7.

Buổi tối, Kim Đạo Anh lại sốt cao. Toàn thân nhức mỏi, khớp xương đau đớn, cậu chịu không nổi nữa, bèn tìm điện thoại gọi cho Phương Nghệ Đàm.

"Tôi khó chịu quá...anh đến đây...cứu tôi với..."

Phương Nghệ Đàm không chần chừ nửa giây, lập tức lái xe qua, gọi quản gia thức dậy, rồi bế Kim Đạo Anh ra xe, đến bệnh viện.

Kim Bản Phương Điển và Kim Đại An thức dậy khá sớm vào sáng hôm nay, họ liền không ở nhà ăn sáng mà đi ra ngoài chơi, đến buổi chiều mới về nhà. Lúc này cả hai đã đói bụng, liền sai người dọn cơm.

"Gọi Đạo Anh ra ăn cơm." Kim Bản Phương Điển nói với chị dọn dẹp.

"Thưa, tối hôm qua cậu Đạo Anh sốt cao, bác sĩ Phương đưa cậu ấy vào bệnh viện rồi."

Kim Bản Phương Điển đánh rơi đũa trên tay, sửng sốt hỏi: "Khi nào?"

"Thưa, khoảng 1h sáng."

Kim Đại An tuy là lo lắng cho em trai, nhưng vẫn không quên để ý hành động bất thường này của Kim Bản Phương Điển.

Hắn vội mở điện thoại gọi cho Phương Nghệ Đàm, bấm mãi mà vẫn không được, màn hình bị ấn đến muốn lõm vào mà vẫn không mở được khóa. Trong lòng hắn chỉ toàn là linh cảm không lành, việc hôm trước gọi mãi Kim Đạo Anh không chịu tỉnh đã tác động đến tâm lý của hắn. Liệu lần này có ổn không? Tại sao lại sốt cao vào lúc khuya như thế chứ?

Hắn sốt ruột bấm điện thoại mà vẫn không được, bàn tay run đến lợi hại, bấm đến lần thứ ba thì đánh rơi điện thoại. Quá tức giận, hắn đấm tay lên bàn, sau đó nói vọng ra nhà bếp:

"Gọi cho Phương Nghệ Đàm hỏi tình hình xem sao!"

Chị dọn dẹp hỏi xong thì đi đến nói: "Bác sĩ Phương nói cậu Đạo Anh không có việc gì, đã hạ sốt, chỉ là cần theo dõi nên ở lại bệnh viện, tối sẽ về."

Lúc này chân mày Kim Bản Phương Điển mới giãn ra. Hắn không hề phát giác ra điều này, chỉ có Kim Đại An là để ý từng cử chỉ một.

————

Ở bệnh viện, Phương Nghệ Đàm chỉnh lại kim truyền nước, nói với Kim Đạo Anh:

"Khi nào em định dọn đi?"

Kim Đạo Anh vốn chưa nghĩ đến, liền yếu ớt trả lời: "Em...cho em thêm một chút thời gian nữa."

"Nếu không nỡ hai tay dâng hạnh phúc cho người khác, thì hãy giành lấy đi." Phương Nghệ Đàm nói.

Kim Đạo Anh cười khổ: "Giành lấy kiểu gì bây giờ, trong khi em sống thì không được mấy ngày nữa, mà trái tim anh ấy vốn thuộc về anh Bạch Nghiên. Em không có tư cách nghĩ đến đâu."

"Máu em bị nhiễm trùng nặng, không kéo dài được lâu đâu. Bây giờ em đến nhà anh ở đi, anh sẽ chăm sóc em." Phương Nghệ Đàm nói với giọng rung rung.

Kim Đạo Anh nói: "Một ngày nữa, em xin anh cho em một ngày nữa thôi." Cậu biết bây giờ anh trai và người mình yêu đang hạnh phúc bên nhau, mọi thứ đã hoàn hảo cả rồi, nhưng lại không muốn đi. Chẳng biết cậu ở lại để nuối tiếc điều gì, nhưng tuyệt nhiên lại không có ý muốn rời xa.

——————-

Xế chiều, Kim Bản Phương Điển đang ngồi ở sofa thì thấy Kim Đạo Anh trở về, cậu không có vẻ gì là mệt mỏi cả, gương mặt vẫn trắng nõn, đôi môi vẫn hồng nhuận, lại đi đứng nhanh nhẹn. Có điều hắn vẫn cảm thấy có gì đó bất ổn, cho nên ban đêm ngủ cùng Kim Đại An lại cảm thấy lo lắng không yên.

Hắn nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc hắn bị làm sao? Rõ ràng người mình nhớ nhung suốt ba năm qua đang nằm trong ngực mình, ở bên cạnh mình, vậy mà một chút thỏa mãn cũng không có, là vì sao?

Kim Đại An là người hắn yêu tha thiết, yêu đến mức ba năm trôi qua, cảm giác đau khổ như khi nhìn thấy y bị nước cuốn trôi đi vẫn như mới vừa xảy ra vậy. Người nằm trong ngực, tay nắm trong tay, thế mà lại có cảm giác xa cách tận chân trời.

Trong đầu hắn chỉ có Kim Đạo Anh, gương mặt, nụ cười, giọng nói, vóc dáng, và cả những giọt nước mắt lúc quỳ trước mộ của Kim Đại An. Dường như chỉ khi nhìn thấy cậu khóc, hắn mới biết rằng ba năm qua cậu sống không hề yên ổn.

Kim Bản Phương Điển quyết định đứng dậy, ra khỏi phòng.

Kim Đại An đợi hắn đi rồi thì mở mắt, đứng trên cầu thang nhìn hắn xuống dưới, dừng chân trước phòng của Kim Đạo Anh.

Hắn muốn vào trong, thế nhưng không thể. Lúc định quay về, hắn nghe được một vài tiếng rên rỉ vỡ vụn vang lên trong phòng cậu. Hắn sửng sốt, quay lại, mở cửa phòng.

Kim Đạo Anh đang bị cơn đau hành hạ, bất ngờ cửa bị mở toang, cậu vội vã mở to mắt nhìn ra, tận lực kìm nén cơn đau.

"Anh...Phương Điển?"

Kim Bản Phương Điển nghĩ có lẽ cậu đang làm vài việc mờ ám gì đó, nhưng bộ dạng cậu không có vẻ gì là như vậy. Chăn vẫn đắp, quần áo vẫn chỉnh tề.

"À...ừm...tôi...tôi đi nhầm phòng." Kim Bản Phương Điển chẳng biết tìm cớ gì, đành nói xong thì đi ra ngoài.

Kim Đạo Anh buông đôi môi vừa bị chính mình cắn nát ra, liếm vị máu, rồi cười rất tươi. Anh ấy vốn không giỏi nói dối, anh ấy đến tìm mình. Có lẽ cơn sốt đêm qua đã làm cho anh ấy nghĩ đến mình.

Cậu vui sướng quá, dù cho đây cũng chỉ là những điều nhỏ nhặt cuối cùng mà cậu nhận được từ anh. Tìm đến, cũng chưa hẳn là vì quan tâm. Có khi anh sợ cậu chết ở đây, cho nên mới tìm. Nhưng vì lý do gì thì cậu vẫn rất vui.

Tờ mờ sáng hôm sau, đồng hồ điểm 5h, Kim Đạo Anh đã thức dậy. Cậu để lại một bức thư trên bàn trong phòng, sau đó rón rén đi cửa sau ra khỏi nhà. Quản gia vô tình trông thấy, hỏi thì cậu nói cậu đến bệnh viện khám, bởi vì còn hơi đau đầu. Ông cũng thường thấy cậu đến bệnh viện nên không nói gì nữa, mở cửa cho cậu đi ra.

Kim Đạo Anh đi đến một căn nhà bỏ hoang, cầm sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn đặt gần đó thắt một cái thòng lọng. Cậu tìm một cái ghế để bước lên, nào ngờ cảm giác choáng đầu ập đến, liền ngất đi.

———–

Khi Kim Bản Phương Điển phát hiện ra Kim Đạo Anh rời đi thì đã là hai tiếng sau. Hắn cố tình vào phòng tìm cậu, lại nhìn thấy bức thư trên bàn. Nội dung chỉ viết ngắn gọn rằng cậu muốn đi nơi khác sống, chúc hắn và Kim Đại An hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Hắn vội vã gọi cho Phương Nghệ Đàm hỏi, hắn đoán rằng có lẽ cậu đang ở chỗ của bác sĩ Phương. Nào ngờ Phương Nghệ Đàm chẳng biết gì cả, anh lập tức bỏ việc mà chạy đến nhà hắn. Anh bảo không thấy Kim Đạo Anh đến tìm mình.

Cả ba người chia nhau đi tìm, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy. Đột nhiên Phương Nghệ Đàm thấy bất an, vội vàng chạy ra khu mộ của Kim Đại An tìm, cũng không thấy. Đi loanh quanh ở đó một lát, anh trông thấy căn nhà bỏ hoang nọ, liền đi vào.

Kim Đạo Anh nằm dưới đất, cơ thể xanh xao lạnh lẽo, hơi thở lúc có lúc không. Anh vội vã đưa cậu về nhà, không báo cho Kim Bản Phương Điển biết. Cứ coi như giúp cậu hoàn thành tâm nguyện cuối cùng vậy.

————

Cả một ngày dài tìm không thấy Kim Đạo Anh ở đâu cả, Kim Bản Phương Điển bắt đầu trở thành một kẻ thẫn thờ. Hắn đi ra đi vào phòng của Kim Đạo Anh, cũng không làm gì cả, chỉ ngồi trên giường một lát rồi ra ngoài. Làm như thế đến lần thứ n, hắn vô tình nhìn thấy thỏi son đặt trong ngăn tủ đã bị kéo một phần tư ra ngoài. Tuy vậy, hắn cũng không để ý nhiều, lại bước ra cửa.

Kim Đại An rất lo lắng cho em trai, liên tục gọi điện nhờ người tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Thấy Kim Bản Phương Điển đi ra, y liền nói:

"Anh à, bọn họ nói nhà ga, xe buýt, sân bay...đều không có bóng dáng của Đạo Anh."

"Chúng ta đến nhà người quen hỏi đi, được không?"

"Đạo Anh có thể đi đâu trong khi chẳng mang bất cứ vật gì kia chứ, nó có tiền không hả anh?"

Từ nãy đến giờ, mấy câu Kim Đại An nói Kim Bản Phương Điển đều không nghe thấy, hay có nghe mà chẳng lọt vào tai. Hắn liên tục để Đại An phải nhắc nhở, phải gọi tên thì mới tập trung được. Nhưng cũng chỉ là một lát, rồi sau đó lại rơi vào trạng thái thẫn thờ đờ đẫn, ai nói gì cũng không nghe, ai làm gì cũng không thấy.

Kim Đại An cũng lo lắng sốt vó, đột nhiên có một chàng trai trẻ rất đẹp đến nhà, nhìn thấy y thì nói:

"Anh Phương Điển đâu?"

Kim Đại An chưng hửng, y không hiểu sao chàng trai trẻ này lại có thể ăn nói một cách vô phép vô tắc như vậy, nhưng vẫn trả lời:

"Anh ấy ra ngoài rồi."

"Đi đâu?"

"Tôi không biết."

Chàng trai hỏi xong thì quay người bước ra cửa. Kim Đại An thấy quá kỳ quặc, liền gọi lại:

"Này, cậu tìm anh Phương Điển có việc gì?"

Lê Vũ Thạc không quay lại, chỉ cười nhạt rồi nói: "Cậu đừng ảo tưởng nữa, có ở gần anh Phương Điển bao nhiêu thì cũng chỉ là người giúp việc, không đủ tư cách nói chuyện với tôi!"

Kim Đại An vô cùng bất ngờ, y lại hỏi: "Ai là người giúp việc cơ?"

Lúc này Lê Vũ Thạc mới quay lại: "Không phải là cậu sao? Có nhớ lần trước tôi làm vỡ khung ảnh rồi đổ oan cho cậu, sau đó cậu bị anh Phương Điển đánh không? Hừ, cho dù cậu có là người trong ảnh, thì cũng chỉ là người yêu cũ của anh ấy thôi. Anh ấy rất ghét cậu, cậu không biết hay giả vờ không biết vậy?"

Kim Đại An nghe xong mấy lời này mới chợt hiểu ra, cậu trai này nhầm mình với Kim Đạo Anh. Tuy vậy, y vẫn tiếp tục khai thác:

"Sao cậu cho rằng anh ấy ghét tôi?"

Lê Vũ Thạc gần như không có kiên nhẫn, thái độ nói chuyện với y vô cùng lạnh nhạt và khinh bỉ:

"Cậu có bình thường không vậy? Anh ấy chưa từng nói chuyện tử tế với cậu, nếu cậu làm sai sẽ bị đánh, bị phạt không được ăn cơm. Còn nữa, cậu chưa bao giờ được phép ngồi cùng bàn với anh ấy. Thôi đủ rồi, tôi chỉ đến tìm anh Phương Điển, không rảnh nói chuyện với cậu."

Lê Vũ Thạc nói xong thì đi thẳng ra cửa. Kim Đại An nghe tiếng xe cậu ta rời đi, mới hỏi chị giúp việc vài câu, sau đó ngồi ở sofa mà trầm ngâm suy nghĩ.

————–

Ban đêm gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, Kim Bản Phương Điển ngồi dậy nhìn đồng hồ. Đã hơn 00h rồi, hắn hoàn toàn không chợp mắt được chút nào. Hắn đứng dậy, mặc áo khoác đi xuống nhà, rồi lại đi ra ngoài.

Mấy năm nay Kim Đạo Anh ở cùng với hắn, hắn đã không quan tâm đến cậu, vì vậy chẳng thể biết được cậu thích đi đâu, thích đến nơi nào, thích làm điều gì.

Tuy là không quan tâm, nhưng mỗi tháng hắn vẫn phát lương cho cậu, tuy số tiền đó không nhiều, nhưng nếu muốn ra ngoài chơi một ngày thì vẫn đủ. Có điều cậu không ra ngoài, hay nói đúng hơn là tuyệt đối không ra ngoài.

Ba năm qua, cậu ở cạnh hắn chưa từng có một giờ phút vui vẻ, mặc dù chỉ mới mười chín hai mươi tuổi, lại như một cụ ông già cỗi. Cậu không đòi ăn quà vặt, không đòi đi Bar, cũng không mua sắm bất cứ quần áo gì. Đồ cậu mặc trên người đều là do lúc trước tự mua lấy, sau khi vào ở cùng hắn thì mặc tới mặc lui, không đi mua cái mới.

Giờ hắn mới biết, ba năm qua cậu sống với hắn tựa như sống trong nhà tù vậy, cậu cũng từng nói, đây là nhà tù mà cậu cam tâm tình nguyện ở lại.

Vì cớ gì chứ? Vì cớ gì mà cậu lại chấp nhận đánh đổi thanh xuân của mình, đánh đổi tự do, đánh đổi tất cả chỉ để ở lại đây? Chẳng phải là vì quá yêu hắn hay sao?

Tình yêu của cậu tựa như bầu trời xanh, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là có thể trông thấy, thế nhưng hắn luôn nhìn mà không thấy.

Trước đây hắn ghét cậu là vì tính cách đố kỵ và xấu xa, thế nhưng bắt đầu kể từ lúc nào mà cậu đã thay đổi? Cậu không còn như vậy nữa, luôn nhẫn nhục chịu đựng hắn.

Thậm chí ngay cả làm thế thân cho anh trai mình, cậu cũng nguyện ý làm mà không hề than vãn một câu nào.

Có lẽ là hắn đã quá vô tâm, đã không nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng của cậu sau bóng lưng đầy tàn nhẫn của chính mình. Hắn nhẫn tâm quay đi không ngoái đầu nhìn lại, khi đợi cậu đi khỏi rồi, mới nhận ra trong đầu mình chỉ tồn tại duy nhất bóng hình của cậu.

Hắn không dám nghĩ nếu mình không còn gặp lại cậu nữa thì sao? Chỉ mới tưởng tượng ra thôi mà hắn đã cảm thấy trái tim mình thắt lại, không thở nổi. Nước mắt cũng vì sự đau đớn bi thương đó mà bị ép phải chảy ra, ướt cả mặt.

Chân không tự chủ mà bước đến ngôi mộ của Kim Đại An lúc nào không hay. Trời hôm nay tuy nổi gió, nhưng ánh trăng lại sáng vằng vặc, soi rõ ràng mọi thứ.

Hắn đứng gần tảng đá kia, không nép vào, mà đứng một cách quang minh chính đại để nhìn về hướng ngôi mộ ấy.

Tựa như quay về thời điểm một tháng trước, vào ngày giỗ Đại An, hắn đã trông thấy cậu ở nơi này.

"Anh, chúc mừng sinh nhật. Trước đây khi anh còn sống, em chưa từng nói câu này bao giờ, bây giờ có nói, cũng đã quá muộn rồi phải không? Thật xin lỗi, đã không đối xử tốt với anh ngay từ đầu, em là kẻ xấu xa, anh cứ hận em đi, đừng tha thứ cho em."

"Đừng ân hận nữa, Đại An tha thứ cho cậu rồi."

"Anh yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu anh. Vậy mà anh lại phải ra đi, để anh ấy ở lại một mình đau khổ đến như vậy. Đáng lẽ ra em phải là người ra đi mới đúng, cớ sao lại để em ở lại đây? Bao nhiêu năm qua, báo ứng em chịu có lẽ cũng đã đủ rồi, nhưng em lại không giải thoát được. Giống như đây là án tù chung thân vậy, chỉ trái ngược ở chỗ là em cam tâm tình nguyện."

"Báo ứng của cậu là tôi gây ra, xin lỗi cậu. Đừng cam tâm tình nguyện nữa, án tù này của cậu đến lúc được ân xá rồi."

"Em biết tình yêu em dành cho anh ấy chẳng đáng một đồng, ngược lại còn kéo theo bao nhiêu là tức giận cho anh ấy, khiến anh ấy bực tức như vậy, em lại chẳng thể làm được gì, cũng không dám rời đi. Em chỉ là quá ích kỷ, muốn ở bên anh ấy, lại chủ động khiến anh ấy khó chịu. Em biết em hèn hạ, nhưng em không thể buông tay, càng không muốn buông tay. Cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, người em yêu vẫn là anh ấy. Mong anh tha thứ cho em."

"Cậu không khiến tôi khó chịu đâu, đừng buông tay. Tôi sẽ nắm lấy tay cậu mà. Tôi không hi vọng cậu phải đợi đến lúc trút hơi thở cuối cùng mà yêu tôi, tôi muốn cậu vẫn hít thở đều đặn mà nói yêu tôi."

"Đôi khi em cảm thấy may mắn, rồi lại cảm thấy xui rủi. May mắn vì có được khuôn mặt giống anh, có thể làm thế thân của anh để khiến anh ấy vui lòng trong chốc lát. Nhưng lại xui rủi ở chỗ, em có khuôn mặt giống anh, lại chẳng thể có được tình yêu của anh ấy như anh. Ngày trước em từng nói muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình chỉ để nhận lấy một lời yêu từ anh ấy, được nghe anh ấy gọi tên của em và nói yêu em, nhưng bây giờ em muốn đổi điều ước, được không anh?"

"Không đúng đâu, bây giờ cho dù khuôn mặt cậu không giống Đại An, tôi vẫn không ghét cậu. Tôi vẫn sẽ giữ cậu lại bên mình, đừng thay đổi."

"Bây giờ em giống như kẻ nằm mơ suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên tỉnh mộng, em đã nhìn thấu tất cả rồi. Em muốn đổi điều ước kia, em muốn mang cả tuổi thọ của mình để đổi lấy anh, muốn anh trở về bên anh ấy, thay em yêu thương anh ấy, thay em chăm sóc anh ấy. Bởi chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy, còn em chỉ khiến anh ấy khó chịu. Bao nhiêu năm đau khổ, rốt cuộc em cũng nhận ra, cho dù mình không buông tay, cũng không thể nắm giữ được điều gì. Anh có thể quay về chứ? Hãy về đi, thay thế em...yêu anh ấy."

"KHÔNG!!!"

Kim Bản Phương Điển đứng giữa một vùng hoang vu mà gào lên, chim chóc đang ngủ say trên cây cũng vì thế mà thức giấc, tán loạn bay ra khắp nơi.

Hắn bị tiếng chim kêu làm cho bừng tỉnh, phát hiện từ nãy đến giờ mình đã độc thoại nội tâm. Hắn hối hận tại sao lúc nhìn thấy cậu ở đây, nghe cậu nói mấy lời đó, tại sao không đáp lại? Bây giờ đáp lại, cậu có còn ở đây nữa đâu?

Hắn quỳ xuống đất, hai tay đấm mạnh xuống cây cỏ dưới chân, nghẹn ngào nói: "Đạo Anh, ba năm qua tôi mãi sống với quá khứ mà quên mất hiện tại, hai chúng ta đều mộng mị như nhau, chỉ là khác giấc mơ mà thôi. Cậu tỉnh mộng sớm như vậy, còn tôi lại mất quá nhiều thời gian để hiểu ra. Đại An trở về rồi, là bởi vì cậu phải đánh đổi tuổi thọ của mình đúng không? Cậu ngốc quá, không cần phải thế. Lẽ ra cậu không nên đổi, cậu phải giữ điều ước kia. Lý do là vì...vì trước đó, tôi đã muốn yêu cậu, muốn nhìn về phía cậu rồi. Nhưng tôi không muốn cậu phải đổi tuổi thọ của mình để có được điều ước đó. Đại An không thể thay thế, bất cứ ai cũng không thể thay thế, bởi vì...anh yêu em, Kim Đạo Anh, anh yêu em!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip