24
Pháp Kiều vừa mới nói xong thì cảm giác có một bàn tay quấn quanh eo mình, bỗng nhiên siết chặt.
Anh đụng vào lồng ngực Đăng Dương, vừa kinh ngạc ngẩng đầu liền đối diện đôi mắt thâm trầm như mực của đối phương.
Đăng Dương thấy Pháp Kiều không nói gì bèn buông bàn tay đang siết chặt ra, trong ánh mắt khϊếp sợ của Pháp Kiều, hắn lại nắm tay nắm cửa lần nữa, nhấn một cái.
Cạch cạch, cửa mở.
Cả thế giới yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.
Cả hiện trường im lặng, không biết trong lòng ai càng kinh hãi, nhưng dường như Đăng Dương hoàn toàn không chú ý đến biến hóa xung quanh, hắn ôm eo Pháp Kiều không buông, đứng cạnh cửa nói với những người khác: "Thật ngại quá, tôi phải xử lý chút chuyện nhà, bữa này tôi mời, lần sau có cơ hội lại tụ hội với các vị."
Người không hiểu tình huống ra sao đều mở miệng.
"Nhị gia tự nhiên, tự nhiên."
"Chúng tôi tự vào là được."
"Đúng đúng đúng, ngài cứ bận việc của ngài trước."
Tầm mắt những người này đều lướt nhìn qua mặt Pháp Kiều, có ánh nhìn mập mờ trong lòng hiểu rõ, cũng người tỏ vẻ chế giễu xem kịch vui, nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng quả nhiên Nhị gia bị tiểu yêu tinh này mê hoặc.
Giây tiếp theo lại nghe Đăng Dương nói: "Thái Sơn."
Vệ sĩ cao lớn đứng bên cạnh đi lên phía trước.
Đăng Dương: "Cậu dẫn mấy người chú Dữu sang căn phòng thuê bên cạnh tiếp đãi, tôi xong chuyện sẽ qua."
Thái Sơn vung tay lên, bốn năm bảo tiêu đứng ở cửa đi tới trước mặt mấy người được gọi là chú Dữu, bày ra tư thế mời. Điều này khiến mọi người có cảm giác không đúng lắm, về phía chú Dữu, bộ dáng giả vờ thảnh thơi sớm đã biến mất, lúc này ông ta nhìn chằm chằm cánh cửa đang rộng mở kia, mồ hôi lạnh ứa ra, hai mắt đăm đăm.
Những người còn lại mặc kệ trong lòng sóng to gió lớn như thế nào đều thông minh lựa chọn làm bộ như không thấy gì.
Cả căn phòng nhanh chóng yên tĩnh lại, khôi phục sự yên lặng.
Pháp Kiều trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, mọi lời nói đều kẹt ở cổ họng.
Một khắc kia Đăng Dương mở cửa anh liền biết, mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn.
Trong phòng không có một đống bừa bãi đầy đất, hai người kia vốn nằm trong vũng máu nhưng Pháp Kiều lại tận mắt nhìn thấy bọn họ bình an vô sự đi theo phía sau Thái Sơn, mà bom gài ở cửa phòng lại biến mất một cách vô lý.
Không có máu tươi, càng không có nổ mạnh.
Pháp Kiều nghĩ thầm điều duy nhất khiến Đăng Dương cảm thấy ngoài ý muốn, chắc là bản thân anh đến.
Điều khiển Pháp Kiều cảm thấy ngoài dự kiến là chính mình không bị giam lại, không bị tra xét, không bị chất vấn.
Mẫu Đơn Lầu là một nhà hàng ba tầng, vị trí ban đầu của bọn họ là ở tầng hai.
Tầng thứ ba càng giống như không gian tư nhân, Đăng Dương thoạt nhìn quá quen thuộc với nơi này, hắn dẫn Pháp Kiều vào một căn phòng hoa lệ, phủ kín thảm nhiều màu sắc và hoa văn, vừa bảo anh ngồi trước, tâm trạng còn rất tốt, tự mình rót cho anh một ly nước.
"Đây là sản nghiệp của Nhị gia?" Mặc dù Pháp Kiều đang hỏi nhưng ngữ khí giống như một câu trần thuật khẳng định.
Pháp Kiều vốn định đi ra ngoài bàn công việc, cho nên quần áo gọn gàng nghiêm chỉnh. Chẳng qua để diễn một màn dưới lầu vừa rồi càng chân thật, anh đã vứt áo khoác ngoài xe.
Anh kéo vạt áo trong quần ra, xắn nửa tay áo để lộ nửa cánh tay.
Hiện tại Pháp Kiều ngồi trong một không gian vừa kín đáo vừa mờ ám phong tình, cho dù là vẻ mặt bình thường, khí chất lại hữu ý vô tình tương đồng với căn phòng này.
Đăng Dương thì khác, nếu Pháp Kiều là điểm diễm sắc nhất của ngọn lửa đỏ, vậy hắn chính là phần lớn màu lam sẫm còn lại.
Một người loá mắt, một người vững vàng.
Đăng Dương ung dung đặt chiếc ly vào trong tay Pháp Kiều, trả lời vấn đề vừa rồi của anh.
"Đúng, năm năm trước thuộc về danh nghĩa của tôi, không nhiều người biết."
Pháp Kiều vuốt ve chiếc ly, nở nụ cười: "Vậy xem ra tôi làm điều thừa."
"Cậu không biết tình huống, phản ứng được như vậy đã khá hơn người bình thường rất nhiều." Đăng Dương giống như không vội vàng tiến vào trọng điểm của cuộc trò chuyện, ngược lại hỏi mấy vấn đề râu ria: "Lạnh không?"
Pháp Kiều có chút thất thần: "Cái gì?"
Đăng Dương đứng nhìn anh: "Lúc nãy thấy cậu chảy mồ hôi, thời tiết này gió thổi dễ bị cảm lạnh."
"Không có việc gì." Pháp Kiều nói xong mới nhận ra phía sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, tâm trạng nhấp nhô, cho dù gan lớn nhưng đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với trường hợp như này.
Dù là ai đi chăng nữa, biết trước một khi bàn tay đẩy vào, bom ở sau cửa có thể nổ bất cứ lúc nào, ai cũng sẽ sợ hãi.
Pháp Kiều cũng không ngoại lệ.
Nhưng nỗi sợ này đến bất chợt.
Pháp Kiều còn chưa kịp định thần, hơi thở quen thuộc đã bao phủ.
Áo khoác ngoài vốn ở trên người Đăng Dương được khoác lên vai anh, Pháp Kiều vươn tay muốn kéo ra lại bị hắn giữ chặt tay.
"Mặc đi." Hắn nói.
Cho đến giờ phút này, Pháp Kiều vẫn không biết Đăng Dương đánh giá mình như thế nào, thấy hắn vẫn không mở miệng.
"Tôi cho rằng chắc Nhị gia có rất nhiều điều muốn hỏi tôi."
Pháp Kiều nói.
Đăng Dương ngồi vào phía đối diện, nhìn anh một cái: "Nếu cậu cảm thấy có thể nói, vậy nói đi."
"Nếu không thể nói thì sao?"
"Vậy không nói."
Pháp Kiều phát hiện người này quả thật cực kỳ hiểu rõ nhân tâm.
Đăng Dương không bao giờ ép buộc người khác, nhưng lại có năng lực khiến người khác tự hù chết mình trước.
Không có chuyện gì xảy ra ngoài dự tính, vậy chắc chắn trong lòng Đăng Dương sẽ chôn vùi hạt giống hoài nghi, nghi ngờ tại sao Pháp Kiều có thông tin này, ai là người đã tiết lộ tin tức cho anh.
Chẳng qua việc này Pháp Kiều không có gì phải giấu diếm.
Ước chừng là trong lòng không có quỷ, cho nên anh rất thẳng thắn.
"Thật ra cũng không có gì không thể nói, tôi đã nói từ lần trước rơi xuống nước được thần tiên báo mộng, tôi chính là quý nhân của Nhị gia, được ông trời chỉ dẫn." Trong ánh nhìn của Đăng Dương, anh nhấc tay tỏ vẻ: "Đừng nhìn tôi, tôi biết ngay cả lời nói vô căn cứ còn đáng tin hơn những lời này, nhưng cho dù anh nghiêm hình tra tấn tôi tôi cũng chỉ có thể nói với anh như vậy."
"Thần tiên báo mộng." Đăng Dương gật gật đầu, không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt.
Hai tay hắn nắm chặt nhau đặt trước đầu gối, làm như có thật: "Vậy cậu bảo thần tiên giúp thêm một lần cho tôi xem."
Lần này đổi lại Pháp Kiều sửng sốt.
Thật ra anh đã chuẩn bị tinh thần trước sự tức giận của Đăng Dương.
Dù sao đây không phải việc nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người.
Thậm chí đừng nói là tức giận, hắn rất có khả năng không nói một lời mà thẳng tay xử lý anh.
Điều duy nhất Pháp Kiều không dự đoán được là Đăng Dương sẽ tiếp lời.
Cho nên anh tạm dừng nửa phút, đành phải mở miệng: "Vậy thần tiên báo mộng cũng có khả năng không hề đáng tin, anh thấy đấy, hôm nay cuối cùng cũng không xảy ra chuyện, cho nên quỷ thần nói cũng không cần để trong lòng."
Đăng Dương nhìn anh nửa phút.
"Lần sau nhớ nói với tôi." Hắn nói.
"Hửm?"
"Lần sau nếu gặp tình huống giống như hôm nay, liên hệ với tôi trước." Mặc kệ Đăng Dương tin hay không tin, quả thật bộ dáng của hắn không phải tức giận, thậm chí giống như đang cố ý nhấn mạnh chuyện này với anh, cuối cùng nói: "Đừng tùy tiện tự chạy đến."
Pháp Kiều: "...À"
Cứ như vậy?
Lúc Pháp Kiều rời khỏi lầu ba còn có chút hoài nghi.
Anh vừa rời đi trong phòng lại có thêm một người.
Không biết Thái Sơn vào lúc nào, vị này chính là người đứng đầu hệ thống an ninh nhà họ Trần, đánh giá đầu tiên của người khác về anh ta là mạnh, thân thủ vô cùng tốt, ít lời, đối lập với em gái Thảo Linh của anh ta, thậm chí có vẻ trông thô kệch.
Nhưng ít người biết, Thái Sơn được rèn luyện trong trung tâm đặc chiến được xưng là khủng bố nhất.
Thẩm vấn, theo dõi, cận chiến đều là lĩnh vực anh ta quen thuộc.
Càng đừng nói đến những thuộc hạ của anh ta, mỗi người đều có một sở trưởng riêng.
Người đưa anh ta ra ngoài là Đăng Dương, từ trước đến nay anh ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Lúc này anh ta xuất hiện bên cạnh Đăng Dương, xoay người thấp giọng nói một câu: "Đã nôn ra hết, trước mắt những người chúng ta giám thị đều là con tốt của Trần Minh Hiếu có thể dùng được, không có cá lọt lưới."
Đăng Dương ngồi ở vị trí trên, xoay xoay chiếc cúc áo màu trắng trên tay.
"Trần Minh Hiếu đâu?" Hắn hỏi.
Thái Sơn: "Vẫn còn ở trong thành phố, tin tức đã đi Úc là giả, hôm nay nếu như bọn họ đắc thủ, chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện đầu tiên."
Đăng Dương gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Trông chừng ông ta, qua ngày hôm nay tôi sẽ khiến ông ta muốn ra cũng không ra được."
"Vâng."
Thái Sơn đã đi theo Đăng Dương một thời gian dài, đương nhiên cũng chú ý cúc áo trong bàn tay hắn.
Cúc áo kia thoạt nhìn giống như vô tình bị rơi, nhưng trong đầu Thái Sơn lại hiện ra người tuyệt đối không nên xuất hiện ở hiện trường.
Thái Sơn nói: "Muốn giám sát người đó không?"
"Không cần." Đăng Dương nói: "Điều tra, tra những người cậu ta từng tiếp xúc gần đây, điều tra cẩn thận, chuyện không bình thường cũng không thể bỏ qua."
Khẩu Hổ đáp vâng một tiếng, lại dừng một chút.
"Có vấn đề gì?" Đăng Dương hỏi.
Thái Sơn: "Nhị gia, có rất nhiều cách và thủ đoạn để điều tra, chúng ta..."
"Cậu ta không có vấn đề." Đăng Dương nói thẳng, trước mắt hắn hiện lên sườn mặt của thiếu niên dán sát lại, lòng bàn tay vẫn dư âm cảm xúc ấm áp quyến luyến. Hắn nhìn chiếc cúc áo, giống như có thể nhìn ra sự lo lắng trong đôi mắt đơn thuần chân thật kia, chậm rãi nói: "Nhớ kỹ, tra với mục đích bảo vệ là chính, không cần nghi ngờ."
Thái Sơn cúi đầu: "Hiểu rõ."
Bên kia, Pháp Kiều đoán được Đăng Dương hẳn sẽ không tin lời mình nói dễ dàng như vậy, nhưng anh quả thật không có lý do nào hợp lý hơn, cũng không nghĩ tới việc nói qua loa lấy lệ. Rốt cuộc anh cũng không xác định mình diễn kịch có qua mắt được Đăng Dương hay không, cho nên chuyện nhìn qua giả tạo cũng sẽ không có sơ hở hay điểm yếu để người khác nghi ngờ.
Nhưng Pháp Kiều không ngờ tới, khi đi xuống lầu không cẩn thận nghe thấy mấy nhân viên công tác ghé tai nhau nói nhỏ, hơn nữa có vẻ nhân vật chính lại là mình.
"Lúc đó anh thấy rõ gì không?"
"Thấy rõ, lúc đó tôi thấy cậu ta xông tới ôm lấy Nhị gia, trước bao nhiêu con mắt của đám đông, Nhị gia không những không đẩy cậu ta ra, mà còn ôm lại nữa."
"Trời, thật hay giả, đó chính là đàn ông..."
"Đàn ông thì đã sao, kẻ có tiền thích chơi đùa nhiều kiểu."
"Chẳng phải người ta nói Dương nhị gia cực kỳ đáng sợ sao? Gần đây tôi có nghe thấy tin đồn, nói là hắn ta vừa lên nắm quyền liền tiến hành thanh tẩy nhà họ Trần, tôi có người họ hàng quen biết với quản sự nhà họ Trần, nghe nói bây giờ nguyên lão nhà họ Trần người nào cũng cảm thấy bất an, nghe đến tên hắn đều e ngại."
"Đó là đối với người khác, đối với người trên giường có thể giống nhau sao?"
"Cũng đúng, người kia hôm nay thoạt nhìn thật sự được coi trọng, cũng không biết cậu ta có thể đắc ý được bao lâu."
"Tôi thấy không được lâu dài, anh cứ coi thử một đoạn thời gian nữa, loại người dám đến làm loạn lúc người ta đang làm chính sự này, lúc đầu còn mới mẻ, hai lần thì coi như là tình thú, lần thứ ba thứ tư chính là không có đầu óc không biết điều."
"Hãy chờ xem, sớm muộn gì cũng trở mặt."
Pháp Kiều nghe vậy thì tấm tắc cảm thán, anh cũng không biết tương lai của mình khiến nhiều người quan tâm như vậy.
Nhưng người ngoài đơn giản chỉ là ngắm hoa trong sương.
Anh nghĩ nếu tương lai mình biến mất từ bên người Đăng Dương, vậy nhất định không phải vì ghét bỏ công phu trên giường, chắc chắn là Đăng Dương cảm thấy có lẽ mình bị thần tiên hạ cổ, đầu óc không tỉnh táo.
Nói đến đây Pháp Kiều cũng cảm thấy cạn lời.
Theo lý mà nói, rõ ràng hôm nay có vấn đề, nhưng mặc kệ anh xuất hiện hay không xuất hiện cũng không có chuyện gì xảy ra.
Vậy trong mơ điều anh thấy là sao?
Thẳng cho đến khi Pháp Kiều thấy Đức Phúc vội vàng bước xuống từ một chiếc taxi.
Tức khắc anh có loại cảm giác hoá ra là vậy.
Quả nhiên chuyện gì vượt qua lẽ thường đều có liên quan đến nhân vật chính.
Pháp Kiều đột nhiên nhớ đến một đoạn nhỏ trong cốt truyện ban đầu.
Đó là khi nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện, đúng là lúc Đức Phúc hiểu lầm Đăng Dương sâu nhất, hai người gần như không liên lạc không giao thoa gì với nhau. Nhưng cốt truyện luôn diễn biến tiếp, chắc chắn không có khả năng giằng co mãi như vậy.
Sau đó còn có Lê Thượng Long ra tay, vô ý lộ ra tình tiết Đăng Dương bị tập kích, sau đó bị thương.
Trong sách không có nội dung cụ thể vụ tập kích này, phải biết rằng để thúc đẩy tuyến tình cảm phát triển, chỉ cần kết quả bị thương là được. Sau đó, dù trong lòng Đức Phúc không chịu được chuyện Đăng Dương đối phó với nhà họ Thư, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được lo lắng bởi Đăng Dương bị thương.
Cho nên, cậu ta đến.
Cậu ta đến.
Cuối cùng Pháp Kiều cũng nhận ra điều mình thấy là gì.
Hẳn chính là tình tiết trống trong sách chưa bổ sung thêm.
Hiện tại có tình tiết này, nhưng bởi Đăng Dương không phải là người dễ dàng gặp chuyện không may, cho nên sớm có chuẩn bị giải quyết phiền phức.
Nhưng cho dù quá trình xảy ra như thế nào, thoạt nhìn kết quả này đều không thay đổi.
Chỉ thấy vẻ mặt Đức Phúc hốt hoảng, trên người cậu ta vẫn mặc bộ quần áo phục vụ màu đỏ rượu mà Pháp Kiều thấy cậu ta mặc lần trước, xuống xe trực tiếp đi về hướng cửa.
Cậu ta giữ chặt một người hỏi: "Anh hai ở đâu? Anh ấy ở đâu?"
"Anh ấy không bị gì chứ? Có bị thương nặng không?"
"Nói đi! Người đang ở đâu!"
Thoạt nhìn Đức Phúc gấp đến điên rồi, xung quanh không ít người đều nhìn về hướng cậu ta.
Pháp Kiều nghĩ những người này hôm nay xem diễn quá đã, lúc trước có tình nhân nhỏ là anh tới khóc lóc la lối xin lỗi, lúc sau lại có chính chủ lo lắng rơi nước mắt đến hiện trường.
"Này, Đức Phúc." Pháp Kiều mở miệng.
Đức Phúc vẻ mặt sốt ruột lo lắng, đang túm người khác chợt quay đầu lại.
Pháp Kiều chỉ trên lầu: "Lầu ba."
Đức Phúc sửng sốt.
Pháp Kiều: "Nhìn tôi làm gì, lầu ba."
Pháp Kiều cảm thấy mình quả là tận tình tận nghĩa, đến cuối cùng còn phải đẩy thuyền cho tình yêu của người khác.
Trên thực tế, Đức Phúc khϊếp sợ nhìn anh, hoặc là nói nhìn quần áo của anh.
Lê Thượng Long nhận được tin tức muộn nên đến sau, cũng đứng ở cửa.
Đó là đầu tháng tư, hai bên cửa Mẫu Đơn Lầu có vài cánh hoa đào kiều diễm nở rộ.
Mọi người xung quanh nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài rộng lớn, rõ ràng không phải là của người thanh niên xinh đẹp đứng bên cạnh cây hoa đào trước cửa dưới Mẫu Đơn Lầu kia.
Sau đó không biết nhân sĩ nào cảm kích tiết lộ, người tới ngày đó đúng là tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn Đức Phúc.
Mà vị tiểu thiếu gia này và Nhị gia là thanh mai trúc mã có tình cảm sâu đậm, nhưng lại bị hai bên gia tộc phản đối không thể ở bên nhau, Pháp Kiều kia là vật thay thế hàng thật giá thật, Đức Phúc mới là tình yêu đích thực của Nhị gia.
Lại có tin đồn tân sủng mới của Nhị gia cũng không phải dạng vừa, mở miệng khiêu khích khiến tiểu thiếu gia tức đến mức phát khóc.
Có người lập tức nói: "Vậy thì cậu ta thảm rồi, dù được nuông chiều đến mức nào gặp chân ái cũng phải chịu thua thôi."
"Cậu ta bị đá rồi phải không?"
"Chịu đủ giáo huấn mới biết có một số người không thể đắc tội à?"
Sau đó lại có người nói: "Không đúng, sao tôi lại nghe nói tình nhân nhỏ và Dương nhị gia đêm đó tình cảm mãnh liệt, chân ái bắt gặp sụp đổ khóc rống ở hiện trường."
"Một đêm tình cảm mãnh liệt?"
"Có người tận mắt nhìn thấy!"
"Thật sự!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip