khi sẽ mang theo ý tứ khiêu khích. Jang Hoon tới công ty đã nửa ngày rồi mà còn chưa thấy ai dám nói chuyện với Lee Chan bằng loại giọng này.
Theo kinh nghiệm của cậu mà nói, người đàn ông này có quan hệ rất không bình thường với ông anh cậu.
Cơn giận vô cớ này của Jeon Wonwoo đột nhiên tới, cảm xúc lộ ra hơi rõ ràng. Lý trí nói anh biết Lee Chan và thanh niên này chắc chắn không có quan hệ đặc biệt gì, chỉ là Lee Chan thân thiết với người đàn ông khác như thể kích thích đến anh, khiến anh kìm lòng chẳng đặng nghĩ tới một tương lai có Lee Chan.
Hiện tại Lee Chan thích anh, cảm thấy hứng thú với anh, ôm trong lòng sự nhiệt huyết mà theo đuổi anh. Còn sau này thì sao? Không ai có thể đảm bảo loại cảm giác mới mẻ này sẽ không biến mất, huống chi Lee Chan có địa vị cao, vươn tay đã chạm vào thế giới ngập trong vàng son. Suy cho cùng, anh cách thế giới của Lee Chan rất xa, nếu không có ông nội Lee Chan, cuộc sống của hai người có thể sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào.
Thứ Jeon Wonwoo muốn là yên ổn và duy nhất, nếu như không thể đảm bảo được hai thứ này, anh tình nguyện chọn không bắt đầu.
Jeon Wonwoo bảo: “Yun Chin Hae còn ở dưới, tôi đi trước.”
Lee Chan quay lại văn phòng, Jang Hoon theo sau lưng anh, hỏi: “Anh, đó là bạn trai anh hả?”
Lee Chan tháo kính đặt lên bàn làm việc, quay lại nhìn cậu chàng.
“Có phải anh đó hiểu lầm gì không? Coi em là tình địch rồi ư?”
Lee Chan thích nghe lời thế này, ý vậy chẳng phải là đang nói Jeon Wonwoo ghen sao, anh cũng nhìn ra khi nay Jeon Wonwoo có gì đó hơi giận giận.
Thì ra bác sĩ Jeon dầu muối không ăn cũng có ngày dao động, tâm trạng hiện tại của Lee Chan tốt khỏi bàn.
Lee Chan ngồi xuống ghế làm việc, không để ý cười cười: “Đầu óc này của cậu cũng nghĩ ra được cơ đấy.”
“Không phải hả?” Jang Hoon có lịch sử tình trường phong phú, dăm bữa lại đổi một cô bạn gái, bề ngoài trông ngây thơ vô hại nhưng thật chất lại là tay lõi đời trên chiến trường tình ái, chỉ cần liên quan đến chuyện tình cảm, cậu chàng đều phản ứng rất nhanh.
“Không phải.” Lee Chan gọi điện thoại nội bộ, “Alo, Ashley.”
“Chủ tịch Lee.”
“Bác sĩ Jeon là cô để người khác dẫn lên à?”
“Vâng, anh ấy liên lạc với tôi bảo đồng hồ đeo tay của anh rơi bên đó nên nhờ tôi chuyển hộ. Tôi nghĩ vẫn nên để anh ấy tự tay giao cho anh thì tốt hơn.”
Lee Chan ừ một tiếng: “Thưởng tháng này x2.”
Ashley mỉm cười: “Cảm ơn chủ tịch Lee.”
Dẫn người lên tầng có thể nhận gấp đôi tiền lương… Qua mấy câu nói chuyện của Lee Chan và thư ký, Jang Hoon đã xác định được quan hệ giữa Lee Chan và người đàn ông khi nãy.
“Không phải bạn trai thì là đang trong mối quan hệ mập mờ à?” Hai tay Jang Hoon chống cằm, “Anh, anh đang theo đuổi người ta đấy à?”
Lee Chan không đáp một lời.
“Nếu mà như thế em có thể giúp được anh đấy nhé.” Jang Hoon híp mắt cười bảo.
Lee Chan ngước mắt nhìn cậu chàng một cái: “Cậu tới đây để du lịch hay làm bà mai.”
“Bà mai là gì?”
“Về hỏi ba cậu đi.”
“Em nói thật mà, em có thể giúp anh thật á, trạng thái của hai người bây giờ là gì? Bày tỏ chưa? Hay vẫn đang mập mờ?”
“Theo đuổi người ta không thể theo đuổi gắt quá.” Jang Hoon lải nhải liên miên, bắt đầu trình bày kinh nghiệm của bản thân, “Lúc cần lạnh phải lạnh một chút, không thể khiến người ta cảm thấy anh quá dễ dãi, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng phải kích thích người ta một tẹo.”
Quá dễ dãi…
Mấy từ này là học đâu ra vậy.
Lee Chan kịp thời ngắt lời cậu: “Được rồi, đừng quấy rầy anh làm việc, anh bảo trợ lý dẫn cậu đi tham quan công ty.”
Xế chiều, Jang Dong Yun tới công ty một chuyến, muốn xem hoàn cảnh làm việc của Lee Chan.
Thư ký rót cho Jang Dong Yun một chén trà, Jang Dong Yun lịch sự cười: “ Cảm ơn.”
“Jang Hoon đâu?” Jang Dong Yun hỏi Lee Chan.
“Nó bảo muốn loanh quanh chỗ này một mình.”
“Chan, dạo này khoẻ không?”
Lee Chan cười: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”
Jang Dong Yun nhấp một hụm trà, đặt ly xuống: “Ông nội cháu mất rồi, cháu phải quản lý một tập đoàn lớn thế này, toàn bộ trách nhiệm và gánh nặng đều đặt hết lên cháu. Cậu không quan tâm chuyện khác, cậu chỉ lo cháu sống ổn hay không thôi.”
“Ổn lắm ạ.”
Chẳng rõ lời này là thật hay giả, Jang Dong Yun thở dài: “Quen rồi cũng tốt.”
Jang Dong Yun vẫn còn trách nhà họ Lee.
Mẹ Lee Chan tên là Chan Young, Jang Dong Yun theo họ mẹ, còn bà theo họ ba. Chan trong Lee Chan là lấy từ tên mẹ anh.
Năm ấy Lee Jinseong xuất ngoại du học gặp được Chan Young, hai người yêu đương ba năm, sau khi tốt nghiệp thì về nước làm đám cưới.
Nhà họ Lee là nhà giàu có. Trước khi Chan Young gả cho Lee Jinseong, bà vẫn luôn định cư ở nước ngoài, sau này mới theo Lee Jinseong về nước, sức khoẻ bà vẫn luôn không tốt lắm, về nước mấy năm mà đau ốm liên miên, cuối cùng không thể trụ được nữa, qua đời vào năm Lee Chan tám tuổi. Khi ấy Lee Hyewon còn chưa đầy hai tuổi.
Nhà giàu thì lắm thị phi, Jang Dong Yun vẫn luôn cho rằng Lee Jinseong không chăm sóc bà tốt nên mới khiến bà rời đi sớm như vậy.
Hơn nữa, Lee Jinseong lúc trẻ không chịu kế thừa sự nghiệp của nhà họ Lee, trọng trách gánh vác tập đoàn BOMG phút cuối cùng lại rơi xuống vai Lee Chan. Lee Chan còn chưa lớn đã phải trải qua nhiều chuyện không nên trải qua như vậy. Đáng ra anh có thể được hưởng một tuổi thơ vui vẻ bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng không, bởi anh sinh ra trong nhà họ Lee, bởi anh có một người cha tùy hứng.
Vậy nên qua nhiều năm vậy rồi, Jang Dong Yun vẫn không ưa gì Lee Jinseong.
Ở tiệc chào mừng buổi tối, Jang Dong Yun vẫn không cho Lee Jinseong thể diện, cả buổi mặt nặng mày nhẹ, không tiếp chuyện với ông. Lee Chan biết cậu anh có thành kiến với ba mình, nhưng nói sao thì nói, tình cảm của ba anh và mẹ anh là không thể nghi ngờ. Cuộc hôn nhân của họ tuy rằng ngắn ngủi nhưng rất êm ấm.
Sau khi mẹ Lee Chan qua đời, ba anh như người mất hồn, ngày càng buông thả bản thân, hoàn toàn bỏ bê kế thừa gia nghiệp, một lòng tập trung vào sự nghiệp điêu khắc gỗ của bản thân. Cũng bắt đầu từ khi đó, Lee Chan bắt đầu bị bồi dưỡng thành người nối nghiệp tập đoàn BOMG.
Lee Chan sắp xếp cho cậu anh và Jang Hoon ổn thoả rồi hôm sau mới bay tới Jeju bàn chuyện làm ăn. Hôm sau Jeon Wonwoo nhận được quần áo đã được giặt sạch do Ashley gửi tới. Sau đó là một tháng liền anh chưa gặp lại Lee Chan, trên mạng cũng không có bất kỳ liên hệ nào.
Thật ra nếu Lee Chan không chủ động tới tìm anh thì xác suất hai người bọn anh có giao tiếp cơ bản là bằng không.
Trước lúc Lee Chan bay tới Jeju, anh không ngờ dự án này lại rắc rối như thế. Anh ở lại Jeju lo liệu cùng đối tác mãi mới ổn, vốn định hai tuần sau về, chẳng ngờ lại chậm trễ ở đó gần tháng trời.
Lee Chan đi công tác chưa về nên lỡ mất buổi khai trương nhà hàng mới của Dong Hyun. Đã một thời gian Dong Hyun chưa nghe tin gì về anh, lòng thầm nghĩ: Hay là chuyện của cậu ta và Jeon Wonwoo xong rồi à?
Tối hôm thứ ba sau khai trương, Dong Hyun hẹn Jeon Wonwoo và Seo Joon đi ăn, nhịn không được lại nhắc tới Lee Chan.
“Chủ tịch Lee đi đâu rồi nhỉ, đi công tác gì mà lâu thế.” Dong Hyun rót đầy cốc bia, “Cũng sắp vào thu rồi, tôi sắp quên mất mặt người ta rồi đây này.”
Seo Joon phì cười: “Khoa trương.”
Dong Hyun hỏi Jeon Wonwoo: “Wonu, dạo này ông có liên lạc với ông chủ Lee không?”
Jeon Wonwoo lắc đầu.
Lee Chan vốn rất ít dùng wechat, trường hợp không quan trọng sẽ không nhắn tin cho Jeon Wonwoo. Lần nào cậu ấy muốn gặp Jeon Wonwoo cũng sẽ trực tiếp tới tìm người hoặc gọi thẳng tới. Nhưng suốt một tháng nay, Lee Chan chưa hề gọi điện cho anh.
“Sao ông không liên lạc với người ta?” Dong Hyun không cam lòng bảo, “Lâu thế không xuất hiện rồi mà không chịu quan tâm một chút.”
Jeon Wonwoo hiếm khi mất kiên nhẫn: “Tôi từ chối người ta rồi, lại còn chủ động gọi tới khác nào thể hiện mình trà xanh?”
Dong Hyun sững sờ: “… Từ chối? Ý là gì? Ông chủ Lee bày tỏ với ông rồi à?”
Jeon Wonwoo không đáp.
Dong Hyun vỗ bàn một cái: “Ôi vãi, không ngờ người ta đã huỵch toẹt ra với ông rồi. Ông từ chối á? Tại saooo? Ông chủ Lee không tốt chỗ nào?”
Lee Chan không có chỗ nào không tốt, chỉ là Jeon Wonwoo còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Điện thoại Jeon Wonwoo reo, trong khoa gọi tới, bảo rằng có tai nạn nên nhiều bệnh nhân lắm, phòng cấp cứu không đủ nhân lực, cần anh tới tăng ca.
Jeon Wonwoo mới ăn được nửa bữa đã chạy tới bệnh viện.
Cách hai mươi sáu ngày, cuối cùng Lee Chan cũng bay từ Jeju về. Anh ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe Heung Min hỏi: “Chủ tịch Lee, về đâu?”
Gần một tháng trời Lee Chan không được gặp Jeon Wonwoo, cũng gần một tháng trời không có thời gian liên lạc với anh ấy. Lúc bận rộn sẽ quên nỗi nhớ nhung nhưng khi rảnh rang mới phát hiện trong đầu đều là cái tên ấy.
Lee Chan nhắn wechat cho Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo không trả lời, gọi điện cũng không ai nghe máy. Sau anh lại gọi cho Dong Hyun, Dong Hyun than thở chán chê mới bảo “Cuối cùng ông chủ Lee cũng về rồi” “Còn không về tôi cứ sợ cậu và Jeon Wonwoo chia lìa đôi ngả rồi.”
Lee Chan hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
“Bệnh viện chứ đâu, vừa phải chạy đi cấp cứu, khả năng tối nay phải thức đêm tăng ca.”
Lee Chan cúp máy, phân phó tài xế: “Tới viện trực thuộc đi.”
Lúc Jeon Wonwoo thay áo blouse trắng tới sảnh cấp cứu, phần lớn bệnh nhân đã được đưa tới phòng mổ, còn một hai người đang nằm trên giường không ai đưa đi.
Jeon Wonwoo kiểm tra vết thương cho người bệnh, nghe phía sau có tiếng huyên náo, kèm theo âm thanh gào khóc.
“Tại sao các người không mổ cho nó? Tại sao chứ hả?! Không phải lúc xe cứu thương đến người vẫn còn tỉnh sao? Sao bây giờ lại không còn tỉnh nữa…”
Jeon Wonwoo quay lại nhìn một cái, y tá Eunji đang bị người nhà bệnh nhân lôi kéo đồng phục, cúc áo trước cũng bị kéo bật ra.
Eunji kéo tay đối phương ra vừa kéo vừa giải thích: “Lúc bệnh nhân được đưa tới, đồng tử đã giãn rồi, thật sự không phải chúng cháu không cứu anh ấy, bác bình tĩnh một chút…”
Người nhà kéo áo cô không buông, khóc lóc rằng: “Nó không chết đâu! Nó còn đang chờ các người cứu cơ mà! Nhiều người như vậy, sao lại cứu người khác, còn nó thì không chứ?!”
“Lúc bác sĩ kiểm tra vết thương anh ấy đã không còn dấu hiệu sinh tồn!” Eunji gào lên, “Bác buông ra đi!”
Đối phương càng ngày càng kích động, tay đã giơ lên đầu giật tóc cô, Eunji không tránh kịp, không khỏi bị giật mất mấy sợi tóc. Cô không nhịn được bật khóc: “Bác giỏi thì tìm bác sĩ đi chứ làm loạn với y tá chúng cháu làm gì…”
Jeon Wonwoo bảo y tá bên cạnh: “Gọi bảo vệ đi.” Nói đoạn bước nhanh tới, kéo người nhà bệnh nhân cạnh Eunji ra.
“Bác người nhà bệnh nhân này, bác bình tĩnh một chút.”
Người nhà bệnh nhân lau đôi mắt đỏ hoe, to tiếng hỏi: “Cậu là bác sĩ à?!”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ còn những người bị thương khác đang cần tôi cấp cứu, bác có chuyện gì có thể nói sau được không?”
“Con tôi chết rồi!” Đối phương gào lên, ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc nức nở.
Eunji bị các y tá khác kéo đi, Jeon Wonwoo xoay người về hướng giường bệnh, người nhà bệnh nhân kia lại đứng bật dậy: “Không được! Cậu không được đi!”
Tâm trạng của bà hơi mất khống chế, mấy cô y tá xông lên giữ bà lại.
Lee Chan vừa vào sảnh cấp cứu đã gặp một màn này.
Thanh niên đứng phía sau người nhà bệnh nhân kia vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng cầm một cái ghế cạnh bàn y tá lên. Cậu ta cũng là một trong số những người bị thương trong vụ tai nạn, chỉ là bị thương không nặng. Người mất kia là bạn của cậu, chuyện xảy ra đến bây giờ cậu ta mới phản ứng kịp, rõ ràng mới vừa rồi cậu ta còn đang uống rượu cùng bạn mình mà nháy mắt người đã đi.
Người đó quơ cái ghế rảo bước về hướng Jeon Wonwoo, miệng lẩm bẩm: “Bệnh viện các người rặt một đám vô nhân tính…”
“Bác sĩ Jeon, cẩn thận!”
Jeon Wonwoo nghe tiếng quay đầu lại, Lee Chan đã một bước chắn trước mặt anh ấy. Anh đẩy Jeon Wonwoo ra. Người kia ra tay nhanh, lại hung hãn, anh nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên nhưng không tránh kịp, chân ghế kim loại đập thẳng vào đầu anh.
Các y tá vô thức che mắt, Lee Chan kêu lên một tiếng, lui về sau lảo đảo mấy bước rồi được Jeon Wonwoo đỡ lấy.
Biểu cảm Jeon Wonwoo sợ ngây người, tay nắm cánh tay Lee Chan, dần siết chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip