8.
Sáng hôm sau khi Kim Đại An thức dậy, đã trông thấy Kim Bản Phương Điển đã ngồi dưới lầu từ bao giờ.
Cả người hắn tựa như một pho tượng đá, sừng sững hiên ngang. Đôi mắt hữu thần kia không động đậy, một mực nhìn ra ngoài cửa như chờ đợi điều gì.
Chị dọn dẹp tiến lên hỏi Kim Đại An rằng có nên dọn thức ăn sáng ngay bây giờ không, y liền lắc đầu bảo không.
Kim Đại An lặng lẽ tìm vị trí đối diện với hắn, nắm lấy tay hắn mà nói:
"Anh, em có một chuyện muốn nói với anh. Đáng lẽ em phải nói sớm, nhưng bởi vì đã có nhiều chuyện xảy ra, vả lại em cũng muốn xác nhận cho nên chờ đến bây giờ."
Kim Bản Phương Điển lúc này mới chịu dời tầm mắt, bàn tay hắn nằm trong lòng bàn tay Đại An, cũng không nắm lại, chỉ là để yên một chỗ.
"Anh muốn biết chuyện em đã ở đâu, tại sao vẫn còn sống mà không về tìm anh đúng không? Hôm nay em sẽ nói hết tất cả."
Kim Bản Phương Điển nhìn chằm chằm vào Kim Đại An, như muốn y phải nhanh chóng nói ra.
"Em cùng một số người nữa bị dòng nước cuốn đến một thôn hẻo lánh nọ, đúng dịp có một vị bác sĩ giỏi ở thành phố đến đó khám chữa bệnh từ thiện. Những người bị nước cuốn cùng em đều không sao, chỉ có em là bị đập đầu vào hòn đá, cho nên hôn mê bất tỉnh, lại còn bị chấn thương. Vị bác sĩ đó sơ cứu xong thì lập tức đưa em về lại thành phố chữa trị. Sau khi em hồi phục thì xui rủi thay, em bị mất trí nhớ. Vị bác sĩ đó đưa em về nhà chăm sóc, và dần dần bọn em có tình cảm với nhau."
Nói đến đây y dừng lại một chút để xem biểu cảm của Kim Bản Phương Điển. Hắn cũng không nói gì, vẫn im lặng nhìn y.
"Vị bác sĩ đó tên là Cao Đằng, anh ấy chăm sóc em rất tốt, còn cố gắng tìm mọi phương pháp giúp em phục hồi trí nhớ. Sau khi em nhớ lại được, đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện, rồi xin phép anh ấy cho em về đây thăm anh và Đạo Anh trong vòng ba ngày. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ban nãy Cao Đằng vừa gọi cho em. Thật ra em định về đây sẽ nói ra tất cả sự việc, nhưng em ngẫm lại, Đạo Anh từng yêu anh. Em muốn im lặng trước để quan sát, nếu thật sự hai người là một đôi, em sẽ nói hết ra để đôi bên cùng hạnh phúc, còn nếu chưa, em sẽ tìm cách tác hợp cho hai người trước rồi mới nói sau."
Kim Bản Phương Điển giờ mới mở miệng: "Em nói thật sao?"
"Thật. Mấy ngày qua em đã quan sát rất kỹ, Đạo Anh vẫn yêu anh, còn anh thì đã yêu em ấy nhưng chưa nhận ra. Vào trưa hôm qua, em đã gặp một cậu trai trẻ, cậu ta nói tên là Lê Vũ Thạc. Cậu ta đã nhầm em với Đạo Anh, cho nên mới nói ra nhiều bí mật. Em không trách anh đã đối xử tệ với Đạo Anh, chỉ là em cảm thấy đau xót thay em ấy. Rõ ràng yêu anh như vậy, lại phải sống trong đau khổ suốt ba năm qua. Đáng lẽ ra anh phải yêu em ấy sớm hơn mới đúng. Giày vò nhau như vậy đã đủ rồi, giờ là lúc anh phải nắm lấy hạnh phúc. Em thật lòng mong muốn anh và em trai em đến với nhau, cũng xin anh hãy xem em là bạn, coi những chuyện trong quá khứ như một kỷ niệm đẹp, được không?"
"Nhưng bây giờ Đạo Anh đi rồi, biết tìm ở đâu?" Kim Bản Phương Điển ảo não nói.
"Có một người biết, đó là bác sĩ Phương." Kim Đại An nói chắc nịch.
"Sao em biết?" Kim Bản Phương Điển bất ngờ.
"Em để ý anh ta từ mấy hôm trước. Anh nghĩ xem, anh ta là người trực tiếp khám chữa bệnh cho Đạo Anh, hai người họ lại thân thiết, có bí mật gì đó chúng ta làm sao biết được? Hơn nữa hôm anh gọi báo Đạo Anh mất tích, anh ta đã rất sốt sắng chạy tới, còn lo hơn cả chúng ta. Sau đó anh ta điềm tĩnh báo cho anh biết là không tìm được, giọng nói khi ấy không có vẻ gì là buồn bã. Phân tích kỹ càng hơn một chút, nếu anh ta lo như vậy, đáng lẽ ra phải liên tục gọi điện hỏi chúng ta có tìm được Đạo Anh hay chưa, tại sao lại im thin thít như thế?"
Kim Bản Phương Điển lúc này mới ngộ ra, liền vội vã đứng dậy chạy ra gara lấy xe. Kim Đại An cũng đi theo.
—————
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng bởi vì bận chăm sóc Kim Đạo Anh, cho nên Phương Nghệ Đàm xin nghỉ việc ở bệnh viện. Ở nhà anh có một phòng mạch nhỏ, cho nên khi thấy mở cửa, từ lúc sáng sớm đến giờ đã có một vài bệnh nhân đến khám bệnh hoặc mua thuốc, vì thế khi nghe tiếng chuông cửa, anh liền đi ra mở.
Vừa nhìn thấy Kim Bản Phương Điển, anh sửng sốt muốn đóng sập cửa, nhưng người trước mặt là ông chủ của anh, anh liền nhịn xuống xung động, từ tốn nói:
"Ông chủ, có việc gì sao?"
"Tôi tìm Đạo Anh." Kim Bản Phương Điển nói rất thẳng thắn.
"Sao?" Phương Nghệ Đàm sửng sốt.
"Làm ơn cho tôi vào trong, tôi muốn tìm Đạo Anh!" Kim Bản Phương Điển gần như muốn điên lên.
Kim Đại An thấy vậy liền bước lên phía trước mà nói: "Bác sĩ Phương, thật xin lỗi vì đã phiền anh, mong anh cho chúng tôi vào nhà ngồi để giải bày một số chuyện, sau đó cho gặp hay không tùy anh quyết định, chúng tôi không dám yêu cầu gì cả."
Phương Nghệ Đàm nghe giọng điệu của Kim Đại An cũng thừa biết họ đã biết chuyện, vậy nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc mở rộng cửa cho họ vào trong.
Kim Bản Phương Điển vào rồi liền đi thẳng vào bên trong, Phương Nghệ Đàm đóng cửa xong thì chạy đến chắn trước mặt anh, chỉ tay vào ghế:
"Mời ông chủ ngồi."
Kim Đại An cũng hợp tác kéo tay Kim Bản Phương Điển ngồi xuống.
"Tôi muốn kể cho anh nghe một số chuyện, nghe xong rồi anh tự quyết định sao cũng được, tôi không can thiệp." Kim Đại An mở đầu bằng câu này.
Phương Nghệ Đàm gật đầu, trong lòng vô cùng căng thẳng, không biết phải nói gì, cũng không dám nói gì.
Kim Đại An nhìn sắc mặt Kim Bản Phương Điển rồi mới nói: "Sau khi tôi bị trôi dạt trong dòng nước ấy, đầu tôi bị đập vào đá nên bị chấn thương và mất trí nhớ. Tôi được một vị bác sĩ cứu, rồi chúng tôi có tình cảm với nhau. Sở dĩ tôi về đây là trước muốn thăm anh Phương Điển và Đạo Anh, sau là để nói ra sự thật. Thế nhưng tôi muốn biết hai người họ đã có tình cảm hay chưa, nếu chưa, tôi sẽ tác hợp cho họ. Chưa kịp nói ra, Đạo Anh đã tự động rời đi khiến tôi rất bối rối, mong anh có thể cho tôi gặp em ấy, tôi muốn nói hết sự thật này ra, tôi về không phải để cướp anh Phương Điển đâu."
Kim Bản Phương Điển ngồi bên cạnh mặt mày ủ rũ, nghe vậy liền nói thêm vào: "Tôi nhận ra tôi yêu Đạo Anh từ khi trước rồi, có điều bây giờ em ấy đã rời đi, tôi còn chưa kịp nói lời yêu em ấy. Mong cậu hãy cho tôi gặp em ấy, tôi không muốn để lỡ mất lần nào nữa."
Phương Nghệ Đàm đột nhiên rơi lệ, thần tình anh sầu não: "Trễ rồi, các người đến trễ mất rồi..."
Kim Bản Phương Điển kích động đứng bật dậy nắm chặt vai Phương Nghệ Đàm mà hỏi: "Sao? Cậu nói gì cơ? Đạo Anh, em ấy đâu rồi?"
Phương Nghệ Đàm nói: "Đạo Anh...em ấy...em ấy...bị mắc chứng bệnh ung thư máu, không còn sống được bao lâu nữa."
Kim Bản Phương Điển như một kẻ đứng trước vực thẳm, hai tay vô thức buông vai Phương Nghệ Đàm ra, ngã phịch xuống ghế.
Kim Đại An giờ mới lên tiếng: "Em trai tôi đang ở đâu, anh làm ơn cho chúng tôi gặp đi!"
Không còn cách nào khác, Phương Nghệ Đàm đành đưa hai người vào một căn phòng gần đó. Kim Đạo Anh đang nằm trên chiếc giường nhỏ, xung quanh dây nhợ chằng chịt, dưới mũi còn gắn một ống oxy ngang qua. Cậu gầy hơn hôm còn ở nhà nhiều lắm, cánh tay lộ ra chỉ còn da bọc xương, nhỏ đến mức nhìn vào xót xa.
Kim Bản Phương Điển bước vào trong phòng mà chân nặng trịch như đeo đá, hắn chỉ biết mở miệng mà không nói được lời nào, nước mắt tuôn như mưa.
Kim Đạo Anh từ nãy đến giờ đã nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện, cậu khóc đến mức chiếc gối ướt đẫm, nhưng lại chẳng thể nói gì, cũng vì yếu quá mà không nói được, chỉ biết nằm im mà rơi lệ.
Kim Bản Phương Điển quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay gầy gò của cậu, áp lên mặt mà nói:
"Anh đến muộn rồi, có phải không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi em..."
Kim Đạo Anh dùng hết sức lực lắc đầu, khuôn mặt vì đau khổ mà nhăn nhúm lại.
"Tại sao lại ngốc như vậy, em có biết tuổi thọ của con người quan trọng lắm hay không, tại sao em lại đánh đổi nó kia chứ? Bởi vì dù không phải đổi lấy, anh vẫn yêu em mà." Kim Bản Phương Điển cúi người ôm cậu, nhưng sợ cậu thở không được nên chỉ ôm nhẹ nhàng rồi buông ra. Tuy chỉ vài giây phút ngắn ngủi đó, hắn vẫn cảm nhận được bộ xương bên dưới lớp áo cọ vào ngực mình, da thịt cậu lạnh ngắt.
"Anh nhớ em từng muốn đổi lấy tất cả tuổi thọ của mình chỉ để muốn nghe anh nói một câu, bây giờ anh nói đây, em nghe cho kỹ: "Kim Đạo Anh, anh yêu em. Anh yêu em!"
Kim Đạo Anh mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu năm qua hắn mới có dịp trông thấy. Đôi môi cậu liên tục mấp máy nhưng không nói được câu nào, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.
"Em không cần nói gì cả, thời gian qua anh hành hạ em đủ rồi, giờ hãy để cho anh chịu sự hành hạ này đi, anh cam tâm tình nguyện."
Kim Đại An bước lại gần, nước mắt tuôn rơi từ nãy đến giờ vẫn không kìm nén được.
"Đạo Anh, anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải trở về sớm hơn, phải tác hợp cho hai người sớm hơn. Mấy ngày qua, anh cứ nghĩ là không có gì, cho nên anh không nói, anh muốn đợi nhìn thấy anh Phương Điển yêu em, anh mới nói ra. Nào ngờ bây giờ đã..." Hai chữ "quá muộn" nghẹn lại trong cổ họng, Đại An chỉ biết cúi đầu mà khóc.
Phương Nghệ Đàm dù không nỡ nhưng cũng đành mời mọi người ra ngoài để tránh cho Kim Đạo Anh bị choáng ngợp. Kim Bản Phương Điển sau khi đấu tranh nội tâm thật lâu mới chịu đi ra.
Khi ai nấy đều ngồi yên vị trên ghế sofa rồi, Phương Nghệ Đàm mới nói: "Thật ra Đạo Anh bị mắc bệnh đã lâu, lúc em ấy xin thuốc đau dạ dày, tôi cũng không khám, chỉ cho thuốc mà thôi. Thật ra đó là dấu hiệu của bệnh ung thư máu mà tôi không biết. Em ấy bị sốt cũng không phải do dầm mưa, mà là do máu bị nhiễm trùng mới phát sốt như vậy. Sau khi bệnh đã nặng lên, xét nghiệm rồi mới biết. Khi đó em ấy một mực bảo tôi phải giấu chuyện này đi, em ấy nói muốn chờ anh trai trở về."
Đại An chỉ biết ngồi bên cạnh mà khóc nức nở, còn Kim Bản Phương Điển thì ngồi yên, tựa như muốn nuốt từng lời nói của Phương Nghệ Đàm xuống bụng để mà nghiền ngẫm, mà dằn vặt chính mình.
"Em ấy kể chuyện đã ước như thế nào, khi ấy tôi rất tức giận, mắng em ấy tại sao lại đi ước như vậy. Tôi còn nói người đã chết làm sao trở về, em ấy chỉ cười rồi nói, thà em ấy tin rằng anh trai sẽ trở về, còn hơn tin vào việc ông chủ sẽ nói lời yêu em ấy."
Kim Bản Phương Điển siết chặt tay, tựa hồ muốn đem bao nhiêu đau khổ trút ra hết. Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Cảm giác năm đó đánh mất Đại An hiện ra rõ mồn một, hắn không muốn lại phải nếm trải cảm giác thống khổ này một lần nào nữa.
"Bệnh em ấy đã nặng lắm rồi, nhưng em ấy một mực muốn tôi kéo dài sự sống thêm, chỉ để muốn chờ Đại An trở lại. Mỗi ngày trôi qua, em ấy chịu đựng đủ sự giày vò đau đớn của bệnh tật, lại chỉ im lặng một mình mà gắng gượng. Đợi đến lúc Đại An trở lại, em ấy vừa mừng vui vừa đau khổ, nhưng vẫn muốn sống, muốn đợi nhìn thấy hai người hạnh phúc. Em ấy đã mua thỏi son để che giấu đi đôi môi tái nhợt và tình trạng bệnh của mình. Em ấy nói với tôi, sau khi thấy hai người hạnh phúc, em ấy sẽ ra đi. Tôi còn lo không biết em ấy định đi nơi nào, thì phát hiện em ấy muốn tự sát trước khi thần chết đến."
Căn nhà im lặng chẳng có bất cứ tiếng ồn nào, mỗi lời nói của Phương Nghệ Đàm đều nhanh chóng thấm vào tận tim gan của hai người đối diện, một người vẫn khóc, một người thì trầm tư.
"Em ấy yêu anh nhiều đến thế nào, có lẽ anh không cảm nhận được bao nhiêu. Nhưng một người dám đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ mong anh được hạnh phúc, thì đủ hiểu anh quan trọng với em ấy như thế nào. Em ấy ôm nỗi đau thể xác lẫn tinh thần vượt qua tất cả, cũng chỉ vì anh. Tôi thật sự không muốn chứng kiến cuộc chia ly này khi mà em ấy chưa được đền đáp gì ngoài câu anh nói yêu em ấy như vậy, nhưng đã không còn cách nào khác, anh đã đến quá muộn, đã đền bù quá trễ. Phải chăng đây là số mệnh đã an bài, ép buộc hai người phải đau khổ đến tột cùng như thế?"
Kim Bản Phương Điển không đáp lời Phương Nghệ Đàm, chỉ nhanh chân lao vào phòng của Kim Đạo Anh, nắm lấy bàn tay của cậu, liên tục nói "anh yêu em". Kim Đạo Anh đã sớm không còn nước mắt để khóc, thân thể bệnh tật suy kiệt khiến cho cậu rất mệt mỏi, rất đau đớn. Thế nhưng khi nhìn thấy Kim Bản Phương Điển, mọi đau khổ đều tự động bay biến hết, trong mắt, trong tim đều chỉ có mỗi hắn mà thôi.
Sau đó, Kim Bản Phương Điển ở bên cạnh cậu nửa bước không rời, bữa sáng chưa ăn, bữa trưa cũng không đói, chỉ ngồi đó nhìn cậu. Phương Nghệ Đàm thấy vậy, cũng không nỡ kêu hắn ra ngoài, bởi anh sợ nếu bây giờ cản trở, có lẽ sau này mình sẽ hối hận.
Kim Đạo Anh không muốn ngủ một chút nào, cậu sợ khi ngủ rồi sẽ không nhìn thấy hắn được nữa. Cậu biết thời gian của mình không còn nhiều, ngủ chỉ lãng phí thêm thôi. Nhưng thật sự cậu rất mệt, đôi mắt liên tục díu lại, rồi cố gắng mở ra.
Kim Bản Phương Điển xoa xoa mí mắt cậu, nói: "Em mệt thì cứ ngủ đi, anh luôn ở đây, mãi mãi ở đây."
Sau câu nói này, Kim Đạo Anh thật sự yên tâm, cậu liền nhắm lại.
Nhưng sự yên tâm này cũng không đủ khiến cậu ngủ sâu, cứ khoảng vài phút lại mở mắt ra. Kim Bản Phương Điển lúc thì cúi người ôm cậu, lúc thì dùng tay xoa gò má cậu, nhưng bàn tay hắn nắm cậu vẫn chưa hề buông ra.
Đến trưa, Kim Đại An nấu vài món bưng vào, còn có món cháo loãng cho Kim Đạo Anh nữa. Kim Bản Phương Điển thấy cậu thức dậy hẳn rồi, mới dùng thìa múc từng muỗng một cho cậu ăn.
Phương Nghệ Đàm rất ngạc nhiên bởi Kim Đạo Anh chịu ăn, cậu ăn hết cả một bát cháo nhỏ. Mấy ngày qua anh cố ép, cậu cũng không ăn, dường như cậu đã để mặc số phận như vậy. Thế mà hôm nay có Kim Bản Phương Điển ở đây, cậu lại ăn hết, rất ngoan ngoãn.
Kim Bản Phương Điển cùng Kim Đại An ở trong phòng, y ép mãi hắn mới chịu ăn một chút, nhưng chẳng thấy mùi vị gì cả. Kim Đại An cũng không ăn bao nhiêu, ngồi một lát rồi bưng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip